Đọc truyện Thanh Dương Khê Ca – Chương 51: Khăn giường
Editor: demcodon
Vào đông, thời tiết dần dần chuyển lạnh, nam nhân các nhà đều bắt đầu chuẩn bị quần áo qua mùa đông. Phu lang thôn trưởng đã may một mũi kim một
đường còn bỏ thêm vải bông vào áo sơ mi. Trong nhà chăn bông dày cũng đã sớm chuẩn bị tốt, mà áo bông dày và áo bông dày dự trữ cũng không phải
cần hắn đến làm. Bởi vì thê chủ hắn nói, trong thôn còn có mấy nhà không có nữ tử khỏe mạnh mọi người rất vất vả, mua vải bông và bông vải mời
bọn hắn hỗ trợ làm quần áo mùa đông, cũng tốt giúp cho bọn họ kiếm chút
tiền trang trải cuộc sống. Vì thế, còn lại áo sơ mi Diệp Khê liền tự
mình có thể làm.
Bất quá hôm nay hắn làm không phải áo sơ mi, mà hắn làm là một khăn giường.
Khăn giường làm rất đơn giản, trước hết đem một miếng vải bông to gập đôi
lại, dọc theo mép dùng chỉ may khóa một lần để cho nó không bị kéo tơ là được. Vừa khâu vải Diệp Khê vừa suy nghĩ đến ếch cục cưng bị mình làm
mất, hắn đều không có nhìn thấy nòng nọc nhỏ cuối cùng biến thành ếch,
thật đáng tiếc. Hơn nữa ếch cục cưng bị hắn làm mất, ao cá
nhỏ lại trống không, cần phải lại đi bắt mấy con cá nhỏ về nuôi; còn có
ao cá lớn, thê chủ nói muốn nuôi cá, nhưng vẫn không có thời gian đi bắt cá.
Diệp Khê còn chưa có khâu vải xong, trên cửa vang lên tiếng
đập cửa, có người ở bên ngoài gọi hắn: “Diệp ca nhi, ngươi có ở nhà
không?”
“Ở.” Diệp Khê trả lời, thả đồ trong tay xuống đi ra mở
cửa, ngoài cửa là mấy nam tử cùng thôn đều là người quen. Diệp Khê liền
mời bọn họ vào nhà, một bên hỏi: “Mấy vị ca ca có việc không?”
“Diệp ca nhi, lúc trước thê chủ nhà ta cùng thôn trưởng học săn thú, nói đưa
năm con chim trĩ xem như trả tiền cung tiễn. Vốn nên là đưa qua sớm,
nhưng thôn trưởng nói không vội, người vội vàng săn thú bán hai tháng lo những thứ còn thiếu trong nhà trước, kiếm chút tiền lại từ từ đưa,
nhưng không biết, kéo dài một cái liền kéo dài đến hơn hai tháng. Hôm
nay thê chủ các nàng trở về, nói trời lạnh động vật trên núi càng ngày
càng ít không săn được, thừa dịp bây giờ còn có thể săn một chút, chạy
nhanh đem bổ sung trả nợ, cũng làm cho thôn trưởng trong thời gian này
tuyết chưa rơi nhiều liền đi bán kiếm chút tiền.”
“Đúng vậy đúng vậy, thê chủ ta cũng là nói như vậy, hôm nay trước đưa hai con, ngày mai ta sẽ đem những con còn lại đến.”
“Nhà của ta cũng vậy.”
Mấy nam tử mang đến hơn mười con chim trĩ, thỏ hoang thả tới trên đất từng
cặp một. Diệp Khê nắm góc áo của mình: “Nhiều như vậy, thê chủ ta có thể bán hết không?”
“Thê chủ chúng ta là muốn đến Lâm Thành bán,
không bán ở trong thành này. Lão bản của tiệm cơm trong thành này phần
lớn là mua từ thôn trưởng các nàng, hẳn là bán hết. Chúng ta nếu lại kéo dài, sẽ kéo dài tới sang năm thôi, vậy như thế nào không biết xấu hổ
chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu bán không xong ngươi liền dùng sức ăn, dù sao thê chủ nhà ngươi nhất định bỏ được cho ngươi ăn thịt, chúng ta đều biết được, hì hì.”
Mấy nam tử cười hì hì lại tâm sự với
Diệp Khê vài câu mới cáo từ về nhà. Diệp Khê cũng lười đi chuyển mấy cặp con mồi kia, đóng cửa lại rồi đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm. Thê chủ bọn họ đã trở lại, thê chủ của hắn cũng không bao lâu nữa sẽ trở về.
Diệp Khê vừa đem một đĩa đồ ăn cuối cùng mang ra, Tiêu Dực quả nhiên đã trở
lại. Tiêu Dực chỉ vào một đống trên đất: “Tiểu Khê Nhi, mấy thứ này từ
đâu đến vậy?”
“Người trong thôn mang đến, nói là đồng ý đưa cho ngài năm con chim trĩ mà còn chưa có đưa, nên giờ mang đến đây.”
“À.” Tiêu đem những thứ mình săn về cũng đặt ở bên cạnh, Diệp Khê nhìn trên
đất, lại nhìn nhìn con mồi nàng mang về có chút lo lắng: “Thê chủ, bọn
họ nói ngày mai còn mang đến, nhiều như vậy bán hết không?”
“Bán thì bán hết, bất quá, ta không muốn bán.”
“Không muốn bán?” Diệp Khê chớp mắt: “Thê chủ, ngài muốn lưu trữ cho mình ăn sao? Ăn hết không?”
Tiêu Dực cười: “Ta muốn lưu trữ cho ngươi ăn.”
Diệp Khê nằm sấp lên trên lưng nàng cười: “Ta mới không tin đâu, thê chủ, ngài không phải là có tính toán gì phải không?”
“Trên người ta một thân mùi tanh, ngươi còn đến gần ta?”
“Ta mới không sợ đâu.” Diệp Khê ôm lấy cổ của nàng đem mặt tiến đến gần mặt nàng: “Thê chủ, ta đoán ngài là muốn đem những thịt đều dùng dầu chiên
qua, đợi đến lúc qua mừng năm mới lại lấy ra đi bán, có phải hay không?”
Tiêu Dực nghiêng đầu nhìn hắn: “Khê Nhi khi nào thì trở nên thông minh như vậy? Nghĩ như thế nào mà nói ra như thế?”
“Mùa đông không ai bán món ăn thôn quê, hơn nữa đến lúc mừng năm mới rất
nhiều gia đình đều sẽ nghĩ mua chút thịt về, khẳng định có thể bán thật
nhiều tiền.” Diệp Khê vui vẻ ở trên lưng nàng lắc qua lắc lại: “Thê chủ, ta đoán đúng rồi có phải không? Có phải không, có phải không?”
“Đúng đúng đúng, Khê Nhi nhà ta thông minh nhất, bất quá nha, ta nghĩ nếu có thể làm thành thịt muối, biết đâu sẽ bán rất tốt.”
“Thịt muối? Làm như thế nào? Thê chủ ngài dạy ta đi.”
Tiêu Dực đứng lên đi uống nước, một bên nói: “Kỳ thật, ta cũng chưa làm qua.”
“A?”
“Nhưng ta ăn qua, thịt muối ướp tốt thì ăn ngon lắm.”
Diệp Khê đi theo phía sau nàng: “Nhưng là, thê chủ ngài cũng chưa từng làm qua, ngài có biết phải làm như thế nào không?”
“Cung tiễn khó như vậy ta đều làm ra được, một miếng thịt muối nho nhỏ còn có thể làm không được sao? Tiểu Khê Nhi, ngươi khâu cái này là cái gì
thế?” Tiêu Dực dùng hai ngón tay gắp một góc của một miếng vải lên nhìn
nhìn: “Khăn tay? Khâu để làm gì?”
Diệp Khê một phen đoạt lấy khăn giường nhỏ của hắn, vẻ mặt đỏ bừng: “Hở… thê chủ, cơm đã chín, đi ăn cơm trước đi.”
* * *
Tối đó, Diệp Khê đã đem khăn nhỏ của hắn bày ở trên giường, vị trí ở phía
dưới mông. Tiêu Dực cảm thấy thật khó hiểu: “Khê Nhi, khăn tay kia của
ngươi bày ở giữa giường làm gì vậy?”
Toàn thân Diệp Khê chui ở
trong chăn, vừa nghe nàng hỏi lại kéo chăn lên trên mấy tấc, che toàn bộ thân thể của mình lại chỉ lộ ánh mắt ra ngoài, nhỏ giọng trả lời nàng:
“Mặc kệ ta.”
Tiêu Dực cũng không hỏi tiếp, trực tiếp cởi quần áo
nằm lên giường, theo quán tính chụp tới ôm cả người Diệp Khê vào trong
lòng: “Ưm, Khê Nhi thơm quá.”
Diệp Khê mím môi cọ cọ lên vai nàng, Tiêu Dực nghiêng người đặt hắn ở dưới thân: “Khê Nhi, hôm nay làm thịt muối mệt mỏi không?”
Diệp Khê lắc đầu: “Không mệt mỏi, thê chủ thì sao? Mệt mỏi không?”
“Mệt mỏi, Khê Nhi xoa bóp cho ta được không?”
Diệp Khê gật đầu: “Thê chủ ngài nằm xuống, ta ngồi bên cạnh đấm lưng cho ngài.”
“Khê Nhi nằm là được rồi.” Tiêu Dực cúi đầu ngậm cái miệng nhỏ của hắn, Diệp Khê phối hợp đón nàng, chờ khi hai người đều thở hồng hộc dừng lại thì
quần áo của Diệp Khê đều đã cởi sạch sẽ.
“Thê chủ.” Diệp Khê nhẹ nhàng thở gấp: “Không cần Khê Nhi xoa bóp cho ngài sao?”
“Muốn chứ.”
“Vậy ngài còn…… mau đứng lên đi.” Diệp Khê đẩy nàng.
Tiêu Dực khẽ hôn cổ của hắn: “Khê Nhi hôm nay hay là dùng phương pháp này xoa giúp ta.”
“Ưm……”
Trong phòng cảnh xuân xán lạn, sau khi hoạt động xoa bóp kết thúc. Diệp Khê
như cũ nặng nề ngủ, mãi đến ngày hôm sau mới phát hiện khăn giường nhỏ
lót dưới mông hắn không biết khi nào thì bị trượt đến chân bên kia. Trên giường, một bãi ấn ký…… Diệp Khê buồn rầu bắt đầu hừ, hắn muốn đi
giặt khăn trải giường.
* * *
Lại nói, Tiêu Dực và Diệp Khê
đương nhiên không có khả năng ban ngày ban mặt ngủ, toàn bộ buổi chiều
trước khi đi ngủ bọn cô đều làm thịt muối.
Thịt muối cũng không
khó, khó là nắm giữ hương vị tốt, nói đơn giản chính là chọn hương liệu
phù hợp, thả vào cái gì? Mỗi loại thả vào bao nhiêu? Nếu là nắm giữ
không tốt, ướp ra hương vị sẽ không ngon. Tiêu Dực tuy rằng biết thực
hiện đại khái, cũng là chưa từng có thực hành qua, đem phương pháp nói
với Diệp Khê, ăn cơm xong Diệp Khê liền tự mình đi phối vật liệu, đem
muối, hoa tiêu, hạt tiêu, các loại hương liệu trộn lẫn cùng nhau, trộn
một bồn lớn.
“Thê chủ, có thể làm như vậy ư?”
Tiêu Dực
đang xử lý gà, nhổ lông mổ bụng lấy nội tạng, nghe thấy vấn đề của Diệp
Khê liền quay đầu nhìn thấy hắn mang đến một bồn lớn, bên trong có rất
nhiều hương liệu. Tiêu Dực nói: “Hẳn là có thể, chỉ cần Khê Nhi cảm thấy hoàn thành tốt.”
“Nhưng là, ta không có ướp thịt qua.” Diệp Khê có chút lo lắng, vạn nhất ướp ra không thể ăn vậy làm sao bây giờ?
Tiêu Dực an ủi hắn: “Ta cũng không ướp quá, hơn nữa, Khê Nhi biết đấy, ta
lại không làm cơm, nơi nào có thể biết nhiều hương liệu như vậy. Khê Nhi làm cơm ăn ngon như vậy, phối hương liệu khẳng định tốt, yên tâm đi.”
Diệp Khê vẫn là lo lắng: “Gà và thỏ nhiều như vậy, vạn nhất ướp không tốt không có người mua, vậy làm sao bây giờ?”
“Khê Nhi yên tâm ướp, ta có biện pháp xử lý.”
Nghe nàng nói như vậy, Diệp Khê thật sự không lo lắng, yên tâm lớn mật đem
hương liệu trộn lẫn xong liền bôi lên trên gà, bôi vừa đủ liền treo dưới mái hiên phơi.
Trễ chút, Đàm Chương Nguyệt đến nhà Tiêu Dực lắc
lư, đi một vòng dưới mái hiên treo gà thỏ: “Tiêu Dực, ngươi làm thịt
muối này khi nào thì có thể ăn?”
“Treo đúng thời hạn, có thể thả xuống, khi nào cũng có thể lấy ra ăn.”
“Ngày mai có thể ăn không?”
Tiêu Dực trừng nàng: “Không nên nhìn thịt muối nhà ta mà chảy nước miếng,
ngươi là quỷ tham ăn, có thể phải đem lượng thịt này phơi lâu mới có thể để lâu mà không thối, phải làm thịt, ngươi hiểu không?”
Đàm Chương Nguyệt cười ha ha: “Vậy quan trọng nếm thử hương vị đi, nếu không thể ăn, sớm ướp nhiều thêm một chút.”
Tiêu Dực lại trừng nàng, quỷ tham ăn tìm lý do thật tốt, thật sự là làm cho cô hết lời để nói.
* * *
Vì thế hai ngày sau, Tiêu Dực thử vị, cắt nửa con gà đến xào, kêu một nhà
Đàm Chương Nguyệt cùng ăn. Tuy rằng chỉ ướp hai ngày, nhưng còn ở trong
nồi cũng đã có thể ngửi được mùi. Đàm Chương Nguyệt đi vòng quanh nồi một hồi, rốt cục bắt đầu mở nắp nồi ăn vụng hai miếng, làm
cho Diệp Khê trợn tròn mắt nhìn — thê chủ đều còn chưa có ăn được, nàng lại ăn vụng trước.
Kết quả ăn thử là, mọi người đều cảm thấy
hương vị thật ngon, lại ướp thêm một đoạn thời gian làm cho hương liệu
càng thêm ngon miệng, nói vậy hương vị sẽ rất tốt. Đàm Chương Nguyệt lúc này quyết định cùng Tiêu Dực thịt muối: “Đây là phương pháp bí truyền,
ngươi cũng không thể truyền ra ngoài, biết không?”
Tiêu Dực gật đầu, vừa cười nói: “Vậy ngươi còn kêu ta nói cho ngươi biết?”
Hở…… Đàm Chương Nguyệt che miệng giả vờ ho khan vài tiếng: “Chúng ta là tỷ
muội mà, cũng không phải người ngoài có phải hay không? Ngươi xem, ngươi làm cung tiễn cũng bảo ta làm cùng, còn sợ ta biết ngươi làm thịt muối
thế nào sao? Đúng hay không?”
Tiêu Dực mắt trợn trắng, vừa cười nói: “Ta đây có một ý tưởng, cũng không biết tỷ muội ngươi còn muốn làm theo ta hay không?”
“Có ý tưởng gì?”
Tiêu Dực thở dài: “Đàm Chương Nguyệt, ta không muốn săn thú.”
“Ngươi nói cái gì?” Đàm Chương Nguyệt vỗ vỗ lỗ tai, có phải nàng nghe lầm hay không?
“Chúng ta săn thú, không thể săn cả đời. Mặc dù chúng ta còn chưa có gặp qua
hổ sói linh tinh, nhưng ngọn núi dù sao cũng nguy hiểm, rắn độc cũng
nhiều, không nghĩ qua là có thể liền sẽ đánh mất mạng.”
Đàm Chương Nguyệt có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi sợ?”
Tiêu Dực nhìn nàng, vẻ mặt thật nghiêm túc: “Đúng, ta sợ. Ta không sợ ta
chết, nhưng là ta chết đi, Diệp Khê phải làm sao bây giờ? Ngươi chết, tỷ phu phải làm sao bây giờ? Đứa nhỏ trong bụng tỷ phu phải làm sao bây
giờ?”
Đàm Chương Nguyệt nghẹn lại, sau một lúc lâu nói: “Nhưng
săn thú có thể kiếm tiền, ta bán một tháng đồ ăn cũng không nhất định có thể kiếm đủ tiền một con gà, ta muốn làm cho bọn họ trải qua những ngày tháng an lành.”
“Tự nhiên là muốn trải qua những ngày tháng an
lành, nhưng là hiện tại không khổ như trước kia nữa. Ngươi chẳng lẽ
nguyện ý để cho bọn họ sống trong lo lắng đề phòng sao? Diệp Khê mặc dù
không nói nhưng ta biết, mỗi ngày hắn đều thật lo lắng, ta không muốn
hắn nhắc lại trong lòng sợ hãi lo lắng. Ta nghĩ, tỷ phu cũng giống vậy.”
Đàm Chương Nguyệt mấp máy miệng không nói lời nào, chỉ vùi đầu dùng sức
tước tên trên tay. Sau một lúc lâu: “Vậy ngươi dự tính làm cái gì? Mặc
kệ ngươi muốn làm gì, ta đều làm chung với ngươi.”
Tiêu Dực nở nụ cười: “Ngươi đều nói, chúng ta là tỷ muội, ta tự nhiên muốn kêu ngươi cùng nhau làm.”