Đọc truyện Thanh Huyên Trở Về – Chương 5: Chuẩn bị khai giảng
Chương trình học quân sự sắp kết thúc, ai cũng hớn hở ra mặt. Nhưng nghĩ lại cũng có chút tiếc nuối. Giáo viên quân sự tuy lúc đầu có hung tàn, nhưng chăm sóc học sinh cũng rất tốt. Hơn nữa, giáo tập cũng nhiều anh lính trẻ đẹp trai, không chỉ nữ sinh mê mà nam sinh cũng sùng bái. Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn, quân huấn kết thúc vào cuối tháng tám. Ngày mai tất cả sẽ trở về trường và chuẩn bị cho lễ khai giảng.
Đêm trước khi đi, cả khu đốt lửa trại. Tất cả cùng nhau hát quân ca, ngồi quanh đống lửa, giao lưu văn nghệ. Lúc này Kiêu Dương thực sự rất nổi bật bởi cô ấy nhảy một màn rất nóng bỏng. Không khí lên cao, lại có người khóc. Vậy là mấy nữ sinh cũng khóc. Thanh Huyên thấy rất vui. Tuổi trẻ chính là thừa nhiệt huyết và năng lượng như vậy. Chúng như tưới lên tâm hồn già nua của cô.
“Tiếp theo mình sẽ chỉ điểm một bạn khác lên nhé! Trương Thanh Huyên, cậu lên góp vui với mọi người đi nào.” Kiêu Dương ác ý chỉ điểm
Ở dưới mọi người cũng vui vẻ vỗ tay. Thanh Huyên là nữ sinh xinh đẹp, tính cách cũng khá tốt, quan hệ trong lớp khá được hoan nghênh. Các lớp khác thấy có mĩ nữ thì cũng nhiệt liệt hoan nghênh.
“Hừ, cậu ta lại giở trò. Huyên Huyên, có trò gì hãy tung hết ra, tớ ủng hộ cậu.” Tư Vũ tức giận nói
“Đúng vậy, Thanh Huyên, tớ tin ở cậu.” Tạ Na trịnh trọng
“Nếu cần giải nguy, chúng tớ sẽ giúp.” Hạ Hà thật lòng nói
“Được, vậy sẽ không để mọi người thất vọng.” Thanh Huyên mỉm cười.
Dáng Thanh Huyên rất đẹp, lưng thẳng tắp. Nhìn thì có vẻ mỏng manh yếu đuối nhưng lại có sức mạnh kiên cường.
“Cả tối nay mọi người nghe hát, xem nhảy múa nhiều rồi. Vậy mình xin biểu diễn một tiết mục võ thuật.” Thanh Huyên tươi cười. “Mọi người có thể cho tràng pháo tay ủng hộ không ạ?”
Ở dưới mọi người nhiệt liệt ủng hộ. Hơn 300 người ở ngoài sân khấu, không khí cuối hè lại oi bức, nhìn ai cũng nhiệt tình đổ mồ hôi. Thanh Huyên cũng không biểu diễn tiết mục võ thuật đơn giản mà còn yêu cầu có thêm mấy bộ trống. Thấy ở trên đài chuẩn bị gần mười phút, ở dưới đã bắt đầu sốt ruột. Kiêu Dương thì rất vui vì muốn thấy Thanh Huyên bẽ mặt. Nhưng khi sơ dựng sân khấu, mọi người cũng yên lặng dần. Vài người xì xào bàn tán xem Thanh Huyên giở trò gì.
Thanh Huyên thay bộ tập quân sự, mặc dù cùng một bộ đồng phục xanh nhưng nhìn Thanh Huyên mặc thực sự có lồi có lõm, trông càng hấp dẫn. Khi cô lên sân khấu, trông cô như một nữ dân quân đầy sức sống. Một tiếng hét thanh thúy khiến mọi người trật tự lại, chú ý xem.
Thanh Huyên đương nhiên không dùng võ bình thường mà kết hợp với múa. Đây là điệu giúp cô nổi danh trong cung Tiến Tửu. Đương nhiên nếu có cung trang thì càng hợp và đẹp hơn, nhưng bây giờ lại có chút khỏe khoắn hào hùng. Cô sử dụng tay và chân linh hoạt, nhảy lên mặt trống và múa gùi. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng để trống dưới chân có thể vang, Thanh Huyên sử dụng một vật kê dưới đáy giày. Mọi người nghe tiếng trống tùng tùng theo nhịp phách quân ca, vui vẻ lẩm nhẩm theo nhịp. Rồi có người hát to lên. Theo tiếng trống nhịp nhịp trên sàn diễn, động tác tay và chân của Thanh Huyên càng ngày càng linh hoạt. Không hề thô kệch như mọi người tưởng, thì ra đánh trống cũng có thể uyển chuyển và linh hoạt như vậy. Ở dưới có vài người rút điện thoại ra quay lại. Mọi người cùng hát vang, vừa cổ vũ Thanh Huyên. Một khúc xong, thực sự dư âm còn mãi. Mọi người lại tiếp tục hát vang quân ca. Giờ thì chẳng cần để ý xem ai trên sàn nữa rồi.”Thật tuyệt. Thì ra đây chính là vũ điệu cổ vũ sĩ khí của quân. Tôi thực may mắn.” Một giáo tập quay sang nói chuyện
“Tuổi trẻ đúng là nhiệt huyết. Một điệu này vừa nhu vừa cương, kết hợp quả thực tuyệt vời.”
“Thấy không, binh sĩ mà ra trận thế này, luôn có người ở sau cổ vũ, thực mát lòng.”
Mấy giáo tập cũng túm năm tụm ba lại khen ngợi. Nữ sinh kia trong đợt quân huấn biểu hiện xuất sắc. Không ngờ khả năng vũ đạo tốt như vậy. Mà không chỉ vũ đạo bình thường, mà còn có sự xuất sắc của võ học. Lực đạo vừa cương vừa nhu, thân thủ lại lanh lẹ khiến người ta thán phục.
“Tuyệt quá Huyên Huyên, không ngờ cậu còn có cái này.” Tư Vũ phấn khích
“Đúng vậy, quả là đại sát tứ phương.” Hạ Hà cũng hăng hái “Tớ cũng muốn học bộ quyền này. Nhất định phải chỉ cho tớ… ý nhưng không phải kết hợp với múa đâu.”
“Thấy mặt Kiêu Dương chứ?” Tạ Na tủm tỉm “Quả là rất đẹp đấy!”
“Thanh Huyên, cậu nhảy rất tuyệt, còn dễ nhìn hơn mấy động tác uốn éo của Kiêu Dương.” Trong lớp có bạn học nói
“Thanh Huyên, cậu quá dấu nghề rồi. Nhất định phải đăng kí tiết mục này cho khai giảng.” Lớp trưởng phấn khích nói
“Bên lớp A4 có người quay clip, tớ sẽ nhờ gửi vào hòm thư cho cậu.” Một bạn khác nói
“Cảm ơn mọi người.” Thanh Huyên cười cười, ánh mắt cong cong rất đẹp
Đây quả nhiên là việc tốn sức mà… Thanh Huyên tự than thở. Cô đúng là còn có chút ham hư vinh rồi. Nhìn đi, những người đó vẫn sùng bái cô. Cảm giác như làm hoàng quí phi đứng trên vạn người dường như vẫn còn đâu đó. Phải, quyền lực ai chẳng muốn. Thế nhưng, có bản lĩnh để ngồi vững hay không lại là chuyện khác. Thanh Huyên của quá khứ không đủ bản lĩnh, vì vậy cô chấp nhận buông. Thế nhưng ở đây thì khác, vì đối thủ lớn nhất của cô đâu có ở đây. Hắn chắc chắn vui vẻ khi thấy cô chết nhỉ? Tâm trạng Thanh Huyên trầm xuống, sao có thể nhớ tới người đó chứ?
Kết thúc rồi. Cô chính là Trương Thanh Huyên, cô mới 15 tuổi. Mọi việc mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Thanh Huyên tự nhủ. Cũng giống như năm đó, cô 15 tuổi trôi nổi trong cung cấm, sẽ chẳng ai có thể ngăn cản cô.
(Hự, thấy tính cách bả có vẻ vặn vẹo rồi. Thôi thì vặn luôn đi. Cho nó máu.)
***
Gần đến khai giảng, lớp trưởng hỏi Thanh Huyên có muốn góp tiết mục cho trường không, Thanh Huyên từ chối. Những cảm xúc hôm liên hoan lửa trại khiến cô giật mình thảng thốt. Dường như một phút mất khống chế tâm tình, cô như bị kéo trở lại hoàng cung hắc ám đấy. Thanh Huyên không thích cảm giác đó.
Còn Kiêu Dương tiếp tục đăng kí tiếp mục văn nghệ. Thanh Huyên mặc kệ cô nàng âm dương quái khí nói hống, cùng cả lớp tập diễu hành cho buổi khai giảng. Cô được chọn làm người cầm biển đi đầu.
Cuối tuần, Thanh Huyên về nhà. Thứ hai khai giảng, cô còn được nghỉ hai ngày, vì vậy Thanh Huyên cũng không bỏ phí thời gian luyện tập. Thím Trương có việc trở về quê tuần trước nên cô phải tự đi chợ. Thanh Huyên cầm thẻ, khóa cửa rồi ra cửa gọi taxi. Cô không thích đi xe bus chen chúc chật chội. Có lẽ do sống ở cổ đại quen việc kiệu riêng, cô không muốn chen chân lên xe bus với mọi người.Thanh Huyên sống ở chung cư gần trung tâm thành phố. Đi xe taxi chưa đến mười phút là đến trung tâm thương mại. Ở đây cái gì cũng có, cô chậm rãi đi bộ. Có lẽ thiên tính mua sắm của phụ nữ thời nào cũng có, chỉ một buổi sáng cô đã vác túi lớn túi nhỏ. Thanh Huyên nhíu mi nhìn đống quần áo giày dép, quyết định sẽ nhờ dịch vụ vận chuyển tận nhà.
Cô ghé vào một nhà hàng gần đó ăn chút gì. Giữa trưa, cũng có chút đói bụng. Thanh Huyên không thích ăn đồ ăn nhanh nhiều dầu mỡ mà chọn một quán ăn bản quốc có danh tiếng trong trung tâm.
Thanh Huyên khá ngạc nhiên khi thấy Dạ Vũ giúp việc cho quán ăn này. Nhưng cô điềm nhiên gọi thực đơn, bởi ánh mắt hắn cũng muốn nói không quen biết cô. Thanh Huyên bỗng nhớ tới lời của Tư Vũ.
“Cậu biết không? Điều kiện nhà Dạ Vũ không tốt đâu. Tớ nghe nói cha cậu ta trước đây làm ăn bất động sản, có điểu vỡ nợ bỏ trốn. Nhà cậu ta còn có một cô em gái lớp 5, mẹ cậu ta bị bệnh, khá tốn tiền. Mặc dù nói mẹ cậu ta thành công li hôn nhưng những người kia thường xuyên đến quấy phá đòi nợ. Cũng may cậu ta học giỏi, tự kiếm học bổng để trang trải. Cậu ta dựa vào học bổng toàn phần để qua học kì một đấy.”
Con người mà, ai cũng có số phận khác nhau. Khổ sở, ai chẳng có. Có điều tự mình phải cố gắng mà vượt qua nỗi khổ thôi. Không có ai là khổ nhất, chỉ có càng khổ hơn. Cô không thể vì nghe câu chuyện gia cảnh nhà cậu ta mà thương hại người ta được. Chí ít, làm vậy là nhục mạ tự tôn cậu ta. Thanh Huyên cảm thấy nếu cậu ta tự kiếm tiền bằng khả năng của mình, vậy là rất tốt.
Thanh Huyên ăn xong, thanh toán có để lại tiền bo. Mặc dù Dạ Vũ ngạc nhiên, nhưng cậu nhận. Những khách hàng lịch sự và có tiền thường để lại tiền bo cho nhân viên phục vụ họ. Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhận được số tiền này, nhưng có lẽ đây là lần khiến cậu ê ẩm nhất. Nhìn theo bóng lưng của Thanh Huyên đi xa, cậu có chút ghen tị. Người với người, so sánh thật khác nhau. Số tiền bo của cô bằng cả ngày lương của cậu. Những người như vậy, cậu mãi mãi không thể xứng với. Ánh mắt Dạ Vũ có chút tối lại, nhưng rất nhanh trở lại làm việc.
Thanh Huyên sau khi ăn xong, lại đi bộ vào siêu thị mua thức ăn và đồ dùng. Cô chọn đồ đạc xong cũng đã hai giờ chiều. Siêu thị không cho mang xe đẩy ra nên phải tự xách đồ. Nhìn hai túi đồ to đùng, Thanh Huyên thật hết cách. May mắn đồ trước đó đã mang về một nửa. Thanh Huyên định xách đồ thì có bàn tay nhanh nhẹn giúp cô xách trước.
“Tôi giúp cậu.”
Dạ Vũ tan ca, liền muốn trở về thì thấy bóng dáng Thanh Huyên đứng cửa siêu thị nhíu mày. Cậu thấy dưới chân cô hai túi to, liền muốn qua giúp đỡ. Không liên quan đến việc trả tiền, chỉ là bạn bè giúp nhau mà thôi.
“Cảm ơn.” Thanh Huyên cũng không khách khí.
Hai người trầm lặng đi ra khỏi khu trung tâm sầm uất. Thanh Huyên đứng đợi taxi. Cô quay sang nhìn Dạ Vũ đang cầm hai túi lớn.
“Cậu về đâu?”
Dạ Vũ có chút chần chừ. Nhưng vẫn nói “Đường X”
“Vậy cùng về đi. Nhà tôi cũng ở đường đó.”
Hai người lên xe cũng không nói gì. Thanh Huyên khá ngạc nhiên. Bởi vì đường X không biệt thự thì cũng chung cư cao cấp. Tuy nghe nói nhà cậu ta phá sản, nhưng ở khu chung cư căn hộ cao cấp như vậy thật vẫn tốt nha.
Quả thực là điều kiện tốt, nhưng ba mẹ con cậu ở nhờ với nhà bác cả. Ông bà ngoại cậu ở đó, thương con gái nên mới thương lượng với bác cả đưa ba người về. Bác cả thì không sao nhưng bác dâu thì luôn cạnh khóe dè bỉu. Cậu và mẹ nhịn được, nhưng em gái cậu thỉnh thoảng sẽ cãi lại vài câu. Lúc đó bác dâu sẽ làm như bị xúc phạm nặng nề lắm. Bà ngoại lại phải lấy chuyện bác dâu vào cửa hai mươi năm chưa có con, bác ấy mới yên lặng quay đi. Trong một lần đi học về muộn, Dạ Vũ phát hiện bác cả có người bên ngoài, hơn nữa con trai cũng đã bốn tuổi. Điều này khiến mẹ con cậu được ở yên trong nhà, vì gia đình nhà bác dâu thực sự có quyền thế. Quả nhiên mỗi nhà một cảnh mà.
“Đến rồi, cậu ở đoạn nào?”
“Tôi ở tầng 12.”
“Thật khéo, thì ra chúng ta là hàng xóm.” Thanh Huyên mỉm cười. “Hôm nay cảm ơn cậu.”
Dạ Vũ gật đầu, giúp Thanh Huyên xách đồ về tận cửa. Thì ra, hai người là hàng xóm. Khi cánh cửa đóng lại, cậu cũng xoay người về căn nhà cuối dãy.
Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng nhiều đến hai người.
***
Lễ khai giảng, Thanh Huyên mặc bộ lễ phục đỏ, tóc buộc cao, nhìn tràn đầy sức sống đi đầu. Cô không thích màu này cho lắm, tuy nhiên đồng phục đội diễu hành ai cũng vậy. Thanh Huyên mau chóng được phong làm hoa khôi bởi vẻ ngoài xuất sắc khiến nhiều đàn anh đàn chị và các bạn cùng khối ủng hộ. Đương nhiên Kiêu Dương cũng có người thích. Có điều đối mặt với sự khen ngợi này, cô chỉ mỉm cười.
Sau khai giảng, kì học chính thức bắt đầu.