Đọc truyện Thằng Quỷ Nhỏ – Chương 1
Nga ngồi một mình trong lớp, hồi hộp đợi chuông reo.
Chưa đến giờ vào học, mọi người còn ở cả bên ngoài, một số chơi trong sân, số khác tụ tập ngoài hành lang. Thỉnh thoảng một khuôn mặt thò vào cửa sổ, dòm dáo dác rồi biến mất sau khi ném một cái nhìn tò mò về chỗ Nga ngồi.
Nga cố trấn tĩnh. Nó len lén đặt tay lên ngực trấn áp cơn xúc động. Cũng như mọi học sinh chuyển đến trường mới, Nga cảm thấy lo lắng không đâu.
– lớp mới này, Nga chưa quen ai, trừ Hạnh. Hạnh là lớp trưởng. Khi nãy, thấy Nga đứng ngơ ngác trước cửa lớp, Hạnh bước lại hỏi:
– Bạn là Nga phải không?
Nga nhìn Hạnh, ngạc nhiên:
– Ủa, sao chị biết?
Hạnh cười:
– Đừng gọi mình là chị. Mình tên Hạnh. Cô chủ nhiệm báo cho mình biết. Mình là lớp trưởng.
Hạnh giới thiệu một lèo, rồi không để cho Nga kịp hỏi lại, nó kéo tay Nga dắt đến dãy bàn cuối lớp, nói:
– Chỗ ngồi của Nga ở đây. Nga ngồi kế mình.
Hạnh thuộc loại người liến thoắng, nhanh nhẩu, miệng nói tay làm. Nga chưa kịp có ý kiến, nó đã vớ lấy chiếc cặp của cô bạn mới nhét vào ngăn bàn. Trước nhiệt tình của Hạnh, Nga chỉ biết lúng túng đứng nhìn.
Để khỏa lấp bối rối, Nga hắng giọng hỏi:
– Bàn này chỉ có Nga và Hạnh thôi hả?
Hạnh nheo nheo mắt, giọng hóm hỉnh:
– Bàn ba người. Hạnh, rồi tới Nga, rồi tới… thằng quỷ nhỏ!
Nga giật mình:
– Hạnh nói gì? Thằng quỷ nhỏ là sao?
Hạnh mỉm cười bí mật:
– Lát nữa Nga sẽ biết!
Nói xong, Hạnh bỏ ra ngoài.
Nga ngồi lại một mình, lòng hoang mang tột độ. Lạ thầy lạ bạn, Nga đã thấy lo âu. Bây giờ lại thêm thằng quỷ nhỏ nào đó ngồi bên cạnh nữa, chắc Nga xỉu. Suốt từ đó cho đến lúc chuông reo vào học, Nga cứ nhìn lom lom ra cửa. Nhưng Nga chẳng thấy gì lạ. Nó chỉ nghe trái tim mình đập hồi hộp trong ngực.
Chuông reo, cả lớp xếp hàng. Nga bước ra khỏi lớp và trước khi đứng vào hàng sau lưng Hạnh, nó khẽ đưa mắt nhìn lướt qua đám con trai đang xếp hàng kế bên, kín đáo dò xem nhân vật nào là thằng quỷ nhỏ, nhưng nó không thể đoán định được. Những khuôn mặt vui nhộn và rạng rỡ kia chẳng có gì khả nghi. Hay “hắn” mang biệt danh đó là do “hắn” phá phách không ai chịu nổi? Nga thầm nghĩ và lại liếc sang dãy con trai, tò mò quan sát.
Trong một thoáng, Nga nhận ra anh chàng đứng hàng thứ ba là một tay chúa nghịch ngợm. Đang đứng, thình lình anh ta giả vờ mất thăng bằng, bước lui một bước và giẫm lên chân người đứng sau một cú thật lực khiến nạn nhân kêu lên oai oái. Trên kia, cô chủ nhiệm trừng mắt ngó xuống nhưng anh chàng tinh quái đã kịp lấy lại tư thế nghiêm trang và bây giờ trông anh ta hiền như cục bột. Nhưng cô giáo vừa quay đi, anh ta liền thò tay vỗ vai người đứng trước và kề tai nói nhỏ gì đó. Nga hiểu ngay là anh ta giả vờ, bởi vì anh ta buông tay ra, trên vai áo của nạn nhân đã xuất hiện một tấm hình “xì-trum”, loại hình người ta vẫn bán để dán lên xe gắn máy.
Trò quỷ thuật của anh ta khéo léo và tự nhiên đến nỗi nạn nhân chẳng mảy may nghi ngờ, cứ đứng trơ như phỗng, trong khi đó, đám đứng sau che miệng cười khúc khích. Cả Nga cũng không nhịn được cười. Và nó thở phào: “Hóa ra thằng quỷ nhỏ là anh chàng này!”.
Quả nhiên khi vào lớp, sau khi đảo mắt quan sát một vòng, anh chàng kia lững thững ôm tập tiến về phía bàn chót và ngồi xuống cạnh Nga.
Bằng một phản xạ tự nhiên, Nga khẽ nhích vô trong. Thằng quỷ nhỏ liếc Nga một cái, trịnh trọng hỏi:
– Cô bé mới chuyển trường về đây hả?
Nga sầm mặt. Nga ghét nhất ai gọi mình là “cô bé”. Thằng quỷ nhỏ này trạc tuổi Nga mà giở giọng đàn anh, Nga càng khó chịu. Thấy Nga không trả lời, thằng quỷ nhỏ hừ mũi:
– Này cô bé mặt lạnh, cô nghe tôi hỏi không?
Nga lạnh lùng:
– Tôi không phải là cô bé. Tôi tên Nga.
Thằng quỷ nhỏ có vẻ bất ngờ trước phản ứng của Nga. Nó cười cười, hạ giọng:
– €, thì ra cô tên Nga. Cô thuộc loại “cứng cổ” đấy!
Bị kêu “cứng cổ”, Nga nổi sùng, sự rụt rè cố hữu của một học sinh mới bay vèo đâu mất. Nó vặc lại:
– Cổ tôi cứng kệ tôi, không mắc gì đến anh!
Thái độ cứng cỏi của Nga làm thằng quỷ nhỏ xụi lơ. Nó chán nản, giọng xìu như bún:
– Kệ thì thôi!
Kể từ lúc đó, thằng quỷ nhỏ chúi mũi vào cuốn tập mở trước mặt, chẳng buồn cà khịa với cô bé cứng cổ nữa. Nga cũng chẳng thèm đếm xỉa đến đối phương, nó ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa chờ Hạnh về. Bạn bè mới chưa quen ai, Nga chỉ có thể nói chuyện với Hạnh. Lẽ ra, nó cũng có thể trò chuyện với thằng quỷ nhỏ, ngồi cạnh nhau bao giờ cũng d- làm quen. Nhưng thằng quỷ nhỏ cứ khoái chơi trội, Nga mới nói qua nói lại một hai câu, đã muốn gây sự rồi.
Nga chong mắt một hồi đã thấy Hạnh về. Nó cầm theo hộp phấn và cuốn sổ gọi tên và ghi điểm. Đặt tất cả lên bàn cô, Hạnh vội vã rảo bước về chỗ ngồi.
Nhưng chưa kịp ngồi vào chỗ, Hạnh nhác thấy thằng quỷ nhỏ ngồi kế bên Nga, nó liền nghiêm mặt lại:
– Sao Luận lại ngồi đây? Về chỗ cũ đi!
€, anh ta tên Luận! Nga nhủ bụng nhưng nó chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm đã nghe Luận ấp úng đáp lời Hạnh:
– Ngồi đây một bữa đâu có sao!
Hạnh hừ giọng:
– Đừng lộn xộn! Đây đâu phải chỗ ngồi của ông!
Luận cười nhăn nhở:
– Nhưng thằng quỷ nhỏ bữa nay đâu có đi học! Tôi xuống đây ngồi cho… mát!
Hạnh khoát tay, giọng cương quyết:
– Thôi, đừng có giở trò! Lên trên kia đi! Không lên, tôi méc cô à!
Nghe dọa méc cô, Luận không dám nấn ná. Nó vội vàng quơ tập vở tót lên bàn trên. Té ra chỗ ngồi của nó ở trên kia, cách chỗ Nga đến hai dãy bàn.
Tuy nhiên, Luận ngồi đâu, điều đó không quan trọng đối với Nga. Nó chỉ ngạc nhiên về việc Luận không phải là… thằng quỷ nhỏ như nó tưởng. Cuộc đối thoại giữa Hạnh và Luận khiến Nga vô cùng sửng sốt.
Đợi cho Luận ôm tập ra khỏi chỗ ngồi, Nga mới quay sang Hạnh, giọng ngơ ngác như vừa từ cung trăng xuống:
– Ủa, Luận không phải là… thằng quỷ nhỏ hả?
Hạnh lắc đầu:
– Thằng quỷ nhỏ bữa nay nghỉ học.
Nga không kềm được thắc mắc:
– Nhưng thằng quỷ nhỏ là ai? Sao lại gọi anh ta bằng cái tên như vậy?
Hạnh vẫn cười cười:
– Ngày mai Nga sẽ biết.
Thấy Hạnh không chịu nói, Nga ấm ức lắm. Nó tính làm mặt giận, không thèm hỏi chuyện Hạnh nữa. Nhưng rồi không ngăn được tò mò, nó lại hỏi dò:
– Chắc anh ta phá lắm hả?
Hạnh lắc đầu.
– Hay là anh ta học dở nhất lớp? – Nga lại hỏi.
Hạnh liếc Nga, khẽ nói:
– Thằng quỷ nhỏ là một học sinh giỏi. Nhưng thôi, Nga đừng hỏi nữa. Lo chép bài đi kìa!
Chẳng biết làm sao, Nga đành phải lật tập chép bài. Nhưng tay thì chép mà đầu óc Nga cứ nghĩ ngợi vẩn vơ về nhân vật bí ẩn kia. Không hiểu anh ta là người như thế nào mà Hạnh cứ úp úp mở mở. Nga càng hồi hộp hơn khi suốt buổi học hôm đó, thỉng thoảng nó vẫn bắt gặp những đứa ngồi cùng bàn với Luận quay xuống nhìn trộm nó bằng ánh mắt tinh quái, kèm theo những nụ cười lạ lùng, khó hiểu. Rõ ràng đó không phải là những thái độ dành cho một học sinh mới không có gì đặc biệt như Nga. Sở dĩ các bạn nhìn mình như vậy, Nga thầm đoán, chính là vì chỗ ngồi đặc biệt của mình. Mình đã ngồi cạnh anh chàng có biệt danh “thằng quỷ nhỏ”, và như vậy phải chăng mình đã ngồi cạnh một sự nguy hiểm lớn lao?
Cho đến lúc chuông reo tan học và ngay cả trên đường về, Nga vẫn không thể nào dứt mình ra khỏi những băn khoăn.
Ngày hôm sau, Nga đến lớp thật sớm. Vừa đạp xe, Nga thầm mong thằng quỷ nhỏ đừng nghỉ học hai buổi liền. Hãy đi học bữa nay rồi mai nghỉ bù cũng được! Nga vừa nói thầm vừa bật cười về ý nghĩ kỳ cục của mình.
Khi Nga đến, lớp còn vắng. Lác đác một vài học sinh ngồi lặng lẽ ôn bài với vẻ mặt thiếu tự tin. Họ ngồi dồn cả vào góc lớp, có vẻ như muốn nương tựa vào nhau để chống chọi lại nỗi lo sắp bị kêu lên bảng. Ngoài hành lang, một đám nữ sinh đứng tựa lưng vào cửa sổ, xì xào nói chuyện, thỉnh thoảng lại vang lên những chuỗi cười dòn dã.
Nga đi thẳng lại chỗ ngồi. Nó vừa nhét cặp vào ngăn bàn vừa phân vân không biết nên ngồi tại chỗ hay nên ra trước hiên đứng thơ thẩn cho mát. Lưỡng lự một hồi, Nga tặc lưỡi ngồi xuống. Dù sao ngồi tại chỗ vẫn… an toàn hơn, Nga nghĩ mình là học sinh mới, đứng trước hiên biết nói chuyện gì với ai đây.
Lát sau, Hạnh lò dò đến. Thấy Nga ngồi một mình, Hạnh bước lại:
– Sao Nga không ra đằng trước chơi?
Nga ấp úng:
– Thôi, Nga ngồi đây được rồi!
Hạnh gật gù, vẻ thông cảm:
– Chắc Nga còn lạ! Để Hạnh ngồi chơi với Nga cho vui!
Vừa nói, Hạnh vừa đặt cặp lên bàn và ngồi xuống bên Nga.
Lớp học mỗi lúc một đông. Chung quanh Nga bỗng chốc tràn ngập những tiếng ồn, những tiếng la hét, cãi cọ và đùa giỡn. Từ nãy đến giờ, Nga vẫn thầm đưa mắt quan sát nhưng vẫn chưa đoán ra thằng quỷ nhỏ là ai và liệu anh ta bữa nay có đến lớp hay không.
Dò xét một hồi không kết quả, Nga đâm tức mình, tính quay sang hỏi Hạnh. Nhưng sực nhớ Hạnh vốn thích ỡm ờ, Nga lại thôi. Đang ấm ức, chưa biết tính sao, Nga bỗng giật mình khi nghe những tiếng hò reo náo nhiệt vang lên ngoài cửa lớp.
– Ha ha, hôm nay nó lại tìm đâu ra cái nón môđen thế này? – Tiếng một người nói, giọng oang oang.
Lại một giọng khác kêu lên:
– Chắc đây là cái nón quả dưa của Charlot! Trời, nó đội trông mới hợp làm sao!
Rồi một giọng khác nữa, trịch thượng hơn, Nga nhận ra tiếng Luận:
– Mày lấy cái nón này của ai thế?
Nga chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy một đám đông kéo vào lớp, cười nói ồn ào. Mọi người vừa đùn đẩy nhau vừa bao quanh một học sinh nom có vẻ kỳ dị. Anh có hai vành tai to khác thường và cái mũi cũng to không kém. Cái mũi đã to lại còn đỏ ửng, mồ hôi lấm tấm.
Thoạt nhìn thấy người học sinh lạ này, trống ngực Nga đã đập thình thịch. Anh lững thững bước vào lớp giữa một vòng tròn người bu quanh trêu chọc, hệt như một anh hề xiếc đang đi giữa một đám trẻ con hiếu kỳ và nghịch ngợm. Từ sợ hãi dần dần Nga chuyển sang tò mò. Anh đội một cái nón vải màu cỏ úa, và mặc dù bị bạn bè không ngớt lời chòng ghẹo, mặt mày anh trông vẫn thản nhiên, không hề tỏ vẻ bực dọc hay rầu rĩ. Có thể anh đã quen với tình cảnh trớ trêu này, Nga nhủ bụng và trong tích tắc, nó bỗng ngờ ngợ người học sinh kỳ lạ này chính là thằng quỷ nhỏ, nhân vật mà nó đã nơm nớp chờ “diện kiến” hai ngày nay.
Như để xác nhận sự suy đoán của Nga, Luận bỗng lên tiếng:
– Thằng quỷ nhỏ, mày đưa tao mượn cái nón đội thử coi!
Rồi không cần biết thằng quỷ nhỏ có đồng ý hay không, Luận chộp lấy cái nón đội lên đầu mình. Vừa đội Luận vừa nhìn quanh, reo to:
– Tụi mày coi tao có đẹp trai bằng thằng quỷ nhỏ không?
Đám bạn liền nhao nhao:
– Đẹp lắm, đẹp lắm! Đưa tao đội một cái nha!
Lập tức, Luận ném cái nón cho một đứa khác. Rồi đứa khác lại chuyền cho một đứa khác nữa. Cứ thế, cái nón chạy lòng vòng từ tay người này đến tay người nọ.
Trong khi đó, thằng quỷ nhỏ cứ đứng chôn chân giữa lớp, vẻ bất lực. Anh đảo mắt nhìn theo cái nón đang bay vun vút, xẹt ngang xẹt dọc, cất giọng năn nỉ:
– Thôi được rồi! Tụi mày trả nón cho tao đi!
Cái nón lập tức dừng lại, nằm trong tay Luận. Luận cười hì hì, nói:
– Mày vẫy tai lừa đi, tụi tao sẽ trả!
Đám bạn nghịch ngợm lại phụ họa:
– Đúng rồi đó! Vẫy tai chào tụi tao đi!
Nga ngạc nhiên thấy thằng quỷ nhỏ mím môi lại và ngay lập tức, vành tai anh khẽ ve vẩy như cánh bướm. Nga không biết rằng anh đang khổ sở chống chọi lại sự “hoạt động” của hai vành tai mình. Bao giờ cũng vậy, anh càng muốn nó nằm im thì nó lại càng nhúc nhích ngoài sự điều khiển của anh. Biết rõ “đặc điểm” đó, tụi thằng Luận ngày nào cũng tìm cách khai thác để biến anh thành trò cười cho cả lớp.
– Tai kia nữa! – Luận lại ra lệnh.
Thằng quỷ nhỏ ve vẩy tai kia. Luận có vẻ hài lòng. Nhưng khi nó sắp sửa ném cái nón lại cho thằng quỷ nhỏ thì có ai đó bỗng nói:
– Vẫy vậy không được! Phải vẫy cùng lúc hai tai kìa!
Thằng quỷ nhỏ dường như đã quen chịu đựng, anh chẳng tỏ vẻ gì cáu kỉnh. Nhưng ngay vào lúc hai vành tai anh đang sắp sửa cử động theo sự “điều khiển” của đám bạn quỷ quái, chợt anh phát hiện ra Nga. Nga đang ngồi ở dãy bàn cuối lớp, ngay cạnh chỗ ngồi của anh và đang nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên lặng lẽ. Sự hiện diện của bất ngờ của Nga khiến thằng quỷ nhỏ thình lình khựng lại, và trong thoáng mắt anh bỗng trở nên lúng túng, hai vành tai lập tức đứng ra.
Thấy thằng quỉ nhỏ tự nhiên trở chứng, hai “cánh bướm” không chịu ve vẩy, lũ bạn nhao nhao giục:
– Vẫy đi chứ! Sao đứng im re vậy?
– Bộ mày không muốn xin lại cái nón hả?
Thằng quỷ nhỏ làm như chẳng nghe thấy gì. Anh cứ đứng sững, ngượng ngùng và bối rối.
Luận liền thò tay nắm lấy vành tai anh, giật giật:
– Nếu mày không muốn làm thì để tao làm cho!
Thằng quỷ nhỏ khẽ nhăn mặt. Rồi bất thần anh vung tay gạt mạnh tay Luận ra.
Phản ứng đột ngột và bất thường của thằng quỷ nhỏ khiến bạn bè sửng sốt.
– Chà, chà, bữa nay thằng quỷ nhỏ chịu chơi quá, tụi mày ơi!
Luận trố mắt kêu lên. Vừa kêu nó vừa xông tới định vật thằng quỷ nhỏ xuống đất.
Cho tới lúc đó, Hạnh mới lên tiếng can thiệp:
– Không được đánh nhau trong lớp à nghen!
Tiếng Hạnh vừa vang lên, Luận lập tức buông tay xuống, vẻ do dự.
– Trả cái nón cho Quỳnh đi! – Hạnh lại nghiêm giọng nói.
Hóa ra thằng quỷ nhỏ tên Quỳnh! Tên của anh giống như tên con gái khiến Nga bất giác mỉm cười.
Luận vò vò cái nón trong tay, vẻ chần chừ. Đúng lúc đó, tiếng chuông vào học vang lên. Quỳnh liền chìa tay ra:
– Trả cái nón cho tao ra xếp hàng!
Luận ném cái nón nhàu nát về phía Quỳnh và nhướng mắt, nói:
– Nón đây! Mày nhớ là còn thiếu tụi tao mấy cái vẫy tai nữa đó nghe!
Quỳnh không nói gì. Anh lẳng lặng cúi xuống nhặt cái nón vừa rơi trước mặt, phủi hai, ba cái rồi chụp lên đầu, bước vội ra sân.