Đọc truyện Thằng Quỷ Nhỏ – Chương 12
Một buổi sáng ngủ dậy, Nga ngạc nhiên thấy trong lọ hoa đặt trên đầu tủ buýp-phê có cắm một bông hồng.
Lọ hoa trước nay vẫn bỏ không và trong một thời gian dài, nó nằm cô độc và lạnh lẽo trên đầu tủ, nay tự dưng “nở” một bông hoa, trông nó tươi tắn hẳn lên.
Nga tò mò bước lại gần và phát hiện đó là một bông hoa giấy. Bông hoa được làm rất khéo, nhìn từ xa Nga cứ tưởng là hoa thật.
Không biết chị Ngàn kiếm ở đâu ra một bông hoa xinh xắn như thế này ? Vừa ngắm nghía bông hồng, Nga vừa vẩn vơ tự hỏi.
Nga định hỏi chị Ngàn về bông hoa, nhưng rồi bận bịu sửa soạn quần áo sách vở để đến lớp cho kịp giờ, Nga quên béng đi mất.
Đến trưa đi học về, vừa bước vào nhà trông thấy lọ hoa, Nga mới sực nhớ.
Nga chạy đi tìm chị Ngàn. Nga bắt gặp chị đang ngồi gọt khoai dưới bếp. Nhưng Nga chưa kịp hỏi, chị Ngàn đã nheo mắt nhìn Nga, trêu:
– Lúc này em “ghê” quá hén ?
Nga ngẩn người:
– Chị nói gì vậy ?
Chị Ngàn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi:
– Chị nói lúc này em “ghê” quá hén!
Nga bối rối vuốt tóc:
– Em làm gì mà chị bảo “ghê” ?
Thấy Nga vờ vịt, chị Ngàn quyết định hỏi thẳng:
– Vậy chứ anh chàng nào tặng hoa cho em vậy ?
Nga ngơ ngác:
– Làm gì có anh chàng nào tặng hoa cho em!
– Em lại chối!
– Em không chối!
– Vậy chứ bông hồng trong lọ hoa ở đâu ra vậy ?
Nga há hốc miệng:
– Ơ, em đâu có biết! Em tưởng chị cắm vào đó chứ! Em thấy bông hồng từ hồi sáng, định hỏi chị, rồi quên mất.
Tới lượt chị Ngàn sửng sốt:
– Ủa, vậy không phải bông hoa của em hả ? Vậy ai cắm hoa vào lọ vậy ?
Nga chép miệng:
– Em cứ tưởng chị!
– Chị cứ tưởng em!
Nói xong, hai chị em nhìn nhau, cắn môi suy nghĩ.
Lát sau, chị Ngàn tặc lưỡi:
– Hay thằng Ngoạn ?
Nga lắc đầu:
– Không phải đâu! Ngoạn làm gì có hoa mà cắm!
– Vậy chứ ai ? Chẳng lẽ nhà mình có ma ?
Nga nhìn chị, giọng dè dặt:
– Em nghi…
Chị Ngàn hồi hộp:
– Em nghi sao ?
Nga nói quanh:
– Đây là hoa hồng!
Chị Ngàn sốt ruột:
– Thì hoa hồng chứ sao!
Nga ngập ngừng:
– Thì hoa hồng! Nhưng hoa hồng nó khác các loại hoa khác!
Chị Ngàn có vẻ bực bội:
– Nói chuyện với em chán ơi là chán! Ai chẳng biết điều đó! Chứ chẳng lẽ hoa hồng nó lại giống các loại hoa khác ?
Nga nhăn nhó:
– Em nói khác là khác cái ý nghĩa kìa!
Đến đây thì chị Ngàn bắt đầu hiểu ra. Chị gật gù:
– €, ý em muốn nói hoa hồng tượng trưng cho tình yêu chứ gì ?
Nga lặng lẽ gật đầu.
Chị Ngàn mỉm cười:
– Như vậy, chị biết em nghi ai rồi!
Thấy Nga làm thinh, chị Ngàn hỏi tới:
– Em nghi Khải phải không ?
Nga chớp mắt:
– Em chỉ đoán vậy thôi.
Chị Ngàn nói, vẻ nghĩ ngợi:
– Cũng có thể.
Rồi chị lẩm bẩm như tự nói với mình:
– Khải đến chơi, và trước khi ra về, thừa lúc không ai để ý, Khải lén cắm hoa vào lọ, thế là…
– Thế là sao ? – Nga giương mắt nhìn chị.
Chị Ngàn cười:
– Thế là Khải dã nói được điều mình muốn nói!
Nga “hứ” một tiếng :
– Còn lâu.
Sau vụ đó, hai chị em thỏa thuận là sẽ không hỏi han gì Khải. Cứ để xem anh chàng này ranh mãnh đến độ nào. Thời gian gần đây, đọc mấy cuốn sách trinh thám Khải cho mượn, chị Ngàn cũng háo hức muốn thử làm thám tử một lần xem như thế nào. Và nếu chị có bắt quả tang Khải cũng chỉ để trêu Khải chơi, chứ chị chẳng muốn làm buồn Khải chút nào.
Nga lại khác. Ngay từ đầu, Nga đã muốn hỏi thẳng Khải và bộc lộ phản ứng của mình. Nhưng Nga sợ Khải chối. Khải mà chối biến, hẳn Nga sượng sùng chết được. Nó định bụng sẽ bắt tận tay cái trò tỏ tình lén lút bằng hoa của Khải. Lúc đó, rồi sẽ biết. Hãy đợi đấy!
Khải chẳng để Nga và chị Ngàn “đợi” lâu. Năm ngày sau, trong lọ hoa đã được canh gác cẩn mật, bên cạnh bông hồng, “nở” thêm một bông cẩm chướng.
Bông cẩm chướng “nở” bí mật như một trò ảo thuật khiến Nga tức điên. Còn chị Ngàn thì cười cười:
– Thế là chị em mình đã để “lọt lưới” thêm một lần nữa.
Nga vùng vằng:
– Y như là ăn trộm ấy!
Chị Ngàn chọc Nga:
– Ăn trộm đâu mà ăn trộm! Người ta ra vào bằng cửa trước đàng hoàng!
Nga “hứ” một tiếng rồi im bặt. Chị Ngàn nói đúng quá làm Nga xuôi xị. Ừ, Khải tới chơi công khai chứ đâu có lén lút! Chỉ tại mình lơ đ-nh thôi! Lần sau, mình phải theo dõi Khải từng giây một mới được!
Trong khi đó, Khải vẫn qua chơi nhà Nga một cách bình thường. Thái độ của Khải vẫn thản nhiên như không. Cũng như Nga và chị Ngàn, Khải không hề nhắc một lời nào đến những bông hoa. Thậm chí khi nhìn thấy chúng khoe sắc trên đầu tủ, Khải còn làm ra vẻ ngạc nhiên reo lên:
– Ôi, những bông hoa đẹp quá!
Những lúc đó, chị Ngàn ngồi cười ruồi, còn Nga thì mím môi tức tối.
Hai, ba lần liên tiếp, Nga ngấm ngầm dò xét Khải, thẳng thấy Khải giở trò gì. Lọ hoa trên đầu tủ vẫn chỉ có vỏn vẹn hai bông hoa.
Về bông hoa cẩm chướng, Nga cứ thắc mắc hoài. Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, còn hoa cẩm chướng tượng trưng cho điều gì, Nga mù tịt.
Nga đem điều đó hỏi Quỳnh. Quỳnh nói:
– Hoa cẩm chướng tượng trưng cho tình bạn và lòng quý mến.
Nghe vậy, Nga càng ngạc nhiên hơn. Khải mới tặng cho mình “tình yêu” sao nay đã vội vã chuyển sang “tình bạn” ? Hay là Khải đã hiểu ra thái độ của mình và tự động rút lui có trật tự. Nếu vậy thì thật là may cho mình! Nghĩ vậy, Nga cảm thấy lòng nhẹ nhõm và bớt ác cảm với Khải hơn.
Nhưng Nga chỉ bớt ghét Khải được có ba ngày. Qua ngày thứ tư, Nga nghiến răng rủa thầm Khải tơi bời: đồ ma quái yêu tinh!
Chả là vào cái ngày thứ tư đáng ghét đó, bên cạnh bông hồng và bông cẩm chướng, trong lọ hoa đột ngột xuất hiện thêm bông lay-ơn.
Sáng ra, thấy bông lay-ơn ch-m chệ, ngạo ngh- trên đầu tủ, Nga vò đầu bứt tóc:
– Trời ơi là trời!
Chị Ngàn cười khúc khích:
– Làm gì mà em kêu trời dữ vậy ?
Nga không buồn trả lời chị. Nó tiếp tục dậm chân và kêu lên:
– Tức ơi là tức!
Chị Ngàn hắng giọng:
– Có gì phải tức! Tại em cả thôi!
Nga nhăn nhó:
– Sao lại tại em ?
– Chứ gì nữa! Em đã canh Khải mấy ngày nay mà vẫn để Khải qua mặt. Chẳng tại em là gì!
Nga giận dỗi:
– Chị cũng canh vậy.
– Ừ, thì chị cũng canh. Và cũng như em, chị chẳng biết Khải cắm bông hoa vào lọ lúc nào.
Nga sẵng giọng:
– Cứ y như đạo tặc!
– Nè, nè, em đừng có mà nói xấu người ta như thế!
Nghe chị Ngàn rầy, Nga làm thinh. Nga chỉ nói cho bõ tức thôi, chứ thật ra Nga cũng thấy mình hơi nặng lời với Khải.
Hôm sau, Nga lại hỏi Quỳnh:
– Anh có biết ý nghĩa của hoa lay-ơn không ?
– Biết.
– Hoa lay-ơn tượng trưng cho điều gì ?
– Niềm vui và sự hẹn hò.
Nga giật thót:
– Sự hẹn hò ?
– Ừ.
Rồi Quỳnh tò mò nhìn Nga:
– Sao mấy ngày nay Nga cứ hỏi về ý nghĩa của các loài hoa hoài vậy ?
Nga chối biếng:
– Có gì đâu! Nga chỉ hỏi cho biết vậy thôi!
Thấy Nga không muốn nói, Quỳnh cũng chẳng hỏi tới. Anh chỉ ngồi lặng lẽ nhìn Nga, lòng dậy lên bao mối nghi ngờ. Hôm trước Nga hỏi về bông cẩm chướng, hôm nay lại hỏi về bông lay-ơn, lạ thật!
Khải lại qua chơi. Lần này, Khải đem theo mấy tấm vé mời xem phim.
Chị Ngàn hỏi:
– Em tìm ở đâu ra mấy tấm vé mời hay vậy ?
– Chú em cho.
– Chú em ?
– Ừ, chú em làm ở rạp chiếu bóng Đại Quang.
Nga ngồi cạnh, vọt miệng:
– Bữa nay, ngoài mấy tấm vé xem phim, anh có đem theo gì nữa không ?
Khải ngập ngừng:
– Tôi chỉ đem vé xem phim thôi.
Thấy Nga bắt đầu tấn công Khải, chị Ngàn khẽ đằng hắng, ra hiệu cho Nga xì-tốp lại.
Nhưng Nga phớt lờ. Nó nhìn Khải đăm đăm:
– Chỉ có vậy thôi hả ?
Khải tỏ vẻ ngơ ngác:
– Thì chỉ có vậy thôi! Chứ tôi có đem theo gì nữa đâu!
Thấy Nga hắng giọng chuẩn bị “truy” tiếp, chị Ngàn vội lên tiếng. Chị nhìn Khải, hỏi lảng sang chuyện khác:
– Rạp Đại Quang đang chiếu phim gì vậy ?
– Dạ, phim… Roméo và Juliette.
Chị Ngàn xuýt xoa:
– Chà, phim này hay lắm! Chị đã xem một lần ở Nhà văn hóa Thanh niên rồi.
Khải giật mình. Anh hỏi, giọng thấp thỏm:
– Vậy chị có đi xem nữa không ?
– Đi chứ! – Chị Ngàn mỉm cười và nói với vẻ trấn an – Phim hay bao giờ chị cũng thích đi xem lại.
Nghe chị Ngàn “khẳng định”, Khải thở một hơi dài nhẹ nhõm. Và anh thận trọng đưa mắt nhìn Nga, vẻ dò hỏi. Khải hồi hộp không biết Nga có sẽ đi xem phim với Khải và chị Ngàn không, hay lại cho thằng Ngoạn “đại diện” như bữa trước.
Nhưng Nga chẳng biểu lộ thái độ gì. Nga cũng chẳng nhìn thấy câu hỏi trầm lặng trong mắt Khải. Từ nãy đến giờ, Nga mải nghĩ ngợi về những bông hoa.
Chợt một ý nghĩ nảy ra trong đầu Nga như một tia chớp khiến Nga ngồi bật ngay dậy và khẽ buột miệng “à” một tiếng.
Cả Khải lẫn chị Ngàn đều ngạc nhiên nhìn Nga. Chị Ngàn cười hỏi:
– Gì vậy ? Bộ em vừa khám phá ra điều gì mới về đĩa bay hả ?
Nga nguýt chị:
– Em chẳng khám phá ra đĩa bay. Nhưng em khám phá ra sự quan hệ giữa chuyện mời đi xem phim và chuyện cắm những bông hoa.
Nghe nhắc đến chuyện đi xem phim, tim Khải đập thình thịch và anh cố dỏng tai nghe.
Chị Ngàn nhìn Nga, vẻ băn khoăn:
– Em khám phá sao ?
Nga gật gù:
– Hai chuyện đó có quan hệ mật thiết với nhau.
Chị Ngàn nhíu mày:
– Quan hệ mật thiết ?
– Ừ.
– Chị vẫn chưa hiểu.
– Có gì đâu mà không hiểu! – Nga nói với chị Ngàn mà mắt lại liếc Khải – Rủ đi xem phim cũng như là… hẹn hò. Mà hoa lay-ơn thì tượng trưng cho sự hẹn hò. Cắm hoa trước để “đánh tiếng”, đem vé mời tới sau để… thực hiện. Em nói hai chuyện đó quan hệ với nhau là vậy.
Chị Ngàn bật kêu khẽ:
– Hóa ra là vậy. Bây giờ thì chị hiểu rồi.
Rồi chị cười quay sang Khải:
– Có đúng vậy không Khải ?
Bị hỏi đột ngột, mặt Khải ngẩn ngơ:
– Đúng gì ạ ?
– Đúng như Nga nói đó!
Khải gãi cổ, ấp úng:
– Em… không biết. Em chẳng hiểu gì cả.
Nga nghinh mặt:
– Anh giả bộ. Anh mà không hiểu ?
Khải nuốt nước bọt:
– Tôi không hiểu thật mà.
Vẻ ngờ nghệch của Khải khiến Nga tức điên. Nó chẳng buồn úp úp mở mở nữa. Mà hỏi thẳng:
– Vậy chứ mấy bữa nay ai cắm hoa vào lọ ?
Khải tròn xoe mắt:
– Hoa gì ?
– Trời ơi, giờ này mà anh còn giả bộ ngây thơ nữa! – Nga kêu lên và nó chỉ tay vào lọ hoa trên đầu tủ – Hoa này nè!
Khải nhìn lọ hoa, bối rối đáp:
– Ai cắm những bông hoa này, làm sao tôi biết được!
Nga nheo mắt:
– Anh cắm sao anh lại không biết ?
Khải lộ vẻ kinh ngạc:
– Tôi cắm ?
– Chứ ai nữa!
– Ai bảo Nga vậy ?
– Chẳng ai bảo hết. Nhưng Nga biết là anh cắm.
Khải hỏi vặn:
– Nga có thấy tôi cắm không ?
– Anh len lén anh cắm làm sao Nga thấy được!
Khải bắt đầu bực dọc. Anh “hừ” mũi:
– Việc gì tôi phải len lén!
– Ai biết đâu!
Giọng điệu bướng bỉnh của Nga khiến Khải lúng túng. Anh không biết phải ăn nói như thế nào. Vậy mà trước nay, mình cứ tưởng cô ta dịu dàng, mỏng mảnh, hóa ra cô ta ngang chạnh và dữ như chằn! Khải ấm ức nhủ bụng và anh đưa mắt nhìn chị Ngàn, cầu cứu:
– Chuyện gì vậy chị ?
Vẻ mặt ngơ ngác của Khải khiến chị Ngàn phân vân. Chị hỏi, giọng đắn đo:
– Bộ em không biết gì thật hả ?
Khải gật đầu:
– Em không biết thật mà.
Chị Ngàn nhoài người về phía tủ. Chị rút bông lay-ơn trong lọ hoa ra rồi quay lại phía Khải, hỏi:
– Em có biết ý nghĩa của bông hoa này không ?
Khải gãi đầu:
– Em không biết. Hoa gì vậy chị ?
Chị Ngàn tròn mắt:
– Em không biết đây là hoa gì à ?
Khải ngượng ngùng lắc đầu. Rồi anh nhìn lên lọ hoa, rụt rè nói:
– Trong ba bông hoa cắm trong lọ, em chỉ biết mỗi bông hồng. Em dốt về hoa lắm.
Chị Ngàn rung rung cánh hoa trên tay, mỉm cười:
– Đây là hoa lay-ơn. Hoa lay-ơn là biểu tượng cho sự hẹn hò. Ví dụ như… hẹn đi xem phim vậy.
Khải bật kêu khẽ:
– €, hèn gì Nga nghĩ bông hoa này là của em.
– Ừ.
Khải lắc đầu:
– Nhưng mà em đâu có cắm. Em đâu có biết hoa lay-ơn tượng trưng cho… sự hẹn hò.
Chị Ngàn tặc lưỡi:
– Nếu vậy thì những bông hoa này ở đâu ra ?
Khải ngẩn người. Mặt anh ánh lên vẻ lạ lùng.
Nga ngồi bên cạnh theo dõi cuộc đối đáp giữa Khải và chị Ngàn. Nga chẳng nói gì, chỉ khụt khịt mũi, vẻ sốt ruột.
Đợi cho Khải về rồi, Nga mới nói với chị Ngàn:
– Em không tin.
– Không tin Khải hả ?
– Ừ. Nghe vô lý quá! Em nghĩ là Khải đóng kịch.
Chị Ngàn chép miệng:
– Chị chẳng biết. Nhưng chị nghĩ Khải không nói dối.
– Làm sao biết được ?
– D- thôi! – Chị Ngàn nhún vai – Hôm nay mình đã hỏi thẳng. Nếu thủ phạm chính là Khải, cậu ta sẽ không dám giở trò ảo thuật đó ra nữa. Còn nếu như một ngày nào đó, bông hoa thứ tư xuất hiện thì có thể khẳng định nhà mình có… ma!
– Eo ôi, em sợ quá!
Nga vừa nói vừa rụt cổ. Và Nga nghĩ rằng sẽ không bao giờ có cái điều kỳ quái tên là… bông hoa thứ tư.