Đọc truyện Thằng Quỷ Nhỏ – Chương 7
Khải lại qua nhà Nga, lần này cách lần trước có hai ngày. Sở dĩ Khải không đợi lâu hơn bởi anh đã bàng hoàng phát hiện ra khoảng cách giữa Nga và Quỳnh đang nhích gần lại. Hôm Nga và Quỳnh “bắt liên lạc” lại với nhau, Khải đã nhìn thấy hết. Hôm đó, Khải đứng lấp ló ngoài cửa sổ như một tên trộm. Và Khải cảm thấy lo âu khi thấy Nga và Quỳnh cười nói thật vui vẻ, bóng mây u ám hôm nào có vẻ đã trôi xa, thật xa.
Trước nguy cơ đó, Khải không thể án binh bất động được. “Chiến trường” trong lớp đã bùng nổ trở lại thì “chiến trường” ở nhà càng phải sôi sục hơn gấp bội. Nghĩ vậy, anh tức tốc qua thăm… chị Ngàn.
Lần này, thay vào chỗ mấy băng nhạc là những cuốn sách. Khải đã quyết định rồi. Phải sử dụng nhiều loại “vũ khí”, nhẹ có, nặng có. Phải “tấn công” đối phương bằng nhiều thứ hỏa lực thì may ra mới có cơ hội dành chiến thắng. Và Khải đã bước chân ra khỏi nhà với một chồng sách nặng trĩu trên tay.
Hên cho Khải, người ra mở cổng chính là Nga. Khải sợ nhất là đụng phải thằng Ngoạn bộp chộp.
Nhưng hên mà xui, vừa mở cổng Nga vừa cười hỏi:
– Anh qua thăm chị Ngàn hả ?
Câu hỏi đột ngột của Nga khiến Khải chết sững. Hóa ra Nga cũng chẳng khác gì thằng Ngoạn, lúc nào cũng tìm cách “chơi quê” Khải.
Sau một thoáng bàng hoàng, Khải dần dần bình tĩnh trở lại. Và mặc dù đang giận tím ruột, anh vẫn giữ vẻ thản nhiên:
– Tôi qua thăm chị Ngàn và Ngoạn. Và cả… Nga nữa.
Nga nói, vẫn giữ nguyên nụ cười “d- ghét” trên môi:
– May mà anh qua sớm. Suýt chút nữa Nga đã đi chơi nhà bạn rồi.
Khải thấp thỏm:
– Vậy bây giờ Nga có định đi không ?
Nga tỉnh bơ:
– Đi chứ! Nhưng lát nữa Nga mới đi.
Khải không nói gì. Anh chỉ khẽ tằng hắng. Lát nữa đi cũng được. Dù sao gặp Nga một chút cũng còn hơn không. Cứ mang tiếng là “bạn chị Ngàn” hoài cũng khổ. Khải hớn hở nhủ thầm và “nỗi buồn bạn chị Ngàn” bay biến đâu mất.
Đang ngồi trong nhà, thấy Khải vào, chị Ngàn kêu lên vui vẻ:
– Ồ, Khải qua chơi hả ?
Rồi không đợi Khải trả lời, chị liền hỏi tiếp khi chợt nhìn thấy chồng sách Khải ôm trong tay:
– Em đem tập vở qua học chung với Nga hả ?
Nói xong, chị Ngàn quay sang nhìn Nga và mỉm cười khi thấy Nga đang nguýt chị một cái dài cả chục cây số.
Cả Khải cũng bị bất ngờ trước câu hỏi “khủng khiếp” của chị Ngàn. Anh đỏ mặt:
– Dạ không ạ. Có mấy cuốn sách hay, em đem qua cho chị với… Nga đọc.
Vừa nói Khải vừa đặt mấy cuốn sách lên bàn.
Trong khi Nga ngồi im thì chị Ngàn cầm lên từng cuốn một, lật tới lật lui. Toàn sách trinh thám. George Simenon. Agatha Christie. James Hadley Chase… Và cái tên sách nào nghe cũng rùng rợn: Dấu vết kẻ sát nhân, Ai là thủ phạm, Tận cùng là cái chết…
Đọc lướt qua, Chị Ngàn rụt cổ:
– Đọc cái tựa thấy ghê quá!
Khải cười:
– Ngó vậy chứ hay lắm đó chị. Đọc hồi hộp d- sợ.
Chị Ngàn xếp mấy cuốn sách lại, gật gù:
– Ừ, để chị xem thử. Nếu hay, chị mượn em thêm những cuốn khác.
Khải hào phóng:
– Để mai mốt em đem qua. Loại sách này nhà em nhiều lắm. Chất đầy cả một tủ.
Vừa khoe, Khải vừa liếc Nga. Khải chờ Nga có ý kiến nhưng anh thất vọng thấy Nga chẳng nói gì. Nga cứ ngồi nhìn đâu đâu. Nga chẳng quan tâm gì đến “dấu vết kẻ sát nhân” mà hình như đang nhìn ngắm cái dấu vết quỉ quái nào đó bên ngoài cửa sổ. Bất giác Khải nhìn theo ánh mắt của Nga. Nhưng Khải chẳng nhìn thấy gì cả. Bên ngoài chỉ có bầu trời mênh mông với những cụm mây trắng trôi lừ đừ. Trông phát chán. Vậy mà Nga cứ trông hoài.
Chẳng dừng được, Khải sốt ruột lên tiếng:
– Nga có thích đọc mấy cuốn sách này không ?
Câu hỏi của Khải làm Nga giật mình. Nó quay vào:
– Anh hỏi gì Nga vậy ?
Khải chỉ tay vào mấy cuốn sách trên bàn:
– Sách của Agatha Christie nè. Nga thích không ? Người ta quay thành phim rồi đó.
Nga cắn môi. Chẳng lẽ Nga nói là mình không thích truyện trinh thám. Ngập ngừng một lát, thay vì trả lời câu hỏi của Khải, Nga hỏi lại:
– Anh có cuốn Nô tì Isaura không ?
Khải liếm môi:
– Nô tì Isaura hả ? Tôi… không có. Tôi định ít hôm nữa mới mua.
Nga nheo mắt:
– Thế cuốn Những con chim ẩn mình chờ chết, anh có không ?
– Những con chim ẩn mình chờ chết hả ? – Khải bối rối đáp – Tôi cũng không có. Nhưng có cuốn… Tận cùng là cái chết. Đằng nào cũng “chết” vậy. Cuốn này hay lắm!
Nga bật cười:
– Anh đúng là người ưa khôi hài. Nga hỏi cuốn này, anh lại quảng cáo cuốn kia.
Câu nói của Nga khiến Khải đỏ mặt. Khải loay hoay chưa biết nói sao thì chị Ngàn đã kịp thời “cứu bồ”. Chị nạt Nga:
– Em thật buồn cười. Em làm như nhà Khải là cái thư viện vậy, hỏi cuốn nào là có cuốn đó ngay.
Nga chớp mắt:
– Thì em chỉ hỏi vậy thôi…
Đang nói, Nga chợt kêu lên:
– Chết rồi! Em phải lại nhà bạn ngay bây giờ. Tr- hẹn gần nửa tiếng rồi.
Rồi đứng lên, Nga quay sang Khải:
– Anh Khải ngồi chơi với chị Ngàn nghen! Nga phải đi bây giờ!
Khải gật đầu:
– Ừ, có việc thì Nga cứ đi. Tôi ngồi chơi, lát về.
Khải nói mà mặt mày buồn thiu.
Thấy vậy, chị Ngàn tìm cách an ủi Khải. Chị nói:
– Mấy băng nhạc hôm trước em cho mượn, nghe hay ghê!
Lời khen của chị Ngàn kịp thời giúp Khải lấy lại tinh thần. Và anh chợt nhớ tới “phương án tấn công từ xa” của mình. Suýt chút nữa mình đã để cho những tình cảm mềm yếu làm hỏng cả kế hoạch, Khải tự trách, buồn Nga làm gì, trong thời điểm này thì thái độ của Nga hẳn như thế thôi. Trước mắt là phải chinh phục chị Ngàn, rồi tới Ngoạn, rồi tới ông bố suốt ngày đi vắng, cuối cùng rồi mới tới Nga. Vậy mà khi nãy mình quên béng đi mất, ngốc thật!
Sau khi tự “đả thông” cho mình, Khải quay sang trò chuyện với chị Ngàn một cách vui vẻ và thoải mái như thể anh vừa được Nga ban cho một ánh mắt âu yếm trước khi đi ra khỏi nhà vậy.
Hôm đó, Nga ở chơi nhà Hạnh gần suốt cả buổi chiều.
Và cũng trong suốt cả buổi chiều hôm đó, nó quên béng mất Khải. Chỉ khi về đến nhà, đụng độ với chị Ngàn, Nga mới nhớ tới “vị khách không mời mà đến… hoài” đó.
Nga vừa ló mặt vào nhà, chị Ngàn đã trách liền:
– Chị đã nói bao nhiêu lần mà em chẳng bỏ cách cư xử thiếu tế nhị của mình!
Chỉ nghe thoáng qua lời nhấm nhẳng của chị Ngàn, Nga biết ngay chị đang nói đến Khải. Nga bực mình hỏi lại:
– Em làm gì mà chị bảo là thiếu tế nhị ? Em có việc thì em phải đi chứ!
Chị Ngàn khịt mũi:
– Chị không nói đến chuyện em đi tới nhà bạn. Chị muốn nói về mấy cuốn sách kìa!
Nga ngơ ngác:
– Mấy cuốn sách nào ?
Chị Ngàn nhăn mặt:
– Em đừng làm bộ! Mấy cuốn sách Khải đem cho mượn chứ mấy cuốn sách nào!
– Mấy cuốn sách đó thì có liên quan gì đến em ?
– Sao lại không liên can ? – Chị Ngàn hừ giọng – Khải đem mấy cuốn sách đó đến là để cho em mượn. Người ta đã có lòng như vậy mà em lại chê õng chê eo.
– Em chê hồi nào ?
– Không chê thì cũng như chê. Sách của người ta đem tới, em không thèm liếc mắt đến một cái, lại còn đi hỏi đâu đâu, nào là Nô tì Isaura, nào là Những con chim ẩn mình chờ chết. Em làm như sách của Khải là đồ bỏ đi vậy.
Nga chép miệng:
– Chị chỉ nói oan cho em. Em không nói đó là đồ bỏ đi. Nhưng em không thích. Em không thích truyện trinh thám.
Chị Ngàn nhún vai:
– Em không thích là quyền của em. Nhưng ít ra em cũng đừng làm người ta buồn lòng.
Thấy chị Ngàn khăng khăng kết tội mình, Nga không cãi nữa. Bao giờ cũng vậy, h- chị Ngàn tỏ ý giận dỗi, Nga đều làm thinh.
Ngoạn nãy giờ ngồi thu chân trên ghế xem Nga và chị Ngàn cãi nhau. Hồi chiều Ngoạn đi chơi nên nó không biết đầu đuôi sự việc như thế nào. Nhưng nghe hai người chị nói qua nói lại một hồi, Ngoạn cũng lờ mờ đoán ra mọi chuyện.