Đọc truyện Thanh Huyền – Chương 16: Mộng này không dấu vết
Dịch: Gia
Đột nhiên Thẩm Luyện kinh ngạc, lại có thêm một luồng hồn niệm xuất hiện, nếu dựa vào màu sắc mà nói thì nó đang hiện lên ánh sáng đỏ rực, phảng phất như phấn diện hoa đào.
Hồn niệm này bồng bềnh bay ra từ nội thất, hai vợ chồng Thẩm Thanh Sơn không nhìn thấy, nhưng Thẩm Luyện thì khác, nhìn thấy rất rõ ràng.
Thẩm Luyện hơi động, bắt lấy hồn niệm đỏ rực kia, tựa như một đám bụi phấn, nháy mắt đã nhập vào cơ thể hắn, hắn cảm nhận được một luồng tình ý mãnh liệt của thiếu nữ.
Thần hồn kiên định, phủi nhẹ đi ý xuân bên trong, Thẩm Luyện phát hiện hồn lực hắn lại mạnh hơn một chút rồi, chẳng qua lại trở nên hỗn tạp, tâm cảnh trước giờ không buồn không vui, chợt sinh ra một ít ưu tư chập trùng.
Đúng như “Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển, tuyệt tri thử sự yếu cung hành” (*Thứ học trong sách cuối cùng vẫn thấy ít, muốn hiểu mọi chuyện tất phải thực hành), hóa ra thần hồn ly thể, còn có thể thôn phệ hồn niệm người khác rồi dùng nó để làm mạnh hồn niệm mình, nhưng hắn tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải đã lâu, trong lòng ít niệm, hồn lực tinh khiết, nên nhận thấy nếu cứ thế này sẽ khiến cho hồn lực tinh khiết bị hỗn tạp, dễ dàng đi vào con đường tà đạo.
Hồn niệm kia không chỉ một cái, bồng bềnh trôi ra từ nội thất, lại bồng bềnh trôi về, quanh quẩn ngay bên cạnh.
Hắn cũng mặc Thẩm Thanh Sơn và Trần thị, liền xuyên qua cửa phòng.
Lúc này trong phòng vẫn còn ánh nến, một ả nha hoàn chống cằm nằm trên giường thơm, dưới lớp rèm tinh xảo kia có một thiếu nữ, sắc mặt trắng bệch, đang ngủ say giấc, thỉnh thoảng có hồn niệm tản ra từ trên người nàng.
Không cần nói cũng biết hồn niệm mà khi nãy Thẩm Luyện bắt được, chính là hồn niệm tản ra từ trên người vị biểu muội Thẩm Nhược Hi đang hôn mê này.
Thần hồn của con người, bị giam trong thân xác, chẳng qua ban đêm nhiều mộng, bất giác sẽ có một chút ý nghĩ tản ra ngoài.
Cho nên mới có kẻ khi ngủ say, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy bộ dáng chính mình nằm trên giường.
Đây là do ý nghĩ bám theo giấc mơ, ly thể ra ngoài.
Tình huống này lại khác với thần hồn xuất khiếu của Thẩm Luyện, Thẩm Luyện xuất khiếu, tâm tư độc lập hoàn chỉnh, hắn nghe hắn thấy đều cảm giác được, có thể phán đoán rõ ràng. Còn tình huống trước chỉ là một chút thần hồn tách ra thân thể, không có ý thức độc lập.
Nếu như có tu luyện giả giống như Thẩm Luyện, thì kẻ đó có thể dựa vào giấc mơ, nhân dịp hồn lực tán loạn liền thồn phệ ý nghĩa, làm mạnh hồn niệm bản thân.
Thứ mà thần hồn nhìn thấy cùng với người trần mắt thịt nhìn thấy, có chỗ giống cũng có chỗ khác.
Trong mắt Thẩm Luyện, Thẩm Nhược Hi không chỉ sắc mặt trắng bệt, ở mi tâm còn có một sợi tơ nhỏ màu xanh, kéo dài trong hư không, lại không biết nó bắt nguồn từ nơi nào.
Thẩm Luyện nghĩ thầm: “Ta cùng thân thể này là máu mủ tình thâm, ngược lại muốn xem thứ tà quái gì lại dám đến quấy phá.”
Chậm rãi bay đến Thẩm Nhược Hi, tâm niệm ngưng tụ, giống như lưỡi đao mở ra, chặt đứt sợi tơ xanh kia, đồng thời hồn thể như khói chui vào ngay giữa mi tâm Thẩm Nhược Hi.
Lại nói ngày hôm trước Thẩm Nhược Hi đi chơi về, liền mê man hoảng loạn, vô cùng mệt mỏi, sau đó nằm trên giường không dậy nổi nữa.
Mắt thấy thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn, giờ đã biến thành lá rụng gió thổi bay, đến tối nay, lại càng chìm vào giấc ngủ sâu.
Giấc ngủ này, giống như cởi bỏ xác phàm nặng trĩu, tinh thần thoải mái.
Thẩm Nhược Hi mở mắt ra, chỉ thấy trong khuê phòng không bóng người, bên ngoài đã có ánh nắng mai ấm áp chiếu vào.
Nàng cũng mặc kệ nha hoàn không ở đây, nằm trên giường nhiều ngày, thân thể đã sớm mốc meo, vội vàng đứng dậy.
Nàng lại không nhận ra rằng, bản thân vừa suy nghĩ thì quần áo đã mặc vào.
Vừa bước ra khỏi phòng khuê, chỉ thấy chim bay bướm lượn.
Nàng nổi lên hứng thú, lại đuổi theo một chú bướm, muốn bắt nó vào tay.
Bướm kia thật nhanh trí, mấy lần liên tục thoát khỏi sự đuổi bắt của Thẩm Nhược Hi.
Bất tri bất giác, Thẩm Nhược Hi đi tới một khu vườn tuyệt đẹp.
Bống nhiên nàng có chút kinh ngạc khi vào chốn thần tiên này, chỉ thấy hành lang phía trước treo đầy tranh ảnh, có điểm thêm phấn vàng các loại, những tia nắng chiếu xuống khiến người ta chói mắt.
Bên cạnh hành lang là một cái hồ, trong hồ nham thạch nhấp nhô, một mảnh rêu xanh, sinh cơ dào dạt.
Thẩm Nhược Hi đi đến nơi này, chỉ cảm thấy bãi cỏ dưới chân đặc biệt tơi mềm.
Nàng không kềm được mà hoài nghi, trong nhà mình, sao lại có nơi đẹp như vậy chứ, mà mình lại chưa thấy bao giờ.
Chẳng qua cảnh vật quá lộng lẫy, quyến rũ tâm thần, cuối cùng đã khiến cho nàng mất đi cảnh giác.
Dọc theo đường đi chỉ sợ mắt không nhìn đủ, nào biết nghĩ đến chuyện khác chứ.
Cũng không biết đi qua bao nhiêu đình đài, Thẩm Nhược Hi bỗng cảm thấy hơi buồn bực, cảnh đẹp vô tận này, chỉ một mình nàng ngắm thì có chút cô quạnh.
Mặt khác nàng lại nghĩ: Đây chắc là mình đã vào nhầm nhà người khác rồi, nhưng làm sao trở về chứ…
Người trong nhà lại đi đâu hết rồi, Thẩm Nhược Hi càng không biết.
Trong lòng nghĩ vậy, Thẩm Nhược Hi bắt đầu hoảng loạn.
Lúc này ở một gốc liễu già phía trước, vạn cành buông xuống, dây xanh như sóng.
Đằng sau gốc liễu kia, giờ phút này có một thư sinh anh tuấn, xem tướng mạo hắn, quả thật là mày nhọn như kiếm, mắt như điểm sơn…
Vẻ mặt thư sinh điềm nhiên, đang bẻ một cành liễu, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng hắn chưa kịp bước ra thì đã bị người nào đó khoác lên vai, chỉ thấy một vị thiếu niên mi thanh mục tú, chẳng biết đã đứng cạnh hắn tự bao giờ, khí tức u nhiên, thần mục như điện, chỉ nhìn chằm chằm thôi đã khiến cho hắn không dám lộn xộn.
Vị thiếu niên kia hiển nhiên là Thẩm Luyện, thần hồn tùy tâm mà biến hóa, tự nhiên cũng có thể làm cho hắn cao lên.
Gương mặt thư sinh nở nụ cười quỷ dị, hóa thành một đoàn khí đen, đánh thẳng về phía thần hồn Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện chỉ cảm nhận được một luồng suy nghĩ hỗn loạn, có sướng vui đau buồn sợ hãi, hỗn tạp vô cùng, nó giống như thủy triều đánh vào thần hồn hắn.
Vị thần linh cầm như ý trong lòng đột nhiên xuất hiện, để mặc cho những tâm tình kia ăn mòn thần hồn, tựa như đá ngầm giữa biển cả, nào quan tâm thủy triều lên xuống.
Ý nghĩ kia xung kích không phải vô tận, cuối cùng vẫn không làm gì được hắn, hắc khí cũng tiêu tán theo.
Trong một sân nhỏ ở nhà nào đó thuộc phủ Thanh Châu, có xây một ngôi miếu thờ, dẫu cho không lớn, lại có đầy đủ ngũ tạng.
Trong miếu có năm pho tượng thần, phía dưới cúng tế máu thịt, mỗi người mặc áo bào đỏ, mặt mũi ghê tởm.
Một pho tượng bên trái bỗng dưng sinh ra tiếng vang, giống như tiếng ngựa hí sau khi bị quất vậy.
Nếu có kiến thức một chút sẽ nhận ra ngay ngôi miếu này là dâm tự mà dân gian lén lút xây nên.
Thẩm Luyện không biết pháp môn tấn công thần hồn, nhưng cẩn thủ bản thân, không chút khẽ hở, thế nên đã đuổi đi thứ tai họa không biết từ đâu tới này.
Thứ tà quái ban nãy hóa thân thành nam tử anh tuấn, lẻn vào giấc mơ của Thẩm Nhược Hi, âm mưu của nó hẳn ai cũng đoán ra được.
May mà hắn đúng lúc chạy tới, mới không để cho nó thực hiện thành công.
Tà quái vừa chạy, Thẩm Nhược Hi cũng đúng lúc đi tới, nhìn thấy Thẩm Luyện, nàng kinh ngạc gọi một tiếng: “Thẩm Luyện!”
Theo đó mộng cảnh tan vỡ, cảnh đẹp lộng lẫy kia nháy mắt đã biến mất không còn.
Thẩm Luyện cũng nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ của Thẩm Nhược Hi.
Thẩm Nhược Hi thét lên một tiếng kinh hãi, bừng tỉnh khỏi cơn mê, chỉ cảm thấy trên trán đổ mồ hôi như mưa, giống như bị bênh nặng một trận, cả người không còn chút sức lực nào.
Nha hoàn nhìn thấy Thẩm Nhược Hi đột nhiên bật dậy, cũng vui mừng khôn xiếc, nhưng nghe được hai chữ ‘Thẩm Luyện’, có chút kỳ lạ, không biết mình có nghe nhầm hay không… nói chung tiểu thư tỉnh lại rồi, phải lập tức bẩm báo ngay cho lão gia và phu nhân.
Không đợi nàng đi bẩm báo, Thẩm Thanh Sơn và Trần thị đã chạy nhanh vào.
Thân thể Thẩm Nhược Hi lúc này đang suy yếu, nhưng ý thức lại tỉnh táo rất nhiều, nhìn thấy cha mẹ đến, thấp giọng nói: “Mẫu thân, con đói quá.”
Trần thị đại hỉ, chịu không được mà vui đến phát khóc, bảo: “Thanh Sơn, Nhược Hi nó đói kìa.”
Thẩm Luyện nhìn thấy cảnh tượng này, thần hồn vốn không buồn không vui, lại sinh ra một loại hạnh phúc thỏa mãn, lộ ra nụ cười.
Một màn này lại để cho Thẩm Nhược Hi bắt gặp, buộc miệng nói: “Thẩm Luyện.”
Thẩm Luyện thấy nàng lại nhìn ra mình, có hơi kỳ quái, nhưng không tiếp tục lưu lại nữa, xuyên qua vách tường, bồng bềnh mà đi…