Đọc truyện Thành Danh Sau Một Đêm – Chương 33: “Lần thứ hai” anh hôn lên vành tai tôi, biểu tình thỏa mãn
Sau đó, tôi được Hàn Tiềm khiêng ra khỏi hồ bơi.
Khi đó, tôi đã bò lên bờ, vốn có thể nghênh ngang rời đi, để lại cho Hàn Tiềm một bóng lưng tiêu sái mà quyết tuyệt. Đáng tiếc, từ nhỏ tôi đọc quá nhiều truyện vĩ nhân, đã là nhân vật chính, trải qua đau khổ muốn tu thành chính quả đều phải theo trình tự giẫm đạp lên thi thể của kẻ địch sau đó trào dâng nhiệt huyết diễn thuyết một bài.
Trên mặt bọn họ có thể vẫn còn loang vết máu, nhưng vẻ mặt lại rất kiên nghị, kẻ địch dưới chân có lẽ còn chưa tắt thở: “Tôi, chính là bất khuất như thế này, không bao giờ bỏ cuộc, mà luôn chiến đấu để giành thắng lợi cuối cùng!” Bọn họ vừa ngẩng cao đầu kiêu ngạo vừa một cước đạp hạ thân kẻ bại tướng.
Tôi vô cùng yêu thích loại chính khí, nghiêm nghị, đã làm là phải nhổ cỏ tận gốc. Nhìn tên bại tướng kia bị đạp miệng phun máu tươi cuối cùng mí mắt giật giật chết bất đắc kỳ tử, mỗi lần đều khiến tôi kích động không thôi. Cho nên, khi tôi vô tình học được kiểu bơi chó, thật là có chút cảm giác hãnh diện của kẻ lưu lạc nhân gian, thực sự trong lòng muốn hét lên vui sướng.
Kết quả của biểu hiện vừa rồi là xảy ra vấn đề. Khi tôi xách dép thong thả lại gần thành hồ bơi, chuẩn bị liếc mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn Hàn Tiềm vẫn còn trong nước thì trượt chân một cái luộn nhào xuống nước. Vấn đề cốt yếu của bơi chó là thiên thời địa lợi nhân hòa, tư thế ngã xuống nước của tôi hoàn toàn không có sự chuẩn bị trước nên không có hít thở sâu, căn bản không nổi lên được sao còn có thể thể hiện gì được nữa.
Tôi chỉ mơ hồ nghe thấy âm thanh Hàn Tiềm rẽ nước bơi tới. Thật ra thời gian rất ngắn, tôi chìm trong nước, không ngừng chìm xuống đáy bể, lại cảm thấy hết sức dài, chờ anh rốt cuộc tới bên cạnh tôi, tôi cố gắng mở mắt ra, thấy biểu cảm trên mặt anh nghiêm túc mà trấn định. Mà tôi vốn bởi vì học được kiểu bơi chó nên vui đừa đến kiệt sức, lần này rơi xuống nước đạp nước mang tính tượng trưng mấy cái, cũng không giãy giụa kịch liệt, ngược lại lại rất giống với biểu hiện của Thư Ngôn trong《 Scandal 》tóc xõa tung trong nước, từ từ lơ lửng chìm xuống.
Đại nào thiếu không khí, không khí trong phổi cũng cạn, nhưng lại không thể há to miệng để hô hấp, chỉ cảm thấy sẽ chết chìm vì khí thở trong nước. Tôi chỉ cảm thấy toàn bộ máu dồn ngược lên đầu, chắc mặt cũng đỏ bừng lên rồi. Hàn Tiềm ôm lấy thắt lưng tôi nhưng lại không vội vàng kéo tôi lên khỏi mặt nước, từ từ đưa tay nâng mặt tôi. Tôi liều mạng lắc đầu ám chỉ anh mau chóng lên bờ, anh lại không them để ý tới.
Anh cường ngạnh giữ hai gò má tôi, tiến lại gần, trực tiếp truyền dưỡng khí cho tôi. Ban đầu còn là dịu dàng an ủi, dần dần nụ hôn có phần biến vị, có phần mãnh liệt, không còn đơn thuần là cứu trợ trong nước nữa, mà biến thành một nụ hôn cắn xé.
Cuối cùng khi tôi được Hàn Tiềm ôm lên khỏi mặt nước, mặc dù trên người vương đầy bọt nước, nhưng trên mặt lại cảm thấy nóng bừng như sắp bị thiêu cháy. Hàn Tiềm đẩy tôi lên thành bể, lại áp thân xuống. Tôi né tránh, vội vàng khoát tay: “Em không bị ngạt thở, không cần hô hấp nhân tạo.” Thế mà trong lúc cứu viện anh lại nổi lòng tham mãnh liệt. Một phát ấn tôi ngược trở lại rồi tiến tới.
Loại cảm giác này rất đặc biệt. Tôi và Hàn Tiềm mặc cũng không nhiều, xét trên một mức độ nào đó thì còn khá là ướt át, thậm chí còn ẩm ướt đến độ nước nhỏ giọt. Anh cúi xuống hôn tôi, cạy hàm răng tôi, động tác mạnh mẽ, dùng phương thức vừa hôn vừa liếm khiêu khích. Tôi bị anh hôn đến cảm thấy hít thở khó khăn, dùng sức đẩy mạnh mới đem anh tách ra.
Anh đỡ tôi, nhún vai: “Anh không biết em sẽ rơi xuống như vậy, nhưng hiện tại em vui vẻ hoạt bát như vậy, hẳn là anh cứu viện rất thành công.”
“Hô hấp nhân tạo cần đưa đầu lưỡi vào sao?” Huống chi rõ ràng tôi đâu có chết chìm.
Vậy mà một chút ngượng ngùng Hàn Tiềm cũng không có: “Không phải em nói giống như là bị một con chó săn liếm qua một lần sao. Coi như em đang vui vẻ trêu đùa con chó săn ấy là được rồi.”
Sau đó anh đứng lên, cầm khăn bông giúp tôi lau tóc, chiếc khăn mềm mại che tầm mắt tôi. Động tác của anh nhẹ nhàng, phảng phất như vừa rồi ở trong nước là một người khác. Chờ khăn bông bị lấy đi, anh dùng áo tắm của mình bọc tôi lại ôm lên: “Em luôn gặp nhiều sự cố như vậy.”
*********
Đêm đó, tôi ở lại phòng khách của nhà Hàn Tiềm, tắm xong, vốn định đi ngủ, Hàn Tiềm lại tới gõ cửa: “Anh mang hòm cứu thương tới, mắt cá chân của em cần phải xử lý một chút.”
Sau đó, tôi và Hàn Tiềm cũng không nói chuyện, tôi ngồi trên giường, thân hình anh cao lớn, vì giúp tôi kiểm tra mắt cá chân bị thương, cứ như vậy quỳ gối lên tấm thảm nhung dê trải dưới đất.
“Phải dán cao dán thôi, hơi sưng rồi!” Ngón tay anh lướt qua bắp chân tôi, giống như chuồn chuồn lướt nước rồi rời đi, làm cho thần kinh tôi kéo căng ra như dây đàn. Ngón tay Hàn Tiềm thon dài, cái loại ma sát lơ đãng đó, giống như yêu thương, an ủi cùng dịu dàng, trêu đùa.
“Đôi chân dài của em rất đẹp.” Anh ngẩng đầu nhìn tôi cười cười.
Lúc này trông Hàn Tiềm rất vô hại, hoàn toàn không có cái loại cảm giác bị áp bách, anh cứ như vậy đứng ở bên cạnh tôi, khiến tôi có ảo giác thực sự là một chú chó cực lớn rát ngoan ngoãn bên cạnh. Tôi nhớ tới khi tôi còn bé có nuôi một chú chó Husky Sibir, thân mật, bướng bỉnh, hướng ngoại. Có phần lông ở đầu hơi xù và chiếc đuôi rất đẹp.
Hàn Tiềm giúp tôi bôi thuốc, ngón tay chậm rãi xoa bóp vết thương, có vẻ rất kiên nhẫn. Chỗ mắt cá chân truyền tới mùi cay cay, hơi đau nhưng tê dại. Tôi không tự chủ được liềm ngâm khẽ một tiếng, thật sự là rất thoải mái. Con em thế gia không phải cái gì cũng tệ, Tống nhị thiếu gia cũng rất biết giúp phụ nữ chọn quần áo, cũng coi như là sở trường của anh ấy. Mặc dù động cơ tặng quần áo cũng không thuần khiết. Hàn Tiềm làm cái này thật ra rất thành thục, không biết trước đây vì lý do gì mà đi học tập, anh xoa bóp thực sự rất có nghề.
Ánh mắt tôi hồ nghi đại khái quá lộ liễu, anh lau dầu thuốc trên tay: “Vì Lam Lam mà học, khi còn bé con bé rất nghịch ngợm, hay thích đánh nhau với người khác, rất hay bị thương.”
Lúc này thực ra trong lòng tôi rất loạn, không biết nói tiếp thế nào, tối nay hình như cái gì cũng không phát sinh, rồi lại giống như bỗng nhiên cái gì cũng xảy ra. Hàn Tiềm nhìn tôi không nói lời nào, cũng không nói đến trọng tâm câu chuyện, lúc tôi co chân nhảy lò cò tới bên cạnh anh, anh đang quay lưng lại với tôi thu dọn lại hòm thuốc.
Tôi vừa muốn nói cảm ơn, vấn đề là trong lúc vô tình trong lúc đổi chân cảm thấy rất đau, mất trọng tâm trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất. Hàn Tiềm bỏ lại hòm thuốc, lại gần đỡ tôi dậy, nửa ôm nửa đỡ ném tôi trở về giường.
Anh nhìn tôi sâu xa: “Thẩm Miên, nếu như không phải là em, đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào khác, ba lần bốn lượt gặp chuyện không may trước mặt anh như vậy, anh nhất định sẽ cho rằng đó là thủ đoạn của cô ta.”
Sau đó, anh áp lại gần hôn lên trán tôi, là một nụ hôn chúc ngủ ngon: “Có lúc, em ngây thơ đến đáng sợ.” Ánh đèn trên cao chiếu xuống lưng anh, cái bóng ở trên tường giống như một con thú cực lớn. Giống như đang ngủ đông trong bóng râm vậy. Tôi thấy trong mắt Hàn Tiềm rực sáng có điều muốn nói lại thôi.
Tôi cũng muốn nói lại thôi. Đây là một buổi tối hỗn loạn, cái gì cũng rối tinh rối mù, như xe lửa chệch đường ray, hành tinh bay khỏi vũ trụ, cái ngốc nghếch, ngây ngô trong Thẩm Miên chìm xuống, khắp cơ thể tôi có sự lâng lâng lạ kỳ.
Sau khi Hàn Tiềm rời đi, tôi lăn qua lăn lại trên giường lớn không biết bao nhiêu vòng nhưng vẫn không ngủ được. Trong lòng phiền não, hốt hoảng, thấp thỏm, lo âu, hai mặt trong lòng đang giao chiến với nhau, trong đêm tối lại mất ngủ khiến cho cảm giác này càng bị phóng đại, cuối cùng tôi quyết định vén chăn ngồi dậy. Co chân muốn nhảy ra ngoài đi dạo.
Khi đi qua vườn hoa lại nghe thấy hình như có tiếng gì đó, tôi nhảy lại đó nhìn, phát hiện ra Hàn Tiềm đang ngồi trong một căn chòi nhỏ giữa vườn hoa uống rượu. Anh nhìn thấy tôi, tỏ ra rất kinh ngạc: “Muốn uống chút gì đó sao?”
Tôi rót một ly rượu đỏ, cứ thế cùng Hàn Tiềm đối mặt đối ẩm, rượu đỏ rất đậm đà, thậm chí tôi có cảm giác hơi say say.
“Không ngủ được à?” Giọng nói của Hàn Tiềm truyền tới, tay anh cũng đưa qua sờ mặt tôi, vô cùng thân thiết, tôi cảm thấy hình như anh đã say.
Sau đó, hình như anh nghĩ tới cái gì đó, đoạt lấy ly rượu trong tay tôi, hất ly rượu ra ngoài vườn hồng: “Em vẫn nên uống ít rượu thôi. Không tốt đâu. Lần trước nếu như không phải là anh, thật sự đã xảy ra chuyện rồi.”
Chờ anh trở lại, trong tay là một ly sữa tươi. Tống Minh Thành nói, một đứa trẻ hiền lành, trong sáng, ngây thơ mới uống sữa tươi. Người đàn ông vì em mà lấy sữa tươi thay rượu, chính là người đàn ông muốn bảo vệ em.
Ở bên ngoài, danh tiếng của tôi không được tốt cho lắm, nam minh tinh có quan hệ quen biết tôi, muốn giữ mình trong sạch cơ bản đều phải lên án tôi để tỏ ra mình có tư thái thanh cao. Ngược lại, Hàn Tiềm lại cư xử rất tốt, làm cho tôi có cảm giác hài lòng, ngay cả tính bảo vệ mạnh mẽ của Tống Minh Thành cũng có thể vượt qua, nhất thời khiến tôi có cảm giác được người khác yêu thương, che chở:”Thật ra thì rượu đỏ gì đó cũng không vấn đề gì, làm cái nghề này sao có thể không uống rượu được chứ. Scandal của em nhiều như vậy, mặc dù không phải tất cả đều là thật, nhưng tóm lại không hoàn toàn là không đúng. Anh cũng không cần quá để ý đến em. Chỉ là uống chút rượu thôi mà.”
“Thẩm Miên, em biết rõ em không phải người như vậy. Người trong sạch thì dù ở hoàn cảnh gì cũng không thay đổi. Em không tìm kiếm những gì mà các cô gái khác tìm kiếm. Có lẽ em không muốn, hoặc là người khác đã thỏa mãn em rồi.” Anh dừng lại một lúc: “Thực sợ em rất kỳ quái. Khi làm paparazzi, khi làm minh tinh, có cảm giác đó chính là nghề nghiệp của em, nhưng cũng có cảm giác không phải, dù em có thờ ơ, qua loa thì cảm cảm thấy kỳ lạ. Vừa dung tục lại thanh cao, vừa ngây ngô vừa khôn khéo, thực sực rất đặc biệt.”
Buổi tối khiến người ta mở lòng, sau đó là yêu cầu đánh giá lẫn nhau, lại đến phê bình và tự phê bình? Tôi cảm thấy mọi chuyện hình như đang đi hơi xa, đành cười cứng nhắc: “Hàn tiên sinh, anh uống nhiều rồi, đó chỉ là ảo giác thôi.”
Hàn Tiềm vậy mà lại không có phản ứng gì với lời cảnh báo muốn dừng câu chuyện của tôi: “Anh sinh ra trong một gia đình như thế này, được đầy đủ về mặt vật chất, nhưng lại ứng phó với mọi tình huống để gia cố cái thành trì này khiến nhiều khi anh cũng cảm thấy mệt mỏi. Cuộc sống có lúc chính là mục tiêu này nối tiếp mục tiêu khác. Ví dụ như Tống Minh Nguyên, ví dụ như cái nào thì nên kêu gọi đầu tư, từ khi bắt đầu đều do anh thiết định chu toàn. Tóm lại là bảo thủ không chịu thay đổi cách sống.”
“Nhưng hiện tại anh lại nguyện ý vì cuộc sống như thế mà phấn đấu, cũng coi như là có thể trải nghiệm một chút, theo lời người xưa nói, anh nguyện phấn đấu mười năm, đổi lại em ba năm vô ưu vô lo. Lời này quả nhiên khích lệ người ta đi liều mạng.” Lần này rốt cuộc anh quay đầu lại nhìn tôi, trong đôi mắt là sắc đen thâm trầm: “Phải bảo vệ thứ gì, đều phải do mình có năng lực. Định luật này thật sự đã khích lệ cánh đàn ông phải nỗ lực hết mình.”
Tôi không biết phải tiếp lời thế nào nữa, Hàn Tiềm lại nhấp một ngụm rượu đỏ, xoay xoay chiếc ly cao cổ xinh đẹp.
“Thẩm Miên, em có thể hoàn toàn không hiểu nhân tình thế thái, có thể xông ngang đánh thẳng, dùng chính phong thái của mình nhìn nhận cuộc sống, giống như khổng tước kiêu ngạo, dùng tính cách tự nhiên nhất, thuần khiết nhất để tồn tại. Muốn gió là gió, muốn mưa là mưa. Sôi nổi, không khắc chế, nóng nảy, buồn vui thất thường, pha trò, nói đùa, lười biếng, cái gì cũng không để ý, cứ như vậy, cũng rất tốt. Anh sẽ không để cho em phải bon chen đến sứt đầu mẻ trán, hoặc là bị thực tế mài giũa thành vô cảm, một ngày nào đó trở nên máy móc, ít nhất anh sẽ làm hết khả năng có thể để cho ngày này vĩnh viễn không tới. Chỉ cần một ngày còn có anh, em có thể mãi mãi không cần lớn lên, cứ tiếp tục ngây thơ như vậy. Thậm chí không có bất kỳ năng lực sinh tồn nà, cũng có thể sống tiếp thật tốt theo cách của riêng mình.”
Hàn Tiềm lau giọt nước nơi khóe miệng tôi: “Anh không muốn thấy em biến thành một người thành thục, lạnh lùng, cẩn thận khắc chế bản thân giống như những người phụ nữ khác, mọi thứ được phương thức hóa giống phương trình, đi trên con đường dựa vào trang phục và địa vị để đánh giá.” Giọng anh vô cùng dịu dàng, từ từ ngấm vào lòng người như thuốc độc.
Đây chính là đòn trí mạng.
Tôi từng mơ mộng cuộc sống như một con song, cuối cùng sẽ có một người đàn ông mỉm cười đưa tay ra cho tôi, dẫn tôi đi.
Lời giải thích của Hàn Tiềm thật sự khiến người ta động tâm, khiến người khác nghe theo, dựa vào có lẽ còn có sự sung bái. Đây là thiên tính, mà cái sự mạnh mẽ này nói cao xa thì như một vị thần còn gần hơn là người bảo hộ, người chỉ bảo, dẫn đường. Huống chi tôi lại cực kỳ thích cái thần thái này.
Đố kỵ, hận thù, thái độ thù địch, vui mừng, tim đập thình thịch, ta đã dành quá nhiều tình cảm phức tạp trên người người đàn ông này. Anh có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn ném tôi xuống hồ bơi, có thể lạnh lùng cảnh cáo tôi, có thể mặc dù chán ghét tôi, vẫn có thể tìm tới cửa gánh trách nhiệm sau đêm đó, có thể im lặng không lên tiếng giúp tôi hóa giải áp lực dư luận và truyền thông, có thể ở trong một đêm như hôm nay dịu dàng, tinh tế trò chuyện, có thể nói muốn bảo vệ. Có thể ở trong tình huống mưa thuận gió hòa nảy sinh ý muốn bảo vệ mạnh mẽ, muốn chiếm làm của riêng.
Vậy mà tôi lại thấy không hề phản cảm.
Lúc này, anh đưa tay cầm tay tôi: “Tay cũng lạnh rồi, đi thôi, khuya lắm rồi, anh đưa em về phòng ngủ.”
Tâm trí tôi vẫn còn đang bay tận nơi nào để mặc cho anh dẫn đi qua vườn hoa, qua hàng lang dài. Anh đứng ở cửa phòng hôn tôi. Lần này tôi nhón chân lên đáp lại anh.
Trong hành lang không có bật đèn, tôi lại có thể thấy chỉ trong nháy mắt, ánh mắt anh hiện lên sự vui mừng. Sau đó mọi chuyện tựa hồ cũng thuận lý thành chương (顺理成章: nghĩ là “Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suông sẻ (như thế nào đó)”.)
********
Tôi ngồi ở trên giường thấp thỏm, khẩn trương, sợ hãi, anh ôm tôi, hôn lên cổ tôi, chầm chậm trượt xuống. Ngón tay lành lạnh luồn vào trong áo tôi: “Có thể không?” Hơi thở của Hàn Tiềm dồn dập, hôn lên vành tai tôi, giọng khàn khan hỏi.
Tôi gật đầu.
Thật ra nói thật, tôi tình nguyện Hàn Tiềm chỉ lo cho bản thân, nên thế nào thì như thế, có thể gạt qua cảm nhận của tôi thì tốt. Đáng tiếc, lần này anh lại mười phần dịu dàng, khác hẳn so với tác phong hung hãn lần trước, mở hai chân tôi ra nhưng sau đó lại không lập tức hành động, ngược lại vén mấy sợi tóc ướt dính mồ hôi trên trán tôi, tinh tế phủ những nụ hôn dày đặc, tay mơn trớn lưng, rồi xuống thắt lưng tôi, sau đó lần xuống dưới.
Trong đêm tối ngược lại độ bén nhạy lại cao hơn rất nhiều lần. Nụ hôn dịu dàng của anh bắt đầu thay đổi, mang theo chút gặm cắn trên ngực tôi, trong đêm tối yên tĩnh có thể nghe thấy cả tiếng hôn, liếm ướt át vang lên. Tay anh bao trùm ngực trái tôi, dừng lại rất lâu, giống như đang cảm nhận mạch đập phía dưới đang nhảy lên từng nhịp, sau đó hành động mang theo tình sắc, yêu thương phủ lên. Trong đầu tôi giống như có hàng ngàn ngôi sao nổ tung, mê muội, chỉ còn lại một câu “Khinh lung mạn nhiên mạt phục khiêu
Sơ vi “Nghê thường”, hậu “Lục yêu”.” (Trích Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị). Lúc đó, tâm tình xa lạ, phức tạp.
Tôi có thể cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể, lại cảm thấy dường như cơ thể không còn chịu sự khống chế của tôi nữa, hoàn toàn thuận theo Hàn Tiềm. Anh là người dẫn dắt, anh là tài xế, còn tôi chỉ là một hành khách hoàn toàn không biết gì, anh có thể mang đến tôi đến bất kỳ đâu mà tôi muốn đi, những nơi tôi chưa từng đến. Mà đoạn đường này phong trần lắc lư còn có sự lay động nhẹ nhàng, tất cả đều nằm trong tay anh.
Đàn ông, đại khái trời sinh ở trên giường đều thích trở thành vua thiên hạ.
Hàn Tiềm áp chế sự run rẩy yếu ớt của tôi, lại bắt đầu một màn môi lưỡi dây dưa, đầu lưỡi ra vào giống như giao hợp, sau đó cuối cùng anh cũng rời đôi môi tôi, lấy ngón tay miết nhẹ lên môi tôi lau đi sợi nước óng ánh, sau đó đưa ngón tay vào trong miệng tôi khuấy đảo. Tay tôi ôm lấy lưng anh, lúc này cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng đang tích tụ và hơn nữa là sự khắc chế bản thân, tựa hồ như sắp phun trào.
“Ngoan, liếm ướt nó.” Hàn Tiềm một bên hôn tôi trấn an, một bên dùng ngữ khí dụ dỗ và thái độ không cho cự tuyệt khống chế thân thể tôi. Tôi ngoan ngoãn nghe lời, dùng đầu lưỡi dây dưa ngón tay anh, không có kỹ xỏa, giống như hồi bé ăn kẹo đường trêu đùa lung tung trong miệng. Ngón tay anh còn lưu lại mùi vị của rượu đỏ. Hòa tan trong miệng phảng phất hương rượu ngon lâu năm, tôi cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, có cảm giác lâng lâng say rượu.
Mà chờ khi anh rút ngón tay ra, rốt cuộc tôi cũng biết ngón tay này muốn đi đâu, cảm thấy quẫn bách vô cùng, quả thực trong nháy mắt tỉnh rượu.
“Lấy ra đi, lấy ra đi!” Tôi nhéo lưng anh, cố sức chống cự, nhưng ngón tay vẫn tiến quân thần tốc, vừa tiến vào, vừa cọ gãi.
Người tôi căng như dây đàn, cái loại cảm giác sợ hãi xa lạ khiến cho tôi giống như một con cá cạn nước, lập tức có thể chết khát. Hàn Tiềm giống như một người lương thiện muốn cứu tế, cứu viện, nhưng lại càng khiến tôi them khát khô cổ.
“Ngoan, đừng khép chân lại, mở rộng ra chút, ngoan, đừng khẩn trương. Sẽ không đau đâu.” Hình như anh cũng đang rất đè nén, một tay đè bụng tôi lại trấn áp sự giãy giụa của tôi, một tay vẫn còn khuấy đảo bên trong, mà từ sự run rẩy trên đầu ngón tay anh, dường như tôi có thể cảm thấy tên đã lắp vào cung.
Đến khi anh rút ngón tay ra, tôi cũng đã giống như trải qua một cuộc chiến, mồ hôi đầm đìa, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, cúi xuống hôn lên thắt lưng tôi rồi trượt dần xuống mặt trong đùi.
Trong thân thể tôi như dấy lên một loại khát vọng xa lạ. Rất muốn ăn kẹo, nhưng trước khi tôi chạm vào thì Hàn Tiềm thu lại. Chỉ để lại ấn tượng là một chút vị ngọt, nhưng lại không thể thưởng thức hơn được gì. Thật khó chịu.
Cho nên cuối cùng khi anh vùi vào trong thân thể tôi, tôi lại thở phào một hơi.
Trước đây có đọc một câu chuyện, để đề phòng con lừa không chịu bước về phía trước, chủ nhân của nó thường treo một củ cà rốt trước mắt nó, nó muốn ăn củ cà rốt, sẽ phải bước về phía trước. Trong tình huống này, tôi giống như con lừa ngu ngốc kia. Khi ăn được củ cà rốt treo trước mặt đã lâu kia, cảm tưởng như cả thể xác lần tinh thần đều vui sướng, hãnh diện, lại không biết suy nghĩ sâu xa, mình rõ ràng vẫn là đối tượng bị tư bản chủ nghĩa bóc lột. Đối phương cho bạn ăn củ cà rốt, cũng chính là muốn cưỡi bạn. Cái thủ thuật, kỹ xảo cưỡi ngựa này, cũng có thể biến thành quan hệ cung cầu. Bày ra cái mà bạn muốn, nhưng càng muốn lại càng không được, đến khi có được ngược lại lại cảm thấy cảm kích người vẫn luôn nhử bạn.
Quá trình vẫn có chút đau, sau khi toàn bộ dị vật đi vào trong cơ thể là cảm giác ê ẩm, căng trướng. Đột ngột co rút ở trong cơ thể tôi, quả nhiên thứ này hung tàn hơn, đáng sợ hơn ngón tay nhiều.
Ban đầu, ước chừng Hàn Tiềm rất để ý đến cảm nhận của tôi, không lập tức hành động, nhưng không lâu sau thì bắt đầu hạ thủ. Động tác dứt khoát, mạnh mẽ, tôi không nén được ngâm nga thành tiếng. Dương như anh như được khích lệ càng gia tăng sức lực, thẳng lưng luật động. Tôi bị anh va chạm như đứng trước đầu song ngọn gió, nói chính xác hơn là như bị con song lớn ập đến, mắt thấy sẽ bị xô chết trên bờ cát.
Vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
Bản năng muốn thoát khỏi trung tâm nước xoáy, lại chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, cố sức lấy tay đẩy anh, vất vả lắm mới thừa dịp anh phân tâm thoát ra ngoài, rồi lại giữ chặt thắt lưng kéo về. Vật kia lại một lần nữa ra vào trong cơ thể tôi.
“Ngoan, đừng tránh. Anh nhẫ nhịn rất khó chịu. Anh đừng lộn xộn, chúng ta từ từ làm.” Hàn Tiềm vừa trấn an tôi, vừa tiếp tục kiềm chế đến khổ sở. Tôi nhìn những giọt mồ hôi từ trên người anh rơi xuống, trong sự hoảng hốt còn nhớ tới “Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa rộng cày”, dùng trong trường hợp này ngược lại lại phù hợp ý cảnh. Tóm lại đều chỉ cày cấy, chỉ là ruộng đất không giống nhau.
Sau khi tất cả đã kết thúc, tôi có chút mệt mỏi, nằm ở trên giường lúc này mới ngây ngô dại dột nghĩ, quả nhiên giường của Hàn Tiềm không tốt, bởi vì leo lên rồi có thể xuống được hay không là một vấn đề rất đáng để tranh luận. Hàn Tiềm có một loại sát khí ghê gớm.
Lần này anh rất dịu dàng cũng rất khắc chế. Bởi vì mắt cá chân của tôi còn bị thương, nên tư thế khi hành động anh có phần băn khoăn. Lần này, Hàn Tiềm tương đối bảo thủ, không có theo trào lưu mới, yêu cầu kỹ thuật có độ khó cao như lời Tô Đình nói như trói vào cột đèn Italia. Cuối cùng, thậm chí anh còn giúp tôi còn giúp tôi xoa bóp thắt lưng, hôn lên mắt cá chân tôi. Tôi chỉ cảm thấy hơi đau một chút, cũng không giống như lần trước say rượu mơ hồ cùng anh một trận gió xuân sau đó như bị xe lu nghiền qua giống như sắp tan vỡ vậy.
“Sau này làm việc phải để ý một chút, đừng để thường xuyên bị thương như vậy.” Giọng anh dịu dàng, tôi mơ mơ màng màng đáp một tiếng, cộng thêm chuyện qua đi dù sao cũng có chút lung túng, ngượng ngùng, không thể làm gì khác hơn là đem chăn trùm qua đầu quấn lại giả bộ ngủ.
Nhưng Hàn Tiềm lại không để cho tôi ngủ ngay: “Lại đây, anh ôm em đi tắm.” Anh ôm thân hình xụi lơ của tôi vào phòng tắm, xả nước xong, thử độ ấm, mới đặt tôi vào. Nước rất ấm, xương sống, thắt lưng tôi đều đau, mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật trong nước, thiếu chút nữa trượt vào trong bồn tắm. Hàn Tiềm thở dài một tiếng, rốt cuộc không bỏ được tôi, vén tay áo đi tới.
Sau đó, tôi vạn phần hối hận về hành vi lười biếng của mình trong phòng tắm. Hàn Tiềm giúp tôi tắm, tôi không phối hợp, lại lười biếng nằm không muốn động, hậu quả trực tiếp chính là trong lúc giằng co quần áo của Hàn Tiềm ướt hết, ánh mắt lại trở nên khát máu.
Sau đó, chúng tôi lại ở trong phòng tắm làm một lần nữa. Lúc này tôi cũng đã tỉnh táo, báo chặt bồn tắm muốn chạy ra ngoài. Đáng tiếc, do nước trơn. Tôi trượt ngã vào trong lòng Hàn Tiềm. Anh nhéo cái mặt ướt nhẹp của tôi, vô cùng vui vẻ hôn tôi, trên mặt thần sắc ẩn nhẫn, hạ thân cũng dựng thẳng đứng dữ tợn.
“Ngồi xuống.” Anh vừa nói, vừa kéo thắt lưng tôi xuống. Hai chân tôi run lên, nhất thời không biết mình sắp thua. Đến khi thuận đà ngồi xuống, chỉ cảm thấy thân thể lại bị lấp đầy, nhưng bởi vì đang ngồi trong nước nên nước theo đó tràn vào, càng thêm tê dại, căng trướng. Cũng may Hàn Tiềm lần này càng ôn nhu, không có như vừa rồi nhất định không buông tha.
Chúng tôi mặt đối mặt ôm nhau trong nước. Tôi mệt mỏi ngả vào trong lòng anh. Anh vuốt tóc tôi cười: “Thoải mái lắm sao?”
Tôi nào còn sức lực để trả lời thoải mái hay khó chịu, chỉ giống như con cún bò ra khỏi bồn tắm leo lên trên giường ngủ, anh ôm tôi nằm trên giường. Đêm đó tuy rằng mệt mỏi không còn chút sức lực nào, nhưng tật xấu khi ngủ của tôi ngược lại lại phát huy hết mức, trong đêm có tỉnh lại mấy lần, mỗi lần tôi hơi cử động, Hàn Tiềm sẽ sát lại ôm tôi chặt hơn một chút, giống như thứ gì đó rất trân quý, giấ ở trong ngực không muốn người khác mơ ước. Như vậy mấy lần, tôi đều cảm thấy đêm đó có phải anh cũng hôn lên trán tôi trấn an, bản thân cũng không hề ngủ.
Buổi sáng khi tỉnh dậy, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, liếc mắt sang bên cạnh hiển nhiên nửa giường bên kia không có người nằm, trong ánh nắng sớm mai tôi bỗng cảm thấy hoảng hốt. Dường như mọi chuyện xảy ra tối hôm quả đều là mộng cảnh. Trong lòng trái lại lại không hề lo lắng, giống như người nào đó giúp tôi ngăn cách với vòng giải trí xa hoa, hào nhoáng, là xinh đẹp hay mục nát, chỉ để lại một không gian thanh tĩnh, an bình.
Lúc tôi đang ngẩn người thì Hàn Tiềm khoác áo choàng tắm đẩy cửa phòng tắm bước ra, đi tới vuốt đầu tôi. Gần đây, anh đối xử với tôi cảm giác giống như đang cưng chiều thú cưng, mà tôi cũng không ghét sự thân mật này.
Vừa tắm xong, tinh thần Hàn Tiềm cũng dễ chịu hơn lại rất thỏa mãn, thần sắ có chút lơ đãng, ung dung cùng lười nhác, hàng lông mi dày hơi rủ, đầu cúi xuống khiến người khác rung động.
Anh đi tới ôm tôi đặt lên trên đùi: “Đưa tay qua đây.”
Tôi đưa tay ra, vô cùng thắc mắc không biết anh định làm gì.
Lại thấy anh cầm chiếc bấm móng tay bắt đầu giúp tôi sửa lại từng móng tay. Tôi cúi đầu nhìn tay, mới phát hiện bàn tay trái có hai móng tay bị gãy, tối hôm qua hình như đầu ngón tay còn bị chảy một ít máu, hiện tại máu đã đông, chỉ còn lại một màu đỏ sậm.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ: “Bị gãy lúc nào nhỉ? Thực sự một chút ấn tượng cũng không có.” Ngược lại Hàn Tiềm tuy không phải người trong cuộc lại có thể biết rõ rang tôi bị gãy móng tay.
“Tối hôm qua em cào anh rất nhiều lần, vô cùng tàn nhẫn, lưu loát đến mức móng tay cũng gãy, để lại trên lưng anh bao nhiêu vết thương, hiện tai sau khi ngủ một giấc bản thân lại quên mất.” Nói xong anh cởi áo choàng tắm cho tôi nhìn vết cào trên lưng. Đúng là hồng hồng một mảng, giống như đồ đằng (hoa văn tượng trưng trên vật tổ còn gọi là totem). Có một vết cào vô cùng rõ ràng, quanh co kéo dài đến cổ anh, sợ là phải mặc áo cao cổ mới có thể che được. Hàn Tiềm nhìn theo ánh mắt tôi quả nhiên cũng nhìn thấy, anh thở dài, day day mi tâm (vùng giữa hai lông mày): “Lần sau phải ngoan ngoãn. Muốn cào cũng không thể cào ở chỗ dễ nhìn thấy như vậy.”
Nói xong còn vuốt ve, trêu chọc cằm tôi: “Em xem, anh không co thói quen không tốt nào, trên người em một chút dấu vết cũng không có.” Sau đó, anh nghiêng đầu bổ sung một câu: “Tóm lại anh rất tôn trọng nghề nghiệp của em, ít nhất trên cánh tay, trên đùi, những chỗ lộ ra ngoài đều không có dấu vết.”
Tôi yên lặng nghiêng đầu. Anh lại thừa thắng truy kích, thổi nhè nhẹ vào tai tôi. “Lần thứ hai” anh hôn lên vành tai tôi, biểu tình thỏa mãn.
Cả người tôi không còn chút sức lực nào, cả người uể oải khiến đại não cũng không hoạt động linh hoạt được, lười đi suy xét cái gì “lần thứ hai”, chỉ yên lặng ngồi trên đùi Hàn Tiềm, nhìn anh giúp tôi sửa móng tay. Ngoan ngoãn như là con mèo béo của anh.
Trong đời người cố thể có rất nhiều xúc động, có lẽ đa số sẽ là ví dụ để nghiệm chứng câu “xúc động là ma quỷ”, kết quả của xúc động có thể là chưa chuẩn bị tốt đã bắt đầu, hoặc là hành động mà không suy nghĩ, cuối cùng đụng phải tường, vấp phải trắc trở đến đầu rơi máu chảy. Thế nhưng tôi lại vĩnh viễn tin tưởng, có chút xúc động, mặc dù ngây ngô, không thành thạo, thậm chí là non nớt, nhưng con người luôn phải trải qua giai đoạn như vậy, vì một lần xúc động nào đó, mà thay đổi hành động. trong một cái chớp mắt nào đó, đúng cảnh, đúng người, đúng thời gian, đi làm một chuyện.
Dù sao xúc động có lúc cũng có thể gặp được nhiều cảnh đẹp. Như sáng nay, được đắm mình trong ánh nắng một trời trong phòng khách cũng rất tổ, được Hàn Tiềm ôm vào lòng cũng rất tốt.