Thánh Giá Rỗng

Chương 17


Đọc truyện Thánh Giá Rỗng – Chương 17

Trên màn hình ti vi, kẻ ác đang tác oai tác quái.
Sau đó, người đại diện cho công lý sẽ xuất hiện, kẻ làm điều sai trái
lúc nào đó sẽ bị trừng trị – đó là lời thoại thường thấy. Kẻ ác sẽ chống đối, nhưng đến cuối cùng vẫn bị anh hùng đại diện cho công lý trừng
phạt. Kết thúc có hậu.

Sho vỗ tay, nhảy nhảy trên sàn nhà. Thằng bé quay sang Hanae, hỏi,
“Con xem lại lần nữa mẹ nhé?”. Nghe thấy câu đồng ý “Chỉ một lần nữa
thôi nhé” của mẹ, thằng bé vui sướng cầm lấy điều khiển điều chỉnh, nó
biết rõ phải làm thế nào. Hanae không hiểu tại sao thằng bé cứ xem đi
xem lại một bộ hoạt hình mà không thấy chán như thế.

Hanae liếc nhìn đồng hồ bên cạnh ti vi. Đã hơn 7 rưỡi tối. Cả ngày
hôm nay cô chỉ quan tâm, không biết chồng mình nói chuyện với bên kia
thế nào, nên không làm được gì.

Tối hôm qua, Fumiya nói với cô, gia đình cô Hamaoka Sayoko có liên
lạc với anh. Người liên lạc là chồng cũ của nạn nhân, cũng không phải
người thân thiết, nhưng ba mẹ nạn nhân cũng đã đồng ý để người đó đứng
ra thay mặt, nên cũng có thể coi là gia đình người bị hại.

Cái người tên Nakahara có chuyện muốn hỏi nên xin hẹn gặp mặt Fumiya. Đương nhiên anh đồng ý, họ gặp nhau ở sảnh đợi tại một khách sạn trong
thành phố lúc 7 giờ tối.

Đối phương không nói rõ anh ta muốn hỏi gì qua điện thoại.

Cho dù bị chửi mắng thế nào anh cũng phải nhịn, dù đối phương có yêu
cầu vô lý ra sao anh cũng sẽ không từ chối, Fumiya đã nói với cô như vậy trước khi ra khỏi nhà sáng nay.

Cô hiểu ý chồng mình. Họ không có tư cách phản biện lại bất cứ điều
gì. Nhưng cứ nghĩ đến Fumiya phải cúi đầu im lặng, trong lòng cô lại
nhói đau.

Những ngày khốn khổ thế này sẽ kéo dài đến lúc nào đây? Mỗi khi ra
khỏi nhà, cô lại cảm nhận được ánh mắt khinh rẻ của hàng xóm xung quanh. Sho bây giờ cũng không đến trường mẫu giáo nữa, có lẽ phải chuyển thằng bé đến một trường nào khác. Liệu có chỗ nào chịu nhận thằng bé không
đây? Bất an cứ chồng chất không vơi.

“A,” bé Sho cao giọng gọi, nhìn ra phía cửa, “Ba đã về.”

Chắc nó nghe tiếng mở cửa. Một đứa trẻ dù có mê xem ti vi đến đâu, cũng sẽ không bỏ qua tiếng động quan trọng của nó.

Sho chạy ra ngoài hành lang, vui vẻ chào, “Ba đã về”. “Ừ ba đã về đây,” Fumiya đáp lại. Hanae vô thức nắm chặt lòng bàn tay lại.

Sho quay lại phòng khách, theo sau nó là Fumiya. “Anh về rồi à,” Hanae lên tiếng, cô biết sắc mặt mình bây giờ rất gượng gạo.

Anh chỉ gật đầu, không bước vào phòng khách mà kéo cửa đóng lại, có lẽ anh lên phòng ngủ trên tầng để thay đồ.

Hanae để bé Sho lại trong phòng khách rồi rời đi. Cô bước lên tầng,
mở cửa phòng ngủ của hai vợ chồng. Fumiya đang tháo dở caravat.

“Thế nào anh?” Hanae hướng về phía lưng chồng mình hỏi.

Fumiya chầm chậm quay người lại, cô giật mình khi nhìn thấy nét u ám trầm uất trên mặt anh.

“Anh ta… đã nói gì anh?”

Fumiya thở ra một tiếng, “Không phải bị nói, mà anh bị hỏi.”

“Bị hỏi? Hỏi chuyện gì?”

“Nhiều thứ,” Fumiya cởi áo ngoài ra ném lên giường, đưa mắt nhìn Hanae nói tiếp, “Có lẽ, mọi chuyện sẽ chấm dứt.”

Cô hoảng loạn, “… Anh nói gì?”

Fumiya ngồi xuống giường, gục đầu xuống, hơi lắc lắc.

“Anh Nakahara nhận ra rồi. Anh ta nhận ra chuyện lần này không phải là giết người cướp của đơn thuần.”

“Sao?”

Fumiya ngước nhìn cô bằng ánh mắt tối sầm.

“Anh ta cho anh xem ảnh biển rừng Aokigahara, hình như là do chị
Hamaoka Sayoko chụp lại. Anh ta hỏi anh đã từng đến đó bao giờ chưa, vì
quê anh ở Fujinomiya.”

Hai chữ biển rừng khiến trái tim Hanae suy sụp. “Nếu chỉ hỏi vậy, thì đâu có…”

“Không chỉ vậy đâu.”

Fumiya bắt đầu từ từ kể lại cuộc trò chuyện với Nakahara. Mỗi từ mỗi
chữ như một sợi dây sự thật siết lấy cổ Hanae, khoét sâu vào trong tim
cô.

“Nhưng anh Nakahara đó có lẽ vẫn chưa biết được sự thật, có điều
không sớm thì muộn anh ta cũng nhận ra thôi. Em cũng nên chuẩn bị tinh
thần đi.”

“Chuyện đó…”

Hanae cúi mặt nhìn xuống sàn nhà, cảm giác như thân mình đang rơi xuống đâu đó.

Mẹ, cô nghe thấy tiếng Sho gọi. Mẹ ơi!

“Em đi xem con đi.” Fumiya nói, “Nhanh lên.”

Hanae bước qua cửa rời khỏi phòng ngủ, trước khi rời đi cô quay lại nhìn chồng mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Xin lỗi em, tất cả là tại anh.”

Cô lắc đầu, “Anh không làm gì sai hết.”

Fumiya khẽ cười, cúi đầu. Hanae không chịu nổi nỗi đau phải chứng kiến chồng mình như thế, đành rời đi.

Cô đang bước trên cầu thang, chợt thấy choáng váng. Ngay lập tức cô
vươn tay vịn vào bờ tường. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ký ức về
biển rừng phủ đầy tuyết trắng vụt lên trong mắt cô.

Một ngày tháng Hai, 5 năm trước.

Vào cái lúc cô biết Tabata Yuuji đã tự sát, bản thân mình bị hắn ta lừa, Hanae cảm thấy linh hồn cô đã bị rút ra khỏi cơ thể.

Vài ngày sau khi bị ngất ở quán cà phê internet, Hanae không nhớ ra
gì cả. Cô chỉ ngất đi trong vài phút, nhưng cô không có chút ký ức mình
đã làm gì, đã sống qua ngày ra sao trong những ngày đó.

Thế nhưng cô nhớ rõ trong khoảng thời gian đó cô đã quyết định sẽ tìm đến cái chết. Hanae mang theo một ít hành trang rời khỏi căn hộ. Cô
nhét hết số tiền ít ỏi còn lại vào ví nghĩ tìm đến một nơi nào đó có thể chết một cách thanh thản nhất, không gây phiền hà đến người khác.

Trong đầu cô có nghĩ đến một nơi. Cô đi giày thể thao, bỏ hành lý
mang theo vào ba lô thay vì túi xách tay, quấn một chiếc khăn quàng cổ
và đeo găng tay vì nghĩ nơi đó sẽ lạnh.

Cô ghé hiệu sách tìm xem làm thế nào để đi đến nơi đó. Hanae lên tàu, chuyển tàu vài lần, đến ga cần đến là ga Kawaguchiko. Cô chuyển từ tàu
điện sang xe buýt. Phần nắp capô của xe buýt chìa hẳn ra ngoài, thiết kế xe kiểu hoài cổ. Có lẽ bởi lúc đó mới là tháng Hai nên trên xe không có mấy hành khách.


30 phút sau, cô xuống xe buýt ở trạm dừng tên Hang động Hồ Saiko,
theo sách nói nơi này là điểm xuất phát lý tưởng cho người đi bộ đường
rừng. Trong góc bãi đỗ xe rộng có bản đồ ghi rõ hướng đi và tuyến đường
đi bộ đường rừng xuất phát từ đây.

Cô từng nghe mẹ mình là bà Katsue kể về biển rừng Aokigahara. Nơi này xuất hiện trong một cuốn tiểu thuyết nào đó, rồi trở thành địa điểm nổi tiếng, lý tưởng để tự sát. Một khi đã bị lạc trong rừng thì sẽ không
tìm được đường ra, la bàn cũng không thể sử dụng. Tóm lại, vào đến nơi
này, người có ý muốn tự sát không thể quay đầu lại được.

Hanae đưa tay chạm lên chiếc khăn quàng trên cổ. Cô định sẽ dùng
chiếc khăn này, treo lên cành cây nào đó rồi tròng cổ vào, thế là xong.
Cô không muốn người nào tìm thấy mình, nên nghĩ phải đi sâu vào rừng,
cách tuyến đường đi bộ càng xa càng tốt.

Đang mê mải suy nghĩ, mắt nhìn bản đồ thì một giọng nói đàn ông vang
lên bên cạnh cô, “Cô đi một mình à?”. Người đàn ông đó mặc áo phao đen,
khoảng ngoài 30 tuổi.

“Vâng.” Hanae cảnh giác.

“Cô đi leo núi đường rừng à?”

“Vâng…”

Người đàn ông gật đầu, nhìn xuống hai chân cô, “Cô đi leo núi bằng đôi giày này ư?”

Hanae nhìn xuống đôi giày thể thao đang mang, “Không được à…”

“Trên đường rừng vẫn còn tuyết đọng. Cô nên cẩn thận, không sẽ bị trượt ngã.”

“À, vâng. Cảm ơn anh.” Hanae hơi cúi đầu hướng về phía người đàn ông, chuẩn bị quay bước đi tiếp. Cô sợ nếu trò chuyện thêm một lúc nữa,
người này sẽ phát hiện ra ý định thực sự của mình.

Đúng như lời anh ta nói, đường rừng vẫn phủ trắng tuyết, nhưng tuyết
không đóng dày, nên giày cũng không bị chìm trong tuyết. Hanae thầm
nghĩ, ở quê cô – Toyama, tuyết còn dày hơn thế này nhiều.

Cô đi thêm một đoạn, xung quanh chỉ toàn cây là cây âm u rậm rạp.
Trên mặt đất nhiều lá rụng, nhưng hầu hết cây trong rừng vẫn xanh mướt
màu lá. Cô như hiểu được, vì sao nơi này lại tên là Aokigahara – Thảo
nguyên cây xanh.

Cô đi thêm khoảng 10 phút rồi đứng lại. Khu rừng phía trước không một bóng người. Cô chầm chậm quay đầu lại. Phía sau cô cũng không còn ai.

Hanae hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Hơi thở màu trắng vừa thoát ra đã rơi xuống.

Cô rời khỏi lối đi bộ, đi sâu vào trong rừng cây rậm rạp. Trong rừng
tiếng đôi giày đạp lên từng mảng tuyết kêu lạo xạo cùng tiếng gió rít
vang vọng. Tai cô đau buốt đi vì lạnh.

Hanae không biết cô đã đi được bao xa, hai bàn chân đã bắt đầu thấy
mỏi. Cô vẫn cúi đầu đi miết nên không cảm giác được quãng đường đã đi
qua. Hanae ngẩng đầu lên, phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh.

Bàng hoàng. Khung cảnh xung quanh cô, dù quay hướng nào cũng giống
nhau. Nền đất trắng, cây cối đan xen nhau mọc dày đặc đến rùng rợn.

Cô tưởng như nhìn thấy âm khí lũ lượt bay lên từ dưới mặt đất.

Mình sẽ chết ở đây ư, cô tự nhủ. Cô thử nhớ lại quãng thời gian sống
trên đời của mình, nhưng hiện lên trong tâm trí cô chỉ toàn những việc
liên quan đến Tabata. Tại sao mình lại nghe lời anh ta cơ chứ. Nếu không gặp phải loại đàn ông đó, có lẽ bây giờ đời mình đã khá hơn.

Nghĩ lại, cô cũng giống mẹ mình. Bà Katsue cũng bị lão Sakuzou lừa.
Nhưng không, ít nhất bà Katsue vẫn khá hơn cô, dù sao thì hai người họ
cũng lấy nhau thật.

Mãi đến lúc này, trong cô mới nảy sinh suy nghĩ thương cảm cho chính
bản thân mình. Hanae ngồi sụp xuống, đưa hai tay ôm mặt. Chưa bao giờ cô cảm thấy việc sống trên đời lại khốn khổ như bây giờ.

Đột nhiên cô nhớ đến mẹ mình. Cô nhớ lại nụ cười của bà, vô thức vươn tay ra, dường như bà đang nói với cô, con hãy đến bên mẹ đi.

Vâng, con đi ngay đây thôi mẹ.

Chính lúc đó, cô cảm thấy có cái gì chạm lên vai mình. Hanae hốt
hoảng ngẩng đầu lên, có ai đó đang đứng ngay bên cạnh cô, cất tiếng nói, “Cô ơi, cô có sao không?”

Cô ngước mắt lên nhìn, chính là người đàn ông ban nãy. Anh ta nhìn
chằm chằm vào mặt cô, tỏ vẻ lo lắng, “Trong người cô có chỗ nào khó chịu à?”

Hanae không hiểu, tại sao người này lại xuất hiện ở đây.

Cô đứng dậy, xua xua tay, “Tôi không sao hết.”

“Chỗ này cách xa lối đi bộ. Cô theo tôi quay lại đi.”

“À… anh cứ đi trước đi.”

“Tôi với cô cùng đi chứ. Cô đi theo tôi nhé.” Anh ta nói, từ ngữ rất lịch sự nhưng khẩu âm lại quyết liệt.

“Tôi ở lại đây thêm một chút nữa…”

“Không được.” Người đàn ông ngay lập tức ngăn cô lại. “Cơ thể cô không phải cơ thể người bình thường.”

Hanae ngạc nhiên nhìn người trước mặt, ngay sau đó anh ta dịu giọng
lại, lấy từ trong túi quần một cái thẻ gì đó, “Tôi làm nghề này.”

Tấm thẻ đó là thẻ ra vào Bệnh viện trực thuộc Khoa Y trường Đại học Keiai. Trên đó có ghi Nishina Fumiya.

“Lúc nãy khi thấy cô, tôi đã nhận ra, à có lẽ cô gái này đang mang thai. Nếu tôi nhận nhầm thì cho tôi xin lỗi.”

Hanae cúi đầu, đưa tay sờ lên bụng mình, “À không, anh đoán đúng rồi.”

“Quả nhiên. Thế nên tôi mới để ý đi tìm cô, nhìn thấy bóng lưng cô
thấp thoáng đi sâu vào trong rừng. Tôi nghĩ cứ để nguyên thì không ổn,
nên tôi đi theo dấu chân cô để lại. Nào, tôi với cô quay về đi. Tôi
không thể để một phụ nữ đang mang thai lại một mình ở chỗ như thế này.
Nếu cô không quay về thì tôi cũng sẽ ở lại đây. Cô tính sao?”

Những lời người đàn ông nói ra hàm ý không cho phép cô nói không. Hanae gật đầu, đáp, “Tôi hiểu rồi.”

Hai người họ quay về lối đi bộ trong rừng, dù không ai nói câu nào
nhưng họ vẫn quay về bãi đỗ xe ban đầu. Nishina bước đi trong im lặng.

“Anh gì ơi… anh đến đây du lịch à?” Hanae hỏi.

“Cũng không hẳn là du lịch. Quê tôi ở Fujinomiya, tôi ghé vào đây
trên đường quay về Tokyo thôi,” vừa nói Nishina vừa hơi nghiêng đầu,
“Tôi… đi thăm mộ.”

“À à,” Hanae vô thức phát ra tiếng. Nếu vậy thì cũng có lý, chắc bạn bè hay người quen anh ta tự sát ở trong đó.

“Cô sống ở đâu?”


“À… tôi ở Sagamihara.”

Cô đã nghĩ anh ta sẽ hỏi mình đến chỗ này làm gì, nhưng người đàn ông đó không hề hỏi thêm câu nào.

Họ quay về đến bãi đỗ xe, Nishina vẫn không hề dừng lại mà cứ thế
bước tiếp. “Anh gì ơi,” cô gọi với theo bóng lưng anh ta, “Đến đây thôi, tôi xin phép…”

Anh ta dừng bước, quay lại phía sau.

“Để tôi đưa cô đến ga Kawaguchiko. Xe buýt chắc hết rồi.”

“Thôi, không cần đâu. Tôi sẽ đợi xe buýt một mình.”

Lời vừa dứt, anh ta sải bước đến gần cô.

“Để tôi đưa cô ra ga. Cô nên vào chỗ nào đó ấm áp nhanh chút nào hay chút ấy, nếu không cô sẽ bị suy nhược.”

“Không cần đâu. Anh cứ mặc kệ tôi.” Hanae cúi gằm mặt.

Nishina càng lúc càng lại gần hơn.

“Chết trong biển rừng không có gì tốt đẹp đâu.”

Cô chột dạ ngước đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh ta nhìn mình, lại cúi gằm xuống.

“Người ta đồn đại nhiều chuyện kì lạ, nhưng chết trong biển rừng xung quanh là cây cối cũng không giúp cô chết nhẹ nhõm hơn đâu. Chết trong
đó cô sẽ chỉ trở thành một nắm tro cốt khó coi vì bị động vật hoang dã
ăn thôi. Tôi cũng nói luôn chuyện trong rừng không dùng được la bàn cũng là giả.” Anh ta vỗ nhẹ lên vai Hanae, “Đi thôi cô.”

Có vẻ cô chỉ còn cách chấp nhận từ bỏ. Mình sẽ chết ở chỗ khác vậy,
Hanae thầm nghĩ. Dù sao cũng không nhất thiết phải chết trong biển rừng.

Nishina đỗ xe trong góc bãi đậu xe. Anh ta mở cửa bên ghế phụ mời cô
lên, vì thế Hanae cởi ba lô trên vai xuống, ngồi vào trong xe.

Nishina cởi bỏ chiếc áo phao khoác bên ngoài, ngồi xuống ghế lái, cất tiếng hỏi, “Ở nhà cô có ai không?”

“Không, tôi sống một mình.”

“Chồng cô đâu?”

“… tôi chưa lấy chồng.”

“À…”

Hanae vẫn cúi gằm mặt, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt Nishina nhìn phần bụng mình. Chắc anh ta sẽ hỏi ba đứa bé này đâu.

Nhưng, Nishina chỉ hít một hơi dài, nói “Ba mẹ cô thì sao? Hay cô có liên lạc được với anh chị em không?”

Hanae lắc đầu, “Tôi không có anh chị em, ba mẹ tôi chết hết rồi.”

“Vậy, cô có ai quen thân không? Bạn đồng nghiệp hay ai đó chẳng hạn?”

“Không có, tôi nghỉ việc lâu rồi.”

Nishina im lặng không nói gì, tỏ ra lúng túng.

Chắc anh ta nghĩ mình đã dính vào chuyện phiền phức rồi. Cũng có thể
đang hối hận vì đã bắt chuyện với cô. Hanae thầm nghĩ, ai bảo anh ta lắm chuyện, cứ mặc kệ cô có phải hơn không.

Một tiếng thở hắt ra vang lên. Nishina buộc dây an toàn, bắt đầu khởi động xe.

“Tôi hiểu rồi. Vậy cô cho tôi biết địa chỉ nhà cô đi. Cô vừa nói là ở Sagamihara nhỉ.”

“Anh định làm gì?”

“Trước hết tôi sẽ đưa cô về tận nhà. Sau đó làm gì thì vừa lái xe vừa nghĩ sau vậy.”

“Chuyện này… không cần đâu. Anh cho tôi đến ga Kawaguchiko là được rồi.”

“Không được. Tôi lo rằng không biết sau đấy cô định làm gì đi đâu. Cô nói tôi biết địa chỉ nhà cô đi.”

Hanae im lặng không nói. Thấy vậy, anh ta lại thở dài.

“Cô mà không cho tôi biết địa chỉ, tôi chỉ còn cách báo cảnh sát thôi.”

“Cảnh sát…” cô nhìn anh ta.

Trên mặt Nishina hiện rõ vẻ bất mãn.

“Thì tôi phát hiện ra có cô gái định tự tử trong biển rừng, nên tôi
phải báo cảnh sát chứ,” nói rồi Nishina rút điện thoại di động ra, “Cô
tính sao?”

Hanae hơi xua xua tay, “Anh đừng gọi, tôi không tự sát mà.”

“Vậy cô nói địa chỉ nhà cô đi.”

Dường như Nishina không có ý nhượng bộ, cô đành nhỏ giọng nói cho anh ta biết địa chỉ nhà. Anh ta nhập địa chỉ đó vào bộ định vị trên xe.

“Nếu không khó chịu thì cô thắt dây an toàn vào đi.”

“À vâng.” Hanae nghe theo lời anh nói, thắt lại dây an toàn.

Suốt quãng đường đi, Nishina không hề hỏi cô vì sao lại muốn chết,
anh ta chỉ nói mình làm gì ở bệnh viện. Nishina là bác sĩ nhi khoa, anh
ta đang chăm sóc và điều trị cho một vài đứa trẻ bị bệnh hiểm nghèo,
thậm chí trong số đó cũng có đứa trẻ vừa mới sinh ra đã bị gắn ống thở.

“Nhưng cô ạ,” Nishina nói tiếp, “không đứa trẻ nào trong số chúng hối hận vì đã được sinh ra cả. Ba mẹ chúng cũng không hối hận vì đã sinh
con ra. Cho dù bị dị tật khiếm khuyết ra sao đi chăng nữa, chúng ta cũng không được phép quên giá trị của sinh mệnh.”

Cô rút cục cũng hiểu anh ta muốn nói gì. Anh ta muốn nói cô hãy biết
trân trọng sinh mạng của mình. Lý lẽ đó cô thừa hiểu, nhưng nếu việc
phải sống trên đời trở thành thứ gánh nặng đau đớn thì cô phải làm sao?

Như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, anh ta nói tiếp:

“Có thể cô nghĩ rằng, sinh mạng là của cô, cô muốn làm gì cũng được.
Nhưng suy nghĩ đó hoàn toàn sai. Sinh mạng của cô không phải thuộc về
một mình cô. Nó thuộc về ba mẹ cô đã tạ thế, thuộc về những người quen
biết cô dù không thân thiết. Thậm chí, sinh mạng của cô cũng đã thuộc về tôi. Nếu cô chết, tôi cũng sẽ đau buồn.”

Hanae ngạc nhiên, ngước nhìn khuôn mặt nghiêng của người đàn ông bên
cạnh. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, thậm chí ngay đến gã đàn ông Tabata cũng chưa hề nói thế với cô.

“Hơn nữa, cô đã quên một điều vô cùng quan trọng. Sinh mạng nằm trong tay cô không chỉ có một. Cô còn nắm giữ một sinh mạng khác, nhưng sinh
mạng đó không phải của cô. Tôi nói có sai không?”


Hanae sờ lên bụng, cô hiểu chứ. Nhưng cô phải làm thế nào. Đứa bé này không có cha, thậm chí nó còn không phải là kết tinh của tình yêu nào
cả. Nó là đứa trẻ gã đàn ông kia để lại khi lừa đảo cô.

Giữa đường, họ dừng chân ở một trạm nghỉ vì Nishina nói họ cần ăn
tối. Cô không tìm được lý do nào để từ chối, đành bước vào nhà hàng cùng anh.

Cho đến trước lúc đó cô không hề nghĩ đến chuyện ăn uống gì, nhưng đồ ăn mẫu bày trong tủ kính khiến cảm giác thèm ăn trào lên trong miệng.
Cô nhớ ra đã vài ngày rồi mình chưa ăn gì tử tế.

“Cô ăn gì?” Nishina đứng trước quầy bán phiếu ăn hỏi, trên tay cầm sẵn ví.

“À, tôi sẽ tự mua.”

“Cô đừng để ý, cô ăn gì?”

Vậy thì, vừa nói Hanae vừa nhìn tủ kính đáp, “Cho tôi cơm phủ lươn…”

Một thoáng ngạc nhiên hiện trên mặt Nishina, sau đó thay bằng nét cười, anh gật đầu, “Được đó. Vậy tôi cũng ăn cơm lươn.”

Họ ngồi đối diện với nhau, Hanae ăn từng miếng cơm, cảm nhận vị ngon
đến mức cô chỉ chực trào nước mắt. Hanae ăn gọn gàng, vét sạch đến tận
hạt cơm cuối cùng. Nishina hỏi cô ăn có ngon miệng không, Hanae chỉ đáp, “Có”, nhưng nét mặt cô tỏ ra rất mãn nguyện.

“Tốt rồi. Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô cười.”

Lúc đó, Hanae mới nhận ra là mình đang cười.

Họ về đến căn hộ của cô lúc hơn 8 giờ tối, Nishina đưa cô đến trước cửa căn hộ.

“Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.” Hanae cúi đầu cảm ơn.

“Cô không sao rồi chứ?” Nishina hỏi. Cô đáp lại bằng một tiếng vâng.

Bước vào phòng, với tay bật đèn, căn phòng lạnh lẽo không còn chút
hơi ấm. Cô chỉ mới rời khỏi nơi này sáng nay, vậy mà dường như lại cảm
thấy đã lâu lắm rồi mới quay lại.

Hanae ngồi bệt xuống sàn, choàng tấm chăn mỏng lên người. Cô ôm gọn
hai đầu gối lại, nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay. Hôm nay là một ngày thật kì lạ. Chuyện cô suýt đi theo tiếng gọi tử thần trong biển rừng.
Chuyện gặp được Nishina. Hương vị ngon lành đến xúc động của bát cơm
lươn. Từng câu từng chữ Nishina đã nói.

“Nếu cô chết, tôi cũng sẽ đau buồn.”

Dường như cô cảm thấy có một chút dũng khí khi nhớ lại những gì Nishina nói.

Có điều…

Chút dũng khí đó không tồn tại được lâu trong cô. Chỉ mới nghĩ xem
ngày mai mình sẽ phải sống thế nào, cô lại trở nên tuyệt vọng. Tiền
không có. Nghề ngỗng không. Cơ thể này thì ngay cả làm gái tiếp khách
cũng không được. Cứ thế này đứa trẻ sẽ ra đời mất. Có lẽ cái thai đã quá thời kỳ có thể phá.

Hết cách rồi, cô tự nhủ. Chút dũng khí kia chỉ là ảo giác không hơn không kém.

Cô vùi đầu vào giữa hai cánh tay đang khoanh tròn, đột nhiên cảm thấy như đang trở lại lúc thẫn thờ trong biển rừng. Gương mặt mẹ hiện lên
trong đáy mắt. Quả thực, cô vẫn muốn đi đến chỗ mẹ mình…

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Hanae chậm rãi ngẩng đầu dậy, với tay lấy túi xách tìm điện thoại. Lần cuối cùng có
người gọi điện cho cô là khi nào nhỉ? Màn hình điện thoại hiển thị số
điện thoại lạ lẫm.

Cô ấn nút nhận cuộc gọi, thì đầu dây bên kia xưng tên, “Là tôi, Nishina. Cô đã khỏe hơn chưa?”

Cô chợt nhớ ra anh ta đã hỏi xin số điện thoại trước khi cô xuống xe.

Vì Hanae im lặng không đáp lời, đầu dây bên kia liên tục vọng lên
tiếng nói lo lắng, “A lô, cô Machimura ơi, cô có nghe thấy tôi nói
không?”

“À… vâng. Tôi vẫn đang nghe đây.”

“Tốt rồi. Cô thấy khỏe hơn chưa?”

Hanae không biết nên trả lời thế nào, đành im lặng. Thế rồi, đầu dây bên kia lại tiếp tục hỏi, “A lô, cô ơi.”

“Ờ, anh Nishina này…”

“Vâng.”

“Xin lỗi anh. Ờ, tôi, tôi không khỏe chút nào. Quả nhiên… quả nhiên tôi hết cách rồi… Xin lỗi anh.”

Sau một thoáng im lặng, Nishina buông một câu, “Tôi sẽ đến chỗ cô bây giờ”, rồi cúp máy.

Khoảng một tiếng sau thì anh ta đến, mang theo túi đựng đồ uống nóng và bánh kẹp mua ở cửa hàng tiện lợi.

Hanae nhấp một ngụm trà mật ong chanh, dường như cơ thể cô ấm dần lên.

“Trong số mấy đứa nhỏ tôi điều trị, có một bé tôi rất quan tâm.”
Nishina mở lời, “Đứa bé đó sinh ra bị bệnh tim bẩm sinh, thường xuyên bị rối loạn nhịp tim. Tình trạng bệnh của nó không biết lúc nào sẽ đột tử. Thế nên, hôm nào nghỉ tôi cũng đến bệnh viện thăm nó. Tối hôm nay tôi
cũng vừa đến thăm nó, thằng bé hôm nay khỏe mạnh hơn hẳn mọi ngày. Thế
rồi nó nói với tôi câu này. Bác sĩ, cháu khỏe rồi, tối nay bác sĩ chăm
lo cho những người khác đi. Tôi không hiểu ý nó, nhưng chẳng hiểu sao
lúc nghe nó nói thế, tôi lại nhớ ra cô. Nên tôi mới gọi điện cho cô lúc
nãy.” Anh ta cười tươi, lộ ra hàm răng trắng, “Cũng may là tôi gọi.”

Một luồng cảm xúc ấm áp dâng lên trong lòng cô. Từ khi sinh ra đến
nay, đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời lẽ dịu dàng đến
vậy. Cô không ngừng khóc, vội vội vàng vàng nhận lấy tờ giấy ăn từ
Nishina rồi đưa lên khóe mắt.

“Anh Nishina này, sao anh không hỏi lý do tôi lại muốn chết?”

Trên mặt Nishina thoáng một nét bối rối.

“Tôi nghĩ đó không phải là chuyện cô có thể chia sẻ với một người
không quen không biết như tôi. Chẳng ai lại muốn chết vì một lý do vớ
vẩn nào đó.”

Hanae trộm nghĩ, người này quả thật rất chính trực. Có lẽ anh là
người nghiêm túc và nghiêm khắc với chính mình nhất mà cô từng gặp.

Hanae nhìn thẳng vào anh, hỏi “Anh có muốn nghe chuyện của tôi không?”

Nishina ngồi quỳ ngay ngắn, lưng ưỡn thẳng lại, “Nếu cô không ngại tôi.”

Thế rồi, Hanae cứ thế kể lại câu chuyện của mình cho một người đàn
ông chỉ vừa mới gặp mặt. Cô không biết nên bỏ chỗ nào nói chỗ nào, vì
thế cô kể lại cho anh chuyện từ khi sinh ra. Câu chuyện không hề mạch
lạc, đến cô cũng biết mình kể lại khó hiểu thế nào, nhưng Nishina vẫn
kiên nhẫn nghe hết.

Sau khi Hanae kết thúc câu chuyện, Nishina im lặng một lúc, mắt nhìn
xa xăm về phía bức tường căn phòng. Ánh mắt ấy sắc đến mức, cô không dám lên tiếng gọi. Hanae không biết điều gì trong câu chuyện của mình khiến người này tỏ ra nghiêm túc đến vậy.

Một lúc sau, Nishina thở ra một tiếng, nhìn Hanae.

“Cô cũng chịu nhiều vất vả rồi,” anh cười dịu dàng, “Nhưng, trước hết xin cô đừng nghĩ đến chuyện đi tìm cái chết.”

“… tôi phải làm thế nào đây?”

Nishina hướng mắt về phía bồn rửa bát, hỏi, “Cô tự nấu cơm à. Cô nấu nướng có giỏi không?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Hanae phải mất một lúc mới trả lời lại:

“Cũng không phải giỏi, nhưng tôi biết nấu.”

“Vậy à,” Nishina dứt lời, lấy từ trong túi quần chiếc ví, rồi đặt
trước mặt Hanae tờ mười nghìn yên. Cô ngước nhìn, tỏ ý không hiểu.

“Ngày mai chúng ta nghĩ sau, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.”

“Hả…”


“Tối nào tôi cũng ăn ở nhà ăn của bệnh viện, thực đơn không thay đổi
nên tôi bắt đầu chán rồi. Tôi muốn nhờ cô nấu giúp tôi, đây là tiền để
cô đi chợ và tiền công cô nấu cơm.”

Lời đề nghị quá bất ngờ khiến cô bối rối.

“Tôi nấu cơm cho anh ư?”

“Đúng thế,” Nishina mỉm cười đáp, “Mai khoảng 8 giờ tối tôi sẽ qua. Cô chuẩn bị bữa ăn giúp tôi được không?”

“Đồ ăn tôi nấu cũng được sao? Tôi không biết nấu món nào lạ đâu.”

“Các món bình thường là được rồi. Tôi không kén ăn cái gì hết. Tôi nhờ cô nhé.”

Hanae đưa mắt nhìn tờ mười nghìn yên trước mắt một lúc, rồi ngẩng lên:

“Tôi biết rồi. Tôi sẽ nấu cho anh. Nhưng anh đừng hi vọng gì quá nhé.”

“Không đâu, tôi lại rất mong chờ đó. Cảm ơn cô đã đồng ý,” vừa nói anh vừa đứng dậy. “Vậy, mai tôi lại đến.”

Khi Hanae đứng lên được thì Nishina đã xỏ xong giày, anh chúc cô ngủ ngon rồi rời khỏi căn hộ.

Hanae cảm thấy khó hiểu, tại sao Nishina lại đề nghị cô làm việc này.

Cô cất tờ mười nghìn yên vào ví, nghĩ xem nên làm những món gì. Anh
ta là bác sĩ, nên chắc đã quen ăn các món đắt tiền sang trọng, cô không
thể nấu được những món tương đương như vậy.

Nghĩ đến món ăn khiến cô cảm thấy đói bụng. Liệu trong tủ lạnh còn gì ăn được không nhỉ. Vừa nghĩ như vậy xong, cô chợt nhìn thấy túi ni lông của cửa hàng tiện lợi để trên sàn, trong đó còn một chiếc bánh kẹp.

Ăn thôi… trong lòng thầm nói với Nishina, cô vươn tay lấy chiếc bánh.

Ngày hôm sau, đã lâu lắm Hanae mới thức dậy với tinh thần sảng khoái
như vậy. Từ sau khi biết về cái chết của Tabata, đêm qua là lần đầu tiên cô ngủ ngon giấc.

Hanae nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, như vẫn đang trong
giấc mơ nào đó. Bằng chứng nói cho cô biết không phải mơ chính là vỏ
chiếc bánh kẹp nằm trong thùng rác.

Cô bước xuống giường, tất bật chuẩn bị, cô không thể nhàn nhã tận hưởng cả ngày được, dù sao cũng phải nấu vài món cho bữa tối.

Hanae nghĩ xem nên làm những món gì, rồi ghi lại nguyên liệu cần
thiết. Dù không nhiều nhưng cô cũng biết nấu một số món, vì thế cô nghĩ
tối nay sẽ nấu những món đó.

Sau khi quyết định thực đơn, cô đi ra siêu thị mua đồ. Trên đường về, Hanae ghé vào cửa hàng Mc Donald ăn lót dạ bằng một chiếc bánh kẹp
hamburger. Có vẻ sau bát cơm lươn tối qua, cảm giác thèm ăn đã quay trở
lại với vị giác của cô.

Về đến căn hộ, cô ngay lập tức bắt tay vào sơ chế nguyên liệu. Dường như đã lâu lắm rồi cô mới lại chạm vào dụng cụ nấu nướng.

Hơn 8 giờ tối, Nishina cũng đến. Hanae vừa bày đồ ăn lên bàn, vừa cảm thấy hồi hộp như một học sinh chờ giáo viên xem bài kiểm tra. Gà om
rau, gà rán, đậu phụ ma bà, canh trứng, sự kết hợp hoàn toàn không phù
hợp. Vậy nhưng sau mỗi miếng, Nishina vẫn đều khen ngon.

Vừa ăn anh vừa kể chuyện những đứa bé là bệnh nhân của anh ở bệnh
viện cho cô nghe. Cũng có chuyện buồn, nhưng cũng có chuyện vui. Hanae
bật cười khi nghe anh kể một đứa bé trai cố che bảng chỉ số trên cân
điện tử chỉ vì nó muốn được đi dã ngoại.

Nishina không chỉ kể chuyện, mà còn cố gợi chuyện để cô nói. Anh hỏi
cô về sở thích, âm nhạc yêu thích, hỏi cô thích người nổi tiếng nào, hay đi chơi ở đâu, rất nhiều. Đây là lần đầu tiên cô kể cho một ai đó nhiều chuyện về bản thân như vậy, ngay cả gã Tabata kia cô cũng chưa từng
chia sẻ.

“Tôi ăn no rồi. May mà tôi nhờ cô nấu giúp. Lâu lắm rồi tôi mới được ăn cơm nhà nấu,” ăn xong Nishina nói đầy ẩn ý.

“Anh ăn thấy vừa miệng là tôi vui rồi.”

“Ngon lắm. Tiện đây, tôi có chuyện muốn trao đổi với cô. Ngày mai tôi lại nhờ cô nấu giúp được không?”

“Ơ, mai nữa à?”

“Đúng thế. Nếu được thì cả ngày kia, mỗi ngày về sau nữa.” Nishina nói dõng dạc.

“Mỗi ngày ư…” Hanae đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

“Cô thấy phiền à?”

“Không, tôi không phiền nhưng…”

“Nếu vậy thì xin nhờ cả vào cô. Trước hết thì tôi cứ gửi tạm chỗ
này”, nói rồi anh rút ví ra, đặt năm mươi nghìn yên lên mặt bàn, “nếu
không đủ cô cứ nói.”

Trong khi cô vẫn đang bàng hoàng không biết nên nói gì, Nishina đã
đứng dậy, nói lời cảm ơn cho bữa ăn và chào tạm biệt rồi ra về.

Hanae vừa rửa bát, vừa nghĩ có lẽ mai cô nên ra hiệu sách, mua một
cuốn sách dạy nấu ăn thì hơn. Cô nghĩ mình phải học thêm cách làm nhiều
món nữa.

Sau hôm đó, ngày nào Nishina cũng đến. Trong quãng thời gian một ngày của cô, hơn nửa ngày cô chỉ nghĩ đến nấu nhiều món mới cho Nishina.
Chuyện đó không làm cô khó chịu, thậm chí còn cho cô có động lực hơn. Từ tận tâm khảm, cô cảm nhận được niềm hạnh phúc khi làm được gì cho ai
đó.

Niềm hạnh phúc ấy không chỉ đến từ việc làm cơm hàng ngày, mà cô cũng dần quen với việc chờ Nishina đến. Khi nào anh đến chỉ hơi muộn một
chút, cô cũng lo lắng phải chăng anh có bệnh nhân cần cấp cứu gấp.

Cứ thế đến ngày thứ mười. Sau khi ăn xong bữa tối, anh nói rằng có chuyện quan trọng cần nói, nét mặt trở nên nghiêm túc.

“Tôi đã thử nghĩ về tương lai của cô và đứa bé trong bụng cô.” Nishina ngồi thẳng, ánh mắt hướng thẳng về phía Hanae.

Cô đặt hai tay lên đầu gối, đáp, “Vâng.”

“Cô có thể đăng ký xin trợ cấp xã hội, mẹ đơn thân nuôi con một mình
cũng không phải là không thể. Nhưng, trẻ con cần có cha, hơn nữa sau này cô cũng sẽ phải giải thích cho đứa bé về cha nó. Tôi xin có một đề nghị thế này, hãy để tôi trở thành cha của đứa bé.”

Lời nói rành mạch nhưng ý tứ trong đó cô chưa hề nghĩ tới, Hanae chỉ biết im lặng.

“À không, nói sao nhỉ, tóm lại,” Nishina gãi gãi đầu, “đây vừa là lời đề nghị, vừa là lời cầu hôn của tôi đối với em.”

Sự im lặng kéo dài của Hanae khiến anh hơi nheo mắt lại, hé hé nhìn cô hỏi, “Em không đồng ý?”

Hanae đặt bàn tay phải lên giữ trước ngực, trái tim cô dường như vì
cú sốc bất ngờ mà như bị bóp nghẹt. Cô nuốt nước miếng, điều chỉnh lại
hơi thở về bình thường rồi từ từ mở miệng, “Chuyện này, có lẽ nào… anh đang đùa tôi à?”

Nét mặt Nishina trở lại nghiêm trang, cằm hơi hướng lên, “Chuyện này không phải thứ có thể nói đùa hay dối trá.”

“Nhưng, rất không nên. Lấy tôi chỉ vì thương cảm cho tôi, nghe rất vô lý.”

“Không phải tôi thương cảm cho em. Tôi đã suy nghĩ rất kĩ về cuộc đời mình từ trước đến giờ rồi mới đưa ra quyết định. Mười ngày này, tôi ăn
các món ăn do chính tay em nấu, hiểu hơn nhiều điều về em. Vì thế tôi
mới ngỏ lời như vậy. Đương nhiên, nếu em thấy lời đề nghị này khiếm nhã, thì tôi chỉ có thể từ bỏ thôi.”

Như mặt đất cằn cỗi bỗng chốc đón nhận làn nước trong trẻo mát lành,
từng lời từng chữ Nishina nói như thấm sâu vào tâm khảm cô. Chuyện như
mơ này liệu có nên xảy đến với cô không. Dường như tất cả là một điều kì diệu.

Hanae cúi gằm mặt, cơ thể cô không ngừng run rẩy.

“Em làm sao thế?” Nishina hỏi, “Tôi đã lỡ nói điều gì không nên à?”

Cô lắc lắc đầu, cố gắng thốt ra, “Em không dám tin…”. Nước mắt
không ngừng rơi. Đã bao lâu rồi cô mới lại khóc những giọt nước mắt hạnh phúc như thế này.

Cô cảm thấy anh đang đứng lên, đi về phía cô. Nishina đứng bên cạnh,
dang tay ôm lấy cô vào lòng, “Vậy việc chăm sóc anh nhờ cả vào em nhé.”

Một con sóng lớn, nóng rực trào lên trong lòng, cô cũng vòng tay ôm lấy lưng người đàn ông đang ôm mình.

Vì người này, có phải chết cô cũng mãn nguyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.