Thanh Huyền

Chương 2: An hồn dưỡng tính


Đọc truyện Thanh Huyền – Chương 2: An hồn dưỡng tính

Dịch: Gia

Tâm tư của người trẻ tuổi cũng không phức tạp, chủ nhân trước nhanh chóng cảm ứng được thần hồn rồi ôn dưỡng dựa theo ghi chép trong công pháp.

Chẳng biết công pháp này có thiếu sót gì không, chỉ có pháp dưỡng hồn, lại không có pháp rèn thể.

Hắn chỉ lo dưỡng hồn nhưng không chịu tiến hành rèn thể. Còn những thứ mà thần hồn rút ra để làm mạnh hồn lực đều là khí huyết tinh lực.

Thần hồn hắn càng mạnh thì thân thể lại càng yếu. vốn dĩ tuổi trẻ là thời kỳ phát triển nhanh, khí huyết cuồn cuộn, nhưng đến thân thể hắn thì lại khí huyết suy sụp, cơ thể cũng càng lúc càng ốm yếu. May mà tiên thiên căn cốt của hắn quá tốt cho nên luyện mấy năm qua vẫn không xảy ra chuyện lớn gì.

Nhưng đạo tu hành, sai lầm nối tiếp thì kết cục cuối cùng đều sẽ không quá tốt. Chợt một ngày nọ hồn lực hắn đầy ắp, cơ hồ sắp xông vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu để đến cảnh giới “Xuất Khiếu”, thì bỗng thần hồn bồng bềnh, tựa như muốn theo gió bay đi, thoát khỏi sự ràng buộc của thân thể.

Hắn không hiểu chuyện tu hành nên không biết thần hồn du lịch sẽ mang theo tinh khí cả cơ thể. Thân thể hắn vốn yếu ớt, tinh lực mà mỗi ngày khí huyết sinh ra hơn phân nửa đều bị chiếm đoạt theo hồn lực vận hành trong cơ thể.

Mà thời điểm thần hồn sắp ly khiếu càng cần bổ sung số lượng lớn tinh khí, thân thể hắn nào có thể cung cấp nhiều tinh khí như vậy chứ. Chủ nhân trước không hiểu điều này, mạnh mẽ phá quan nên tiềm lực cơ thể bị bòn ép, gần như sắp tan vỡ.

Chưa đến một hơi thở, thân thể là Phách, tinh thần là Hồn, giữa hồn phách có vô vàn tia liên hệ, nhất thời khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, trong Chân linh, đủ loại suy nghĩ quanh quẩn, bị rối loạn ngay lập tức.


Cuối cùng lại bị tên bác sĩ đến từ Địa cầu nhập vào thân xác.

Sau đó tuy rằng hắn đã dung hợp phần lớn ký ức của đối phương, trở thành một “Thẩm Luyện” hoàn toàn mới, nhưng chuyện tiếp theo hắn phải giải quyết chính là cái thân thể bệnh tật yếu ớt này…

May mà vào lúc tẩu hỏa nhập ma một phần hồn lực tản mác vào tứ chi bách hải, tan ra thành tinh khí bù đắp cho thân thể, nên mới kéo được một hơi cuối cùng, giúp cho Thẩm Luyện sau khi tỉnh lại không đến nỗi lập tức ngất xỉu.

Hắn trước sau gì cũng là một bác sĩ, tất nhiên biết cơ thể này suy yếu biết chừng nào.

Dù cho hắn không biết thần hồn lớn mạnh trái lại sẽ khiến cho thân thể gánh chịu cũng càng nặng.

May sao nơi này là rừng sâu núi thẳm, đồng thời cây cỏ cũng không quá khác biệt với Địa cầu, giúp cho hắn tìm ra một vài thảo dược có thể tẩm bổ thân thể.

Tiếc là không có mấy loại Nhân sâm núi hay Hà thủ ô. Dù sao ở thời đại nào những loại thảo dược đó luôn là hàng quý hiếm. Cho dù có, cũng bị mấy thôn dân kia đào đi sạch rồi.

Sau khi cẩn thận điều dưỡng mấy tháng, thân thể vốn dĩ gầy như da bọc xương của Thẩm Luyện đã hơi có da có thịt, nhưng vẫn còn kém rất nhiều so với người bình thường, ít nhất không đến nỗi bị gió thổi liền ngã…


Chẳng qua chủ nhân trước vì luyện công pháp kia mới tẩu hỏa nhập ma nên Thẩm Luyện cũng không chuẩn bị tiếp tục tìm hiểu tu hành, không có đủ tri thức tu hành mà dám luyện lung tung chẳng khác tự tìm đường chết, trừ phi số mệnh may mắn đến cực điểm…

Cứ thế qua thêm một khoảng thời gian, Thẩm Luyện cứ uống cái loại thuốc bổ đắng hết chịu nổi kia, nghĩ thầm tiếp theo cứ dùng một vài phương thuốc đơn giản là được rồi, không tiếp tục uống thứ thuốc đắng này nữa.

Không ngờ bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, hắn thầm nghĩ hôm qua mới có thôn dân đến đưa áo cơm, hôm nay theo lý cũng không cần tới nữa mà.

Mở cửa nhìn ra thì lại là một hán tử trung niên, chất liệu quần áo không phải quá tệ, nhìn trang phục hắn lại trông giống như một hạ nhân, đầy tớ vậy.

Trong lòng hắn nghĩ thầm gương mặt này hình như đã gặp qua ở đâu rồi phì phải.

Hắn dung hợp ký ức của chủ nhân trước, cũng thu luôn phần lớn thần hồn của tên kia, tinh thần mạnh mẽ đến mức đã gặp qua là không quên được, trí nhớ tốt vô cùng.

Cẩn thận nhớ lại liền nghĩ ra người kia là ai, hóa ra là một hạ nhân của Thẩm gia.

Nam tử trung niên nói: “Tam thiếu gia, cuối cùng cậu cũng mở cửa rồi.”


Cậu của Thẩm Luyện còn có hai đứa con trai, tuổi tác đều lớn hơn hắn, lại bởi Thẩm Luyện theo họ Thẩm, nên ở Thẩm gia Thẩm Luyện đứng hàng thứ ba.

Thẩm Luyện không có quá niềm nở hay lạnh nhạt, chỉ tỏ ra bình thường nói: “Ngô quản sự vì sao lại đến đây?”

Ngô quản sự đi theo Thẩm gia nhiều năm rồi, trong đám hạ nhân cũng xem như có chút địa vị, lẽ ra những chuyện vặt vãnh bình thường cũng không cần hắn ra tay, chỉ nghe hắn nói: “Tam thiếu gia đã hai năm không gặp, vậy mà lại gầy đi không ít.”

Ấn tượng của Ngô quản sự đối với Tam thiếu gia này thật ra không sâu sắc lắm, chẳng qua nửa năm trước xảy ra chuyện đó, đời thứ ba của Thẩm gia liền chỉ còn lại một cô con gái, cụ lớn nhiễm bệnh, có thể sinh con hay không cũng là vấn đề, nhị gia nhiều năm trước tập võ bị thương cũng mất đi khả năng sinh con, xem tình hình lúc này, nói không chừng ngày nào đó tên Tam thiếu gia xa lạ này sẽ lên quản lý cả gia tộc rồi.

Bởi vậy lần này phụng mệnh của lão gia, mời hắn xuống núi về nhà, Ngô quản sự cũng tỏ ra rất cẩn thận, chỉ sợ nói ra mấy lời không nên nói.

Thẩm Luyện lại nghĩ thầm: hôm nay cũng không phải ngày quan trọng gì, hắn tới đây làm chi? Thẩm Luyện rốt cuộc không phải là Thẩm Luyện của trước kia nữa, từng trải qua xã hội hiện đại, lại là người trưởng thành, lõi đời hơn cái tên chủ nhân trước rất nhiều, biết rõ đạo lý “Không có chuyện không lên điện Tam Bảo”.

Từ Thẩm gia đến nơi này lộ trình trăm dặm, nói dài không dài bảo ngắn cũng không ngắn, nếu không cần thiết thì chẳng ai tới làm gì.

Hắn buộc miệng hỏi: “Ngô quản sự vẫn chưa nói, ngươi tới chỗ ta làm gì vậy?” hắn không nói bóng gió, chỉ là hỏi trực tiếp, như thế trông hợp với thân phận lẫn tuổi tác của hắn bây giờ hơn.

Ngô quản sự nói: “Chẳng qua Thái gia và lão gia đã lâu không gặp cậu, lại nghĩ đến cậu ở trong núi sống kham khổ một mình nên muốn cho cậu về nhà ở một thời gian ngắn.”

Thẩm Luyện trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Gần đây có phải là xảy ra chuyện lớn gì không?”


Ngô quản sự trong lòng chợt hoảng, biểu thiếu gia này tính tình quái gở nhưng cuối cùng không phải là kẻ ngu, chẳng qua nếu hắn quá thông minh thì ngược lại chưa chắc nhận được chuyện tốt này. Quản sự trông có chút thô tục, trong lòng lại nhanh chóng hiểu ra.

Cuối cùng mới nói: “Hai hôm trước Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đã đi rồi!”

Hắn nói xong câu này, tiếp theo lại im lặng bất động.

Nhưng chỉ cần tìm hiểu tình huống hiện tại của Thẩm gia một chút, thì biết ngay chuyện này có nghĩa là gia sản khổng lồ của Thẩm gia sợ là đã mất đi hai người thừa kế hợp pháp nhất.

Thẩm Luyện trầm mặc một lúc, nói rằng: “Thế này đi, mấy hôm nữa ta trở về với ngươi.”

Ngô quản sự nói: “Tam thiếu gia trông khí sắc không phải tốt lắm, ta lại kêu một chiếc xe ngựa thoải mái đến, sáng mai sẽ tới đón cậu.”

Thẩm Luyện nói: “Ừm, cũng được, ngươi muốn vào trong nghỉ một lát không.”

Ngô quản sự đáp: “Không cần, ta nhân dịp này muốn xuống núi quan sát mấy thửa ruộng của Thẩm gia chúng ta một chút.”

Đợi cho Ngô quản sự đi rồi, Thẩm Luyện quay lại tĩnh thất, cửa sổ giấy xung quanh dán rất kín, không có chút ánh sáng lọt vào. Hắn đốt lên một cây An Hồn Hương được làm từ cỏ thơm hái trong núi, chỉ thấy trong phòng tối om bỗng hiện một đóm lửa, như ánh sao trong đêm tối, lạnh lẽo cô tịch, mùi nhang khói nhàn nhạt bay khắp phòng, Thẩm Luyện khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Trong Linh Hải là một mảnh tĩnh lặng, phảng phất trước khi vũ trụ sinh thành, trong hư không cô quạnh, không ánh sáng cũng không có bất cứ gì, chỉ đơn thuần một màu tăm tối, bỗng nhiên một thoáng, mịch không xôn xao, có một Tiên Thiên thần linh sinh ra từ trong hư vô, trong tay nâng Ngọc Như Ý, an tọa hư không, lặng lẽ không lời. Mà những suy nghĩ lộn xộn dâng lên trong lòng Thẩm Luyện cũng dần dần biến mất, quay về hư vô…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.