Thanh Huyền

Chương 66: Lên núi


Đọc truyện Thanh Huyền – Chương 66: Lên núi

Dịch giả: Gia

Chín chín là số cực trong thiên địa, vì vậy Thanh Huyền chọn ngày này để mở sơn môn cũng có đạo lý của riêng nó.

Tuy rằng đã trải qua một trận đào thải tự phát, nhưng vẫn còn ít nhất ba mươi người nguyên vẹn không tổn thương.

Những người này bất kể là tư chất hay là tâm tính đều rất đáng khen, trong đó có một số con cháu thế gia đỉnh cấp, có cao thủ bảo vệ.

Thẩm Luyện không phải người đến đầu tiên, cũng không phải người đến cuối cùng.

Ánh bình minh vừa mới lên, sương mù liên tục phun ra nuốt vào bên trong Vân Cấm che giấu sơn môn kia dần dần tiêu tan, hiện ra một con đường lên núi.

Người đầu tiên đi vào chính là một vị thư sinh, họ Lư.

Người này cũng không phải con cháu thế gia gì cả, không rõ lai lịch, hắn cũng giống như Thẩm Luyện, là một trong ba người thần bí nhất nơi này.

Có kẻ đã thử xuống tay với hắn, nhưng mỗi lần xuất thủ đều không làm mất một sợi tóc của hắn, mà người hạ thủ, đến ngày thứ hai liền xấu hổ bỏ đi.

Thẩm Luyện suy đoán vị thư sinh họ Lư này tất nhiên có thủ đoạn công tâm lơi hại nào đó.

Lư sinh (*thư sinh họ Lư) tuy là một thư sinh, nhưng lại có thân hình cao lớn, có một loại khí chất hiệp sĩ hào hiệp bi ca.

Sau khi hắn đi vào cũng không xảy ra chuyện kỳ quái gì, tiếp đó người phía sau mới nối gót mà vào.

Người bí ẩn thứ hai lại là một kẻ gầy gò, trông vẻ thiếu niên văn nhược (*nho nhã yếu đuối), giống như loại người không dám nói chuyện lớn tiếng vậy.

Hơn nữa tên này có một đặc điểm, đó chính là ngươi rất dễ dàng bỏ qua không chú ý đến hắn.


Dù cho Thẩm Luyện nhạy cảm, nhưng mỗi lần dùng cơm, hắn mang theo cơm đến ngồi bên cạnh Thẩm Luyện, Thẩm Luyện đều sẽ bất ngờ cả kinh.

Nếu không phải Thẩm Luyện quan sát hắn rất lâu, chỉ sợ là đã quên luôn hình dáng hắn ra sao rồi.

Thậm chí một khi không chú ý cũng không biết hắn đi nơi nào.

Rất ít người phát hiện ra chỗ kỳ lạ của thiếu niên văn nhược, chỉ có Thẩm Luyện và lác đác vài người là chú ý đến hắn.

Bởi vậy tuy nói là ba người thần bí nhất, thật ra thiếu niên văn nhược kia cơ hồ không có tên tuổi gì.

Lúc Thẩm Luyện đặt chân lên con đường núi này, hắn theo thói quen ngoảnh đầu nhìn lại, dù cho đã kinh ngạc rất nhiều lần, nhưng khi thấy thiếu niên văn nhược này hắn vẫn giật mình như cũ.

Tốc độ của thiếu niên không nhanh lắm, thậm chí trông hắn như không hề biết võ công vậy, vài lần còn vấp ngã.

Thế nhưng hắn vẫn từ tốn không nhanh không chậm, đứng dậy tiếp tục bước lên thềm đá lên núi.

Sương mù lượn lờ bao phủ cả đoàn người.

Lại nói ba mươi người cùng đi vào chung, nhưng vừa tiến vào bên trong, lập tức giống như là đi đến một không gian khác vậy, không nhìn thấy những người còn lại.

Người bên ngoài sơn môn không nhìn thấy tình huống bên trong, còn người bên trong cũng không biết tình huống cũng những người khác.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên, liên tục có người lăn xuống từ trên sơn đạo, va chạm đến vỡ đầu chảy máu.

Nếu có ai chú ý lập tức sẽ phát hiện, những người rơi xuống núi này lại đều là những kẻ từng giết người trên trấn.


Tổng cộng bị rơi xuống hai mươi hai, hiển nhiên còn lại không đủ số lượng mười người, tựa hồ tất cả mọi người đều không chú ý đến một vấn đề, sơn môn mở ra, thời hạn có tới nửa năm dài.

Trên đỉnh Thanh Huyền, có Thiên Trì.

Khí lạnh phát ra sương trắng lượn lờ.

Có hai vị lão giả đang chơi cờ dưới bóng cây cạnh Thiên Trì, một người mặc áo bào đỏ, một người mặc áo bào xám.

Thẩm Luyện là người đầu tiên lên đến đỉnh núi, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, trên thực tế bởi vì thần hồn hắn mạnh mẽ, lại thêm tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, mỗi lần quan tưởng vị Tiên Thiên thần linh này sẽ có rất ít ảo thuật có thể mê hoặc hắn.

Cái gọi là Vấn Tâm Lộ, kỳ thật cũng dùng ảo thuật làm căn cơ.

Hơn nữa khảo nghiệm những người chưa vào Tiên lưu này cũng không thể quá cao thâm.

Thẩm Luyện nhìn thấy một lão giả, hai lão giả lại không hề để ý hắn, thản nhiên chơi cờ.

Đã qua ba ngày ba đêm rồi, Thẩm Luyện vẫn không nhìn thấy những người khác đi ra.

Nếu như người thường, hẳn nên đắc chí mình xuất sắc đến cỡ nào, bất quá Thẩm Luyện không có kiêu ngạo bao nhiêu, bởi vì hắn biết rõ ràng bản thân mình có bao nhiêu phân lượng.

Trên đỉnh núi này cũng không dễ vượt qua, màn thủy vụ trong Thiên Trì Hàn Đàm đó thật sự quá lạnh, lạnh đến mức Thẩm Luyện mỗi giờ mỗi khắc đều phải vận công chống lại nó.

Dù cho hắn đã câu thông bát mạch, nội khí liên tục sinh sôi, nhưng ba ngày ba đêm không ăn không uống, nội khí hao tổn đến mức độ rất nghiêm trọng.

Thật ra đến bây giờ hắn vẫn có thể thu lấy một chút nguyên khí đất trời nhập thể, nhưng nhập thể rồi lại không cách nào tản ra.


Kỳ thật chẳng bằng hắn cứ ngốc trong Vấn Tâm Lộ nói không chừng tiêu hao sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Không phải hắn chưa từng hỏi thăm hai lão giả này, nhưng cả hai người bọn họ đều không đáp, cũng không biết phải đợi đến khi nào.

Sau khi ra khỏi Vấn Tâm Lộ lên núi thì không còn con đường nào khác nữa, chung quanh là lạch trời, không thể vượt qua.

Trừ phi Thẩm Luyện biết bay.

Hơn nửa phía trên này gió trời lạnh như dao cắt, Thẩm Luyện cũng không dám thần hồn xuất khiếu, sợ bị gió thổi tan, rơi vào kết cục hồn phi phách tán.

Chờ đợi cũng không phải khó khăn gì cho cam, mà chuyện giày vò nhất chính là chờ đợi trong vô vọng, chờ đợi những điều chưa biết.

Loại thử thách này có thể khiến cho một anh hùng hảo hán tinh thần sắt thép nảy sinh ra suy nghĩ tuyệt vọng.

Thẩm Luyện là người, có trái tim, đương nhiên sẽ có cảm xúc, loại tuyệt vọng cao như núi này khiến cho hắn đứng trước ranh giới điên cuồng.

Tuy rằng lý trí một mực nói cho hắn biết không thể điên cuồng, giúp hắn duy trì bình tĩnh.

Lồng ngực có lửa, nhưng đầu óc lại là một vùng lạnh lẽo.

Hắn biết rõ bản thân đang ở biên giới tẩu hỏa nhập ma, cơ hồ lập tức muốn quay lại Vấn Tâm Lộ để đi xuống núi, chẳng qua linh cảm lại mách với hắn, sau khi xuống núi, Tiên duyên cũng không còn nữa.

Thẩm Luyện lặng lẽ ở bên cạnh quan sát hai lão giả chơi cờ, chẳng ai biết dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra sự điên cuồng như núi lửa của mình.

Thẩm Luyện dần dần dời đi lực chú ý lên bàn cờ, hai vị lão giả mỗi lần hạ cờ đều phải trải qua thời gian rất lâu.

Kỳ nghệ của hắn không tính là quá cao siêu, nhưng còn có thể xem hiểu, thế lực của hai bên cờ trắng đen gần như ngang nhau.

Mà sự phức tạp của cục diện càng lúc càng rối rắm không ngớt, trong bộ có bộ, trong kết có kết.


Cục diện này còn phức tạp hơn nhiều so với bất kỳ lộ tuyến hành công nội khí nào.

Thẩm Luyện không mở miệng nói chuyện, lực chú ý tập trung lên bàn cờ.

Trên bàn cờ, chỗ trống của cờ trắng lẫn cờ đen càng lúc càng ít, đã sắp đến giai đoạn thâu quan (1), nhưng rất khó nhìn ra thắng bại.

Thế nhưng khi Thẩm Luyện nhìn những quân cờ này đặt xuống, có đôi lúc hắn chú ý tới một quân cờ nào đó, trên thân sẽ có một huyệt vị nhảy lên kịch liệt.

Đôi khi là cờ đen, đôi khi là cờ trắng, không hề tính riêng bên nào.

Thời điểm hắn đem cờ trắng cờ đen liên tục kết nối, huyệt vị nhảy lên trong cơ thể cũng sẽ bắt đầu liên hệ với những quân cờ đó, nối liền với nhau.

Huyệt đạo trong cơ thể dày đặc như sao trời, thậm chí rất nhiều huyệt vị còn không biết công dụng.

Hắn đem quân cờ trên bàn cờ, đối ứng với huyệt đạo trên người, tổng cộng có hơn ba trăm cái huyệt đạo, trong đó hơn một trăm huyệt đạo được hắn đả thông dần dần, nội khí đang xao động kia vậy mà lại trở nên bình tĩnh, lửa giận trong lòng cũng từ từ lắng lại.

Đến bây giờ hắn mới hiểu được, ván cờ này, thậm chí còn xen lẫn lộ tuyến hành công luyện khí cao thâm vào bên trong.

Đáng tiếc không đợi cho hắn xem xong ván cờ này, lão giả áo đỏ vung tay lên, làm loạn ván cờ.

Lão giả áo xám mắng: “Ngươi đã sắp thua, đây là có ý gì?”

“Ba mầm tốt này đều đến đông đủ rồi, nên đi phục mệnh với chưởng môn thôi.” Lão giả áo đỏ vuốt râu nở nụ cười, bày ra vẻ mặt ý trời vậy đấy, người làm gì được ta.

Lão giả áo xám nhìn sang bên cạnh, phía sau Thẩm Luyện quả nhiên có thêm một người thư sinh và một thiếu niên ốm yếu.

Mà những người còn lại trên Vấn Tâm Lộ tất cả đều bị loại bỏ rồi, cũng không biết khoảng thời gian tiếp theo, liệu còn có ai đi lên được hay không, để tập hợp đủ mười người.

—–oo0oo—–
Chú thích:
(1) Thâu quan: Giai đoạn tàn cuộc trong cờ vây gọi là thâu quan, các quân cờ thường được sắp xếp lại để tạo thành những hình đơn giản, thuận tiện cho việc xác định lãnh thổ và tính điểm. (nguồn wiki)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.