Đọc truyện Thánh Giá Rỗng – Chương 21
Từ lúc nào cô nhận ra mình đang nhìn chằm chằm lên
giá đựng đồ ăn đóng hộp. Trước mắt cô là tờ quảng cáo vẽ hình cua trông
thật ngon mắt, nhưng Saori lắc lắc đầu cho qua. Cô vốn không hề thích
cua.
Saori chợt nhận ra mình mặc một chiếc áo dài tay dù thời tiết không
mát mẻ là mấy, chưa kể ống tay áo còn rất rộng. Loại trang phục này
thuận tiện mỗi khi muốn ăn cắp vặt món gì đó. Chỉ cần đứng sát về phía
góc giá hàng hóa, nhanh tay lấy một hộp đồ ăn luồn vào trong ống tay,
tay còn lại cũng cầm một hộp đồ ăn khác lên xem. Giả vờ để hộp đồ ăn vừa cầm lên vào giỏ hàng, nhưng làm ra vẻ phân vân rồi để lại lên giá. Như
thế, dù nhân viên bảo vệ của cửa hàng có nhìn thấy, cũng không để ý đến
hộp ở trong ống tay áo. Cô đã lấy được rất nhiều thứ bằng thủ đoạn này.
Ngay cả ở cửa hàng dược mỹ phẩm lớn cũng ăn cắp được, chưa bao giờ cô
phải bỏ tiền ra mua son.
Saori đi về phía quầy cơm hộp và nước trái cây. Ở những chỗ đông
người khó mà lấy được đồ. Hơn nữa lúc này cô cũng không có hứng. Giá mà
bảo vệ ở mấy cửa hàng giám sát kĩ một chút có phải hơn không, cô bắt đầu có cái suy nghĩ mâu thuẫn với chính hành động của mình.
Saori không rời mắt khỏi thực phẩm trên giá, trên đó chẳng có món đồ
nào cô thèm muốn. Nhưng cô không thể chịu được việc ăn thứ đồ mình bỏ
tiền ra trả. Cô ra ngoài đường chỉ vì thấy trời đã bắt đầu nhá nhem, chứ một chút cảm giác thèm ăn cũng không hề có.
Cô đặt lại cái giỏ rỗng về chỗ cũ rồi ra khỏi siêu thị. Tự dưng cô
thấy bồn chồn, một phần vì đã không lấy cắp thứ gì, một phần vì sợ sẽ bị bảo vệ giữ lại.
Trên phố là những bà nội trợ chuẩn bị về nhà sau khi đã mua sắm xong
xuôi, có lẽ mỗi người trong số họ đều có một hai nỗi niềm nào đó, nhưng
ít nhất chờ đợi họ ở nơi trở về là không khí sum vầy ấm áp. Còn mình,
cuộc đời không có nổi một mối dây ràng buộc.
Saori lững thững bước, không nghĩ ra nơi nào để đi. Cô cảm thấy mình như một con chó nhỏ lạc đường về.
Trưa hôm nay, người tên Nakahara Michimasa gọi điện cho cô, nói rằng
anh ta sẽ đến gặp Nishina Fumiya vào tối nay. Vậy à, đó là câu trả lời
duy nhất của cô. Cô không thể ngăn cản Nakahara. Anh ta chỉ hứa sẽ không nói với cảnh sát và người khác, có điều Nishina Fumiya lại không phải
“người khác”.
Có lẽ bọn họ đang nói chuyện rồi. Họ sẽ nói những gì nhỉ. Anh ta có
thuyết phục người ấy đi đầu thú với cảnh sát không? Dù sao Hamaoka
Sayoko cũng đã có ý định đó.
Saori nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua. Sau khi lắng nghe câu
chuyện và lời thú tội dài đằng đẵng của cô, Nakahara trong một lúc đã
chìm vào im lặng. Có thể trước đó anh ta cũng phần nào đoán ra được sự
thật, nhưng khi nghe chính miệng cô nói anh ta vẫn bàng hoàng.
Saori đã nói lại với Nakahara, vợ cũ của anh không hề biết trước cái
gì, chỉ là đột nhiên tôi lại kể cho cô ấy sự thật này. Lúc đó, Nakahara
trầm ngâm, có lẽ anh ta đang nghĩ, nếu cô ấy không biết chuyện có lẽ đã
không bị giết hại.
Đúng rồi, đáng lẽ cô không nên kể cho Hamaoka Sayoko câu chuyện đó.
Đáng lẽ cô phải giữ bí mật, mang theo sự thật ấy xuống mồ như cô đã dặn
lòng 21 năm về trước.
Đáng lẽ cô nên từ chối lời đề nghị phỏng vấn lúc phòng khám tâm thần
hỏi. Giám đốc bệnh viện nói, ông muốn mọi người hiểu rõ hơn về bệnh
nghiện ăn cắp vặt, thế nên cô mới đồng ý. Cô điều trị ở đó theo lời giới thiệu của nữ luật sư phụ trách, sau khi mãn hạn tù lần thứ hai. Đó là
cơ sở y tế uy tín về điều trị bệnh nghiện rượu và bệnh lạm dụng chất gây nghiện. Có điều Saori không hề thấy bản thân điều trị có hiệu quả, cô
đồng ý điều trị chỉ bởi vì nó là bằng chứng cho người ta thấy mình có cố gắng tái hòa nhập cộng đồng.
Từ trên người Hamaoka Sayoko luôn tỏa ra một luồng khí kì lạ. Ẩn sâu
trong đôi mắt hiếu thắng kia là một bóng đen u ám. Mỗi khi đối mặt với
đôi mắt ấy, không hiểu sao luôn có một đợt sóng ngầm nho nhỏ dấy lên
trong lòng cô, một nỗi bất an người này sẽ nhìn thấu suốt tâm tư bản
thân mình.
Cô sinh ra lớn lên thế nào, cuộc sống từ trước đến nay ra sao, rồi vì lý do gì cô lại đi ăn cắp đồ. Đối với những câu hỏi đó, cô không muốn
dối trá quanh co, nhưng cũng không muốn nói hết mọi chuyện.
Kết thúc buổi phỏng vấn, Hamaoka Sayoko dường như không thực sự hài lòng, thế rồi cô ta nói, “Tôi không hiểu lắm.”
“Tôi đã nói chuyện với vài người bị bệnh nghiện ăn cắp vặt, nhưng ở
một mức độ nào đó tôi có thể hiểu cảm giác của những cô gái đó. Nguyên
nhân có là gì, rút cục họ ăn cắp vì chính bản thân họ. Có người vì trốn
tránh, cũng có người vì tìm cảm giác khoái lạc, nhưng tất cả bọn họ đều
trân trọng chính bản thân. Nhưng cô hoàn toàn khác họ, dường như cô muốn bản thân sa ngã vào một sự xấu xa nào đó. Tại sao vậy?”
“Nào tôi có biết,” Saori nghiêng đầu. “Chính tôi cũng không rõ nữa,” cô đáp.
Thế rồi Hamaoka Sayoko hỏi cô về tương lai.
“Cô năm nay 36 tuổi, vẫn còn trẻ mà. Cô không nghĩ đến chuyện lấy chồng rồi sinh con à?”
“Chuyện lấy chồng tôi đã không quan tâm nữa rồi, cả chuyện con cái nữa… Tôi không có tư cách làm mẹ.”
“Tại sao cô lại nghĩ vậy?”
Saori không thể trả lời câu hỏi đó, cô chỉ im lặng nhìn xuống dưới.
Nếu còn nhìn thẳng vào mắt Hamaoka Sayoko, trái tim cô sẽ xao động, sẽ
không thể bình tĩnh được.
Ngày hôm đó Hamaoka Sayoko không hỏi thêm gì. Nhưng chỉ vài ngày sau, cô ta lại liên lạc với cô, nói rằng muốn được gặp cô thêm lần nữa.
Hamaoka Sayoko hỏi cô có thể đến chỗ cô ta được không, với lý do có
một thứ muốn cho cô xem. Saori đương nhiên không có lý do gì để từ chối.
“Tôi rất băn khoăn về trường hợp của cô.” Hamaoka ngồi đối diện cô,
nói, “Điều này hoàn toàn không liên quan đến bệnh nghiện ăn cắp vặt. Tôi nghĩ đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, thực sự thì cô đang che giấu một
cái gì đó, mà việc phải che giấu ấy đang dằn vặt giày vò cô.”
Thế thì sao, cô muốn nói ra câu này. “Chuyện này thì liên quan gì đến chị?”
“Quả nhiên là có ẩn tình gì khác.”
“Thế thì sao?”
“Cô có thể kể cho tôi biết được không?”
“Sao tôi lại phải kể? Vì chị nghĩ nó sẽ giúp chị viết được bài phóng sự thu hút à?”
Hamaoka Sayoko lắc đầu.
“Khi cô kể với tôi về bệnh nghiện ăn cắp vặt của mình, cô có nói bản
thân cô là loại người không đáng sống trên đời. Tôi đã hỏi cô vì sao lại có suy nghĩ đó, nhưng cô không hề cho tôi một đáp án rõ ràng. Nhưng,
lúc cuối, cô lại nói mình không có tư cách làm mẹ. Tôi tự nhủ có khi nào đó mới chính là lý do cô muốn che giấu, bởi vì sao, vì chính tôi cũng
giống cô. Tôi, đã không thể làm mẹ được nữa rồi.”
Saori không hiểu rõ ý người này muốn gì, chỉ nhìn lại nét mặt cô ta.
Thế rồi, Hamaoka Sayoko kể cho cô nghe một câu chuyện ngoài dự đoán.
Mười một năm trước, đứa con gái 8 tuổi của cô ta bị giết hại. Cô ta còn cho cô xem các bài báo đưa tin về vụ việc đó.
Hamaoka nói rất nhiều, nhưng đọng lại sâu trong tâm trí Saori là sự
giết người tàn khốc, là những đắng cay tủi hờn mà cô ta và gia đình phải chịu đựng trong quá trình điều tra xét xử. Một người đã từng nếm trải
dư vị đắng cay đó, tại sao lúc này đây lại có thể bình tĩnh an ổn kể lại cho người khác nghe chuyện.
Rồi sau đó, cô ta nói, “Tôi không hề an ổn chút nào. Tôi đã không thể còn cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào, dù là nhớ lại sự vụ năm đó. Có
lẽ, chính trái tim tôi đã chết. Mỗi khi nhớ lại, tôi chỉ có suy nghĩ,
tại sao lúc đó tôi lại để con bé ở nhà một mình. Một người mẹ không thể
bảo vệ được con bé, đã không còn tư cách làm mẹ thêm một lần nào nữa.”
Những lời nói đó như cứa vào tâm khảm cô từng vệt từng vệt. Vết cứa
đó sâu đến tận góc sâu thẳm trái tim, chạm đến vết thương cũ cô đã che
giấu suốt một thời gian dài. Vết cứa ấy mang lại một cảm giác đau xót
khiến cô như bừng tỉnh.
“Tôi không thể làm được gì. Tôi không có tự tin mình sẽ cứu rỗi được
cô. Nhưng, dù vậy, nếu như những khổ đau trong quá khứ tôi từng trải qua có thể giúp ích cô phần nào trong quãng đường tìm kiếm câu trả lời cho
bản thân, thì tôi mong cô cũng hãy mở lòng nói hết với tôi.”
Saori cảm thấy tận sâu trong lòng có một ngọn lửa nóng lên. Cơn sóng
ngầm âm ỉ dần lớn. Tim cô đập nhanh hơn, ngay cả việc hít thở cũng trở
nên khó khăn.
Đến khi nhận ra thì nước mắt đã trào lên khóe mắt. Có cố kìm chế cũng vô dụng. Saori đưa hai tay bưng mặt, tiếng khóc nghẹn ngào ngày một rõ. Cơ thể cô không ngừng run lên.
Hamaoka Sayoko đến bên cạnh, dịu dàng vuốt vuốt lưng cô. Saori vùi mặt vào lòng người phụ nữ ấy mà khóc.
Sau khi Fumiya vào cấp ba, cậu ta và Saori vẫn tiếp tục hẹn hò… Sau đó, bởi vì muốn có không gian riêng nên cả hai không còn gặp nhau ở
ngoài, thay vào đó là tại nhà Saori. Ba cô – Yosuke ngay cả ngày nghỉ
cũng phải đi làm, vì thế cơ hội để cậu ta đến nhà không thiếu. Ngày đầu
tiên Fumiya bước vào phòng, cả hai đã hôn môi. Đó là trải nghiệm yêu
đương đầu tiên trong đời đối với Saori, và cả Fumiya nữa.
Cô bé không nói cho ba mình biết về Fumiya. Mỗi khi Yosuke về đến nhà thì Fumiya cũng đã rời đi, cô bé cũng không định để họ gặp được nhau.
Một đứa con trai và một đứa con gái, ở bên nhau âu yếm yêu thương
trong một không gian không bị ai cản trở, tức khắc sẽ nảy sinh dục vọng. Chưa kể cả hai còn đang trong thời kỳ bước đầu phát triển đầy tò mò.
Nhất là Fumiya, cậu bé thích âu yếm cơ thể Saori, và cô bé cũng không
ghét bỏ gì chuyện đó.
Một hôm, cả hai đang dựa vào nhau xem phim trong phòng. Đó là một bộ
phim tình cảm, cũng có khá nhiều cảnh khiêu gợi. Có không ít cảnh trên
màn hình là cơ thể phụ nữ không có lấy mảnh vải che thân. Mỗi khi màn
hình hiện lên những cảnh đó, Saori lại cảm thấy bứt rứt không yên, cô bé cũng biết Fumiya bên cạnh cô cũng muốn.
Bộ phim kết thúc, cô bé tắt màn hình đi. Mọi lần, mỗi khi xem xong,
cả hai đều nói chuyện về bộ phim, nhưng lần này thì khác. Fumiya ôm lấy
cô bé, cả hai bắt đầu hôn. Sau nụ hôn, cậu ta nhìn thẳng vào mắt Saori,
nói, “Mình làm đi.”
Cô bé thừa hiểu cậu ta muốn làm gì. Trống ngực vẫn đập liên hồi.
Bởi Saori im lặng không đáp, Fumiya một lần nữa hỏi, “Vẫn không được
à?”, nét buồn hiện rõ trên mặt cậu ta, khiến Saori cảm thấy có lỗi phần
nào.
“Em hơi sợ,” cô bé nói.
Fumiya nghĩ một lúc, rồi nói, “Mình cứ làm, nếu không được thật thì thôi vậy.”
Không được là không được thế nào nhỉ, Saori tự hỏi. Không được vì cô
bé thấy khó chịu, hay là vì không làm được đến cuối. Có điều cô bé không nói ra. Cô bé thích Fumiya nên không muốn khiến cậu thấy khó xử. Nếu
chỉ vì chuyện này mà cậu ghét cô, thì cô không muốn chút nào.
“Vâng,” cô bé gật đầu đồng ý. Fumiya thở ra một tiếng.
Cả hai nằm xuống giường, cởi hết quần áo rồi ôm lấy nhau. Cô không
biết mình phải làm gì, nhưng cô bé tin tưởng Fumiya sẽ biết và dẫn dắt
cô. Hôm đó, cậu ta mang sẵn bao cao su, có vẻ cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau hôm đó, Fumiya và Saori lại tiếp tục quan hệ. Cả hai đều tin chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Saori bắt đầu cảm thấy cơ thể thay đổi khi bắt đầu vào kỳ nghỉ hè. Số lần ợ nóng nhiều lên, trong miệng lúc nào cũng cảm thấy vị chua chua từ dịch vị. Lúc đó cô bé nghĩ, có lẽ vì mình ăn đồ lạnh nhiều quá.
Sau đó, cô bé nhận ra chi tiết quan trọng. Kinh nguyệt chậm đến mức đáng lo.
Không lẽ nào, cô bé nghĩ. Cả hai đã tránh thời kỳ nguy hiểm, không
thể nào mình lại dính bầu. Saori vừa kiểm tra lịch, vừa nhớ lại ngày
quan hệ.
Phải kiểm tra nhiệt độ cơ thể đúng cách định kỳ mới có thể tính toán
chính xác ngày phóng noãn, có điều lúc đó Saori không hề biết đến kiến
thức thường thức này. Vốn dĩ kinh nguyệt của cô ổn định, vì thế cô bé đã nghĩ nếu quan hệ ngay sau khi hết kinh nguyệt thì sẽ không sao.
Nếu dính thật thì phải làm sao… nỗi bất an tràn lên trong lồng ngực cô bé.
Ngay lúc đó, Fumiya gọi đến. Đã một tuần kể từ lần cuối cùng cả hai
nói chuyện với nhau, vì cậu ta có một chuyến tập huấn ở câu lạc bộ
tennis.
Cậu ta vui vẻ kể lại những gì diễn ra trong chuyến tập huấn, cô bé vẫn ậm ừ trả lời nhưng đầu óc để trên mây.
“Sao thế? Em bị sao à? Nghe tiếng em có vẻ không khỏe?” quả nhiên, Fumiya lo lắng.
“Không, không có gì hết. Chắc em bị say nắng thôi.”
“Em phải chú ý sức khỏe chứ. À thế mấy hôm nữa thế nào? Em hết kỳ
kinh rồi phải không?” Fumiya như bình thường, hỏi cô bé về thời điểm
nguy hiểm.
Đáng lẽ ngay lúc đó cô bé nên nói rằng kinh nguyệt mãi không đến.
Nhưng Saori lại không làm vậy, nếu nói ra có khi cô bé đã mang thai thì
sẽ làm khó cậu.
Vừa nghe giọng nói tràn đầy vui vẻ của Fumiya, Saori tự nhủ, ít nhất
những lúc ở bên cạnh anh ấy, mình không cần nghĩ gì hết, cứ vui vẻ thôi. Dù sao cũng chưa chắc cô bé đã có bầu hay không.
Vậy nhưng mấy ngày sau đó kinh nguyệt vẫn mãi không thấy. Khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Saori chắc chắn bản thân mình đã mang thai. Dù vậy, cô bé
vẫn không biết phải làm gì, cô bé cũng không nói cho Fumiya biết.
“Saori, dạo này con gầy đi à?”, giữa tháng 9 Yosuke đã hỏi cô bé như
vậy. Lúc đó anh đang ăn bữa tối một mình vì đi làm về muộn. Đương nhiên
người nấu bữa tối là Saori, nhưng bản thân cô bé hầu như không ăn gì, ốm nghén khiến cô bé không có cảm giác thèm ăn.
“Đâu có đâu ạ,” cô bé vừa rửa bát vừa đáp.
“Thật không? Ba trông con hốc hác lắm. Ôn thi vất vả đến thế à, con
đừng cố quá. Con mà ốm ra đó thì cũng không đi thi được đâu.”
Saori không thể nhìn thẳng người cha đang dịu dàng nói chuyện ấy.
Chính cô bé cũng lo lắng vì Yosuke làm việc đến quên ăn quên ngủ, vì gia đình, vì đứa con gái ruột thịt duy nhất. Điều đó khiến tim cô bé thắt
lại. Saori thầm nghĩ cô bé đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng như một kẻ
phản bội.
Saori không thể để ba mình phải dằn vặt. Nếu biết sự thật, chắc chắn
Yosuke sẽ mắng trách Fumiya, thậm chí có khi ba cô sẽ đến tận nhà bên
kia mắng nhiếc cậu bé. Nếu chuyện đó xảy ra, chắc chắn ba cô sẽ không
cho cô gặp lại Fumiya nữa.
Vậy nên làm thế nào đây? Cứ thế, thời gian trôi qua mà cô bé vẫn không tìm được câu trả lời thỏa đáng.
Có điều cô bé không thể giấu Fumiya mãi được. Cậu ta lờ mờ nhận ra
không phải từ cơ thể mà từ thái độ của Saori. Một ngày nọ, Fumiya nổi
giận:
“Rút cục em giấu anh cái gì? Saori mấy ngày nay em lạ lắm. Nếu em
muốn nói gì với anh thì nói ngay đi. Hay em coi anh chỉ hời hợt thế thôi à?”
“Không phải, không phải vậy đâu…”
“Thế là chuyện gì? Em nói thẳng ra đi.”
“Thì…”
Đó là giới hạn cực điểm đối với cô bé. Saori không nhịn nổi mà òa khóc, gào lên thật to. Nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.
Fumiya luống cuống kéo tay cô bé dắt đi, tìm xem có chỗ nào không có
người, nhưng cậu ta cũng không thể nghĩ ra một nơi nào. Trong lúc đó,
Saori nói, “Anh đưa em về nhà đi.”
“Không sao à?” Fumiya liếc mắt hỏi lại.
“Vâng,” cô bé khẽ trả lời. Saori quyết định sẽ nói hết cho cậu biết.
Về đến nhà, ngồi xuống đối diện nhau, không hiểu sao Saori cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường. Cô bé cũng không còn khóc nữa.
Nhìn thẳng mắt Fumiya, cô bé nói chuyện mình đã mang thai. Mặt cậu tái nhợt đi.
“Em chắc không?” giọng cậu run run.
Saori kéo vạt áo lên, vạch cạp váy xuống cho cậu xem phần bụng mình, “Thì nó to thế này rồi mà.”
Fumiya lặng thinh không nói một lời, trên mặt hiện rõ nét hoảng sợ. Saori chưa bao giờ nhìn thấy một Fumiya như thế.
Sau khi cô bé chỉnh lại quần áo tử tế, cậu ta mới lên tiếng, “Em đến bệnh viện chưa?”
“Em chưa.”
“Vì sao?”
“Nếu ba em biết thì chết chắc. Ba mẹ anh Fumiya cũng thế.”
Cậu ta không nói gì, dù sao cũng đúng như lời cô bé nói.
“Em đã nghĩ hay mình làm cách nào đó để sảy thai, nên em có lên thư
viện. Em tìm mấy quyển sách có nói về những lưu ý khi mang thai, rồi thử làm ngược lại xem sao. Vận động mạnh, rồi cả để cơ thể nhiễm lạnh.
Nhưng mà vẫn không sảy được.”
“Vậy… phải làm sao?”
“Phải làm sao bây giờ nhỉ…”
Cả hai đều chìm vào im lặng, sự yên tĩnh đến ngột ngạt. Saori vẫn
nhìn về phía Fumiya, cậu ta cúi gằm khuôn mặt u ám, hai chân đã ngồi quỳ thẳng tự lúc nào. Một người bạn trai hơn tuổi, đáng tin cậy không hiểu
vì lý do gì lúc này lại như một thằng em trai. Dáng vẻ ấy của Fumiya
khiến cô bé thấy có lỗi, muốn tự mình làm gì đó để cứu cậu ra khỏi sự
trăn trở này. Cảm xúc này nếu được gọi tên là bản năng làm mẹ, thì quả
là chuyện nực cười.
“Em nghĩ chỉ còn cách theo đến cuối thôi.”
Nghe thấy Saori nói, cậu ta ngẩng lên, “Theo đến cuối là sao?”
“Thì đến khi nào nó ra đời,” vừa nói cô bé vừa chỉ vào bụng mình, “Nếu nó không chịu ra giữa chừng, thì chỉ còn cách đó thôi.”
“Sau đó… thì tính sao?”
Saori hít một hơi thật sâu, “Em sẽ tính tiếp. Em không làm phiền đến anh Fumiya đâu. Em sẽ làm sao để không một ai biết hết.”
“Ý em là…”
“Anh đừng nói.” Saori đưa hai tay bịt chặt tai, “Em không muốn nghe.”
Nó là ý nghĩ hàm hồ đột nhiên nảy ra trong đầu cô bé, nhưng Saori
cương quyết không muốn nghĩ đến phải làm cụ thể thế nào. Chỉ cần nghĩ
một lần thôi, thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn nổi.
Nhưng Saori đã hạ quyết tâm, bởi dáng vẻ trăn trở của Fumiya. Chỉ còn cách đó thôi.
Fumiya không nói đồng ý, cũng không ngăn cản ý định đó của cô, cứ thế trở về nhà.
Saori đã tính ngày dựa theo hướng dẫn trong sách cho người mang thai. Nếu thuận lợi, khoảng giữa tháng Hai cô bé sẽ sinh. Mình phải làm gì đó để không ai nhận ra cho đến lúc đó. Phía trường học thì đơn giản, đồng
phục của trường vốn là kiểu dáng rộng rãi, chỉ cần mặc quần áo sao cho
mọi người nghĩ mình mặc nhiều là được. Chắc sẽ có đứa nghĩ mình béo lên, nhưng cũng chẳng sao. Dù sao cũng không có ai thân thiết. Hơn nửa số
thời gian rảnh rỗi cô bé đều ở bên Fumiya nên cũng chẳng có bạn bè thân. Đa số bạn bè xung quanh đều nghĩ cô bé là một đứa con gái lập dị tầm
thường. Chưa kể, bây giờ mọi người còn bận học ôn.
Saori cũng phải học ôn. Kỳ thi vào khoảng đầu tháng Ba. Ban đầu, cô
bé không thể tập trung, thành tích học tập liên tục rớt, nhưng cô bé tự
nhủ không thể để bị trượt.
Saori hơi xoa xoa bụng mình. Đến ngày thi có lẽ cái bụng này cũng xẹp lại rồi.
Cứ thế, thời gian trôi qua, bước sang năm mới. Cơ thể vốn không mấy
lộ rõ, đã bắt đầu có những thay đổi khó che giấu. Về phần Yosuke cô bé
vẫn giấu được, chỉ cần mặc thứ gì lòe xòe một chút là được. Anh vẫn bận
bịu với công việc, chỉ có thể nhìn mặt con gái vào buổi sáng và tối
muộn. Hơn nữa, một người cha bình thường cũng không nhìn chòng chọc vào
phần dưới cơ thể con gái mình.
Vấn đề chính là ở phía trường học. Saori vẫn mặc áo khoác khi đi học, vào đến lớp thì phủ áo khoác lên bụng để che. Giờ thể dục cô bé lấy lý
do bị ốm để xin nghỉ. Cũng may lúc đó số ngày không có tiết càng nhiều,
nên từ nửa cuối tháng Một cô bé hầu như không đến trường.
Có điều, sau này nghĩ lại, chắc chắn trong lớp đã có đứa để ý nhận
ra. Nhất là những đứa con gái khác, dù sao mắt nhìn của con gái vẫn rất
nhạy cảm. Nhưng không một ai nói gì, một phần vì không muốn dính dáng,
một phần vì tò mò không biết cô bé sẽ xử lý ra sao. Saori cũng nghĩ, nếu cô bé là bọn họ, cô bé cũng sẽ không nói gì hết.
Những ngày tháng mệt mỏi đó, chỗ dựa tinh thần của Saori chính là
Fumiya. Cậu lại đến nhà Saori như trước kia, có điều, bây giờ cả hai chỉ nói chuyện.
Fumiya dạy phụ đạo cho cô bé để ôn thi. Fumiya dạy rất dễ hiểu, lại dịu dàng.
Chỉ cần Saori không nói, cả hai đều tránh không nói đến chuyện sinh đứa bé ra. Có lẽ chính bản thân Fumiya cũng đã hạ quyết tâm.
Thời tiết vừa bước sang tháng Hai, Saori chủ động nói với cậu rằng đã sắp đến lúc. Khoảnh khắc đó, nét mặt Fumiya đanh lại, hai mắt đỏ ngầu,
“Khoảng ngày nào?”
“Em cũng không rõ. Nhưng theo như sách thì chắc không còn mấy thời gian đâu.”
“Rút cục em định làm thế nào?”
Saori hơi chột dạ, “Chắc em sẽ cho nó ra ở nhà tắm,” cô bé nói, “Em nghĩ chắc sẽ ra nhiều máu lắm.”
“Làm thế nào để cho ra?”
“Em sao biết được,” Saori nhíu mày, “Em đã làm bao giờ đâu. Nhưng phải là lúc ba em không có nhà. Em lo nhất chuyện đó.”
Trước khi sinh sẽ bị đau bụng chuyển dạ. Cảm giác co thắt đau buốt
nhưng Saori tự nhủ phải cố nhịn nếu lúc đó có mặt Yosuke. Vấn đề cô bé
lo lắng là lỡ cơn chuyển dạ rồi sinh em bé vào buổi tối thì phải làm thế nào. Dù lúc đó ba cô đã ngủ đi chăng nữa, cô bé cũng không thể dùng nhà tắm được. Nếu vậy chỉ còn cách lén ra khỏi nhà, rồi giải quyết ở một
chỗ khác. Ví dụ như ra bãi đất trống sau đền, trải ni lông ra… Saori
nghiêm túc nghĩ xem nên làm các bước thế nào.
“Anh bảo, anh cũng sẽ giúp em.” Fumiya tỏ vẻ cương quyết, “Khi nào
sắp sinh, em nhắn tin vào máy cho anh. Anh sẽ trốn ra với em.”
“Không cần đâu.”
“Anh lo lắm. Dù sao cũng không biết cái gì sẽ xảy ra, chỉ cần nghĩ
đến Saori phải chịu đau một mình, anh không thể bình tĩnh được.”
Lời nói của cậu làm Saori hạnh phúc tận sâu trong tim. Cô bé đã lo
liệu một mình mình có thể xoay sở được không, nếu có Fumiya ở bên, chỉ
nghĩ thôi cô bé đã thấy vững tâm hơn.
“Em biết rồi,” Saori nói, “Vậy lúc đó em sẽ nhắn anh. Cảm ơn anh.”
Fumiya ôm lấy cô bé vào lòng, ánh mắt thoáng nét buồn.
Một tuần sau đó, cái ngày định mệnh cũng đến. Saori bắt đầu đau
chuyển dạ khi trời đã tối. Ba cô sau khi tắm rửa xong đã ngủ say trên
giường. Anh hoàn toàn không thấy gì lạ.
Cơn đau chuyển dạ vài phút lại đến một lần, mỗi lần đến cơn Saori đều đau thắt bụng, cô bé không thể bước đi nổi. Saori đã định gọi Fumiya
đến đón, nhưng rồi cô bé lại nghĩ không thể làm khó cậu vì chuyện này,
chưa kể nếu đánh động làm Yosuke tỉnh giấc thì cũng dở.
Kể từ khi ra đời, đó là lần đầu tiên, hai cảm xúc mâu thuẫn trào lên
trong đầu cô bé. Một bên là cảm giác bấn loạn không biết phải làm sao
nếu đứa bé chui ra, một bên là suy nghĩ có bị ba phát hiện cũng được,
miễn là đứa bé chịu chui ra sớm để cô không còn bị đau.
Rồi trời cũng sáng, Saori không hề chợp mắt. Đang lúc nín nhịn chật
vật vì cơn đau chuyển dạ lại tới, thì một tiếng gõ cửa vang lên. “Vâng,” cô bé yếu ớt đáp.
Cửa mở ra, là Yosuke. “Sao, con đỡ chưa?”, anh vừa dứt lời hai mày liền nhíu lại, “Kìa, sao con đổ mồ hôi nhiều vậy?”
“Con không sao,” Saori cười đáp, “Tại con đang bị, nên đau bụng quá.”
“À, ra thế. Vậy cũng mệt nhỉ.” Yosuke ngại không muốn nói về chuyện sinh lý con gái.
“Con xin lỗi. Chắc sáng nay con không làm cơm được.”
“À, không sao. Lát ba đi đường tiện mua bánh mì cũng được.” Yosuke dứt lời, tay liền khép cửa lại.
Đang lắng nghe tiếng bước chân xa dần thì một cơn đau lại quặn lên. Saori cố gắng không kêu thành tiếng.
Sau đó, nghe thấy tiếng bước chân Yosuke đã rời khỏi nhà, Saori bò
khỏi giường. Có lúc Saori trườn hẳn người ra sàn như sâu, cố gắng đi đến chỗ để điện thoại. Cô bé bấm số máy nhắn tin gọi Fumiya, 14106, nó có
nghĩa là “Aishiteiru – Anh yêu em.”
Saori đặt ống nghe xuống, ngã vật xuống đất. Cô bé không thể cử động nổi nữa, cảm thấy cơn chuyển dạ đã sắp đến đỉnh điểm.
Không biết là bao lâu sau, có tiếng đập cửa thình thình vang lên.
Yosuke trước khi ra khỏi nhà đã khóa cửa lại. Một lần nữa, Saori trườn
trên sàn nhà như con sâu, di chuyển đến cửa. Cô bé cố với tay lên nắm
cửa, nhưng dường như ổ khóa cách xa ngàn dặm.
Khóa được mở, ngay sau đó Fumiya xông vào. “Em không sao chứ?”, cậu hỏi. Cô bé cố sức nói, “Đưa em vào nhà tắm.”
Fumiya ôm lấy người cô bé, mang vào nhà tắm. Có điều, bước tiếp theo phải làm gì, cậu không biết.
“Anh giúp em cởi quần áo ra.” Saori nói, “Cởi… hết.”
“Em không lạnh à?”
Cô bé yếu ớt lắc đầu. Dù thời tiết vẫn đang là tháng Hai, nhưng cô bé không hề cảm thấy lạnh.
Sau khi đã cởi bỏ hết quần áo, Saori ngồi im trong bồn tắm, chịu đựng những cơn đau chuyển dạ đến liên tiếp. Fumiya vẫn nắm chặt tay cô bé.
Saori ngậm lấy khăn tắm bên cạnh, cô bé không muốn hàng xóm nghe thấy
tiếng kêu.
Fumiya cứ thỉnh thoảng lại nhìn xuống chỗ giữa hai chân Saori, không
biết là lần thứ bao nhiêu, cậu đột nhiên a lên một tiếng. “Nó mở rộng
lắm, hình như có cái gì sắp ra.”
Saori cũng cảm nhận được. Những cơn đau đã qua đi, đầu óc cô bé hoàn toàn trống rỗng.
Đã qua bao lâu không biết. Cơn đau như xé toạc cơ thể từ bên trong
bốc lên hành hạ Saori. Cô bé gào lên, miệng vẫn ngậm lấy cái khăn mặt.
Fumiya cố hết sức giữ lấy cơ thể đang vùng vẫy của cô bé.
Thế rồi, cơn đau qua đi. Dường như có cái gì đó vừa ra khỏi âm đ*o.
Hai tai ù đi, mắt trắng xóa, ý thức cũng mơ hồ. Đến khi nghe thấy một tiếng khóc nhỏ, cô bé mới bừng tỉnh.
Không biết từ lúc nào Saori đã nằm nửa thân trên ngoài hành lang, nửa thân dưới vẫn nằm trong nhà tắm. Saori hơi ngẩng đầu lên, đập vào mắt
cô bé là hình ảnh Fumiya mặc quần áo ở nhà đang ôm trên tay cái gì đó.
Một cái gì đó bé nhỏ, màu hồng nhạt. Tiếng khóc phát ra từ thứ đó.
“Cho em xem,” Saori nói.
Fumiya đau lòng nói, “Em không cần nhìn thì hơn.”
“Ừ… nhưng em vẫn muốn nhìn một lần.”
Fumiya thoáng chút bối rối, nhưng vẫn cho Saori xem thứ ôm trong lòng.
Trên tay cậu là một sinh vật kì lạ. Mặt nhăn nheo, hai mắt sưng húp,
tay chân so với đầu còn khô quắt lại. Có điều, hai cánh tay hai đôi chân ấy đang cố sức ngọ nguậy.
Là một đứa bé trai.
“Đủ rồi…” Saori quay đầu không dám nhìn đứa bé.
“Vậy, giờ làm sao?”
Saori nhìn Fumiya, “Anh nghĩ nên làm thế nào?”
Fumiya chớp mắt, cắn cắn môi nói.
“Làm nó ngừng thở là nhanh nhất.”
“Ừ, vậy làm thế đi… mình cùng làm.”
…
Cả hai dọn dẹp lại nhà tắm, tiện đó cũng giúp Saori vệ sinh lại cơ
thể. Dù cơ thể vô cùng mệt mỏi và yếu ớt, nhưng cô bé không thể ngủ được lúc nào.
Sau khi thay quần áo, bước ra ngoài phòng khách, cô bé thấy Fumiya đã chuẩn bị xong xuôi. Bên cạnh cậu là một chiếc túi ni lông màu đen, mang theo từ nhà.
Chiếc túi phồng to, nhưng cô bé cũng không hỏi xem trong đó có gì.
“Có cả cái này nữa”, Fumiya chỉ vào một cái xẻng làm vườn.
“Cái đó có dùng được không?”
“Ở nhà anh có xẻng xúc tuyết, nhưng không mang theo được.”
“Ừ ha.”
Trên sàn là bộ quần áo mặc ở nhà lúc trước của Fumiya. Có lẽ cậu ta
đã dự đoán trước mà mang theo đồ để thay. Quả nhiên trong tình huống
nào, cậu cũng là người chuẩn bị kĩ càng mọi chuyện.
Bọn Saori nghỉ một lúc rồi cùng nhau rời khỏi nhà. Fumiya có nói cậu
sẽ đi một mình, nhưng Saori khăng khăng muốn đi cùng. Cô bé không muốn
đẩy hết mọi chuyện cho cậu ta. Vừa mới sinh nhưng ngay lập tức đã đi lại được, có lẽ cô bé phải cảm ơn cơ thể tràn đầy sức trẻ này.
Đích đến cũng đã có. Cả hai lên xe buýt ở ga Fujinomiya, xuống ở trạm Kawaguchiko, rồi lại chuyển sang xe buýt khác. Trên xe, Fumiya ôm cẩn
thận ba lô trước ngực, trong đó có cả cái túi ni lông đen đó.
Đó là lần đầu tiên cả hai đi đến Aokigahara. Hai đứa không biết đó là nơi thế nào. Fumiya chỉ nói đó là nơi thích hợp để giấu xác chết.
“Chỗ đó nổi tiếng là chỗ để tự sát, nếu bị lạc thì khó mà ra được.
Nếu mình chôn nó ở trong đó thì chắc không ai tìm ra đâu.” Cậu nói với
vẻ mặt u ám.
Đến đấy mới biết, đó quả là một nơi khủng khiếp. Là một biển rừng.
Nhìn hướng nào cũng chỉ thấy những rặng cây um tùm đan xen nhau rùng
rợn.
Cả hai đi một đoạn dọc theo lối đi rừng, nhìn xung quanh xem có người nào không.
“Chôn ở chỗ này nhé.” Fumiya hỏi, Saori đồng ý.
Cậu lấy ra từ trong túi một cuộn dây ni lông, buộc lên một cành cây
gần đó. Cậu buông một tiếng đi thôi rồi cả hai cùng bước sâu vào rừng.
Fumiya cũng mang theo cả la bàn, vừa đi vừa nhìn. Trên mặt đất, tuyết vẫn còn hơi đọng lại, cũng có chỗ đất mềm đến mức không thể đi được.
Fumiya dừng lại khi sợi dây ni lông trên tay đã không thể dài thêm,
nhìn xung quanh một lượt. Có điều cả hai đều không biết chỗ này là chỗ
nào.
Fumiya bắt đầu dùng cái xẻng làm vườn mang theo, đào một hố trên mặt đất. Cậu nói Saori không cần đụng tay vào.
Nền đất có vẻ cứng, dù đã đâm sâu chọc mạnh mũi xẻng xuống mặt đất,
nhưng Fumiya vẫn khá vất vả. Cậu tiếp tục đào trong im lặng, đến khi
được một cái hố sâu khoảng vài chục centimet.
Fumiya lấy từ trong túi ni lông màu đen đứa bé được bọc trong khăn tắm, đặt nó xuống hố. Saori cũng đưa tay sờ lên tấm khăn.
Cả hai chắp tay cúi lạy một lần, rồi lấp đất lên. Saori cũng giúp cậu lấp đất, cô bé không quan tâm tay mình bị bẩn ra sao.
Sau khi đã lấp lại hố cẩn thận, cả hai lại một lần nữa chắp tay trước mặt.
Fumiya có mang theo máy ảnh, cậu đi xa khỏi chỗ đó một khoảng rồi
chụp lại vài kiểu. Cậu nói, có lẽ cả hai bọn họ sẽ không quay lại chỗ
này lần nào nữa.
“Tấm ảnh đó, khi nào anh rửa thì rửa cho em một tấm.” Saori nói.
Ừ, Fumiya đồng ý.
Cả hai lần theo sợi dây ni lông, quay về được lối đi rừng ban đầu.
Fumiya một tay cầm la bàn, một tay chỉ thẳng vào khoảng rừng âm u trước
mặt.
“60 mét về phía Nam kể từ chỗ này. Chính là nơi đó.”
Saori nhìn theo hướng tay cậu, rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh. Cô bé tự nhủ, không được phép quên đi nơi này.
Chính khoảnh khắc đó, Saori cảm thấy hai bầu ngực của mình đau thắt
lại. Vừa xoa ngực, cô bé vừa nghĩ, cả cô và Fumiya sẽ chẳng bao giờ có
thể có được hạnh phúc nữa.