Đọc truyện Thanh Dương Khê Ca – Chương 39: Vào ở nhà mới
Gà con cũng không khó nuôi, cũng không phải yếu ớt cần phải dè dặt cẩn trọng giống như trong tưởng tượng của ba nam nhân, không quá hai ngày, gà con có thể từng con từng con đi đường, còn có thể từ trong lồng chạy ra sân hóng gió, nhìn xem gà lớn thành thật kêu cục cục, chưa mở thẳng cửa lồng đã chạy đến. Cũng may gà lớn cũng không chạy mất, chính là dẫn gà con ở trong sân đi tới đi lui, mổ chút thức ăn. Diệp Khê cũng sẽ không lại đóng cửa nhốt nó, chỉ vùi đầu dùng sức đan dây xích tay trang sức treo, nói muốn cùng thê chủ cố gắng – tiền xây nhà còn chưa đủ đâu.
Tiêu Dực sợ hắn mệt chết, nói hắn lại không nghe, chỉ đành phải mỗi ngày rút thời gian dẫn hắn ra ngoài đi dạo, tìm chút hoa hoa cỏ cỏ mang về trang trí nhà mới, hoặc là rõ ràng dẫn theo hắn vào trong thành đi chọn lựa dụng cụ mới.
Bởi vì nửa người trong thôn đến hỗ trợ, nhà Tiêu Dực được xây dựng thật sự rất nhanh, nhanh đến độ không đợi được vật liệu gỗ vừa chặt chưa hong khô, đành phải đến tiệm vật liệu gỗ đi đổi vật liệu về dựng phòng. Hơn một tháng ngắn ngủi, nhà mới của Tiêu Dực liền xây xong, nhưng lại giảm đi rất nhiều tiền bạc mua vật liệu, vừa vặn dùng để thêm dụng cụ.
Nhà của dân thường không giống với nhà của kẻ có tiền có nhiều sân hoa viên, phần lớn chính là xây tường vây quanh nhà mình thôi, một là cho thấy tường vây quanh này tất cả đều là nhà mình, mà lúc nam quyến ở trong sân làm việc nhà có thể tránh nữ nhân đi đường không nhìn thấy.
Vì nhập gia tùy tục, Tiêu gia tự nhiên cũng xây tường vây, chẳng qua vùng đất mà tường vây bao bọc hấp dẫn hơn nhà khác.
Vào cửa lớn, bên trái dọc theo vách tường đào một cái ao nhỏ, từng viên đá cuội bên ngoài ao nhỏ là Tiêu Dực mang theo Diệp Khê đi nhặt ở ven sông. Ao nhỏ cũng là hai người tự mình động tay đào, hai người còn đắp một tòa núi giả ở trong ao nhỏ thật đẹp mắt. Trên núi giả có một gốc cây nhỏ cong vẹo, Tiêu Dực nói đó là cây đón khách. Đá cuội nhặt về còn dư đều bỏ dưới đáy ao, Tiêu Dực nói tương lai Diệp Khê có thể nuôi mấy con cá nhỏ ở bên trong mà xem. Đi qua ao nhỏ, là bồn hoa hình chữ nhật, để vừa bên trái tường vây, trong bồn hoa đã trồng chút hoa hoa cỏ cỏ, cũng là hai người lấy về từ ven đường đi, hoa thật bình thường nhưng cũng rất đẹp mắt. Sau đó là một loạt phòng ốc, phòng đầu tiên là phòng củi để đặt củi gỗ, cỏ dại và vài vật linh tinh. Phòng thứ hai là phòng bếp, phòng bếp thật rộng rãi, có một nửa là dùng làm chỗ ăn cơm. Trong phòng tủ chén, bàn ghế đều là mới, đối diện cửa phòng bếp còn đào một cái giếng, không cần lại cố sức đi ra sông gánh nước. Đi qua phòng bếp có hai căn phòng trống, trong phòng có bày một cái giường, dùng để làm khách phòng.*
(*khách phòng: phòng dành cho khách ngủ lại. Phòng khách: là nơi để tiếp khách.)
Đối diện một loạt cửa lớn, chính giữa là một phòng khách, phòng khách có cửa sau có thể đi thông sân sau. Bên trái phòng khách lại là ba phòng ngủ không lớn không nhỏ, bên phải chỉ có một phòng khá lớn, là phòng chủ nhà. Chủ nhà còn có một phòng khách nhỏ nghỉ ngơi, phòng khách nhỏ và phòng ngủ dùng mành sa xinh đẹp làm ngăn cách. Bên trong tất nhiên là nơi nghỉ ngơi, mặt đất đều trải một lớp thảm làm từ vải bông trắng như tuyết. Bên ngoài lại đặt tủ quần áo chất đầy quần áo mềm mại và dụng cụ may vá, có thể dùng để uống trà nói chuyện, thêu hoa viết chữ, nghỉ ngơi, thậm chí ân ái cũng đã sẵn sàng chờ sử dụng.
Cửa lớn bên phải, Tiêu Dực trồng một vườn cây hoa quế và mấy cây ăn quả, vắt ngang đối diện phòng bếp là một loạt giàn tương đối đã dựng lên tốt, chờ cho Diệp Khê trồng nho, chờ dây mướp và các loại thực vật dây leo, dưới cái giàn còn có bàn ghế đá, chờ các nhánh dây đi đầy giàn là có thể ngồi ở dưới hóng mát. Xuyên qua phòng khách đi đến sân sau, sau tường sân sau là những chuồng gà – chuồng heo đã được xây tốt, có thể nuôi rất nhiều gia cầm gia súc. Trong sân còn có một hồ nước nhỏ, chuẩn bị dùng để nuôi cá.
Có nhà mới xinh đẹp như vậy, Diệp Khê thật sự là vui mừng đến trong lòng phấn khởi, chịu khó mỗi ngày đều muốn đi quét dọn vệ sinh, đem dụng cụ mới đều lau không nhiễm một hạt bụi; thật sự không làm thì thôi, đã làm thì đem dụng cụ nhỏ trong nhà bày bừa bộn khắp nơi. Lúc Tiêu Dực đóng giường đã cố ý làm thêm cho hai cái tủ ở đầu giường đều đựng quần áo và vài dụng cụ nhỏ của hắn, cuối cùng lại bày về ở chỗ đầu giường.
Rốt cục đến ngày lành dọn vào. Theo lý thuyết chọn ngày chuyển nhà thì mới đưa dụng cụ trong nhà chuyển vào mới đúng, bất quá dụng cụ trong nhà mới này đã được đưa vào sớm vài ngày. Diệp Khê đều không biết lau bao nhiều lần, cho nên một ngày này Tiêu Dực cũng chỉ là ở cửa đốt pháo nổ. Sau đó đem gà các nàng nuôi tạm chuyển qua ở nhờ nhà Đàm Chương Nguyệt, để hoàn thành nghi thức chuyển nhà.
Đàm Chương Nguyệt tay phải ôm rau xanh – tay trái ôm cải trắng vào cửa, trong miệng lẩm bẩm: “Mở cửa mới, tiểu quỷ tránh, trong trắng thuần khiết, sạch sẽ, không có phiền toái, không bệnh không tai vạ! Tiêu Dực, chúc mừng chúc mừng!”
Tiêu Dực nhận rau xanh cải trắng trong tay nàng, cười nói: “Cám ơn, không nghĩ tới ngươi lại nói lời cát tường còn nói thật gieo vần nha, hơn cả làm thơ, ha ha, cám ơn lời chúc tốt đẹp của ngươi.”
Đàm Chương Nguyệt cười hơ hớ: “Ta nào có biết làm thơ gì, chuyển nhà mới đều nói như vậy.” Lại quay đầu hô: “Tiểu Vụ, phụ thân, các ngươi mau vào.”
An Vụ bưng một rổ quả quýt quả táo, vừa vào cửa vừa đọc: “Mở cửa mới, tiểu quỷ tránh, cát tường bình an, hài lòng thuận ý.” An đại thúc đi theo phía sau An Vụ, một tay mang theo bí đỏ khoai lang, một tay cầm một cây củi, cũng thì thầm: “Mở cửa mới, tiểu quỷ tránh, ngọt ngào như mật, lửa hồng náo nhiệt.”
“Cám ơn tỷ phu, cám ơn đại thúc.” Tiêu Dực và Diệp Khê mang tất cả những thứ nhận được đặt ở một bên, liên tục có người vào cửa chúc, mỗi một người vào cửa đều không quên nói lời tốt đẹp rời mới bước vào cửa, mở đầu luôn là “Mở cửa mới, tiểu quỷ tránh”. Mỗi một nhà đến chúc mừng đều sẽ mang theo hai ba trái rau dưa và một cây củi gỗ, chỉ chốc lát sau Tiêu Dực đã thu một đống hạ lễ nhỏ.
“Khê Nhi, ta chưa từng xử lý qua đồ ăn được đưa tới.” Tiêu Dực nói chuyện mình không biết với Diệp Khê, thu được những hạ lễ đó, cô cảm thấy thật buồn cười.
“Thê chủ, có thể là có lễ tiết gì hay không? Nếu không, ta đi hỏi An đại thúc một chút.” Diệp Khê nhìn xem đồ ăn một bên, hắn cũng không hiểu.
“Ước chừng là ruộng nhà các nàng không có gì, cho nên chỉ có thể đưa đồ ăn. Kỳ thật các nàng không cần phải đưa cái gì cái gì, trước đó các nàng đến hỗ trợ ta cũng đã thật cảm kích.”
“Ta sẽ đến hỏi An đại thúc.” Diệp Khê sau khi nói quay mặt đi, vừa khéo Đàm Chương Nguyệt lật đật đi ra, Tiêu Dực vội vàng gọi nàng: “Đàm Chương Nguyệt.”
“Tiêu Dực, oa, thu nhiều như vậy!”
Tiêu Dực chỉ chỉ thái dương của mình, thấp giọng nói: “Ngươi cũng biết ta đã quên nhiều chuyện, đồ ăn và củi này là có ý nghĩa gì?”
“A, ngươi thật đúng là quên hoàn toàn!” Đàm Chương Nguyệt chỉ vào một đống đồ ăn: “Rau xanh, thanh thanh tú tú. Cải trắng, trắng trẻo nõn nà. Khoai lang, lửa hồng náo nhiệt. Bí đỏ, ngọt ngào như mật. Rau cần, cần kiệm chăm lo việc nhà…… Về phần củi thôi, cũng là ý tứ lửa hồng náo nhiệt, chuyển nhà mới đều phải đưa những thứ này.”
Tiêu Dực chưa từng có trải qua những chuyện này, lần đầu tiên nghe nói lại có phong tục như vậy. Trong lúc nhất thời cảm thấy mới lạ không thôi, nhìn một đống đồ ăn cười ngây ngô, so với thu được hồng bao* còn cao hứng hơn. Trong lúc này lại không ngừng có người đến, Diệp Khê ước chừng cũng là hỏi An đại thúc xong. Phụ tử An gia và vài nam tử nhà bên đến giúp đỡ đem các loại rau dưa chuyển đến phòng bếp, đồ ăn biểu tượng cát tường này là phải làm cho mọi người ăn, còn có mọi người đưa củi gỗ tới cũng phải mang nhóm lửa, ngụ ý vì nhà của mình và khách đến đều cát tường như ý lửa hồng náo nhiệt.
(*hồng bao: bao lì xì.)
“Thê chủ.” Diệp Khê chạy nhanh quay lại: “Ta đi hỏi An đại thúc thật tốt, thì ra những đồ ăn này đều phải mang đi nấu.”
“Đi nấu đi, vất vả cho Khê Nhi.”
Diệp Khê lại thông suốt phóng khoáng trở về phòng bếp, đem thịt được chiên qua trộn chung với thức ăn các nhà khác mang đến nấu thành một tô lớn, cũng không biết hắn nấu thế nào, hương vị tốt thần kỳ. Mọi người ăn đều khen không dứt miệng, khen ngợi Diệp Khê cũng không có ý tốt, chỉ nói là mọi người thật may mắn mới thưởng thức được hương vị này. Tất nhiên là lại vui vẻ ăn thịt uống rượu một hồi.
* * *
Buổi tối, tiễn bước tất cả các vị khách, lúc Tiêu Dực rửa mặt xong vào trong phòng, Diệp Khê chính là chân không đi tới đi lui trên thảm bông.
“Khê Nhi, ngươi đang làm cái gì đó?”
“Thê chủ, ngài mau tới, thật mềm nha!” Vẻ mặt Diệp Khê hưng phấn, vội vàng chạy đến bên cạnh thảm, chờ Tiêu Dực cởi giày liền vội vàng kéo nàng lên: “Thê chủ, có phải thật mềm hay không? Có phải hay không?”
“Đúng thật mềm.”
“Ta chưa từng có đạp qua cái gì mềm như vậy đó.” Diệp Khê rõ ràng nằm lên trên thảm, lăn cun cút, cười đến mắt đều híp lại: “Nằm cũng thật mềm, thê chủ, ngài mau nằm xuống.”
Tiêu Dực nuốt nuốt nước miếng, ‘chết tiệt, bộ dáng này của Tiểu Khê Nhi thế nào lại mê người như vậy? Hay là cô uống nhiều rượu nên mình nóng lên?’
“Thê chủ thê chủ, ngài mau nằm xuống đi!” Diệp Khê vỗ bên cạnh mình kêu nàng.
Tiêu Dực thầm thở dài một hơi: “Khê Nhi có phải dự tính tối nay liền ngủ trên sàn hay không? Vậy Khê Nhi nhớ lấy thêm mấy cái chăn từ trong ngăn tủ đến.” Cô thật sự thật không để ý hắn muốn ngủ trên sàn. Tiêu Dực tự mình lên giường nằm, thầm nghĩ cô có phải hẳn là cùng Tiểu Khê Nhi chia giường ngủ hay không? Ưm, phỏng đoán chia giường không được, vì thông phòng được.
Tiêu Dực còn chưa hết rối rắm xong, Diệp Khê cũng trèo lên giường: “Thê chủ, giường cũng thật mềm.” Nửa thân mình Diệp Khê đặt ở trên người Tiêu Dực, hai tay ôm cổ nàng vùi đầu vào hõm gáy của nàng cười khanh khách, lại ngẩng đầu nói: “Thê chủ, trên người ngài đều là mùi rượu, ngài uống say phải không?”
“Không có.”
“Ta nghĩ cũng không có say.” Bộ dáng say rượu của thê chủ không phải loại này. Diệp Khê lại đứng lên đi sờ chăn: “Thê chủ, chăn cũng thật mềm!” Diệp Khê đem giấu mặt ở trên chăn hít mấy hơi, ôm một góc chăn ngã vào trên giường lăn qua lăn lại. Tiêu Dực nhắm mắt lại lẳng lặng nằm áp chế ham muốn từ nhỏ bắt đầu kích động.
Diệp Khê tự mình vui vẻ một hồi không nghe thấy Tiêu Dực hé răng, vừa ngồi dậy thấy nàng từ từ nhắm hai mắt cho rằng nàng đang ngủ. Diệp Khê ôm một góc chăn ngồi nhìn nàng vài giây, vẫn là không nhịn được đi qua lay nàng: “Thê chủ, thê chủ, ngài khoang hãy đi ngủ mà, ta còn chưa nói xong đâu.”
Tiêu Dực thở dài, mở mắt ra nhìn bé mệt mỏi một ngày vẫn còn hưng phấn như vậy: “Khê Nhi còn muốn nói cái gì?”
Diệp Khê thấy nàng mở mắt ra lại cao hứng cong khóe miệng: “Thê chủ, ta cho tới bây giờ vẫn chưa ngủ qua giường mới đâu, cũng không có qua cái chăn mới, còn có khăn trải giường mới, gối đầu mới, còn có……”
Tiêu Dực cười vo vê đầu của hắn: “Trong ngăn tủ đều là đồ mới, ngươi có thể mỗi ngày lấy ra thay đổi.” Tất cả đồ trong nhà đều đã đổi mới, dụng cụ cũ trong nhà đều chặt thành củi, lồng cũ của gà bảo bối Diệp Khê đổi thành chuồng mới, bồn chén bị nứt cũng đều gom lại đưa ra sân sau đựng thức ăn nước uống cho gà. Hiện tại mọi thứ, đều là đồ mới.
“Thê chủ.” Diệp Khê vui vẻ lại đi ôm nàng, hơn phân nửa thân mình đều ở trên người nàng. Tiêu Dực cứng lại, vội vàng đẩy hắn ra đứng dậy xuống giường: “Tiểu Khê Nhi, ngươi ngủ trước đi.”
“Thê chủ, ngài muốn đi đâu?” Diệp Khê có chút tổn thương nhìn bóng lưng nàng.
“Ta đi… nhà xí.”
Diệp Khê lại cong khóe miệng lên, mới vừa rồi hắn còn tưởng rằng thê chủ không thích hắn chứ, thì ra là đi nhà xí, khó trách gấp như vậy, hì hì. Diệp Khê lại ôm chăn lăn vài vòng, nghĩ tới lúc chờ thê chủ trở về hắn muốn nói với thê chủ, hắn rất thích phòng của bọn họ, rất thích giường của bọn họ, rất thích chăn của bọn họ… Diệp Khê lại lăn vài vòng, thê chủ như thế nào còn chưa về nữa? Thật là chậm mà….
Dù sao vẫn là mệt mỏi, mí mắt Diệp Khê chậm rãi khép lại, chờ Tiêu Dực tắm nước lạnh bình ổn dục hỏa xong mới trở về, chỉ thấy bé nằm ngang trên giường đã ngủ, hơi hơi cuộn tròn thân mình giống con tôm nhỏ. Tiêu Dực cười cười, ôm thân mình hắn để nằm ở trên gối đầu, nằm nghiêng bên cạnh hắn nhìn khuôn mắt nhỏ nhắn của hắn ngủ say, ừ, cuối cùng cũng ho hắn một cuộc sống an ổn, từ từ còn có thể tốt hơn.