Thánh Đường

Chương 32: Hoành Sơn Đường lưu manh


Đọc truyện Thánh Đường – Chương 32: Hoành Sơn Đường lưu manh

Chẳng lẽ là thế lực của Vọng Thiên thẩm thấu tới nơi này sao?

Vương Mãnh lắc đầu, khả năng này có thể tính bằng không, huống chi nơi này là phạm vi thế lực Thánh Tu. Bất kể nói thế nào, lựa chọn thánh tu đều là an toàn nhất.

Vương Mãnh cảm thụ được lực lượng mà những linh cốc sinh trưởng mang tới, kỳ thực linh cốc khi sinh trưởng phát ra lực lượng mạnh mẽ là không gì sánh được, chẳng qua loại sức mạnh này không dùng để chiến đấu, mà dùng để sinh trưởng.

Nếu nói biến cường, phi thăng là mục tiêu của người tu hành, thì lực lượng của linh cốc chính là trưởng thành thành thục. Trong thế giới của chúng nó, trưởng thành được là càng mạnh mẽ, chính là càng có lực lượng.

Vương Mãnh cười cười nói: “Mọi người nhanh trưởng thành, dùng sức lớn, như vậy ta mới có thể trả nợ được.”

Khiêng cái cuốc, đeo đoạn kiếm lên trên lưng hắn chập choạng đi về phía nhà tranh. Nhưng mà mới đi được nửa đường đã bị Trương mập mạp chặn lại.

“Mãnh ca, nhanh nhanh, có chuyện náo loạn rồi.” Trương mập mạp khôn kịp thanh minh đã kéo Vương Mãnh chạy đi.

Tu hành thời gian dài như vậy, Trương mập mạp cũng trưởng thành phi thường nhanh chóng. Có thể nhìn ra được Vạn Tĩnh cũng bỏ ra không ít công phu trên người hắn, đan dược .. .chỉ sợ ăn cũng không ít. Nhưng mập mạp đúng là không phải mập giả tạo, rất to béo. Hắn mệnh ngân tám tầng, mà Hồ Tĩnh càng kỳ quái hơn, đã tới mệnh ngân chín tầng rồi, hiện tại đang tấn công mười tầng. Ngộ mười tầng chính là một cái ngưỡng cửa, qua ngưỡng cửa này có thể bước thêm một bước dài.

Thiên phú cộng thêm tài nguyên cùng cố gắng, tương đương với việc điều khiển xe ngựa lao nhanh trên đường lớn dưới ánh mặt trời vậy. Tất nhiên là làm cho những người khác đang đi trên đoạn đường nhỏ ngoằn ngèo phải ghen tị.

“Xem bộ dạng cấp bách của ngươi kia, lại gây ra chuyện gì phải không?”


“Không phải là ta gây chuyện, có người tới ức hiếp, muốn tiểu lên trên đầu Lôi Quang Đường chúng ta. Đám người Hoành Sơn Đường kia cũng quá kiêu ngạo đi, cái gì có thể chịu đựng được chứ cái này sao chịu được.”

Trương mập mạp nói.

“Hoành Sơn Đường tới chỗ chúng ta làm gì?”

“Nghe nói trong lôi trì có cái gì là Lôi Bạo Hổ Vương, bọn họ muốn lôi đan của Lôi Bạo Hổ Vương, thuận tay muốn làm nhiệm vụ này của Lôi Quang Đường. Nhưng mà nếu chỉ như vậy cũng thôi, chỉ có điều… ôi, ngươi tới xem thì biết.”

Lôi Quang Các của Lôi Quang Đường lúc này toàn người là người. Tất cả đệ tử của Lôi Quang Đường đang vây quanh chín đệ tử Hoành Sơn Đường.

Nhưng chín người này không chút sợ hãi, ngược lại càng thêm kiêu ngạo.

Đệ tử Hoành Sơn Đường rất giống lưu manh, kỳ thực cũng chính là lưu manh. Tu hành dù sao cũng là cá lớn nuốt cá bé, thánh tu cũng vậy mà thôi. Hoành Sơn Đường ở trong Thánh Đường vận dụng điểm này mà cướp đoạt tài nguyên. Một khi phát hiện ra phân đường nào thực lực yếu, bọn họ sẽ đi “đoạt” tài nguyên tu hành. Đương nhiên cũng không thiếu được một phen kiêu ngạo. Lúc Triệu Quảng còn, Hoành Sơn Đường cũng không sợ Lôi Quang Đường. Chẳng qua cấp cho Triệu gia vài phần mặt mũi. Hiện giờ Triệu Quảng cũng đi rồi, Lôi Quang Đường còn không phải là thịt cá trên thớt sao? Ai chủ trì thì chủ trì, thời điểm này, Hoành Sơn Đường tuyệt đối là người đầu tiên.

Người cầm đầu Hoành Sơn Đường lúc này là cao thủ bài danh thứ hai trong thế hệ trẻ tuổi ở Hoành Sơn Đường Thân Đồ. Hắn mệnh ngân mười sáu tầng, Thể Tu, khiêng một thanh chiến rìu thật lớn, trên thân bùng nổ những cơ nhục rất lớn.

Trên mặt đất có ba đệ tử Lôi Quang Đường đang nằm, cũng là thể tu.

“Không phải chứ, đây là thể tu của Lôi Quang Đường các ngươi sao? Vậy cũng kêu là thể tu à?”


Đệ tử Hoành Sơn Đường cười lớn một trận, cho tới nay Lôi Quang Đường đều nổi danh bằng thể tu. Tuy rằng xuống dốc, nhưng khi nào nhắc tới thể tu đều phải nói tới Lôi Quang Đường. Nhưng trên thực tế Lôi Quang Đường thể tu đã sớm không được như xưa rồi, hiện tại tiêu chuẩn thể tu tốt nhất là ở Hoành Sơn Đường.

Chín người tới Lôi Quang Các này đúng là muốn gây chuyện. Cho dù đệ tử Lôi Quang Đường không có khí phách thế nào đi nữa, chỉ cần là nam nhân thì không thể nhẫn nhịn được. Huyên náo một trận, tự nhiên bị đối phương tìm cơ hội hành hung một chút.

“Sư huynh, Lôi Quang Đường sớm không còn thể tu rồi, một nhóm ngu ngốc, nghĩ muốn thành thể tu chân chính thì tới Hoành Sơn Đường chúng ta đi thôi.”

Mã Điềm Nhi và một vài thuật tu còn lại ngơ ngác nhìn nhau. Chuyện này ở Thánh Đường ngày nào cũng có, bẩm báo trưởng lão cũng vô dụng, không có bản lĩnh kêu sư phụ, sẽ gặp phải giáo huấn.

Tuy nhiên nói như thế nào cũng là người của Lôi Quang Đường cả, cho nên cũng chỉ nín thở mà thôi.

Mã Điềm Nhi không biết lấy được dũng khí ở nơi nào đứng ra nói: “Mấy vị sư huynh Hoành Sơn Đường, có bản lĩnh đi ra ngoài tìm ma tu và tà tu. Không cần phải ở Lôi Quang Đường chúng ta mà giương oai.”

Đám người Thân Đồ cảm thấy nhàm chán, một đám nhát gan chỉ biết đứng xem. Bọn hắn nghe vậy thấy vui, vừa nhìn thấy Điềm Điềm là một nữ thuật tu, lập tức trở nên vui vẻ.

“Tiểu sư muội, tới Hoành Sơn Đường của chúng ta đi. Lôi Quang Đường này toàn tên không có chim, ở nơi này làm gì có tiền đồ.”

Luận cãi nhau Mã Điềm Nhi không phải là đối thủ của bọn họ, cho nên liên tục lui về phía sau. Đệ tử Lôi Quang Đường chung quanh vừa phẫn nộ lại vừa sợ hãi, đối phương có địch ý rõ ràng như vậy, đi lên khẳng định sẽ bị đánh ngay.


“Thân Đồ, nơi này là Lôi Quang Đường, không được quá đáng!” Trong đám người một người lắc đầu bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Thân Đồ nheo mắt nhìn đối phương một cái nói: “Ngươi là ai, xưng tên ra đi.”

Chu Khiêm cười cười nói: “Ngươi là ai, ta là cái đó, ngươi là đồ vật gì sao?”

Thân Đồ vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên biến sắc nói: “Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh, Vũ Toàn, ngươi đi ra giáo huấn hắn một chút!”

“Ha ha, sư huynh, giao cho ta!”

Vũ Toàn khiêng một thanh đại đao đi ra, cười tủm tỉm nhìn Chu Khiêm nói: “Thuật tu dám khiêu chiến Thể Tu, mẹ ngươi cũng cho ngươi lá gan lớn nhỉ!”

Một đao bổ về phía Chu Khiêm, Chu Khiêm né tránh đồng thời một đạo hỏa phù trực tiếp oanh vào mặt đối thủ.

Vũ Toàn bị lửa lớn vây quanh: “Loại này…”

Hắn vừa mới chửi ầm lên một đạo hỏa phù trực tiếp nổ ở trong miệng hắn. Lập tức miệng Vũ Toàn biến thành miệng vịt, răng cũng rơi ra hết

Nhảy lên khỏi mặt đất, Vũ Toàn bạo nộ rống lên một tiếng, mơ hồ không rõ hô cái gì. Một thanh rìu chiến ở bên cạnh đập tới, trực tiếp đập Vũ Toàn nằm rạp xuống mặt đất.

“Phế vật, để cho hắn yên tĩnh trong chốc lát đi!” Thân Đồ cả giận, hai thể tu vội vàng tới đỡ Vũ Toàn sang một bên.


“Không ngờ sau khi Triệu Quảng đi rồi, Lôi Quang Đường còn có người như ngươi, có chút thú vị.”

Thân Đồ cười cười, đệ tử Lôi Quang Đường bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, đây là Chu Khiêm chuyên nịnh bợ sao?

Người này không phải chỉ biết vuốt mông ngựa thôi sao?

Hỏa phù vừa rồi sử dụng quả thực xuất thần nhập hóa, thời gian phát động tinh chuẩn như vậy, trong Lôi Quang Đường căn bản không có ai có thể làm.

Chu Khiêm cũng là bất đắc dĩ nha, hắn ghét nhất mỗi khi làm chuyện tốt. Mỗi lần làm việc tốt đều phải chịu thiệt, con bà nó, nhưng hắn lại không chịu được khi thấy nữ nhân bị ức hiếp.

Thân Đồ thực lực không giống tên vừa rồi. Thể tu luyện thể, bình thường hỏa phù căn bản không thể đả thương được, chỉ có những chỗ yếu hại như miệng, mắt mới có thể tấn công dễ dàng.

Mọi người mở rộng vòng tròn, lúc này tất nhiên cùng chung kẻ thù. Bất kể trước kia Chu Khiêm là ai đi nữa, nhưng hắn dám đứng ra chính là là anh hùng của Lôi Quang Đường.

Ngay từ khi bắt đầu chiến đấu, Chu Khiêm đã có chút hối hận. Hỏa phù của hứn một đạo rồi một đạo oanh tới đối phương. Trên cơ bản đối phương có thể tránh né được một phần tư, nhưng oanh không được à.

Thân Đồ tuy rằng không được liệt vào thập đại cao thủ, nhưng chỉ sợ cũng yên ổn trong vòng ba mươi cao thủ Thánh Đường.

Thân Đồ cũng là giận, tuy rằng là thể tu, nhưng hỏa phù oanh trên người cũng phải đau chứ bộ. Nhất là cả người hắn cháy sém một khối rồi.

Rìu chiến của Thân Đồ có khí phách quét ngang ngàn quân, nhìn chằm chằm vào Chu Khiêm mà đuổi theo tấn công. Nếu chậm một chút, Chu Khiêm có thể nghỉ ngơi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.