Thánh Giá Rỗng

Chương 2: Mở đầu


Đọc truyện Thánh Giá Rỗng – Chương 2: Mở đầu

Iguchi Saori hầu như không nhớ gì về mẹ mình, khi
cô bé bắt đầu nhận thức được thế giới xung quanh, bà đã không còn trên
đời. Saori vẫn nhớ hồi mẫu giáo cô bé đã ghen tị với đám bạn như thế nào vì chúng có mẹ đến đón mà mình thì không. Đến lúc học tiểu học, cô bé
mới hay mẹ đã mất năm mình 3 tuổi, và mãi lên lớp 5 cô bé mới biết bà
mất vì bệnh u não khi chỉ vừa 31 xuân xanh. “Mẹ con nấu ăn rất
ngon, lại vô cùng dịu dàng. Bà ấy vốn là người rất khỏe mạnh, lúc đó ba
cũng không dám nghĩ mẹ con lại mắc bệnh đó”, Yosuke – ba của cô bé vẫn luôn nói về mẹ cô như vậy.

Yosuke là kỹ sư làm việc tại một công ty chuyên về sản phẩm công
nghiệp hóa chất. Trụ sở chính của công ty đặt ở Osaka, nhưng công xưởng
Fuji, nơi anh làm việc lại nằm ngay ở thành phố Fuji gần đó, vì thế hàng ngày anh đi ô tô đến công xưởng.

Đến năm lớp 4, anh vẫn gửi Saori ở trường giáo dục trẻ em(¹). Giờ trả học sinh của trường là 6 giờ 30 phút, nhưng ngày nào Yosuke cũng đến
đón cô bé sát giờ trường đóng cửa. Mỗi ngày nhìn thấy mặt ba là cô bé
lại an tâm phần nào.

(1) Là một dạng trường dành cho trẻ em cấp 1 sau khi tan học nếu
về nhà không có người bảo hộ thì sẽ tới đây cho đến khi có người nhà tới đón

Khi Saori lên lớp 5, cô bé không đến trường giáo dục trẻ em nữa mà đi thẳng từ trường tiểu học về nhà. Cô bé không chán ghét việc ở nhà một
mình, chỉ cần đọc sách, xem đĩa phim là thời gian sẽ mau trôi qua. Ở
trường cô bé cũng có bạn, nhưng Saori vốn thích được ở một mình như vậy.

Cũng từ lúc đó, Yosuke về nhà muộn hơn. Trước đây, anh vẫn làm bữa
sáng và bữa tối đều đặn, nhưng vì công việc càng ngày càng bận rộn, nên
có những lúc anh mua cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi để hai ba con ăn tối,
cũng có những khi Saori một mình gọi pizza vừa ăn vừa đợi ba về.

Được một thời gian, Saori nhận ra mình nên tự nấu cơm. Một ngày nọ,
Saori đi siêu thị mua thức ăn, rồi ghé qua thư viện mượn một quyển sách
dạy nấu ăn. Bữa tối hôm đó cô bé đã làm món thịt hầm khoai tây, canh
miso và cơm trắng. Hôm ấy, Yosuke hiếm hoi có một ngày về sớm, mắt anh
ánh lên tia lấp lánh, miệng liên tục khen con gái “Saori giỏi quá!”. Và dù món thịt hầm thực ra hơi nhạt, canh miso cũng không thể nói là ngon, nhưng chỉ cần nghĩ mình đã giúp được ba cũng khiến cô bé cảm thấy vui
vẻ.

Từ đó trở đi, Saori trở thành người chăm lo chuyện cơm nước trong gia đình. Không phải ngày nào cô bé cũng có thể nấu, vì thế có những lúc,
trước khi Yosuke đi làm cô bé sẽ dặn ba rằng, “Ba, hôm nay ba ăn tối ở ngoài nhé. Con sẽ mua bánh kẹp ở cửa hàng tiện lợi ăn tối”.

Ngoài nấu cơm, Saori cũng dần dần làm cả việc dọn dẹp hay giặt giũ
trong nhà. Cô bé không cảm thấy có gì khổ cực, ngược lại làm việc nhà
còn khiến cô bé cảm thấy vui vẻ. Có lẽ Saori hợp với công việc nội trợ
gia đình. Yosuke vẫn thường khen con mình đầy tự hào rằng, “Saori sau này sẽ trở thành cô con dâu tốt đây, ba cũng rất yên tâm”. Thế nhưng, sau câu khen đó, anh không quên nói thêm, “Nhưng ngoài việc nhà ra, Saori còn phải làm rất nhiều việc khác. Bây giờ điều quan trọng nhất là con phải học tập thật chăm chỉ, như thế sau này con
mới được hạnh phúc. Việc nhà hay chuyện của ba, con xếp thứ hai cũng
được”.

Nói như vậy, nhưng Yosuke cũng yên tâm khi con gái quán xuyến việc
trong gia đình. Anh về nhà muộn hơn trước, có lẽ vì công việc trở nên
bận bịu hơn. Thậm chí khi đã về đến nhà, anh vẫn nhận được những cuộc
gọi liên quan đến công việc, số ngày lễ phải đi làm cũng tăng dần, các

chuyến công tác qua đêm cũng trở nên thường xuyên.

Khi Saori lên cấp hai, cuộc sống ở nhà của Yosuke chỉ là về nhà để
ngủ. Cũng vì thế, hai ba con hiếm khi có thể nhàn nhã ngồi nói chuyện
với nhau.

Hôm đó là ngày chủ nhật, nhưng Yosuke vẫn phải đi làm. Saori ghé vào
cửa hàng cho thuê băng đĩa quen trên đường đi siêu thị mua thức ăn cho
bữa tối. Cô bé định mượn cuốn phim mình đã muốn xem từ lâu.

Saori vốn đã biết cuốn phim mình muốn xem nằm trên giá có ghi biển “Trinh thám, kinh dị”. Nhưng, cuốn phim lại không nằm ở chỗ đáng lẽ nó phải ở. Cứ cho là có ai đang
mượn đi chăng nữa nhưng trên giá cũng không có cả vỏ đĩa. Saori quyết
định hỏi thử nhân viên cửa hàng vừa đi ngang qua trước mặt.

“Anh ơi, em nhớ là cuốn phim The Hidden ở chỗ này mà nhỉ?”

“The Hidden à? Ừ, nó ở chỗ này đó.” Cậu nhân viên cửa hàng hướng mắt về phía giá đĩa. “Ô lạ nhỉ, sao lại không có?”

Ngay lúc đó, từ bên cạnh, có một tiếng đáp nhẹ, “Xin lỗi, là phim này phải không ạ?”

Saori và cậu nhân viên quay đầu về hướng phát ra tiếng, ngay lúc đó
Saori chợt giật mình. Nishina Fumiya đứng đó, vẻ mặt như rất áy náy chìa cuốn phim ra trước mặt.

Saori a lên một tiếng, rồi khẽ giọng đáp, “Đúng rồi.” Toàn thân cô bé run lên.

“Hóa ra cậu lấy trước mất rồi à,” cậu nhân viên cửa hàng nói đùa rồi quay trở về quầy, để lại Saori và Fumiya đứng đó.

Fumiya cầm cuốn phim xem xét một lúc, nói: “Phim này hay lắm à?”

“Mình cũng không biết,” Saori khẽ cúi đầu.

“Bạn định mượn phim này còn gì. Không phải vì bạn nghĩ nó hay nên mới định mượn à?”

“Đúng là mình định mượn, nhưng chưa xem thì cũng đâu biết nó có hay hay không…” Giọng cô bé có chút run run.

Nghe vậy, Fumiya khịt mũi một cái, lại chăm chú xem xét cuốn phim.
Thế rồi, nét mặt cậu thay đổi, như quyết tâm từ bỏ thứ gì đó, chìa cuốn
phim ra trước mặt Saori.

Saori vẫn chưa hiểu cậu có ý gì.

“Bạn xem trước đi. Mình cũng chỉ chọn đại phim này thôi.”

“Ơ, không được.” Saori vừa khoát tay từ chối, vừa hơi lùi lại phía sau. “Không cần đâu. Bạn cứ mượn đi.” Cô bé luống cuống nói.

“Bạn đừng ngại. Nếu bạn xem xong thấy phim này hay thì nói cho mình biết nhé. Mình cũng sẽ xem sau. Bạn học cùng trường với mình phải
không? Mình từng thấy bạn ở trường rồi.”


Saori giật mình, không nghĩ Fumiya biết đến sự tồn tại của cô bé ở
trường. Đáp lại câu nói của Fumiya, cô bé chỉ biết im lặng gật đầu.

“Bạn cầm lấy đi,” Fumiya vẫn chìa cuốn phim ra trước
mặt cô bé. Saori biết mình không còn lý do gì để từ chối nữa, đành nói
câu cảm ơn và nhận lấy cuốn phim.

“Bạn hay đến đây không?” Nishina Fumiya gặng hỏi.

“Ờ… cũng thỉnh thoảng.”

“Mình cũng hay đến đây lắm. Vậy lần tới gặp nhau bạn kể cho mình nghe về cuốn phim này nhé.”

Saori ừ một tiếng, giọng cô bé hơi lạc đi vì mất bình tĩnh.

Sau khi từ cửa hàng cho thuê băng đĩa về, cả ngày hôm đó Saori không
thể bình tĩnh được. Cứ nghĩ đến chuyện mình đã nói chuyện với Fumiya là
tim cô bé lại đập loạn nhịp, kèm theo cảm giác hối hận đáng lẽ bản thân
nên nói chuyện tử tế hơn mới phải.

Chuyện Fumiya biết Saori là học sinh khóa dưới vốn là chuyện đáng
ngạc nhiên, nhưng cô bé đã biết Fumiya từ trước đó. Hay nói đúng hơn, cô bé đã thầm mến Fumiya từ trước rồi.

Ngày đó sau giờ học, khi đang một mình đi bộ dọc sân vận động của
trường, cô bé đã dừng chân lại khi nhìn thấy một học sinh nam đang cào
cát. Đây vốn là người cô bé vẫn thường thấy trong trường, nhưng Saori
chỉ biết cậu ta là học sinh khóa trên.

Cậu học sinh sau khi cào cát xong liền bắt đầu chạy chậm, đến một
khoảng cách nhất định thì dừng lại, làm các động tác khởi động nhẹ
nhàng. Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm về bãi cát phía trước rồi đột nhiên
lao đi. Tốc độ đó vượt quá sự tưởng tượng của Saori.

Sau khi đột ngột chạy về phía trước, cậu học sinh bật một bước, nhảy
lên ngay trước bãi cát. Hình dáng cậu ta bay trên không trung như đang
nhảy múa cho đến sau này vẫn luôn hằn rõ trong tâm trí Saori.

Vừa tiếp đất, nét mặt cậu học sinh không chút biến sắc, ngay lập tức
đứng thẳng dậy. Lại một lần nữa nhìn chằm chằm thẳng hướng bãi cát,
nhưng lần này trong tay cậu ta là một dụng cụ hình chữ T. Sau cú nhảy
tiếp theo đó, cậu ta lại chầm chậm bước về điểm xuất phát.

Cứ thế cậu ta nhảy đi nhảy lại nhiều lượt. Saori cũng luôn dõi mắt
theo hình ảnh cậu ta thực hiện các bước nhảy. Cô bé không thể nào rời
mắt được. Nếu không phải một người bạn cùng khối đi ngang qua cất tiếng
gọi, có lẽ cô bé cứ như vậy mà tiếp tục theo dõi. Người bạn của cô bé ở

đó là để xem trận đấu tập bóng đá đang diễn ra phía sau bãi cát.

Cũng không mất quá nhiều thời gian để Saori tìm hiểu được cậu học
sinh đó là đàn anh trên một khóa, cũng là thành viên của câu lạc bộ điền kinh ở trường. Thậm chí ngay cả cái tên Nishina Fumiya cô bé cũng tìm
hiểu được ngay sau hôm đó.

Bản thân Saori cũng không hiểu rõ, tại sao mình lại để ý người đó,
tại sao mỗi khi nghĩ đến người đó trái tim lại xốn xang. Liệu cảm xúc
này có phải chính là thứ cảm xúc mang tên tình yêu mà người đời vẫn nói. Cô bé cũng không biết nên đối mặt với cảm xúc này của chính bản thân
như thế nào. Saori từng cho rằng, có lẽ giữa hai người sẽ chẳng có gì
xảy ra, cứ thế rồi theo thời gian cảm xúc cũng biến mất, so với lứa tuổi của mình suy nghĩ của cô bé có phần già dặn.

Vậy mà, sau đó một năm, sự tình lại đổi khác. Cô bé đã nói chuyện với đàn anh Nishina Fumiya mà mình thầm mến.

Saori ngay lập tức xem bộ phim vừa thuê. Cô bé đã rất hi vọng có thể
gặp lại cậu ta để kể cho cậu ta về bộ phim. Nhưng dù Saori có tìm thấy
Fumiya đi nữa, không lúc nào cậu ta ở một mình.

Đến lúc hai người có thể nói chuyện với nhau, quả nhiên cũng lại là ở cửa hàng cho thuê băng đĩa. Bất cứ khi nào rảnh rỗi cô bé lại qua ngó
vào cửa hàng, với hi vọng có thể gặp lại Fumiya.

“Này cậu,” Fumiya gọi với giọng vui vẻ, “Bộ phim đó thế nào?”

“Hay cực kì. Bạn nhất định phải xem.”

“Thật hả? Được, vậy hôm nay mình sẽ thuê nó.”

Cậu ta ngay lập tức đi thẳng về phía giá đĩa để bộ phim đó.

Sau khi đợi cậu ta thuê xong bộ phim, hai người cùng bước ra khỏi cửa hàng, vừa đi họ vừa nói chuyện về những bộ phim mới xem gần đây. Dù
đường về nhà Saori là hướng ngược lại, nhưng cô bé không hé miệng đề cập đến chuyện đó, đương nhiên bởi vì cô bé mong muốn có thể ở bên cạnh
Fumiya được lâu hơn.

Có một công viên ở gần đó, Fumiya mở lời rủ cô bé cùng ngồi xuống ghế đá trong công viên, và Saori cũng không có lý do gì để từ chối. Fumiya
còn mua cho cô bé nước giải khát từ máy bán hàng tự động ở bên cạnh.

Hai người cứ thế nói chuyện về nhiều thứ, từ chuyện ở trường, chuyện
âm nhạc phim ảnh, rồi chuyện gia đình của cả hai. Khi biết gia đình
Saori chỉ có ba và cô bé, nét mặt Fumiya hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

“Bạn tự mình nấu ăn á? Giỏi vậy!”

“Chẳng giỏi gì đâu. Mình nấu ăn dở lắm.”

“Không, thế là giỏi rồi. Như mình đây này, chẳng biết làm gì cả.”

Saori rất vui khi thấy Fumiya nói như vậy, cô bé nghĩ thật may vì mình biết nấu ăn.

Thời gian trò chuyện vui vẻ trôi qua nhanh chóng, ngẩng lên trời đã chạng vạng tối.

“Mình về thôi nhỉ.” Fumiya mở lời trước.

“Ừ cũng nên về thôi.”

Ngay sau đó, cậu ta bất chợt nói: “Để mình đưa cậu về.”


Có lẽ bởi vì quá đỗi bất ngờ, Saori lại đáp bằng một câu không thật lòng, “Thôi, không cần đâu.”

“Sao vậy? Mình không nên đưa bạn về à? Nếu thế thì thôi vậy.”

Đến lúc này cô bé mới nhận ra, cơ hội như thế này sẽ không có lần thứ hai.

“Vậy, phiền bạn nhé.”

Fumiya gật đầu đáp, đứng dậy khỏi ghế đá. Rồi cậu ta mở lời, có đôi chút thận trọng.

“Mình gọi điện thoại đến nhà bạn có được không?”

“Được chứ.” Saori đáp và đọc số điện thoại của nhà
mình. Fumiya ngồi thụp xuống, viết viết dãy số lên nền đất, miệng lẩm
nhẩm gì đó. Nếu lắng tai nghe kĩ, không khó để nhận ra cậu ta đang nhớ
dãy số theo vần điệu.

“Xong, nhớ rồi.” Cậu ta đứng lên, đã học thuộc lòng dãy số. Quả nhiên không sai một số nào.

Saori chợt nghĩ, cậu ấy thật thông minh.

Fumiya cũng nói cho cô bé biết số máy nhắn tin di động của mình. Gia
đình cậu ta rất đông người nên cô bé không nghĩ mình dám gọi điện đến
đó.

Bốn ngày sau, vào một ngày thứ bảy, Fumiya gọi đến nhà Saori. Trước đó cô bé đã rất lo lắng rằng Fumiya sẽ không gọi cho mình.

Fumiya gọi đến để kể về bộ phim hôm trước vừa thuê, vì phim quá hay khiến cậu muốn chia sẻ với ai đó ngay lập tức.

“Nhưng nếu nói với ai chưa xem thì cũng vô ích nhỉ. Mình gặp nhau được không?”

Saori chột dạ, tim cũng đập nhanh hơn. “Được thôi.”

Sau đó, cậu ta hỏi địa điểm và ngày giờ hẹn gặp. Saori cũng không
phản đối gì, cô bé sẵn sàng đi cùng Fumiya đến bất kì đâu, vào bất kì
lúc nào.

Ngày thứ bảy tiếp theo, hai người gặp nhau trên sân thượng tòa nhà siêu thị. Dù lấy The Hidden làm cái cớ, nhưng sau đó hai người trò chuyện về rất nhiều thứ. Ngay cả
Saori cũng ngạc nhiên, không nghĩ mình lại có nhiều chuyện để nói đến
thế.

“Mình sẽ còn gặp nhau nhé.” Fumiya nói khi chào tạm biệt.

“Ừ,” Saori đáp. Cũng từ lần đó, cô bé không còn dùng kính ngữ khi nói chuyện với Fumiya nữa.

Sau đó, hai người vẫn tiếp tục gặp nhau, một tháng khoảng hai đến ba
lần. Dù Fumiya còn phải ôn thi, nhưng cậu vẫn nói dối bà mẹ hay cằn nhằn của mình để đến gặp cô bé.

Cứ sau mỗi lần gặp nhau, Saori lại càng cảm mến cậu ta hơn. Một ngày nọ, cô bé thu hết can đảm hỏi: “Này, bạn thấy mình thế nào?” Mặt cô bé đã đỏ ửng.

Saori không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ biết cúi gằm xuống. Nhưng cô bé vẫn cảm nhận được ánh mắt Fumiya nhìn mình.

“Mình thích bạn.”

Vừa nghe thấy những lời đó, Saori cảm giác cơ thể mình như đang bay lâng lâng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.