Đọc truyện Thánh Địa Vùi Thây – Chương 106: Đồng Bọn
Không phải lần đầu tiên tôi so sánh thân thủ sói trắng với mèo.
Cũng chỉ con vật có bộ xương sống dẻo dai và độ nhạy cảm thăng bằng tuyệt vời đấy mới khiến người ta hình dung được phần nào sự linh hoạt trong những cú bật nhảy, xoay người, nhún chân tiếp đất của anh.Sói trắng sang tới bờ bên kia không chút khó khăn.
Vừa nhảy lên thuyền anh lập tức tháo dây buộc xuống để tôi thu về.
Thấy mọi chuyện có vẻ ổn định rồi, tôi liền bò ngược trở lại hang động đón Pat.“Này chị gái, xuống dưới chọn váy nào.” Tôi vừa cười vừa thò đầu vào gọi, ai dè bị bộ dáng nguyên thuỷ của chị dọa hết hồn.“Suỵt.”Pat đưa ngón tay ngang miệng, ra hiệu cho tôi đừng to tiếng.“Bộ da của ta bị hỏng, sợ dọa cậu nên mới thay ra.”Đệt! Dọa thật rồi chứ sợ cái đếch!“Sói trắng vừa lấy thuyền, chị theo tôi xuống đi.” Tôi đánh mắt sang chỗ khác, cố không nhìn về phía Pat.“Vậy là Bạch Lang phải mất mấy phút nữa mới sang đây.” Pat xán lại kéo tôi sâu vào hang “Tốt, ta có chuyện cần bảo riêng cậu.”Nghe chị ta nhắc hai từ chuyện riêng tôi liền lạnh hết sống lưng.
Má ơi! Giờ gọi sói trắng mau nhanh nhanh liệu có mất mặt không?!Pat hiển nhiên không thèm để ý tới tâm trạng của tôi chỉ lo nói:“Bạch Lang rất đáng ngờ.”“Hả?” Tôi nhăn mày, toàn bộ tâm thần lập tức nghiêm túc: “Ý chị là gì?”Pat thấy tôi đổi giọng liền hỏi ngược lại:“Cậu biết nhiều về Bạch Lang không?”Tôi lắc đầu: “Không, nhưng tôi chắc chắn cậu ta là người tốt.”Pat cười phá lên: “Thế nào là người tốt và tốt với ai? Trời đất, ta chưa từng gặp dân hành hương nào ngây thơ như cậu đấy.”“Người tốt thì sẽ tốt với tất cả mọi người.
Và xứng đáng được đồng bạn của anh ta tin tưởng tuyệt đối.” Tôi lạnh lùng đáp: “Chị Pat, nếu chị không giải thích được câu nói vừa rồi của mình, tôi buộc phải nghi ngờ chị.”Pat bĩu môi gật gật đầu, sau đó mở ba lô lấy ra quyển tranh vẽ mà sói trắng đưa cho chúng tôi xem.“Cậu nhìn bức này đi thấy quen không?”Hồ nước nóng bên dưới vách đá, cọc gỗ căng da người, khung cảnh trên chẳng phải là nơi chúng tôi đang đứng còn gì?!Tôi hơi sửng sốt nhưng càng ngạc nhiên hơn về góc nhìn trong bức tranh.
Có vẻ như được quan sát từ phía bờ bên kia, sau một khung cửa.Tôi đã giả sử người vẽ tranh này cũng bị bệnh chỉ đường nửa mùa như mình.
Nghĩa là khi bị mất ý thức, cụ thể ở đây là ngủ, anh ta sẽ có quá trình trải nghiệm trong một cơ thể khác, sau đó đem ký ức đấy trở về cơ thể cũ.
Như sư béo dỏm nhận xét là có chút tương tự việc lên đồng hay thánh hiển, thánh nhập trong nhiều tín ngưỡng tôn giáo.Nhưng cái bệnh chỉ đường của anh Lâm Hi Nguyện này xịn quá ta, thậm chí có thể nhập vào người đã chết rồi trao đổi ý thức với một dân bất tử cơ à?“Không phải.” Pat phủ nhận giả thiết của tôi “Linh hồn tộc Aggi sở dĩ bất tử bởi vì vòng tuần hoàn của chúng ta bị trói buộc ở trong Muh, nói cách khác sẽ không có chuyện ý thức của chúng ta thoát ra khỏi Muh như cậu nghĩ.”“Thế thì Lâm Hi Nguyện làm sao vẽ được bức tranh này?” Tôi băn khoăn.Pat không đáp, ngược lại bắt đầu lật giở quyển sổ, nhấn mạnh cho tôi xem đủ loại khung cảnh kỳ quặc.“Tất cả chúng đều là hình vẽ miêu tả đại bản doanh của Lub, vô cùng chi tiết.”Tôi nhíu mày nhìn Pat, mơ hồ nhận ra ý của chị ta.Pat nghi ngờ sói trắng đã làm giả quyển sổ nhưng chị ta đâu biết là sói trắng bị mù.“Chị đa nghi quá rồi.
Vẽ cả mấy trăm trang đâu phải chuyện ngày một ngày hai, sói trắng không có thời gian đâu.”Tôi tìm một lý do hợp lý thuyết phục Pat.“Đúng, không phải cậu ta vẽ.” Pat cười lạnh đáp “Là đồng bọn của cậu ta.”“Ai? Một dân hành hương trăm tuổi siêu siêu lợi hại hả?”Tôi tiếp tục phản bác.“Cậu còn chưa chịu hiểu sao? Người có thể tự do đi khắp mọi nơi, nắm vững kiến trúc ở đây chỉ có một thôi.”Pat chợt dừng giây lát rồi hướng về phía cửa hang, hô to:“Xuống ngay đây Bạch Lang!”Chị ta lại trao đổi với sói trắng bằng cách kỳ bí của hai người, điều khiến tôi bức xúc từ lâu.
Nhưng chưa kịp hỏi, chị ta đã đẩy tôi về phía trước, nhỏ giọng nói vào tai tôi:“Lub.”“Bạch Lang là đồng bọn của Lub.”———–Lời tác giả: Mai là sinh nhật t thế mà phần truyện này vẫn chưa hoàn thành..