Đọc truyện Thánh Đường – Chương 317: Tu sĩ đại chiến
“Đừng giết ta, đừng… giết ta, ta có thể nói cho ngươi biết đường trở về tu chân học viện.”
Ngô Thuật cảm giác được tánh mạng đang rời xa, cảm giác sợ hãi mãnh liệt xông lên đầu, hắn trải qua thiên tân vạn khổ mới đến được hơn bốn mươi tầng, chỉ cần đi vào tiểu viên mãn, tiền đồ của hắn sẽ bừng sáng, hắn không muốn chết.
Vương Mãnh khoát khoát tay, “Không cần ngươi nói cho ta biết!”
Đoạn Thiên Nhai nhẹ nhàng lướt qua, Ngô Thuật đầu nghiêng một cái, Ngô Thuật chết cũng khó nhắm mắt, lại vẫn có loại người này, hắn dầu gì cũng là {Tu Chân giả} hơn bốn mươi tầng, bên trong túi càn không cũng có không ít đồ, nhưng mà loại này túi càn khôn chỉ có chủ nhân mới có thể mở ra, hoặc là nguyên lực phải mạnh hơn người thiết lập hạ ấn trên túi càn khôn này nhiều mới có thể mở ra.
{Tu Chân giả} tranh đấu không phải là vì cướp đoạt tài nguyên sao.
“Chủ nhân, ngươi sáng lên rồi!”
Tiểu hỏa nhi nhảy xuống tới vỗ bàn tay béo nhỏ của mình nói.
Vương Mãnh cầm lấy túi càn khôn của Ngô Thuật, loại trình độ tâm thần khắc ấn này ở trước mặt thần thức tất cả đều là mây bay.
“Ừ, thức ăn vừa miệng người thật là, sớm biết ngươi lớn lên có khẩu vị lớn như vậy, lúc trước lấy nhiều hơn một chút.”
Nói xong Vương Mãnh ném thiên tôi hỏa linh thạch cho tiểu hỏa nhi, tiểu hỏa nhi có chút ngại ngùng sờ lên ba dúm ngọn lửa trên đỉnh đầu nó. Nó cũng không không biết làm sao vậy, rời đi Hỏa Thần tiểu thiên giới mấy ngày này tiểu hỏa nhi đã bắt đầu đói bụng rồi, toàn bộ linh thạch bên trong túi càn khôn của Vương Mãnh đã bị tiểu hỏa nhi chén sạch rồi.
Dạo này một đường trốn đông chạy tây khiến cho tiểu hỏa nhi đã đói gày đi một chút, một khối thiên tôi hỏa linh thạch thoáng cái đã nuốt sạch, trên đỉnh đầu tiểu hỏa nhi ngọn lửa đều chạy vài cái, “Chủ nhân, ăn thật ngon nha.”
Đổ mồ hôi nha, có phải là còn có vị của quê hương.
“Tỉnh một chút đi, cái túi càn khôn này cho ngươi.” Vương Mãnh cột túi càn khôn vào bên hông của tiểu hỏa nhi.
Tiểu hỏa nhi yêu quý vuốt ve túi càn khôn. “Chủ nhân, ta có thể mặc quần áo không?”
Vương Mãnh ngẩn ngơ, tiểu gia hỏa này yêu cầu thật đúng là nhiều, “Cái này độ khó có chút cao, đợi khi trở về tu chân học viện sẽ kiếm cho ngươi một bộ.”
“Chủ nhân, ngươi sáng lên.”
Tiểu hỏa nhi vẻ mặt sùng bái nhìn qua Vương Mãnh. Không thể không nói Vương chân nhân cũng là một gia hỏa ưa thích thu tiểu đệ.
“Cái đó đúng, bản chân nhân anh minh thần võ.”
Vương chân nhân anh minh thần võ bắt đầu vẽ địa đồ, tiểu hỏa nhi ngồi chồm hổm trên mặt đất vẻ mặt sùng bái nhìn qua Vương chân nhân.
“Căn cứ vào trực giác của ta, bên này hẳn là phương bắc, lý do là…” Vương Mãnh nghĩ nghĩ, chợt phát hiện một ít phương thức phán đoán ở thế gian cùng tiểu thiên giới ở chỗ này không nhất định dùng được tốt,
“Lý do chính là trực giác.”
Tiểu hỏa nhi trong ánh mắt lóe ánh sáng, chủ nhân không gì làm không được nha.
“Chúng ta lên đường đi.” Vương Mãnh biết rõ tiểu hỏa nhi không thích ở bên trong túi càn khôn, cho nên nếu không có ai, sẽ đem nó thả ở bên ngoài.
“Chủ nhân chúng ta vì sao lại đi về phía ngược lại chứ?” Ngồi ở Vương Mãnh trên bờ vai tiểu hỏa nhi có chút mờ mịt.
“Hắc hắc! Đó là bởi vì cảm giác của ta bình thường đều là sai, cho nên đi theo phương hướng ngược lại mới đúng.” Vương Mãnh phi thường đắc ý nói.
“Ta thực là thiên tài, ha ha!”
Tiểu hỏa nhi vẻ mặt ngốc trệ.
Không có Ngô Thuật đuổi giết, Vương Mãnh cùng tiểu hỏa nhi rốt cục đi ra được khỏi vùng núi này, dần dần {Tu Chân giả} trên đường đã tăng nhiều lên, thay đổi một thân ma tu quần áo Vương Mãnh cũng chẳng phải của hiếm nữa, tiểu hỏa nhi cũng bị thu vào.
Tại khu vực của ma tu, Vương Mãnh dị thường cẩn thận, trên đường đi gặp được không ít người chú ý, bất quá nhìn thấy môn phục Quỷ Tâm Môn của hắn cho nên cũng không có ai dám trêu chọc.
Rất nhanh một thành thị ồn ào xuất hiện ở Vương Mãnh trước mắt, thế giới ma tu, Vương Mãnh chưa bao giờ nhìn thấy qua nhiều ma tu như vậy.
Ma Nhận thành, vừa đến cửa thành đã bị hai cái ma tu thủ thành ngăn cản.
“Đưa ra lệnh bài.”
Vương Mãnh lấy lệnh bài của Ngô Thuật ra, ma tu gật gật đầu, nói “Ma nguyên đại hội ngày mai sẽ phải bắt đầu rồi, ngươi nhanh lên chuẩn bị đi.”
Vương Mãnh làm sao biết được cái gì là ma nguyên đại hội, hắn là muốn đi Thánh tu khu vực, tại đây…
Nhưng mà nhìn qua hai ma tu đang nhìn mình chằm chằm, Vương Mãnh cũng không còn cách nào khác là phải đi vào trong thành.
Bên trong Ma Nhận thành rất náo nhiệt, cũng không có gì khác với những thành thị của tu chân giả, chỉ có điều khắp nơi đều là ma tu thật là có chút không quá thích ứng, hơn nữa ở chỗ này, những này ma tu thực lực chỉ sợ sẽ không quá kém, nếu như ở chỗ này hô to một tiếng, lão tử là Thánh tu, không biết sẽ đồ sộ bực nào nữa?
Vương Mãnh tìm khách sạn dàn xếp xuống, hắn cũng không thể chờ, đến dưới lầu tìm một nơi hẻo lánh chọn một ít thức ăn, lẳng lặng lắng nghe người nói chuyện.
“Ngày mai sẽ là ma nguyên đại hội rồi, không biết có thể tới mấy vị đại viên mãn tông chủ?”
“Chí ít có cái năm sáu vị a, lớn như thế huy động nhân lực, dù thế nào cũng phải chiếm được mấy thành trì của thánh tu nha.”
“Dạo này chỉ va chạm nhỏ, hiện giờ mới thực là một trận lớn nha.”
……
Vương Mãnh vừa ăn vừa nghe, hắn là rất đói, lang thôn hổ yết, may mà chỗ này là khu vực của ma tu, thật đúng là không có người để ý, nếu là hắn nhã nhặn ngược lại có người chú ý.
Vương Mãnh có thể cảm giác được chỉ là tại nơi này trong khách sạn dĩ nhiên cũng có tới mấy người trình độ tiểu viên mãn, hắn thật là chui vào động ma.
Ngô Thuật thân phận giúp hắn một đại ân, nếu không như thế nào cũng không thể đi ra khỏi khu vực của ma tu được.
Nghe xong nửa ngày, Vương Mãnh đại khái cũng hiểu rõ, tất cả tiểu thiên giới môn phái đều ở trong không gian sát lục thành lập thế lực, hình thành hai cổ thực lực cường đại, một phương dùng Thánh tu vi chủ, một phương vì ma tu làm chủ. Mà tà tu có đầu nhập vào Thánh tu, có đầu nhập vào ma tu. Tổng hợp lại lực lượng, Thánh tu cùng ma tu có lẽ là chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, căn bản không cho phép đơn thuần tà tu trận doanh xuất hiện.
Vương Mãnh bị truyền tống tới địa phương là ma tu đội quân tiền tiêu một tòa thành thị, Ma Nhận thành phụ cận chiếm cứ hơn mười cái ma tu môn phái, Ma Tâm môn cũng là một người trong số đó, cơ bản đều là môn phái bài danh ở Tinh Minh hai trăm khoảng chừng gì đó, Ma Tâm môn là một trong số đó, bài danh hai trăm lẻ một. Ngô Thuật chỉ là một trưởng lão bình thường trong môn phái.
Ma Nhận thành kế hoạch lấy đối với Thánh tu cứ điểm Tuyết Nguyệt thành phát động lần thứ nhất toàn diện công kích, cho nên điều động tất cả các cao thủ môn phái tụ tập.
Vô luận là ma tu hay là Thánh tu muốn một lần phá hủy đối thủ là không thể nào, chiến đấu mục chủ yếu có lẽ là cướp sạch.
Lại làm Vương Mãnh rất kinh hỉ chính là, thánh đường tổng bộ vậy mà ở bên trong Tuyết Nguyệt thành phía đối diện, lần này trực giác của hắn quả nhiên tạo nên tác dụng.
Biết được vị trí của thánh đường , Vương Mãnh ngược lại không nóng nảy.
Ma tu cùng Thánh tu đối với địch nhân thẩm thấu kém tới mức tương đối lợi hại, muốn hướng tới khu vực của đối phương mà thẩm thấu gian tế vào là tương đối khó khăn, chẳng những phải kiểm tra thân phận. Hơn nữa cả Ma Nhận thành bao phủ ở bên trong một trận pháp khổng lồ, phàm là người tiến vào đều phải bị quét qua một lần. Vương Mãnh lúc vào trong thành cũng bị quét qua, chỉ là trận pháp gặp phải thần thức trực tiếp bị lừa dối đi qua.
Trở lại gian phòng của mình, Vương Mãnh thả tiểu hỏa nhi ra.
“Chủ nhân, bên ngoài thật náo nhiệt, ta có thể đi ra ngoài chơi sao?” Tiểu hỏa nhi ghé vào cửa sổ, tò mò nhìn bên ngoài hết thảy.
“Tốt nhất không nên như vậy, như ngươi mà đi ra ngoài, sẽ bị người ta ăn sống nuốt tươi.”
Tiểu hỏa nhi bị sợ co rụt lại, Vương Mãnh ha ha cười một tiếng, “Nói đùa thôi, không có khoa trương như vậy, nhưng mà nơi đây rất nguy hiểm, ngươi cũng đừng có lộ diện, ta đã tìm được chỗ của thánh đường rồi, không bao lâu nữa chúng ta có thể đi trở về.”
Vương Mãnh khoanh chân mà ngồi, tiểu hỏa nhi cũng bắt chước ngồi ở bên người Vương Mãnh, mỗi ngày theo thông lệ tu hành Ngũ Hành đại pháp cùng Bồi Nguyên Công, đối với những mệnh ngân mới mở ra, Vương Mãnh đều muốn dùng Bồi Nguyên Công luyện đầy ắp. Hắn đã nhiều lần cảm nhận được chỗ tốt của Bồi Nguyên Công, tuy rằng muốn luyện được một tầng mệnh ngân thì quả thực rất mệt mỏi, nhưng đến thời khắc mấu chốt, nguyên lực sự khôi phục sức khỏe quả thực mạnh hơn rất nhiều, chi tiết, tỉ mĩ quyết định thành bại.
Vận chuyển mấy cái chu thiên, Vương Mãnh mở mắt ra, đem túi càn khôn của Ngô Thuật thanh lý một lần,… Phát hiện người này cũng là kẻ nghèo hàn, ngoại trừ cái thanh kia cung cũng không tệ lắm, chính là một ít linh thạch, Phích Lịch đạn,… Còn có một chút không biết tên dược hoàn, nhưng nghĩ đến mấy thứ này là của ma tu, chắc cũng không có gì được tốt được cả.
Tiểu hỏa nhi đáng thương nhìn qua Vương Mãnh, Vương Mãnh bất đắc dĩ, đây rốt cuộc nuôi phải cái gia hỏa gì chứ, cầm linh thạch trong tay ném cho tiểu hỏa nhi, tiểu hỏa nhi lập tức cười tủm tỉm bỏ linh thạch vào trong túi càn khôn của chính mình, tiểu gia hỏa này còn rất có thiên phú làm thần giữ của.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, đám ma tu đã lục tục ngo ngoe hướng về phía quảng trường Ma Nhận thành dũng mãnh lao tới. Vương Mãnh cũng lăn lộn trong đó, có thể tưởng tượng quy mô chiến đấu này đồ sộ cỡ nào, đến lúc đó nhất định là kiếm khí đầy trời, người rất mạnh chỉ sợ cũng phải bị giây sát.
Vương Mãnh vốn định phá hư kế hoạch này, dựng lên một công lao, nhưng khi nhìn thấy trận chiến lập tức bỏ đi ý nghĩ này, đội hình như vậy, hắn chỉ cần vừa ra tay, tuyệt đối lập tức bị giây sát.
Ma tu đẳng cấp phi thường sâm nghiêm, phía dưới tiểu viên mãn là một cái quần thể, tiểu viên mãn đến đại viên mãn là một cái quần thể, đến đại viên mãn mới có thể một mình mà đứng, trên cơ bản đều là các nhân vật đỉnh cấp trong môn phái.
Bầu trời bỗng nhiên nổ vang một tiếng thật lớn, lần lượt các tông chủ ma tông đại viên mãn lóe lên mà xuất hiện, mỗi một người tới đều nhận được các ma tu hoan hô cuồng nhiệt.
Vương Mãnh cũng trong đám người này mà quơ cánh tay, choáng, hận không thể một cái tát bay một cái.
Từng ma tu tông chủ trình diện đều muốn báo danh hào của mình một chút, nhưng mà Vương Mãnh nghe được tỉnh tỉnh mê mê, cái này chỗ này căn bản vốn cũng không phải là hắn hiện tại nên đến. Cuối cùng cũng có một người hắn biết rồi, đến từ tứ phương tiểu thiên giới Ma Tâm Tông tông chủ Cận Thu Thủy, rất xa nhìn lại, vị Cận tông chủ này cũng thực xứng với bốn chữ phong hoa tuyệt đại.
Ma tu chung quanh dường như cũng điên cuồng rồi, điên cuồng hô to, muốn dẹp yên Thánh Tu.
So sánh lại, tứ phương tiểu thiên giới ma tu cùng Thánh tu quan hệ quả thực coi như là ngọt ngào như mật.
Vương Mãnh cũng ở bên trong vung tay hô to, gọi so còn hăng say hơn bất kỳ một ai khác, chỉ là nhưng trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục, tại đây tổng cộng đến mười ba vị đại viên mãn tông chủ.
Choáng nha, nơi này chính là lão tổ khắp nơi, tổ sư không bằng cẩu, còn đám người bọn họ hoàn toàn là lâu la.
Ma Nhận thành, ma khí phóng lên trời.
Mười ba vị tông chủ theo thứ tự ngồi xuống, cầm đầu là một người trung niên kiếm tu, phát ra hiệu lệnh chiến đấu, nhìn ra được người này có uy vọng rất cao, một đám ma tu lập tức hô to lao thẳng ra ngoài thành.
…
Lúc này ở Tuyết Nguyệt thành, phần đông Thánh tu đệ tử cũng tụ tập một đường, bọn hắn tuy nhiên không biết kế hoạch cụ thể của Ma Nhận thành, nhưng rất hiển nhiên ma tu đã phát động công kích với quy mô lớn lần thứ nhất.
Tuyết Nguyệt thành Thánh tu đệ tử đã ở tụ tập, chuẩn bị nghênh chiến, mỗi tòa thành thị phụ cận đều có phong phú tu hành tài nguyên, không để cho có mất, tranh đoạt lúc mới bắt đầu cũng kịch liệt nhất, bình thường chỉ là không ngừng đánh nhỏ, thường thường cách một đoạn thời gian đều khởi xướng một hồi đại chiến.
Tuyết Nguyệt thành hội nghị khẩn cấp đã ở tổ chức, thánh đường cũng là một người trong số đó, với tư cách Tinh Minh thành viên, cũng là cao thủ đại viên mãn cao thủ, Tiết Chung Nam cũng là một trong những lãnh tụ của Tuyết Nguyệt thành.
“Ma tu thế tới hung mãnh, ta chủ trương dùng bất biến ứng vạn biến, phòng thủ làm chủ, căn cứ theo tình huống mà phản kích.”
Tiết Chung Nam nói ra.