Đọc truyện Thanh Huyền – Chương 27: Không chịu nổi một đòn
Dương Hiên chính là tên thật của người áo xanh, đương nhiên Thẩm Luyện biết điều đó từ Lăng Xung Tiêu.
Mà người này có thể nói ra tên của người áo xanh đủ thấy tin tức tình báo của Huyền Minh Ty quả thật rất không tệ.
“Vị đại nhân này, ta là phạm nhân, hay là thuộc hạ của ngươi?” Thẩm Luyện nhìn chằm chằm vào vị lệnh sứ Mạnh Hàn của Huyền Minh Ty này, tuy rằng tuổi tác hắn nhỏ hơn nhiều, mặt mũi trông còn non, nhưng ánh mắt kia dĩ nhiên làm cho Mạnh Hàn cảm thấy khó chịu.
Bất giác lui về phía sau một bước.
Một bước lui này của hắn thật sự khiến cho Thạc tri châu kinh hãi.
Không kềm được mà hô khẽ một tiếng.
Căn phòng đang yên tĩnh, bỗng có âm thanh phát ra, sẽ không thua gì tiếng kim rơi trong tĩnh thất, người có tai đều nghe được.
Mạnh Hàn nghe được tiếng kinh hô này, mới kịp phản ứng lại, mặt hắn đỏ ửng giống như bị in sắt.
Trước khi gia nhập Huyền Minh Ty, hắn chính là đệ tử của Xích Dương Môn trong chốn giang hồ, là đại môn phái thuộc hàng cao cấp.
Xích Dương Môn trước kia phò trợ cho Thái Tổ bình định đất nước, xem như có công tòng long, vì thế người trong môn phái nhận được rất nhiều sắc phong.
Trong chốn giang hồ và triều đình đều có địa vị cao lớn.
Mạnh Hàn học nghệ trong đó, cũng là người có tài, về sau vào Huyền Minh Ty, rồi nhanh chóng được trọng dụng nên trong lòng hắn rất cao ngạo.
Nếu việc này truyền ra ngoài, để cho giang hồ đồng đạo biết được thì sau này hắn còn mặt mũi đâu mà nhìn mọi người nữa.
Thẩm Luyện kiếp trước từng mở một phòng khám bệnh, gặp đủ loại người từ thấp đến cao, tâm lý lúc này của Mạnh Hàn hắn làm sao không biết.
Chẳng qua con người là như vậy, ngươi càng mềm yếu thì mọi người càng cảm thấy ngươi dễ lừa gạt, không giống kẻ biết phân lợi hại như Thạc tri châu.
Vì vậy hắn mới định biểu hiện ra một mặt ngang ngược của mình.
Dù sao công pháp mà người áo xanh truyền lại đủ để gây ra gió tanh mưa máu trong giang hồ.
Đừng nói là hắn đạt được, cho dù không đạt được Diệt Thần Kiếm và Thần Túc Kinh, người ngoài cũng sẽ không tin tưởng,
Mạnh Hàn chỉ là người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng.
Thẩm Luyện chuyển ra Thẩm gia, thật sự cũng không muốn mang đến cho Thẩm gia quá nhiều phiền toái.
Dù sao đi nữa chưa lập uy đức thì chẳng ai sợ cả, người đến gây sự chắc chắn sẽ không ít.
Mạnh Hàn lui một bước liền đặt mình vào một cái thế khó, tại sao hắn lại rụt rè trước một thằng nhóc như vậy.
Trong mắt Mạnh Hàn hiện lên vẻ tàn khốc, âm thanh lại vô cùng bình tĩnh nói: “Ngươi mau kể lại rõ ràng mọi chuyện của tên áo xanh kia, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.”
Bất kỳ ai cũng nghe được hắn đang cố gắng kềm chế phẫn nỗ.
Thẩm Luyện hoàn toàn không sợ hãi, đáp: “Không nói thì thế nào?”
“Ồ, ngươi ngược lại cũng không phủ nhận mình biết, đúng là nhóc con miệng còn hôi sữa, xem ra không chịu chút cực khổ ngươi sẽ không chịu nói.”
“Thẩm Luyện… đó cũng không phải chuyện quan trọng gì, nói một chút đi, đại nhân sẽ không làm khó dễ ngươi.” Thạc tri châu khuyên nhủ.
“Việc của Huyền Minh Ty, còn chưa tới phiên bọn quan địa phương các ngươi xía mồm vào.” Mạnh Hàn liếc nhìn Thạc tri châu một cái.
Thạc tri châu nén giận, cả hai cùng là bề tôi tớ, hắn còn xuất thân từ khoa cử, cũng chỉ có đám người Huyền Minh Ty này tự cao tự đại, xem quan lại bọn họ như chó lợn.
Thẩm Luyện cười nói: “Việc của ta không cần Mạnh đại nhân ngươi ra lệnh.”
“Khá lắm tiểu tử.”
Trong lòng Mạnh Hàn vô cùng tức giận, vốn cũng không định động tay chân với con nít, nhưng Thẩm Luyện nhiều lần làm hắn tức nổ phổi, lửa giận cũng không đè được nữa.
Rút bội kiếm trên thân ra, truyền chân lực vào trong, kiếm thép trải qua trăm lần rèn luyện giống như bị nung đỏ lên vậy, mơ hồ hiện lên màu đỏ thẫm.
Nội công của Xích Dương Môn chí dương chí cương, vì vậy đệ tử trong môn phải đặt tên theo các chữ Hàn, Băng, Âm, Lãnh, để luôn nhắc nhở môn nhân rằng không được nóng vội.
Nhưng vào lúc này, một chút hàn khí trong cái tên của Mạnh Hàn làm sao trấn được lửa giận trong lòng, Chân khí nén giận mà phát, nhất định phải dạy dỗ Thẩm Luyện một trận.
Hắn đột ngột xuất kiếm, người gần sát bên, thân hợp vào kiếm, đâm thẳng về phía trước.
Một chiêu này gọi là “Hữu Khẩu Nan Khai”, muốn để cho Thẩm Luyện câm miệng nên một kiếm đó đâm thẳng vào huyết hầu.
Rốt cuộc Mạnh Hàn vẫn còn lại một chút lý trí, nghĩ rằng tuy một kiếm này mình không xuất toàn lực, nhưng Thẩm Luyện ít nhất mấy tháng cũng khó mà mở miệng ăn uống.
Nếu hắn câm miệng rồi thì làm sao dò hỏi chuyện của người áo xanh chứ.
Vì vậy mũi kiếm chuyển xuống dưới một chút.
Thẩm Luyện giống như không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng kiếm của Mạnh Hàn dĩ nhiên dừng lại rồi, chỉ thấy một luồng thanh quang lóe lên, trên tay Thẩm Luyện chẳng biết lúc nào đã có thêm một thanh kiếm gỗ, điểm vào huyệt Liệt Khuyết của Mạnh Hàn.
Huyệt này ở sau cổ tay, phía ngón cái, cạnh ngoài mặt trước xương quay, cổ tay lên 1,5 thốn, nối liền với Nhâm Mạch.
Chiêu kiếm này của Thẩm Luyện cũng không nhanh lắm, nhưng góc độ và thời cơ lại cực chuẩn, đi sau mà tới trước.
Dựa vào nội khí ít ỏi của Thẩm Luyện thì không ngăn cản nổi Mạnh Hàn, chẳng qua chiêu kiếm này cũng không hoàn toàn dựa vào nội khí, mà nó ẩn chứa kiếm ý Diệt Thần mà thần hồn Thẩm Luyện đã đào tạo ra, truyền vào cơ thể của Mạnh Hàn.
Xưa này đều là thần hợp với khí, chiêu này của Thẩm Luyện tấn công vào huyệt Liệt Khuyết, thuận thế mà vào, làm tổn thương thần ý của Mạnh Hàn, nội khí kia nhất thời tán loại, lại bởi vì huyệt Liệt Khuyết tạm thời bị đóng chặt nên không cách nào phát ra.
Mạnh Hàn vừa kinh vừa sợ, hắn không bao nghĩ rằng Thẩm Luyện có thể thắng được hắn.
Tâm thần hắn thác loạn mà vẫn không hay biết, hơi ngừng một chút lại tiếp tục đánh về phía trước.
Chẳng qua không phát hiện, ngay cả cảnh vật trước mặt mình đều không nhìn rõ rồi.
Kiếm của Thẩm Luyện thuận thế mà đi xuống, nhẹ nhàng vung một cái, Mạnh Hàn bị hất tung lên cao.
Thẩm Luyện không tốn bao nhiêu sức lực đã khiến cho Mạnh Hàn bay lên, va vào cửa sổ rồi rơi từ lầu ba xuống.
May mà lầu hai có một sân thượng làm bằng gỗ, Mạnh Hàn nện vào hàng rào bảo vệ, phát ra tiếng vang nặng nề.
Thẩm Luyện đưa mắt nhìn Mạnh Hàn treo trên hàng rào, không thèm quan sát mà vung một kiếm, âm phong phất qua, Mạnh Hàn cảm thấy như bị giội một chậu nước đá lên đầu, lạnh đến tận xương, lập tức hôn mê bất tỉnh trên hàng rào.
Chốc lát sau, Thạc tri châu và Thẩm Luyện đến lầu hai, đuổi đám thực khách đnag xem náo nhiệt đi chỗ khác.
Thẩm Luyện nhìn hàng rào bảo vệ, than một câu, nói: “Phủ Tôn đại nhân, Mạnh đại nhân làm hư đồ vật trong tiểu điếm, tiền đến bù do quan phủ các ngươi chi trả đúng không?”
Thạc tri châu nhìn kết cục của Mạnh Hàn thì cảm thấy hả giận vô cùng, lại nghe được lời Thẩm Luyện, không nhịn được cười lên, cuối cùng mới nói: “ngươi xem ngươi đã gây ra chuyện gì kìa, người của Huyền Minh Ty dễ trêu chọc như vậy sao?”
Thẩm Luyện chậm rãi nói: “Không dễ chọc thì cũng chọc rồi, tạm coi như một trận phong ba mà thôi.”
“Ngươi học dị thuật giang hồ, tất nhiên muốn đi thì đi, ngươi không lo lắng cho Thẩm gia sao?” Thạc tri châu đương nhiên biết bản lĩnh mà Thẩm Luyện học được, hơn phân nửa là có liên quan tới người áo xanh rồi.
Hắn tuy biết giang hồ, lại không biết chi tiết võ học và đạo thuật, bởi vậy không cảm thấy chuyện Thẩm Luyện đánh bại Mạnh Hàn là lợi hại đến cỡ nào,
Mà tuổi tác Thẩm Luyện lại nhỏ như vậy, một khi truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ khiến cho rất nhiều cao thủ giang hồ bị mất hết mặt mũi, cảm thán mình đã sống uổng phí mấy chục năm trời.
“Nước đã đến chân rồi, làm sao tính toán nhiều như vậy, ta khác với đại nhân, ngươi so đo lợi-hại, còn ta chỉ biết được-mất.”
“Mất” trước, “được” sau.
Có được có mất mới là đạo trời.
Có mất không có được, có được không chịu mất không phải là đạo trời.
“Thẩm gia có ngươi, không biết là may mắn hay bất hạnh nữa, ta cũng xem như đọc sách nhiều năm, nhớ lại thánh hiền từng nói “Thế gian không có thần tiên bất trung bất hiếu”, nghĩ đến chắc cũng không phải là không có đạo lý, hy vọng ngươi có thể hiểu một chút.”