Đọc truyện Thánh Đường – Chương 39: Thật sự
Cửu Thiên Hỏa Loan nghẹn một bụng hỏa ngân dài một tiếng, nó phóng lên cao vút làm cho không khí bị hút lên trên không trung, ngọn lửa lập tức co rút lại bao phủ lấy toàn bộ Phong Lôi Minh Mãng.
Chung quanh thân thể Phong Lôi Minh Mãng đang bị thiêu đốt lập tức hiện lên gió xoáy mãnh liệt, ngọn lửa lập tức bị cuốn đi. Từ trong hố sâu nước cũng bị cuốn lên tạo thành một đầu thủy long, thủy long cuộn tròn, bên trong ầm ầm những tia chớp. Phong lôi thế lớn từ trên cao giáng thẳng xuống Hỏa Loan.
Vương Mãnh hơi hơi sửng sốt, đây không phải tiểu nha đầu nghiện rình coi mình sao?
Nhìn Hỏa Loan phong cách, Vương Mãnh vẫn còn chấp niệm tưởng nhớ Bát Chiết của mình. Hắn cũng từng có một con gà lửa này, tuy không thể dưỡng tới lợi hại như vậy, nhưng cũng có thể nuôi dưỡng béo phì được nha.
Vừa thấy thanh thế này Triệu Lăng Huyên đã biết tình huống không ổn, nàng lập tức kéo phi kiếm của mình về. Đột nhiên trường kiếm nhanh như chớp phóng thẳng tới ánh mắt của Phong Lôi Minh Mãng.
Lúc này Phong Lôi Minh Mãng còn không quản chuyện gì khác, nó đáng toàn lực đánh tới Hỏa Loan.
Rầm~~~
Ầm vang…
Hai loại lực lượng hoàn toàn va chạm vào cùng một chỗ. Phong bạo lập tức trực tiếp bạo phát ra, thân hình Vương Mãnh lay động trong gió giống như một con cá trong nước: hắn cường mặc hắn cường, trăng sáng chiếu sông dài.
Đây là thủy ý cảnh trong ngũ hành áo nghĩa.
Tê….
Một tiếng bạo vang, Phong Lôi Minh Mãng từ trong vực sâu tuôn ra, một đầu hắn mắt đã bị xuyên thủng, máu tuôn ra mãnh liệt. Mà thương thế của Cửu Thiên Hỏa Loan là quá nặng rồi, gà lửa cũng biến thành ướt sũng, ngọn lửa không dậy nổi.
Phong Lôi Minh Mãng bốn cảnh hiển nhiên không phải là đồ trang sức, không ngờ có thể khống chế gió rất tốt. Thân hình thật lớn của nó liên tiếp bay lên, cái đuôi trực tiếp cuốn lấy Hỏa Loan. Giữa yêu thú, càng là đối địch thì càng là thuốc bổ cho nhau.
Vương Mãnh phải ra tay rồi, thế bại của Hỏa Loan là chắc chắn, nếu tiếp tục chỉ có thể thực sự làm một con gà nướng thôi.
Triệu Lăng Huyên này thật đúng là nóng nảy, niệm đọc bí quyết, phi kiếm trở lại trong tay. Một kéo này của nàng thực ra làm cho Phong Lôi Minh Mãng rùng mình một cái. Cái đầu lôi điện còn lại không tổn hao gì đánh một kích oanh lôi tới Triệu Lăng Huyên.
Triệu Lăng Huyên vội vàng né tránh, trong tay xuất hiện hơn một đồ vật giống như ngọc tỷ màu vàng lóng lánh.
“Yêu nghiệt, còn chưa chịu chết!”
Niệm động pháp quyết, ngọc long phiên thiên tỷ trong tay ném lên không trung. Ngọc tỷ này còn chưa tới mục tiêu đã biến thành một tòa núi nhỏ, đập thẳng xuống Phong Lôi Minh Mãng.
Rầm…
Phong Lôi Minh Mãng trực tiếp bị đập về phía vực sâu, Triệu Lăng Huyên sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Ngọc tỷ cũng khôi phục lại nguyên trạng, pháp khí bực này coi như nguyên lực của nàng cũng chỉ có thể sử dụng một lần.
“Tiểu Linh, đi mau!”
Hỏa Loan đỡ lấy Triệu Lăng Huyên, hướng lên không trung mà bay đi. Mắt thấy nàng sắp rời khỏi khu vực này, trong vực sâu bạo vang một tiếng, thủy tiễn bắn ra bốn phía. Phong Lôi Minh Mãng rít gào phóng lên cao, trên người cũng bị một đập vừa rồi làm cho biến hình.
Một đầu trong đó cắn thẳng tới chân Hỏa Loan, cứng rắn kéo từ trên không trung xuống, cái đuôi quấn quang con mồi.
Hai đầu ngửa mặt lên trời điên cuồng rít gào, không thể không chế nổi đắc ý trong lòng. Chỉ cần nuốt được Hỏa Loan này, nó có thể sinh thêm hai cánh, mọc thêm một đầu, rời khỏi lôi trì nho nhỏ này.
Hỏa Loan bị cắn vẫn không quên quăng chủ nhân tới hơn mười trượng.
Triệu Lăng Huyên nước mắt nhanh rơi ra ngoài rồi, Hỏa Loan từ nhỏ đã đi cùng nàng, so với đồng bọn nào cũng thân mật hơn, lúc này nàng đã hối hận vì không nghe lời sư phụ.
Một điểm đen xuất hiện bên cạnh Hỏa Loan.
Vương Mãnh bĩu môi, Đoạn Nhận như một cơn gió xẹt qua hai mắt của một đầu Phong Lôi Minh Mãng khác.
Lúc này đúng là lúc Phong Lôi Minh Mãng đắc ý nhất, Hỏa Loan liều mạng một kích, lại bị pháp khí cao cấp đập cho một cái, sớm đã không còn nhạy bén như thời kỳ toàn thịnh.
Đoạn Nhận lướt qua như gió, so với bình thường có vẻ phá lệ linh hoạt, sắc bén vô cùng.
Rống~~~
Phong lôi mãnh liệt, Vương Mãnh thân hình giống như lá cây tung bay ra bên ngoài, sau khi rơi xuống đất còn trượt đi mấy trượng nữa.
Rầm…
Nhưng cây cổ thụ chung quanh bị Phong Lôi Minh Mãng trong cơn đau đớn quất ngã toàn bộ. Vương Mãnh chống đỡ thắt lưng một chút, oài, lực lượng này đúng là đủ mạnh mẽ.
Ý cảnh tuy rằng mãnh liệt, nhưng cũng không phải là vạn năng. Nguyên lực tầng năm chỉ miễn cưỡng vận dụng mà thôi, tuy nhiên thực lực của Phong Lôi Minh Mãng này quả thực ngoài dự đoán của Vương Mãnh.
Vương Mãnh ngẩng đầu lên nhìn Triệu Lăng Huyên đang nước mắt lưng tròng trợn mắt nhìn mình.
“Tiểu nha đầu, đừng nhìn nữa, mau dùng đồ vật kia đập nó phát nữa đi!”
Triệu Lăng Huyên nức nở hai cái nói: “Ta …ta không còn khí lực rồi.”
Vương Mãnh mắt trợn trắng, hiện giờ đệ tử quý tộc đều có chuyện gì xảy ra vậy? pháp bảo không nhất định mạnh là tốt, thích hợp mới là vương đạo.
Hỏa Loan không hổ là linh thích, thừa dịp Phong Lôi Minh Mãng đang đau đớn, nó không có chạy trốn mà ngược lại dùng toàn bộ lực lượng mổ tới chỗ bảy tấc của Minh Mãng. Chỉ cần phá vỡ lân giáp là có thể trực tiếp lấy ra xà đảm. Đây là bản năng của bất luận loài chim nào. Tới lúc đó Phong Lôi Minh Mãng cho dù có mười cái mạng cũng không đủ dùng.
Nhưng Phong Lôi Minh Mãng này quả nhiên không phải là phàm vật, Hỏa Loan cái mỏ vừa mới mở lớp vảy ra, bốn cánh chấn động. Hỏa Loan lập tức mổ trượt đi, tạo thành một lỗ thủng thật lớn, lập tức nước đầm nhuộm màu đỏ.
Tránh được một kích trí mạng, Phong Lôi Minh Mãng vẫy cái đuôi dài của mình, nện thẳng vào trên người Hỏa Loan. Hỏa Loan rít gào một tiếng bị hất văng ra bảy tám trượng, ngã xuống đất không nhúc nhích.
Triệu Lăng Huyên ở xa xa gấp tới độ nước mắt chảy ra như thác rồi.
Phong Lôi Minh Mãng phát cuồng rồi, Vương Mãnh cũng không tới gần được dễ dàng, lấy nguyên lực hiện giờ của hắn, chỉ một kích là coi như xong đời: “Tiểu nha đầu, trên người còn pháp khí gì ném ra ngoài đi, định để dành làm di vật hả?”
Lúc này Phong Lôi Minh Mãng cũng như nỏ mạnh hết đà, chỉ cần uy lực một nửa của pháp bảo ngọc tỷ kia cũng đủ giết chết nó.
“A, ta nhớ ra rồi.” Triệu Lăng Huyên vội vàng mở túi càn khôn, kết quả tay cứng lại rồi, mắt to lại ngập nước nói: “Ta…quên mang theo rồi.”
Vương Mãnh cũng hóa đá, thế này là sao??
Vốn tưởng rằng có thể thoải mái một chút, xem ra mình vẫn phải vất vả rồi.
Phong Lôi Minh Mãng đã tức giận quá rồi, hai đầu của nó chỉ còn lại một con mắt. Nó chỉ có thể miễn cưỡng tìm được phương hướng. Một đầu cắn tới đầu Hỏa Loan, một đầu cắn vào đuôi Hỏa Loan.
Rầm rầm…
Thanh âm giống như vạn mã chạy chồm vậy, Phong Lôi Minh Mãng lập tức khẩn trương, nó bất chấp tất cả, cái đuôi lập tức bày ra tư thế phòng thủ.
Trong lôi trì này, có thể khiến cho nó cố kỵ, cũng chỉ có đầu Linh Tê ngoại lai kia mà thôi. Con yêu thú này rất khôn, sớm không tới, muộn không tới lại cố tình tới lúc này.
Một đầu linh tê to lớn màu vàng lấy thế dời non lấp biển, xuyên qua tất cả không thèm để mắt tới một ai. trực tiếp lao thẳng vào Phong Lôi Minh Mãng.
Phong Lôi Minh Mãng đại khái cũng còn thừa lại một hơi, phun ra vài đạo sấm sét đánh lên người linh tê. Tiếng động vang lên, linh tê cũng không tơi một cọng lông nào.
Đây mới chân chính là sấm đánh nhứ sấm sét.
Một sừng màu vàng lập tức xuyên thấu bụng Phong Lôi Minh Mãng, trực tiếp xuyên qua. Phong Lôi Minh Mãng kêu lên một tiếng thảm thiết, cuồn cuộn cuốn lấy linh tê. Nhưng cái đuôi vừa động đã bị linh tê đạp trúng, một bước này lập tức giẫm bẹp thân thể.
Linh tê ánh mắt lộ ra khinh thường, đột nhiên túm một cái, Phong Lôi Minh Mãng thật lớn rõ ràng bị xé thành hai đoạn. Linh tê màu vàng ở trên cao nhìn xuống con mồi, hướng tới hai cái đầu đang giãy dụa, trái một cái, phốc, phải một cái, phốc…
Triệu Lăng Huyên bất ngờ, vui sướng vạn phần.
Nhưng…
Giải quyết song con Phong Lôi Minh Mãng. Linh Tê cũng không hứng thú gì với con mồi này, ngược lại đi về phía Hỏa Loan.