Thánh Đường

Chương 34: Đường chiến


Đọc truyện Thánh Đường – Chương 34: Đường chiến

Vương Mãnh sửng sốt nói: “Có chuyện gì từ từ nói, đều là đệ tử thánh đường, chỉ nên giảng đạo lý mà thôi.”

“Đạo lý cái đầu nhà ngươi, ăn ta một chùy!”

Vương Mãnh khiêng cái cuốc vừa mới đi đi vào, Tác Minh liền cầm búa nện một cái xuống mặt Vương Mãnh.

Mọi người mắng to đê tiện, Vương Mãnh như là bị kinh hãi, cái cuốc trên vai rời khỏi hai tay bay ra ngoài. Nó vẽ một vòng cung duyên dáng trên không, vừa lúc đánh vào sau cổ Tác Minh.

Loại công kích này, đối với thể tu mà nói giống như gãi ngứa vậy. Nhưng mà Tác Minh giống như cả người trúng tà, không lên tiếng nào mà ngã quỵ xuống.

“Ngại ngùng, ngại quá, trượt tay.”

Vội vàng nhặt lên cái cuốc, khiêng ra sau lưng, kết quả lại trượt tay, vừa lúc bản cuốc nện thẳng vào miệng của Tác Minh.

Không có kêu lên tiếng nảo cả, nhưng răng cửa của Tác Minh rơi ra, Vương Mãnh càng ra vẻ xấu hổ.

Lại vội vàng nhặt cái cuốc lên, Vương Mãnh hơi chút hối hận nói: “Ta nói rồi mà đều là đệ tử Thánh Đường, phải giảng đạo lý.”

Vỗ vỗ mặt Tác Minh hắn nói: “Về sau không cần phải nhe răng đâu.”

Thân Đồ ngẩn người, quái lạ, người này là ngốc thật hay giả ngu???


Cái cuốc vừa rồi có lực đạo như thế nào?

Thân Đồ nhìn Vương Mãnh quần áo bẩn hề hề như mới chui từ dưới đất lên, nhất thời cũng không có chủ ý gì, người này đang hù hắn sao?

Mà đệ tử Lôi Quang Đường cũng chấn động toàn bộ rồi, cần gì phải quản hắn thế nào, thắng là tốt rồi. Xem ra người Hoành Sơn Đường đúng là miệng cọp gan thỏ, chỉ biết hù dọa người!

Nhìn đệ tử Lôi Quang Đường như hổ rình mồi chung quanh, cảm giác được khí thế đã được nóng lên rồi.

“Được lắm, đây là đạo đãi khách của Lôi Quang Đường các người đi. Ta đại biểu Hoành Sơn Đường khởi xướng đường chiến với các ngươi, các ngươi dám nhận hay không?”

Đây là khiêu chiến chính thức, không tiếp nhận khẳng định mặt mũi mất hét. Nhận, thì tồn tại hay không cũng là một vấn đề. Đường chiến là phải cso phần thưởng cho người thắng, thưởng lấy ra từ song phương, phương nào thắng lấy đi toàn bộ.

Không thể nghi ngờ, đường chiến vừa là danh dự vừa là cướp đoạt tài nguyên tu hành.

Chu Khiêm là người thứ nhất buông tha cho, thể diện đáng mấy đồng à. Hơn nữa, Lôi Quang Đường căn bản không có thể diện gì cả.

Trên cơ bản đây cũng là phản ứng của mọi người, trừ Trương mập mạp.

Hồ Tĩnh vừa thấy Trương mập mạp huyết khí dâng trào biết ngay là không ổn, nhưng ngăn cản không kịp nữa rồi.


“Chiến thì chiến, ai sợ ai nha, san bằng Hoành Sơn Đường các ngươi, mọi người nói vậy đúng không!” Lúc này Trương chân nhân ngón tay chỉ ra, rất có khí phách.

… Chung quanh một mảnh yên tĩnh, tất cả đều trừng mắt to nhỏ, người này có phải điên rồi không, cái này sao có thể đáp ứng được?

Thân Đồ mỉm cười đắc ý nói: “Được, phi thường tốt, ngươi là Trương Tiểu Giang đi. Đệ tử của Vạn Trưởng lão, coi như có thể thay mặt Lôi Quang Đường rồi. Nếu các ngươi tiếp nhận rồi, song phương chúng ta lấy ra 20 khối trung phẩm linh thạch, 200 khối hạ phẩm linh thạch. Các ngươi năm người, năm chiến thắng được ba thì thắng tất cả linh thạch!”

“A, còn muốn linh thạch sao?” Trương mập mạp ngây ngẩn cả người. 20 khối trung phẩm linh thạch, 200 khối hạ phẩm linh thạch. Cướp cả Lôi Quang đường này cũng không biết có hay không nữa. Lúc này Trương chân nhân mới thấy được ánh mắt giảo hoạt của đối phương, con mẹ nó, bị lừa rồi.

Chu Khiêm cười khổ, mập mạp này hung vô đại não (ngực lớn ngu ngốc , từ này hay dùng cho con gái :D). Đường chiến vốn là thủ đoạn của cường giả cướp đoạt của kẻ yếu. Hắn không ngờ còn dám đáp ứng, đây không phải là tự sát sao?

Đám người Thân Đồ đắc ý rời đi, lưu lại một đám lung tung lộn xộn. Đệ tử Lôi Quang Đường xem náo nhiệt trong nháy mắt rời đi hết, đỡ phải bị ảnh hưởng tới.

Linh thạch chính là cần nhất trong tu hành, ai mà không quý như bảo bối. Nếu phải xuất ra để đánh một trận đường chiến không có phần thắng, ai mà chịu làm chứ.

Trương mập mạp lúc nhìn về phía Chu Khiêm. Chu sư huynh vội vàng xua tay nói: “Ai nha, ngại quá, ta đau bụng, đi trước một bước.”

Nói xong cả người chợt lóe lên, tốc độ này có giống của người đau bụng đâu chứ.


Còn lại Trương mập mạp, Hồ Tĩnh và Vương Mãnh ở bên cạnh xem náo nhiệt. Mã Điềm Nhi dường như muốn nói cái gì thì đã bị các sư tỷ tha đi rồi.

Trở lại nhà của Vương Mãnh, Trương mập mạp vẻ mặt uể oải, Hồ Tĩnh không thể dấu được vẻ lo lắng: “Trương mập mạp ngươi vừa rồi rất lỗ mãng, bọn họ là ý muốn như vậy. Đây là ném đá xuống giếng, nếu đường chiến thua, lôi Quang Đường chúng ta coi như xong rồi. 20 khối trung phẩm linh thạch, 200 khối hạ phẩm linh thạch, đây là tồn kho một năm của Lôi Quang Đường chúng ta đó.”

Không cần Hồ Tĩnh nói, Trương mập mạp đã tỉnh lại, mẹ nó, Hoành Sơn Đường chẳng những lưu manh, còn là lưu manh vô sỉ, không ngờ dám bẫy hắn.

“Vậy làm sao bây giờ, ta đã nói rồi, đổi ý được không?” Trương mập mạp bỗng nhiên bắt được một cái phao cuối cùng.

“Lúc ấy hoặc là không đáp ứng, đáp ứng rồi, chỉ sợ không được…” Vương Mãnh nói.

“Cho dù là lúc này chúng ta đổi ý, đối phương chỉ sợ cũng không tính bỏ qua. Náo lớn, chuyện này còn có thể lan tới tai trưởng lão. Dù sao lúc ấy cũng không ai bức chúng ta, nếu ngươi là đệ tử bình thường cũng thôi. Nhưng là đệ tử quan môn của Vạn Tĩnh trưởng lão, chuyện này liên quan tới tôn nghiêm của trưởng lão.”

Hồ Tĩnh thở dài, kích động là ma quỷ, trong thế giới tu hành này, điều đầu tiên là phải bình tĩnh.

Trương mập mạp khẽ cắn môi: “Ta gây ra họa, ta tự mình gánh lấy, không liên lụy tới người khác.”

Vạn Tĩnh đối với Trương mập mạp như phụ mẫu tái sinh, chính mình mất mặt cũng thôi, không thể liên lụy tới sư phụ được.

Rầm…

Trên trán Trương mập mạp bị gõ một cái: “Gánh, ngươi lấy cái gì gánh.”

Vương Mãnh cười nói: “Bất luận chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết, tiểu Tĩnh, đường chiến này có thể hạn chế thời gian không?”


“Thời gian chuẩn bị dài nhất cũng là nửa năm.” Hồ Tĩnh nói, nhưng nửa năm chỉ là vô bổ.

“Nửa năm, có lẽ vẫn còn cơ hội.” Vương Mãnh nói: “Nếu sự tình đã không thể vãn hồi, vậy đối mặt đi, xem tình hình này là không có người giúp đỡ chúng ta rồi. Chúng ta chỉ có ba người, nghĩ biện pháp kéo thêm hai người cho đủ số là được.”

“Ô, ô, Mãnh ca, ngươi quả nhiên là thân ca ca của ta!” Trương mập mạp bên cạnh lập tức nhảy tới.

“Miễn đi, miễn đi, tốt nhất ngươi nên gia tăng tu luyện, đỡ cho tới lúc đó bị người đánh cho ngay cả mẹ cũng không nhận ra.”

Hồ Tĩnh cắn môi: “Cho dù chúng ta đủ nhân số, nhưng linh thạch nhiều như vậy, không ai hỗ trợ đi.”

Chuyện như thế này căn bản không không có khả năng vận dụng tồn kho của Lôi Quang Đường. Càng không thể góp vốn được. Hiện giờ tình huống của Lôi Quang Đường không ổn, rất nhiều đệ tử muốn tự mình mưu sinh, ai còn lấy ra linh thạch quý như tính mạng bản thân mình mà nhập vào trận chiến vô dụng này chứ.

“Được rồi, linh thạch ta sẽ nghĩ biện pháp, tìm người nữa, ta cũng sẽ tìm hai người. Các ngươi chỉ cần huấn luyện cho tốt, tới lúc đó đại chiến là được.”

Hồ Tĩnh và Trương mập mạp đều lẳng lặng nhìn Vương Mãnh, 20 khối trung phẩm linh thạch, 200 hạ phẩm linh thạch, cho dù là trưởng lão cũng khó lấy ra được nha, việc này?

“Mãnh ca, ngươi có biện pháp sao?” Tuy rằng sùng bái Vương Mãnh, nhưng Trương mập mạp cũng khó có thể tin tưởng được.

“Bí mật, dù sao cũng không bán ngươi đi, cho dù bán cũng phải bán tiểu Tĩnh nha, ha ha.”

Vương Mãnh pha trò thật ra làm giảm bớt áp lực của hai người.

Đệ tử Hoành Sơn Đường lúc rời đi đều cười to: “Sư huynh, ngươi diễn thật tốt. Đám người Lôi Quang Đường ngu ngốc kia thật đúng là coi Bạo Liệt Hỏa Phù là chuyện chính, Bạo Liệt Hỏa Phù, ha hả, rất khôi hài!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.