Đọc truyện Thanh Huyền – Chương 46: Lầm đường lạc lối có biết chăng
“Nghĩ đến hôm nay phải tặng quà cho cô nương, thật ra ta cũng rất đau đầu, vàng bạc châu báu ta không thiếu, nhưng lại ngại nó quá tục, công pháp bí điển, ta cũng không tìm ra được công pháp nào có thể làm cho cô nương động tâm, nghĩ đi nghĩ lại, lệnh tôn mời ta tới sợ là có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, đến lúc đó tại hạ làm hết sức, thế chẳng phải đã quý hơn tất cả lễ vật khác rồi sao.” Thẩm Luyện hơi mỉm cười không nhanh không chậm trả lời.
“Công tử là người thông minh, Thập Tứ Nương đừng làm khó công tử nữa.” Một giọng nói già nua vang lên, còn mang theo ý cười.
Tân Thập Tứ Nương liếc xéo Thẩm Luyện một cái, giơ tay đánh lên cành mai già rồi đi vào trong.
Thẩm Luyện cũng bước vào trong, đèn đuốc sáng rực, trước tiên hắn thấy một lão giả, vóc người hơi giống Tân Thập Tứ Nương, nhưng có một loại khí chất thuộc về bậc đại nho uyên bác, hai mắt hắn lộ ra một chút tang thương theo năm tháng, ánh mắt kia còn lão đời hơn cả Thẩm lão gia.
Phàm là người có đại trí tuệ, từng trải qua sóng to gió lớn, dù chưa tu luyện thần hồn cũng có thể ngưng tâm định tính.
Cái gọi là vô cố gia chi nhi bất nộ, thái sơn băng vu tiền nhi sắc bất cải (1). Chính là chỉ những người tu thân dưỡng tính đến cảnh giới cực cao, tuy không phải Tiên Phật nhưng cũng khác với người tu hành.
Loại định tính này không phải thần hồn mạnh mẽ thì có thể làm được, mà phải quét đi mê chướng sau này, nắm chặt bổn tính mình mới có định lực như vậy.
Thẩm Luyện tuy không ham danh lợi, nhưng xét về định lực thì hắn chưa chắc sánh được với nhân vật chìm nổi mấy chục năm như Thẩm lão gia.
Lão giả cũng không tỏ vẻ thần bí, hơi hơi gật đầu, điệu bộ tự nhiên nhưng lại khiến người ta say mê, làm cho người ta không chú ý đến thân thể già yếu của lão.
Thẩm Luyện hơi chắp tay, nghiêm nghị nói: “Kính chào trượng nhân (2).”
“Để công tử đi đường xa đến, tuy nói có chỗ thất lễ, nhưng thật ra cũng chỉ muốn thử đảm phách (3) của công tử mà thôi, công tử quả nhiên hòa nhã như ngọc, kiên định như ngọc, lão hủ thật sự không tìm nhầm người.”
Lão giả dùng tay ra hiệu mời Thẩm Luyện ngồi xuống.
Đêm đông lạnh lẽo, lão giả và Thẩm Luyện đều đã nóng lạnh bất xâm, nhưng vẫn ngồi quanh bếp lửa trò chuyện.
Tân Thập Tứ Nương châm trà, nước trà trong suốt lại có sóng gợn lăn tăn, đoán chừng rất nóng.
Thẩm Luyện cũng không thèm nhìn, vừa vào miệng liền uống cạn, hắn vì đề phòng nước trà quá nóng nên đã ngậm thật nhiều nước bọt, nào biết trà này khi hòa lẫn vào nước bọt, tựa như một dòng suối mát chảy vào bụng, sinh ra một chút nhiệt khí bay lên, cuối cùng khiến cho mi tâm của hắn mơ hồ tỏa nhiệt, có một loại dễ chịu khó diễn tả.
“Thẩm công tử không sợ nước trà có độc ư?” Tân Thập Tứ Nương ở một bên lên tiếng hỏi.
“Dựa vào thủ đoạn mà lão trượng đã dùng trên người Diệp Lưu Vân, quả thật thần bí khó lường, dù ta có lòng đề phòng thì có thể làm gì? Không bằng cứ thẳng thắng vô tư.” Thẩm Luyện khẽ mỉm cười, hôm đó nhìn thấy thủ đoạn của lão giả, trong lòng Thẩm Luyện biết thực lực của mình và đối phương cách biệt vô cùng lớn, dùng thủ đoạn gì cũng không thể bù đắp được sự chênh lệch này, không bằng đến đâu thì hay đến đó.
“Đây là Tỉnh Thần Thang mà năm xưa một vị bằng hữu dạy ta làm, mặc dù ngươi có công pháp luyện thần, hồn lực tinh khiết nhưng có chút không phù hợp với nhục thân, nên dù đến cảnh giới xuất khiếu cũng không thể lĩnh ngộ chân ý vô pháp vô niệm, nếu cứ kéo dài, khó tránh khỏi rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan.” Lão giả rủ rỉ nói, cho thấy hắn đã nhìn thấu thân thể của Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện cũng biết mình tu hành theo kiểu mò đá qua sông, sớm muộn gì cũng gặp sự cố, chỉ tự nhủ bản thân cẩn thận thì sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng không ngờ vẫn không thể tránh được.
Có lẽ lão giả thổi phồng quá mức, nhưng tuyệt đối không phải lời nói suông đe dọa.
Ngày ấy lúc hắn ngâm lên câu Băng tuyết lâm trung trước thử thân thì bất ngờ thần hồn thông suốt, giống như có dấu hiệu đột phá bình cảnh, nhưng đã bị hắn dùng định lực áp chế lại, lúc đó mới nhận ra bản thân mình không kềm chế được nội tâm.
Tuy bài thơ kia rất hợp với tính cách của hắn, nhưng lẽ ra không nên có xúc động lớn như vậy mới đúng.
Đây cũng là chỗ gian nan của tu đạo, mà luyện thần còn khó khăn hơn luyện khí rất nhiều, sự phức tạp của lòng người nào có thể nói hết trong một câu.
Thẩm Luyện cũng không phải là kỳ tài tu đạo gì cả, hắn có thể đi đến bước này tất nhiên có một phần nhờ vào vận may.
Được cái suy nghĩ của hắn trầm ổn hơn chủ nhân trước rất nhiều mới không gây ra sai lầm vô phương cứu chữa.
“Kính mong trượng nhân chỉ điểm.” Thẩm Luyện tỏ ra thành khẩn thật thà, người đạt được thì là thầy, hiếu học cầu giải mới là thái độ tu hành đúng mực.
“Công tử có thể gọi thẳng họ tên ta, tuy ta lớn tuổi hơn ngươi nhưng đều bước đi trên đường cầu Đạo cả, không cần giữ lễ quá mức. Cả nhà lão phu đều họ Tân, đặt tên theo thứ bậc, Thập Tứ Nương cũng là con gái thứ mười bốn của ta, bất quá trước đây ta từng du học ở nhân gian, nên phải nhập gia tùy tục, từng dùng một cái tên, gọi là Tân Khứ Bệnh, tự là Thiếu An.” Tân Khứ Bệnh tỏ ra ôn hòa, nhẹ giọng nói.
“Vậy thì xin gọi ngài là Thiếu An tiên sinh, chẳng hay vô pháp vô niệm lúc nãy ngài nói, rốt cuộc là cái gì?”
“Đó cũng do người khác nói với ta, lão phu thật sự khó nói rõ ràng, công tử có phác ngọc chi tư (4), tương lai tất có cơ hội vào được Tiên môn, Huyền Môn chánh tông đương nhiên mạnh hơn nhiều so với con chồn hoang như ta, và trong Tiên môn chắc chắn có phương pháp giải quyết tình trạng thần hồn không hợp với thân thể của ngươi.” Tân Khứ Bệnh chỉ nở nụ cười.
Thật ra Thẩm Luyện biết mình chiếm thân thể người khác, cái gọi là thần hồn và nhục thân không phù hợp có lẽ bởi vì lý do này.
Mà lão giả trước mặt này vừa liếc nhìn đã xem thấu, còn tự nói mình là chồn hoang, chẳng lẽ ông ta là hồ tiên tu hành ngàn năm…
“Nghe Thiếu An tiên sinh nhắc tới Tiên môn nhiều lần, không biết có thâm ý gì?” Thẩm Luyện nắm điểm mấu chốt, cũng biết đây tất nhiên là chủ đề chính của hôm nay.
“Trong giang hồ người tập võ có môn phái, tu tiên giả đương nhiên phải có Tiên môn, chẳng qua Tiên lưu thế ngoại tranh mệnh với trời nên sẽ không giống như người trong giang hồ, thường xuyên diễn võ dương oai.” Tân Khứ Bệnh chậm rãi nói.
Thẩm Luyện nghĩ thầm quả nhiên như thế, từ câu chuyện của Lăng Xung Tiêu, lại thêm lời nói của lão giả, xem ra trên thế gian thật sự có Tiên môn tu pháp siêu thoát thế gian, trong đó tất nhiên có tiên nhân tu hành đắc đạo.
Chỉ có bái vào Tiên môn mới có khả năng đắc đạo trường sinh, mà không phải mơ hồ không biết gì như hiện tại, đừng nói là trường sinh xa xôi, chỉ sợ ngày nào đó đi nhầm một bước sẽ bạo bệnh mà chết.
“Xem ra Thiếu An tiên sinh biết cách gia nhập Tiên môn, không biết ngài cần ta làm gì?” Thẩm Luyện tin chắc trên thế gian không có bữa cơm nào miễn phí, lão giả này trông cũng không giống như Phật đà từ bi, đương nhiên sẽ không vô cớ mà đối xử tốt với hắn.
Tác dụng của Tỉnh Thần Thang đối với thần hồn có thể nói là khó tìm trên thế gian, nếu lão giả xem nó như trà tầm thường mà đưa cho người ngoài uống, Thẩm Luyện tuyệt đối không tin.
Hắn không sợ trả không nổi, lão giả tìm hắn hiển nhiên tin tưởng hắn có thể làm được chuyện lão muốn nhờ, bởi vậy trong lòng cũng không có gánh nặng quá lớn.
Nói chung bây giờ hắn chính là lợn chết không sợ nước sôi.
“Chuyện lão phu muốn nhờ tất nhiên khi công tử vào Tiên môn mới có thể làm được, công tử không cần nghi ngờ, hãy nhìn vật này trước đã.” Lão giả lấy ra một cuộn tranh từ trong tay áo.
—–oo0oo—–
Chú thích:
(1) Vô cố gia chi nhi bất nộ, thái sơn băng vu tiền nhi sắc bất cải: vô duyên vô cớ sỉ nhục hắn mà hắn không nổi giận, núi Thái sơn sụp đổ trước mặt hắn mà hắn không đổi sắc.
(2) Trượng nhân: cách gọi tôn kính người già cả.
(3) Đảm phách: can đảm và quyết đoán.
(4) Phác ngọc chi tư: phẩm chất của ngọc thô chưa mài giũa.