Đọc truyện Thanh Huyên Trở Về – Chương 20
Lớp học nhảy do Chu Đình phụ trách. Chu Đình là nam, năm nay 28 tuổi. Nói đến vị Chu Đình này, người ta sẽ phải cảm thán hai chữ yêu nghiệt. Nam nhân làm nghệ thuật ai chẳng có chút nhan sắc. Nhưng vị này đúng là nhan sắc phá biểu, động tác vũ đạo yêu mị khiến nữ nhân cũng phải xấu hổ, nam nhân phải đỏ mặt. Thế nhưng vị Chu lão sư này nổi tiếng mặt than. Ngày hôm qua biểu diễn từ đầu đến cuối hắn 1 biểu cảm khiến các thí sinh tâm có chút sợ hãi.
“Bây giờ khởi động trước. Làm những động tác cơ bản. 1 2 3 4… 2 2 3 4… đổi bên….”
Chu Đình âm thanh rất lạnh. Các nữ sinh thật sự ngoan như cừu nhỏ tập theo. Bài vũ đạo này động tác cũng không khó. Trước hết mọi người tập từng động tác theo chậm.
“Tay phải đưa lên. Chân trái lùi về sau. Đúng rồi, chú ý trọng tâm.”
“Tay trái sang ngang, đưa phần ngực lên, chân vắt chéo…”
“Chuyển động phần eo. Là eo, không phải mông. Làm lại.”
Suốt 3 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng bắt đầu ghép thử nhạc. Mọi người nhận ra, động tác theo không kịp. Rối loạn vài lần, Chu Đình cho dừng nhạc lại.
“Lớp A lên trước.”
Tám người lớp A bước lên, chuẩn bị nhảy. Phải nói, Triệu Y Y đúng là xuất thân dancer, mới vài tiếng đã có thể đuổi kịp nhạc. Mặc dù động tác còn chưa thuần thục, nhưng đã nhớ được hết. Diêu Bối và Dương Vy khả năng vũ đạo cũng cao, có thể nhớ kĩ động tác, nhưng còn đuổi nhạc. Thanh Huyên có khả năng nhớ rất nhanh, động tác cũng không bị đuổi nhạc, nhưng có điều chưa được dứt khoát. Khả năng này cũng khiến cho Chu Đình lau mắt mà nhìn, thầm tán thưởng.
Có điều, cũng là Thanh Huyên chưa thả hết lực làm. Chung quy cô cũng từng học võ, luôn làm dưỡng sinh thật tốt, làm gì có việc động tác ướt át không dứt khoát. Có điều cái gì tốt quá cũng hóa dở, nên đi theo trình tự chút.
Về phần Tạ Du Ninh, Thẩm Tinh Tinh, Cao Linh cùng một trình độ nhảy. Tệ nhất có lẽ là Lệ Dĩnh. Cô nàng này chưa thuộc động tác, còn phải đuổi nhạc rất nhiều. Mọi người trong lòng cũng có chút suy đoán.
“Tiếp theo, lớp B.”
Lớp B có 13 người. Dễ thấy nhất có lẽ là người của giải trí Nhật Nguyệt của Triệu Y Y. Thanh Huyên cũng để ý mấy người để xem khả năng của họ. Đây là chuẩn bị cho những vòng sau nếu cần lấy thành viên. Tất cả các lớp lần lượt nhảy, sau đó Chu Đình để cho mọi người về phòng luyện tập. Mỗi lớp có 1 phòng riêng. Sau khi nhận lớp, cũng hết một ngày quay. Buổi tối chính là thời gian hoạt động tự do.
Sáng hôm sau bắt đầu lên lớp. Lớp A bắt đầu với lớp thanh nhạc của Trình Khả Hân. Trình Khả Hân yêu cầu mỗi người hát một lượt, tự nhận xét đánh giá.
“Triệu Y Y, những nốt lên cao em chưa đạt, còn bị hụt hơi. Luyện tập vừa chạy bộ vừa hát cho hơi ổn định. Khả năng vũ đạo của em rất tốt, nhưng hát vẫn cần chau chuốt thêm.”
“Tạ Du Ninh hát nốt thấp bị mất lời. Lại nào.”
“Dương Vy, nhấn nhá không cần ướt át như vậy, dứt khoát lên.”
“Lệ Dĩnh hát rất tốt, cố gắng lên.”
“Trương Thanh Huyên phải không? Em hát rất tốt, rất qui phạm. Nhưng dường như thiếu chút lửa.”
Sau đó Trình Khả Hân chuyển sang lớp B. Lớp A tự tiến hành luyện tập.
“Chị Thanh Huyên, cùng em tập đi. Động tác hôm qua chị làm rất chuẩn.”
“Tốt, vậy chúng ta vừa hát vừa nhảy đi.”
Phòng học lớp A khá rộng, lại cũng chỉ có 8 người. Thanh Huyên và Tạ Du Ninh bắt đầu, Diêu Bối và Cao Linh cũng cùng tập.
“Chị Thanh Huyên, chị chỉ cho em động tác được không? Hôm nay em vẫn chưa nhớ.” Lệ Dĩnh bỗng nhiên nói.
“Tốt, lại đây đi.”
Có hơi chút bất ngờ, nhưng Thanh Huyên vẫn đồng ý. Lệ Dĩnh là người của giải trí Cam Ninh, chỉ có 1 người. Lại nghe nói, cùng phòng ngủ ba người kia là lớp khác. Lệ Dĩnh đối với Triệu Y Y không có tốt ấn tượng, hai người cũng là nhìn nhau không vừa mắt. Vậy nên Lệ Dĩnh chọn gia nhập với nhóm của Thanh Huyên.
“Vậy cùng tập đi. Tôi cũng chưa tốt lắm. Mọi người chỉ giáo nhé.” Dương Vy lên tiếng
Vì vậy, khi đến chiều lớp vũ đạo bắt đầu thì mọi người cũng đã quen biết hơn. Chu Đình đến chính là nhìn thấy mấy cô gái đang chăm chỉ tập luyện, mặt than gật đầu.
“Tốt lắm, mọi người cùng giúp đỡ nhau. Lệ Dĩnh cần luyện tập nhiều hơn.”
Sau ba ngày, cũng là ngày cuối cùng quay lại tác phẩm để đánh giá phân lớp, mọi người cũng luyện tập kha khá rồi. Có điều Lệ Dĩnh quả là vò đầu bứt tai. Động tác của cô luyện chưa tốt a. Mấy người Diêu Bối, Cao Linh, Thẩm Tinh Tinh, Tạ Du Ninh phối hợp cũng chưa tốt lắm, cũng có chút lo lắng.
“Ai muốn quay trước?”
“Để tôi đi.” Dương Vy đứng lên “Nghiệm thu một chút thành quả của mình.”
Dương Vy có khả năng vừa hát vừa nhảy khá tốt. Mấy ngày qua, cô cũng chăm chỉ luyện tập. Có điều, khi ghép nhạc, Dương Vy bị nhảy lỡ một nhịp khúc điệp khúc, khiến sau đó hơi bị loạn. Có điều, Dương Vy vẫn nghiêm túc hoàn thành nốt.
“Tôi biết cũng không có tốt vậy mà. Tiếp theo đến ai?”
Triệu Y Y tiến lên. Người này động tác rất tốt. Có điều lên cao, dứt khoát cũng không cần hát, nhưng vẫn rất tự nhiên hoàn thành. Kế đó mấy người cũng lên, có chỗ tốt có chỗ xấu. Thanh Huyên cũng cực kì nghiêm túc hoàn thiện phần của mình. Lệ Dĩnh có chút không nhảy kịp, dứt khoát bịa động tác và hát.
“Thật không ngờ có người tốt như vậy.” Triệu Y Y cười “Có thời gian chỉ đạo người khác, vẫn không mất phong độ. Thanh Huyên rất giỏi.”
“Cô cũng vậy.” Thanh Huyên cười “Mọi người cũng rất cố gắng.”
Sáng hôm sau, mọi người nhận được kết quả chuyển lớp. Lớp A có 10 người, Lệ Dĩnh, Cao Linh và Thẩm Tinh Tinh bị chuyển xuống lớp dưới, lại có 5 người lên lớp. Các lớp cũng thay đổi dân số. Bất ngờ nhất là Tịnh Trà từ lớp F lên lớp B. Mọi người đều chúc mừng.
“Phần thưởng cho mọi người sẽ là… hôm nay mọi người được gọi điện thoại về cho gia đình. Chúc mừng những bạn được lên lớp. Những bạn còn lại cố gắng lên.”
Gọi điện cho người thân? Thanh Huyên vốn chẳng còn cha mẹ. Nhưng cơ hội hiếm có được dùng điện thoại, cô suy nghĩ một chút, gọi cho người kia.
“Huyên Huyên, vẫn khỏe chứ? Anh…”
“A Minh, Hôm nay mọi người quay hình được thưởng, em gọi cho anh.”
Bên kia Âu Dương Thiên Minh đang hớn hở muốn nói nhớ, nghẹn một đường nuốt lại lời. Hai người nói chuyện một lúc, hỏi han động viên rất bình thường, không như là yêu nhau. Âu Dương Thiên Minh chán nản. Bao giờ mới được gặp lại chứ.
(Chuyện hậu trường:
Âu Dương: Huyên Huyên, anh nhớ em *ủy khuất*
Thanh Huyên: Ngoan *vỗ đầu*
Âu Dương: Em có nhớ anh không? Ăn có ngon không? Ở tốt chứ? Không ai bắt nạt chứ? Ai dám bắt nạt, nhớ phải nói cho anh…. Bla bla bla…
Nhân viên rít gào: Ai bắt nạt chứ… Rõ ràng ngài mới bắt nạt chương trình được không?
Sau này khi hai người chính thức tuyên bố, có người lục lại một đoạn này.
Quần chúng: thì ra hai người sớm cấu kết làm bậy.)