Thanh Huyền

Chương 18: Thiếu niên ngoài nha phủ


Đọc truyện Thanh Huyền – Chương 18: Thiếu niên ngoài nha phủ

Dịch: Gia
Trong lòng Từ Hoằng biết rõ sự lợi hại của Thẩm gia, chẳng lẽ còn có cao nhân nào khác có khả năng thu phục năm tên ma đầu kia? Đây trái lại là một chuyện tốt.

Còn về chuyện muội muội Từ thị của hắn muốn hãm hại Thẩm Nhược Hi, quá nửa là bởi vì ghen tỵ, ngoài ra chắc là còn uẩn khúc chuyện gia đình gì đó trong Thẩm gia.

Hắn phải đến khuyên nhủ mới được, đồng thời tìm hiểu xem rốt cuộc là ai làm bị thương cái tên Tà Thần chết tiệt kia.

*****

Đối với đứa cháu gái duy nhất Thẩm Nhược Hi, Thẩm lão gia tử vẫn rất thương yêu, nghe được bệnh tình của nàng chuyển biến tốt, lão nhân mừng đến nỗi buổi sáng ăn thêm một bát cháo trắng.

Có lẽ là tâm trạng của hắn tốt nên còn hỏi thăm Thẩm Luyện một câu.

Ngô quản sự nhân dịp này cũng đem tất cả những chuyện Thẩm Luyện làm trong thời gian qua báo cáo hết cho lão nhân biết.

Ngoại trừ cái việc huấn luyện gì đó khiến cho mọi người kỳ quái ra thì Thẩm Luyện chỉ ở trong phòng đọc sách viết chữ.

Tất nhiên Ngô quản sự không biết Thẩm Luyện có bản lĩnh gặp qua là không quên, trong khoảng thời gian này hắn đã đọc hết tất cả thư tịch trong viện, khắc sâu trong lòng, giúp cho hắn càng hiểu thêm về thế giới này.

“Đứa nhỏ này là người làm đại sự, không nóng không vội.” Lão nhân cũng không tức giận vì Thẩm Luyện không chịu khuất phục, trái lại càng tán thưởng hắn.

Càng tán thưởng, hắn càng hy vọng y bát của mình có thể truyền cho người như thế.

Thật ra chuyện này cũng là một sự đả kích với lão nhân, bởi vì thứ mà hắn coi trọng nhất lại không hề lọt vào mắt Thẩm Luyện.

Bất quá hắn vẫn phân phó Ngô quản sự, để cho Thẩm Luyện tới gặp hắn.


Lúc bàn chuyện làm ăn chưa bao giờ hắn tỏ ra kích động, đây là lần đầu tiên, cũng rất có thể không phải là lần cuối cùng.

Cuộc gặp gỡ này diễn ra ở thư phòng của Thẩm lão gia tử, lúc còn trẻ hắn không có điều kiện đọc sách, khi về già lại không có thời gian đọc sách, nhưng lại rất thích mua sách.

Có lẽ bởi vì tư tưởng kinh thư gia truyền đã ảnh hưởng tới hắn.

Thế nên tiểu viện của mọi người trong Thẩm gia, bao gồm cả Thẩm Luyện đều có xây thư phòng, dù là Thẩm Nhược Hi cũng không ngoại lệ.

Một tháng không gặp, lúc lão nhân nhìn thấy Thẩm Luyện cơ hồ có chút cảm giác mình nhận lầm người.

So với tháng trước, Thẩm Luyện đã thay đổi vô cùng to lớn.

Giống như Chi Lan ngọc thụ (1) mọc trong nhà hắn.

“Nghe nói tháng trước ngươi đọc sách rất chăm chỉ?” lão nhân tùy ý hỏi một câu, để mở đầu cuộc nói chuyện.

“Không thể gọi là chăm chỉ, con cũng không tham gia thi cử.” Thẩm Luyện nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, rất có mùi vị thiếu niên ngời ngời.

“Nhà chúng ta thế này, vốn cũng không cần học hành gian khổ.” Lão nhân nói.

Đọc sách là chuyện tốt, lại không thể khổ đọc, nếu không thì sẽ khô khan bảo thủ.

“Ngày mai con muốn ra ngoài một chuyến.” Thẩm Luyện bỗng nói một câu.


“Cả tháng nay ngươi chưa từng đòi ra ngoài, hôm nay sao lại nhớ tới chuyện này rồi.” Lão nhân cảm thấy Thẩm Luyện không nên bị kích động vào lúc này.

“Mẫu thân chôn ở chùa Già Lam bên ngoài thành, con muốn đi tế bái người một lần.” Khuôn mặt Thẩm Luyện tỏ ra trầm tĩnh.

Lão nhân không nhìn ra được gì, bất lý do của hắn cũng rất trọn vẹn.

“Nhưng lý do này vẫn chưa đủ.” Lão nhân tuy rất muốn đồng ý với hắn, bởi vì hắn nhớ tới đứa con gái đã chết, trong lòng xúc động, người già đúng là dễ nhẹ dạ.

Chẳng qua là thói quen buôn bán, khiến cho hắn cò kè mặc cả theo bản năng vậy thôi.

“Đợi sau khi con trở về, con sẽ cho ông một đáp án.” Thẩm Luyện nói không chút do dự.

“Vậy ngươi đi đi.” Lão nhân không hỏi Thẩm Luyện là đáp án gì, nhưng cả hai đều ngầm hiểu nhau.

Hắn tin Thẩm Luyện là người nói được làm được, nếu như không phải, vậy thì chỉ trách hắn đã nhìn lầm người, đối với hắn mà nói Thẩm Luyện cũng không phải quan trọng đến vậy.

Lão nhân đã sống quá lâu rồi, nhiều chuyện trước kia không nghĩ ra, bây giờ đã nghĩ thông suốt.

Cuối cùng Thẩm Luyện cũng nhận được cơ hội ra ngoài, hắn biết cơ hội của hắn chỉ có một lần này thôi.

Người áo xanh bị nhốt ở đại lao trong nha phủ, đây là tin tức hắn hỏi thăm được từ Ngô quản sự.

Ngô quản sự dù khôn khéo đến thế nào, cũng không hiểu chuyện bằng người có linh hồn từng trải kiếp trước như Thẩm Luyện, không biết trên đời còn có một thứ… gọi là thoại thuật.


Dù cho ngươi không chịu nói gì, nhưng không có nghĩa là người khác không thể dựa theo nội dung ngươi nói để phán đoán ra tin tức mình muốn biết.

******

Nha phủ ở Thanh Châu rất to lớn và xa hoa, có người nói quan viên vì muốn xây nha phủ xa hoa này, nên đã chặt hết cây cối ở Tây Sơn bên ngoài Thanh Châu Thành.

Dù sao đi nữa đây cũng chỉ là chuyện cười mà bá tánh bịa ra để trêu chọc quan viên châu phủ, nhưng cũng nói rõ quan lại từ tri châu trở xuống, cũng không liêm khiết như trong tưởng tượng.

Cỏ cây mọc khắp nơi, bên ngoài nha môn có vài cây đại thụ hiếm hoi còn sót lại, ngay khe nứt trong phiến đá cũng mọc ra vài ngọn cỏ.

Chỉ cần ngươi không cắt hết đám cỏ xanh này, thì luôn có thể nhìn thấy một mảnh xanh biếc.

Nhưng thời tiết hôm nay không quá đẹp, âm u mịt mù, có vẻ như sắp mưa, bên ngoài nha phủ có một thiếu niên đi tới, trông quần áo giản dị, cũng không phải cẩm y ngọc bào, nhưng nếu là người trong nghề sẽ nhận ra mỗi đường kim mũi chỉ trên y phục hắn, đều là thủ đoạn chuyên nghiệp, chất liệu tốt nhất.

Hắn không phải thích thưởng thụ xa hoa, nhưng không có nghĩa là ham chịu khổ.

Vật chất dùng để phục vụ cho mình, mình lại không bị vật chất nô dịch, bất kể là kiếp trước hay kiếp này Thẩm Luyện đều quan niệm như thế.

Lúc hắn ra khỏi Thẩm gia có rất nhiều người bám theo hắn, chẳng qua sau khi đi một vòng thì chẳng ai biết hắn đi nơi nào.

Những người âm thầm bám theo dĩ nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mất giữa phố xá sầm uất, kinh ngạc không dám tin tưởng.

Đối với chuyện đám người này trở về bẩm báo với lão nhân như thế nào Thẩm Luyện cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn đi gặp người áo xanh mà thôi.

Tri châu của phủ Thanh Châu họ “Thạc”, là một họ rất đặc biệt, hắn thường giải thích với mọi người rằng, “Thạc” của hắn là “thạc quả lũy lũy” (*quả to say trái), còn dân chúng nơi này lại thầm bảo với nhau là “Thạc” trong “thạc thử”. (*con chuột to)

Thạc tri châu đêm qua mới đại chiến một trận với bà nhà, lúc hạ nhân vào thông báo, hắn vẫn còn ôm chặt Di thái thái trên giường không chịu đứng lên.


Hắn làm quan nơi khác, không mang theo người nhà, nên rất phóng túng trong chuyện này.

“Mới sáng sớm, là kẻ nào muốn gặp bản quan chứ.”

“Là một người thiếu niên.”

“Cút cút cút, bản quan không có thời gian nói chuyện với tiểu hài tử.” Sau lưng có một cánh tay trắng nõn như ngó sen, kéo lấy tay Thạc tri châu, sờ được một mảnh ôn hương nhuyễn ngọc, khiến cho Thạc tri châu hận không thể lập tức làm mưa làm gió một phen.

“Hắn nói hắn họ “Thẩm”.”

“Họ Trần cũng vô dụng, ta mặc xác hắn họ gì.”

Trần là quốc họ!

“Lão gia, tiểu tử này ngài nên gặp một chút thì tốt hơn, họ của hắn chính là Thẩm trong Thẩm gia đấy.” Quản gia nhẹ giọng khuyên.

“Ngươi nói Thẩm nào cơ?” Thạc tri châu ngồi dậy, hỏi vọng ra quản gia đang đứng bên ngoài.

“Lão gia, ở phủ Thanh Châu này còn là Thẩm gia thứ hai hay sao.”

“Vậy xem ra phải gặp một lần.” Thạc tri châu dùng nghị lực cực lớn mà đứng lên, ngăn cản mê hoặc của Di thái thái, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Tuy hắn không đến mực bị Thẩm gia dọa sợ, nhưng lại không thể thất lễ với người của Thẩm gia, bằng không ở phủ Thanh Châu này sẽ có thật nhiều mệnh lệnh khó phổ biến, không tốt cho việc giữ vững cái mũ ô sa trên đầu hắn.

Huống chi là một thiếu niên họ “Thẩm”, rất nhanh đã khiến cho hắn nhớ ra đây là người nào…

—–oo0oo—–
Chú thích:
(1) Lan Chi ngọc thụ: chỉ người ưu tú tài giỏi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.