Đọc truyện Thanh Huyền – Chương 50: Người trong giang hồ thân bất do kỷ
Thẩm Luyện cảm thấy rất kỳ quái, xảy ra chuyện lớn như vậy mà chủ nhân trong Tô Gia Bảo cũng không lộ diện.
Chẳng lẽ bởi vì sợ mấy tên ác nhân giang hồ này nên không dám xuất hiện.
Trong lúc hắn đang nghi hoặc thì lại nhìn thấy tên đầu đà tóc ngắn kia, hai mắt híp lại giống như đang ngủ, nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy cũng không quan hệ gì với hắn.
Lý Tráng bị Tiểu chủ nói toạc ra suy nghĩ, trong lòng rất ngạc nhiên, lại càng thêm kiêng dè vị Tiểu chủ này.
Đại Lực Kim Cang Chưởng của hắn đã có thể làm vỡ bia nứt đá, một hơi có thể đánh vỡ mười ba viên gạch xanh.
Dù cho cơ thể tên Tiểu chủ này làm bằng sắt, nhưng nghe thấy tên tuổi hắn cũng không nên bất cẩn như vậy chứ…
Còn Kim Chung Tráo đã luyện đến tầng thứ sáu, dù đao kiếm tấm thường cũng khó mà phá được.
Nếu không có chút bản lĩnh này hắn cũng không dám mở Thuận phong tiêu cục.
Mà đối phương đã nói ra lời đó, nếu hắn không dám ứng chiến thì sau này còn mặt mũi nào đặt chân trong chốn giang hồ.
Chẳng qua nếu cứ như vậy mà tiến lên đánh đối phương một chưởng, lại giống như không đủ anh hùng, huống chi đối phương có gan làm như thế, khó đảm bảo nó không có âm mưu quỷ kế gì.
Lý Tráng hơi suy nghĩ một chút rồi ôm quyền chắp tay nói: “Quyền cước không có mắt, nếu như tổn thương công tử thì không nên, không bằng chúng ta luận bàn một chút, dùng võ kết bạn, nếu bản lĩnh của công tử thật sự cao hơn ta một bậc thì tại hạ cũng không còn gì để nói rồi.”
Hắn hạ quyết tâm phải kéo dài thời gian, nếu đối phương không chịu thì cũng đành phải động đao động kiếm, Băng ngọc là vật mà Danh Kiếm sơn trang phải có được, nếu như chuyến tiêu này thất bại, Lý Tráng hắn không chỉ ném đi danh tiếng của Thuận Phong tiêu cục mà ngay cả thể diện trăm năm qua của Phục Ma Tự cũng vứt đi luôn.
Tiểu chủ nở nụ cười xinh đẹp, tựa như hoa nở… khiến cho cả đại sảnh lại sáng thêm một chút.
Vẻ mặt của Lý Tráng không kềm được mà thay đổi, tròng lòng không khỏi suy nghĩ… nếu như người này là một nữ tử, chỉ sợ là hồng nhan họa thủy.
Đại địch trước mặt mình mà còn nghĩ những chuyện này, đủ để thấy nhan sắc của Tiểu chủ thế nào rồi.
“Được rồi, ngươi tưởng ngươi là nhân vật gì, cho thể diện mà không cần.” Tiểu chủ vung quạt giấy lên, sau khi nụ cười biến mất, thần sắc lập tức trở nên lạnh lùng.
Tựa như sao Tâm tháng bảy (1), đến trời sương tháng chạp, sắc mặt nói thay đổi thì đổi ngay.
Quạt giấy kia mạ vàng, cao quý hoa lệ, làm nổi bật lên nước da trắng như tuyết của tiểu chủ, tựa như lưu ly…
Lý Tráng không dám khinh thường, tập trung đề phòng.
“Lên! Ba ngươi giải quyết hết những người nơi này, còn ta sẽ chơi với Đại Lực Kim Cang Chưởng của tên kia một chút.” Khóe miệng của tiểu chủ hơi cong lên, lạnh lùng buông lời.
Lý Tráng chỉ thấy vị tiểu chủ kia hét lên một tiếng rồi lập tức hóa thành vô số trọng ảnh, xông thẳng về phía hắn.
Khí dồn xuống đan điền, Đại Lực Kim Cang Chưởng tinh luyện nhiều năm hiển nhiên vô cùng cương mãnh, tựa như nộ hải cuồng đào, song chưởng tung ra, không dám giữ lực.
Trận giao đấu này tựa như rút đi một nửa chân không, tuy Thẩm Luyện ở phía xa, nhưng màng nhĩ cũng không chịu nổi mà hơi bị kéo căng.
Tuy Đại Lực Kim Cang Chưởng là chưởng pháp chí cương chí mãnh, nhưng cũng không phải là đòn thế ngạnh công của ngoại gia mà là võ công thượng thừa từ ngoại nhập nội.
Luyện đến cực hạn thì thân thể không thua gì cảnh giới hàng Bạch Hổ của Đạo gia.
Đây là chương pháp, cũng là nội công.
Lại kết hợp thêm Kim Chung Tráo thì uy lực của nó quả thật rất lớn.
Những trọng ảnh kia đồng loạt biến mất, tiểu chủ đã rơi vào phạm vi ảnh hưởng của chưởng lực.
Chỉ nhìn thấy quanh cơ thể tiểu chủ tựa như có gợn sóng sinh ra, lại tựa như có một thủy tráo vô hình bao phủ bên ngoài hắn.
Chưởng lực kia đánh lên người tiểu chủ lập tức bị tản đi, không hiện ra một chút uy lực nào.
Lý Tráng ngơ ngác thất sắc, nói: “Cương khí hộ thể, làm sao có thể chứ.” Lúc này hắn mới biết lý do Tiểu chủ trước mặt dám ngang nhiên đón đỡ một chưởng của hắn, hóa ra là đã luyện thành thồng công cương khí hộ thể trong truyền thuyết.
Thẩm Luyện lại cảm thấy hơi kỳ quái, bởi vì linh giác của hắn vượt qua người thường nên cảm thấy cương khí hộ thể của tiểu chủ này xuất hiện quá đột ngột, hoàn toàn không cần tiêu tốn thần khí.
Lúc trước người áo xanh Dương Hiên cũng đã luyện thành cương khí hộ thể, nhưng khi đối diện với vạn tiễn tề phát cũng không dám chống đỡ trực tiếp, bởi vì cương khí kia tiêu hao tinh khí rất nhiều.
Nếu như cương khí hộ thân có thể vận hành luên tục không sợ hao sức, vậy thì dù đối mặt với thiên quân vạn mã cũng thong thả ung dung, giống như thần tiên lục địa rồi.
Lý Tráng một đòn thất bại thì không còn muốn đánh tiếp nữa, phóng người lên muốn bỏ chạy.
Tiêu cục vận chuyển hàng hóa vốn cũng không để ý sinh tử, nhưng vật kia tuyệt đối không thể vào tay người khác.
Đầu óc hắn đang rối bời, nếu đã chứng kiến khinh công của tiểu chủ rồi thì làm sao bỏ chạy được chứ.
Tiểu chủ lộ ra nụ cười trẻ con, tay cầm quạt giấy, bám theo như hình với bóng, Lý Tráng căn bản không thể tránh thoát.
Mấy lần Lý Tráng muốn chạy ra cửa nhưng đều bị tiểu chủ ngăn cản, giống như mèo vờn chuột.
Tiếng la giết bên cạnh truyền vào tai Lý Tráng, hắn phân tâm nhìn sang, huynh đệ đi theo mình đang bị Mạc Bắc tam hùng tàn sát không thương tiếc.
Ba người này nổi danh hung thần ác sác, nếu không phải trực tiếp bắt người kéo xé tay chân thì dùng tay bóp gãy xương cốt.
Sau đó mới để cho người ta từ từ chết trong đau đớn giày vò.
Đại sảnh lúc đầu sạch sẽ trong nháy mắt đã biến thành một nơi giết chóc đẫm máu.
Còn đầu đà tóc ngắn vẫn nằm ngủ như trước, không hề có động tĩnh gì.
Cho đến khi cặp mắt Lý Tráng đỏ như sắp nứt, muốn đi cứu giúp thì quạt giấy kia lại đột ngột xuất hiện.
Quạt giấy gõ lên đầu Lý Tráng một cái, trông không khác gì dùng một cây gậy đập nát quả dưa hấu, óc trắng lẫn vào máu văng tung tóe.
Lý Tráng luyện thành Kim Chung Tráo, đao kiếm khó tổn thương, hơn nữa phần đầu vốn dĩ cứng rắn hơn so với những bộ phận khác, thế mà lại không chịu nổi một gõ nhẹ nhàng của tiểu chủ.
Đây chính là cảnh giới nội khí đại thành, dù cho cây cỏ trúc đá, vào trong tay cũng có thể phát ra uy lực cực lớn.
Chỉ trong chớp mắt toàn bộ Thuận Phong tiêu cục, kể cả Lý Tráng đều không ai chạy thoát.
Mùi máu tanh tràn ngập bốn phía, khiến cho người ta muốn ói.
Mạc Bắc tam hùng ai cũng dính đầy máu, đều là máu của người khác.
Tiểu chủ cẩn thận từng chút lấy ra một cái hộp nhỏ từ trên người Lý Tráng.
Mạc Bắc tam hùng đi tới, nói: “Tiểu chủ, đã giải quyết xong hết rồi.”
Tiểu chủ không vội mở hộp ra, đưa mắt quét nhìn khắp đại sảnh, khuôn mặt không hề bị cảnh tượng máu me làm cho biến sắc.
Hắn nhìn thấy Thẩm Luyện và đầu đà tóc ngắn, thần sắc lạnh lùng nói: “Ta bảo giết hết những người ở đây, lẽ nào các ngươi không có lỗ tai?”
Mạc Bắc tam hùng xưa nay nổi danh hung ác, nhưng không có thói quen lạm sát kẻ vô tội.
Thế nhưng tiểu chủ hỉ nộ vô thường nên bọn họ không dám làm trái yêu cầu của y, đành phải nhìn về phía Thẩm Luyện, ba người cười gằn nói: “Tiểu tử chỉ trách số ngươi xui xẻo.”
Nếu như là tội phạm giết người lương thiện bình thường, Thẩm Luyện trái lại sẽ rút đao tương trợ.
Nhưng đổi lại Thuận Phong tiêu cục với Mạc Bắc tam hùng, còn có tiểu chủ lại không phải loại người này, mà thuộc về ân oán giang hồ.
Không thể nói là ai vô tội, dù Thẩm Luyện có lòng tốt cũng sẽ không lãng phí ở đây. Chẳng qua hắn không ngờ đến, bản thân mình rốt cuộc cũng không thoát khỏi chuyện này.
Quả nhiên người trong giang hồ phải có ân oán thị phi, du cho chuyện không liên quan đến mình, cũng sẽ có phiền phức tìm tới.
Hắn không phải người thích gây sự, càng không phải người sợ phiền phức.
“Chọc tới ta mới coi như số ngươi xui đấy.” Thẩm Luyện khẽ thở dài.
Tiểu chủ nhìn về phía Thẩm Luyện, dư quang trong khóe mắt lại quét lên người đầu đà tóc ngắn, thầm nghĩ sao tên đầu đà này nhìn quen mặt thế nhỉ…
Chuyến này coi như là thuận lợi, thật ra Băng ngọc cũng không quan trọng với hắn, nhưng có tác dụng với Diệp Lưu Vân là được rồi.
—–oo0oo—–
Chú thích:
(1) Hán việt: Thất nguyệt lưu Hỏa, Hỏa này chỉ sao Tâm (aka Đại hỏa tinh, không phải sao Hỏa trong hệ MT), vào tháng 7 sao Đại Hỏa sẽ mọc thấp xuống khiến cho thời tiết vô cùng nóng bức.