Đọc truyện Thánh Địa Vùi Thây – Chương 61
Tình hình khá bế tắc, chúng tôi chỉ có hai lựa chọn, một đánh liều từ đây leo xuống, hoặc quay trở lại chân núi tìm người dẫn đường, nhờ ông ta dẫn đi hướng khác.
Giờ mới thấy câu cảnh cáo của ông chú dẫn đường không phải để dọa chơi, may là người ta đủ nghĩa hiệp, chịu chờ chúng tôi ở chân núi.“Thần” là danh xưng mà ông chú dùng để gọi đám sương mù trên nghĩa trang Cổ Cồng.
Nghe đồn bất kỳ ai muốn đi vào làng từ đường này đều sẽ bị thần cản trở.
Là con cháu Cổ Cồng còn đỡ, người ngoài thì xác định đi.Quyết định tất nhiên từ ông Lâm, tôi cũng như những người trong lán bắt đầu ngồi đợi ông ra chỉ thị.“Từ đây leo thẳng xuống chỉ mất khoảng một ngày.
So với việc quay trở lại chân núi rồi đi vòng đường khác thì lợi hại đã rõ.”Ông Lâm rút xì gà, gõ trên mặt bàn.“Lớp sương mù chị Diêu nói đang cách chân chúng ta tầm ba mươi mét, khoảng cách đủ gần và an toàn.
Nên tôi sẽ sắp xếp một đội xuống thăm dò trước đã.”Lính của ông Lâm đều trầm mặc, chỉ có sư béo dỏm là bất mãn tặc một tiếng.“Ông chụ Lâm mún thí tốt? Chơ vô ộ rồng đạ nóng vội thì nỏ khôn ngoan đâu.”“Chú Jẹ nói thế sai rồi, chính vì chưa vào ổ rồng nên mới không cần quá thận trọng.
Thuộc hạ của tôi đâu phải lần đầu hành hương, chuyện lạ gì chưa thấy qua?”Ông Lâm chỉ người nhỏ con lúc trước vẫn ngồi cùng tôi và hai người bên cạnh anh ta, ra lệnh một câu tiếng Hồng Kông, lập tức ba người đứng dậy, cúi đầu ra khỏi lán.Jịt Jẹ cũng đứng lên khởi động mấy đường quyền nói:“Ông chụ Lâm phại tính xiền mần thêm đấy.”Ai ngờ ông Lâm lại xua tay, bảo hắn ngồi xuống:“Chú Jẹ định hại chết ai, chú lăn một phát là khỏi cần thăm với dò gì nữa.”Sư béo dỏm được một trận á khẩu, tôi nén cười vỗ vai an ủi hắn.
Ông Lâm nhằm đúng lúc tôi đang vui vẻ, chen vào hỏi:“Cậu Nguyễn, nhà Lâm Diêu đều đã cử người, thế thành ý của nhà Nguyễn đâu?”Tôi há mồm, còn không thể chửi một câu đù má! Rào trước đón sau, muốn tôi liều mạng thì cứ nói thẳng đi.Sư béo dỏm nhảy lên phản đối, ba tiếng ông chủ Lâm liền chuyển thành cụ nội Lâm.“Cụ nội Lâm, cụ định bắt nạt ai đấy! Ngài cụ nội đông như rứa, răng cụ cứ đòi mần tuyệt hậu nhà enh em tau!”Tôi véo tay hắn một phát, có phải cứ đi là chết đâu, phủi phui cái mồm xui xẻo nhà anh.“Quan hệ hợp tác thì phải sòng phẳng.”Ông Lâm chậm rãi đáp rồi cầm chiếc túi thuộc hạ vừa mang vào, mở ra, đổ lên bàn.
Hơn chục quả khô màu đỏ lăn long lóc trước mặt tôi, tất cả đều bốc lên mùi tanh ngai ngái.Sư béo dỏm đứng bên cạnh đã nuốt nước bọt lùi lại, tôi không cần nhìn vẻ mặt của hắn cũng đoán được hắn đang nhớ về hương vị khó quên nào đó.
Ông Lâm bập điếu xì gà, mặt không đổi sắc mà ném một quả táo dại sấy khô vào trong miệng, ông vừa nhai vừa hút thuốc, nước sốt từ kẽ răng vàng chảy ướt đẫm bộ râu xù, hình ảnh vô cùng đâm mắt.“Không thể lãng phí tài năng, nhỉ?”Ông ta cười to, nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.————–Chú thích:Cụ nội Lâm cụ định bắt nạt ai thế.
Người cụ nội đông như thế sao cụ cứ đòi làm tuyệt hậu nhà anh em tôi.Ông chủ Lâm phải tính tiền làm thêm đấy.Ông chủ Lâm muốn thí tốt? Chưa vào ổ rồng nóng vội thì không khôn ngoan đâu..