Thặng nữ PK Tổng tài lưu manh

Chương 30 - 120


Bạn đang đọc Thặng nữ PK Tổng tài lưu manh – Chương 30 – 120

117-Cùng hồ cộng miên
[⊙o⊙] a!
Nguyễn Miên Miên nhìn đúng là con “Mèo” cô nhặt về,hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm, thật sự, dĩ nhiên là thật sự…… Cô đã đem một yêu quái về nhà a, dẫn hồ vào nhà a, mà đã đánh mất thân thể và tim……
Nguyễn Miên Miên đau lòng.
Mèo con nhảy vào trong lòng của cô, hai tay cọ xát, ánh mắt màu xanh nhìn chằm chằm cô,“Hiện tại tin chưa?!”
Có thể nói!! Có thể nói…… Nguyễn Miên Miên cảm thấy chính mình không thể hô hấp,đau khổ quá, mèo có thể nói, đã nói lên…… Hắn chính là Lam Dạ Ảnh……
Trời ơn,cô thật sự cùng hồ cộng miên .
Nguyễn Miên Miên ngã xuống trên sô pha, một chút đau xót ở đáy mắt không thể che giấu,“Anh ,anh lại…… Thật là mèo sao?!”
Biết được hắn đột nhiên là dân tộc khác, Nguyễn Miên Miên đột nhiên cảm giác vô cùng thương tâm. Nhưng lại đau lòng khó nhịn,cô che ngực, hỏi chính mình,cô có phải thật sự lén lút động tâm hay không, ngay cả chính cô cũng không biết?! Cho nên,khi biết được hắn là dân tộc khác, mới có thể thương tâm như vậy……
Nguyễn Miên Miên ngay cả chính mình cũng kinh ngạc, ngoại trừ sợ hãi việc không thể tin ra,cô thế nhưng cảm thấy thương tâm……
Lam Dạ Ảnh biến thành dáng vẻ loài người, ngồi ở bên cạnh cô, thản nhiên cười,“Miên Miên,tôi biết ngay từ đầu cô sẽ khó có thể chấp nhận nhưng mà tôi thật sự muốn phong cô làm hồ Vương phi, qua mấy ngày nữa, tôi muốn thừa kế vương vị, tôi hy vọng cô và tôi có thể ở cùng một chỗ……”
Nguyễn Miên Miên sợ hãi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt hắn dịu dàng như nước,“Không, không được…… Tôi mới không cần ở cùng miêu nữ thỏ nữ ở cùng một chỗ nha……”
Bọn họ là…… Là yêu quái a?! Hơn nữa tràn ngập thù địch.
Một chút thất vọng lướt qua đáy mắt của hắn, Lam Dạ Ảnh dừng lại một chút, hỏi,“Vậy cô muốn tôi ở lại thế giới loài người sao? Vậy thì làm đàn bà của tôi, tôi là Lam Dạ Ảnh, nhà họ Lam về sau cũng là của tôi,cô về sau sẽ là Lam phu nhân……”
Nguyễn Miên Miên ngẩn ra, hỏi,“Vậy Lam Dạ Hiên và Lam Tư Thần cũng là hồ ly?!”
Trời ơi…… An Tiểu Mễ bên kia……
Sắc mặt Lam Dạ Ảnh trầm xuống,“Cô gặp qua bọn họ ?!”
Nguyễn Miên Miên chẳng quan tâm việc khác liền gật đầu.
Lam Dạ Ảnh lắc đầu,“Không phải, bọn họ là người……”
“Bọn họ không biết anh……” Nguyễn Miên Miên muốn chứng thực cho hắn thì Lam Dạ Ảnh gật đầu, cô kỳ quái hỏi,“Vậy mấy người rõ ràng là anh em……”
Lam Dạ Ảnh cười lạnh,“Cô không biết trên đời này còn có ngừơi cùng cha khác mẹ sao?!”
Nguyễn Miên Miên kinh ngạc há miệng to,“Rốt cuộc ai là kẻ thứ ba,là mẹ anh hay là mẹ hắn a?!”
Lam Dạ Ảnh lạnh lùng liếc mắt cô một cái,“Tuổi của tôi lớn nhất,cô nói đi?!”
“Sao a……” Nguyễn Miên Miên ngu ngốc dường như gật gật đầu, nhìn Lam Dạ Ảnh chợt lóe lên bi thương và thù hận,“Vậy cha anh biết mẹ anh là…… Hồ tiên sao?!”
Lam Dạ Ảnh hừ lạnh một tiếng,“Hắn đương nhiên biết, nếu không phải như thế, hắn mới sẽ không cưới cô gái kia,ông già đáng ghét,vậy mà mẹ tôi yêu ông ấy, tôi……”
Lời chói còn lại hắn không muốn nói nhưng mà Nguyễn Miên Miên có thể biết tình hình phức tạp cỡ nào.
Thật ra cô cảm thấy hắn thật đáng thương, vừa sinh ra, mẹ hắn liền tận mắt thấy cha của hắn người đàn bà khác, vừa sinh ra đã là hồ tiên,dù cho có muốn cũng không thể thay đổi?!Bởi vì trong lòng có yêu, ngay cả hận cũng không thoải mái……
Lam Dạ Ảnh lạnh lùng hừ một tiếng,“Mẹ nhìn thấy tôi càng lớn, càng muốn làm phu nhân chính thức của ông ấy , cô có biết , hồ tộc của chúng tôi có thể sống mấy trăm hơn một ngàn năm nhưng mà lòai người không đợi được, mẹ tôi không muốn đợi đến hắn thành người sắp chết,sợ không kịp , hừ, một ông lão già nua thì có gì tốt ……”
Nguyễn Miên Miên không nói gì, nhân loại có sinh lão bệnh tử, đối bọn họ mà nói là đều không thể tưởng tượng được?!
Cô đột nhiên kinh ngạc, nghĩ đến chính mình lập tức sẽ già đi, chết đi, mà hắn vẫn như vậy,A…… Thật là kỳ quái!! Cô sợ hãi, càng cảm thấy bọn họ không thích hợp.
Sau này sẽ kinh khủng đến cỡ nào?!
Nguyễn Miên Miên hóa đá .
Lam Dạ Ảnh ôm lấy cô, giống như đoán được suy nghĩ của cô,“Cô gái ngốc,tôi sẽ cho cô và tôi cùng già đi, tuyệt đối không để cô rời tôi trước……”
“Sao?!” Nguyễn Miên Miên đổ mồ hôi lạnh.
Trong ánh mắt của Lam Dạ Ảnh tất cả đều là mê luyến, câu nói tiếp theo , không nói , trên tay hắn có một viên đan dược, đây là viên thuốc mẹ muốn đưa cho Lam Thiên uống , mẹ hắn vốn muốn cùng Lam Thiên sống cho đến già nhưng mà cho đến khi hắn muốn kết hôn với người khác, bà mới tỉnh táo lại……
Mang theo hắn trở về yêu giới nhưng mà ba mươi năm đi qua, mẹ hắn vẫn yêu quên không được…… Muốn thừa dịp hắn chưa có đi gả một lần,có thể làm người phụ nữ chân chính của hắn.
Trước kia Lam Dạ Ảnh không biết, mẹ hắn vì sao cố ý như thế, vì sao có một đại tiên nhóm điểu theo đuổi của cũng không chịu, lại chú ý đến một người phàm, mà hắn lại gặp được Nguyễn Miên Miên, cũng dần dần hiểu được, trên đời này nhiều việc cần lý do, nhưng mà tình cảm thì không có……
Gíông như một vị độc dược, mẹ hắn lâm vào trong đó không thể tự kềm chế, yêu say đắm , không có cách nào đi ra, rất đau…… Cũng rất ngọt ngào.
Nhưng mà,Lam Dạ Ảnh không muốn biến thành như vậy, hắn múôn giữ chặt Miên Miên, cho nên hắn muốn lựa chọn thi thố , làm cho chính mình mau chóng tiến vào lòng của cô……
Nguyễn Miên Miên bị ánh mắt của hắn nhìn mà mồ hôi chảy ròng ròng,đó là một ánh mắt cương quyết rồi lại dịu dàng như nước, giống như có năng lực hấp dẫn cô đi vào……

“Nhưng mà……” Nguyễn Miên Miên có chút luống cuống nói,“Tôi cảm thấy,anh đi phá rối gia đình người ta quả thật không tốt, huống hồ, cô gái kia là vô tội nha……”
Lam Dạ Ảnh nhíu mày,“Bà ta vô tội, nhưng mà Lam Thiên không phải, Lam Dạ Hiên không phải……”
[⊙o⊙] a!
Lam Dạ Ảnh cười lạnh một tiếng,“Lam Thiên và Lam Dạ Hiên đều biết mẹ tôi tồn tại, đáng tiếc……” Lam Dạ Ảnh hừ lạnh một tiếng, nói:“Tôi phải phải giúp mẹ tôi hoàn thành tâm nguyện, khiến cho Lam Thiên phải chịu hậu quả……”
Cả người của Nguyễn Miên miên nổi da gà.“Anh tính làm gì?! Anh muốn trả thù như vậy, làm cho tôi cảm thấy sợ hãi, đây vốn là ân oán đời trước,anh không cần tham gia ,tôi tin là mẹ anh cũng không bằng lòng thấy anh như vậy ,bà ấy sẽ đau lòng……”
Lam Dạ Ảnh không hé răng, nhất thời nhắc đến mẹ, hắn liền chán nản, mẹ hắn hết lần này đến lần khác không chịu đi phá rối bọn họ, rõ ràng chính mẹ múôn trả thù người đàn ông kia.
Nguyễn Miên Miên thấy hắn có chút buông lỏng vội khuyên nhủ:“Anh cần gì chứ? Không cứ quấn lấy nhau , với lại không phải cùng mẹ, dù sao hai người cũng là anh em cho nên không cần tranh cãi tiếp ……”
Lam Dạ Ảnh đột nhiên nở nụ cười,“Cũng đựơc chỉ cần cô chấp nhận kết hôn với tôi,theo tôi về thế giới hồ ly……”
“Cái gì?!” Nguyễn Miên Miên nghẹn lời , ánh mắt bắt đầu trốn tránh,“Tôi còn chưa nghĩ tới, huống hồ ai muốn gả cho anh chứ ……”
Là hồ ly a, hồ ly……
Lam Dạ Ảnh đột nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của cô, cười tủm tỉm xoa bụng của cô cười nói:“Có lẽ trong bụng của cô đã có con của anh,anh không thể để cho con của anh lưu lạc bên ngoài được nha?! Kết hôn đi?!”

118.Chúng ta cùng nhau tra tấn cuộc sống đi

– _-|||
Nguyễn Miên Miên hắc tuyến, đây là đều logic sao?! Không nói……
Hơn nữa hơn nữa, Nguyễn Miên Miên lập tức cảm giác sắp có việc lớn xảy ra , bởi vì nếu là thật sự có con…… Rốt cuộc nó là hồ ly hay là người a?! Hay là nửa người nửa hồ?!
Vẻ mặt của Nguyễn Miên Miên đau khổ, thật là rối rắm a ……
Lam Dạ Ảnh đoán được suy nghĩ của cô, buồn cười nói:“Yên tâm đi, sẽ là hình người, sẽ không có sinh ra một con hồ ly……”
Nguyễn Miên Miên bối rối nhìn hắn một lúc , một câu nói của Lam Dạ Ảnh đã lắp hết lo sợ của cô,“Nhưng mà cha của anh là người, gien trung gian ?có loại gien hai thế hệ, có thể xuất hiện một gien biến dị hay không, như nửa người nửa hồ ý?!”
Lam Dạ Ảnh thiếu chút nữa hộc máu mà chết……
Hắn cắn răng,nắm lấy cổ áo của cô, sau đó ôm ngang cô đi đến trên giường trách móc:“Ngủ, không được dong dài……”
Nguyễn Miên Miên ngậm miệng, cảm giác trong lòng vẫn như cũ là lạ .
Cô suy nghĩ,trong lúc đó con người có phải chỉ có giải tỏa bí mật mới có thể tín nhiệm lẫn nhau, hơn nữa, đã không có bài xích tâm?!
Cô và Lam Dạ Ảnh thật sự giống như gần hơn, có cái gì ở bên trong tâm mọc rễ nẩy mầm.Tuy rằng, đối của thân thế và thân phận của hắn, vừa mới bắt đầu có chút sợ hãi .
Khi An tiểu mễ tỉnh lại,liền nhìn thấy Lam Tư Thần nằm ở bên người cô,cô sửng sốt một chút,có chút hoảng hốt, ngày hôm qua rõ ràng cô và bạn học uống rượu, tại sao hắn đột nhiên xuất hiện ở trong này?!
Cô hoạt động một chút, đầu đau quá……
Ngày hôm qua không phải Nguyễn Miên Miên đưa cô trở về sao?!
Cô cầm lấy di động nhìn thời gian, vừa thấy liền ngây ngẩn cả người, mở ra thấy tin nhắn của Nguyễn Miên Miên, cái gì quý trọng người bên cạnh?! Lam Tư Thần……
An Tiểu Mễ tức giận, khó chịu từ trên giường nhảy xúông, tên đàn ông xấu xa này dám mua chuộc Nguyễn Miên Miên , thật sự là chán ghét!!
Tay đột nhiên bị giữ chặt,cô lại bị một lực mạnh túm lấy kéo lên gường,cô vừa ngẩng mặt, liền thấy được ánh mắt hồng hồng của Lam Tư Thần……
An Tiểu Mễ sửng sốt một chút, lập tức phát hỏa nói:“Đầu của anh bị hỏng rồi? Buông, nhà của tôi không phải là nơi anh giở trò lưu manh……”
Lam Tư Thần cười hi hi hi tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn dáng vẻ cô giương nanh múa vuốt, hắn cười nói:“Vẫn là này dáng vẻ tiểu mèo hoang,ai ya, thật là không dễ nhìn nha……”
Dễ nhìn?!!
An Tiểu Mễ hắc tuyến,“Anh nha , cả nhà anh mới dễ nhìn sao, lão nương cũng không phải vật phẩm, có thể dùng từ đó để hình dung tôi sao?!”
“Được được……” Lam Tư Thần thấy cô giãy dụa lợi hại, giận giữ đến đỏ mặt tía tai , vội vàng buông cô ra,An Tiểu Mễ một cước đá qua, giận giỗi nói:“Ngừơi kỳ quái, cút khỏi nhà của tôi……”
Ngừơi kỳ quái?!
Lam Tư Thần hắc tuyến, làm bộ không có nghe thấy, ngược lại không tức giận còn ngọt ngào nói:“Say rượu, đau đầu sao? Tôi gọi đồ ăn bên ngoài bán, thuận tiện làm canh giải rượu cho cô,cô lại đây uống một chút đi, đầu sẽ không đau nữa ……”
An Tiểu Mễ kinh ngạc đi đến phòng khách, nhìn đầy bàn đầy đồ ăn, có chút đau đầu,“Anh cũng không cần lãng phí như vậy nha, quả nhiên là công tử nhà giàu cho nên không biết cuộc sống khó khăn cỡ nào……”

Lam Tư Thần chỉ là thản nhiên cười cười,“Tôi đau lòng mới gọi đồ ăn tới , đặc biệt nhìn cái tủ lạnh trống không của cô,tủ lạnh nhà cô để trưng sao?! Đợi lát nữa, chúng ta đi ra ngoài mua đồ ăn trở bỏ đầy vào đó, còn có…… Tuy rằng gia đình bối cảnh của tôi hơi lớn nhưng mà, cũng không thể nói tôi là người chỉ biết sống phóng túng như đại gia, hiểu chưa?! Tôi cũng sẽ kiếm tiền ……”
An Tiểu Mễ liếc mắt, không muốn quan tâm hắn.
Lam Tư Thần có chút phẫn nộ , muốn nói cái gì lại phát hiện cô căn bản không có nghe , hắn thở dài một tiếng nói:“Đem cái này uống trước đi, đối với thân thể tốt lắm ……”
“ƯM……” An Tiểu Mễ cũng không khách khí, trực tiếp lấy tới đây uống.
Lam Tư Thần một mặt ăn, một mặt nhìn cô, thật lâu sau, mới nhẹ giọng nói:“Tiểu Mễ,sau này…… Có thể để tôi đến chăm cô hay không, chuyện xưa của cô tôi nghe Nguyễn Miên Miên nói qua , tôi có thể lo cho cô thật tốt,cô như vậy lòng tôi đau lắm……”
“A……” An Tiểu Mễ trầm mặt, ném cái chén giận dữ nói:“Anh quản nhiều quá rồi đấy, Miên Miên đâu? Ai bảo cô ta nói cho anh nghe?! Dù cho nói cho anh thì thế nào? Chuyện của tôi thì mình tôi chịu, không cần anh tới quan tâm……”
Lam Tư Thần nhanh chóng giữ chặt cánh tay kích động của cô, lớn tiếng nói:“An Tiểu Mễ, tôi biết cô kích động, đừng sống mãi cuộc sống như vậy được không? Nếu cô muốn tra tấn chính mình, không bằng đến tra tấn tôi, hoặc là chúng ta cùng nhau tra tấn chính mình, được không?!”
“Không cần,anh quản nhiều lắm,Anh Lam hãy đi khỏi nhà của tôi,tôi không muốn nhìn thấy anh nữa…..” An Tiểu Mễ giận giữ cả người run rẩy,cô rơi lệ đầy mặt, hắn không đi,Lam Tư Thần lại cố chấp ôm chặt cô, thật chặt , hắn thật sự rất đau lòng……
An Tiểu Mễ giãy dụa như thế nào cũng không thoát ra, dường như tức đến điên rồi,há miệng thật to cắn lên bờ vai của hắn ,Lam Tư Thần thét lớn một tiếng,không động đậy vẫn ôm chặt cô
Mắt của An Tiểu Mễ đỏ hồng, thật lâu sau,cơn tức mới tan đi, sau đó bị đau khổ bao phủ,cô khóc lớn, thật lớn……
“Hu hu……” An Tiểu Mễ lớn tiếng khóc nức nở,“Anh thật là hư, anh cho là…… Anh không né,tôi sẽ đau lòng sao, tôi sẽ không, tôi sẽ không……”
“Nhưng mà tôi sẽ,Tiểu Mễ……” Lam Tư Thần bi thương nói.
“Hu hu……” An Tiểu Mễ thật sự thực thương tâm, đem áp lực vài năm trước toàn bộ khóc trên người hắn,cô mang theo tiếng khóc nức nở nói,“Anh chảy máu……Hu…hu……”
Khốn kiếp,dám sử dụng khổ nhục kế…… Rõ ràng biết là cô nói năng chua ngoa nhưng trong lòng mềm mại a, đàn ông đáng ghét……
……
“Miên Miên,anh yêu em……” Lam Dạ Ảnh ở bên tai cô nỉ non, lông mi của Nguyễn Miên Miên rung rung một chút, nghe thấy Lam Dạ Ảnh cúi đầu tiếng cười ở truyền đến bên tai,“Anh biết em giả bộ ngủ, mau đứng lên , nói cho anh biết, nói cho anh biết, em có yêu anh hay không?!”
Nguyễn Miên Miên bị hắn ồn ào không ngủ được, đành phải mở mắt, ai oán nhìn hắn.
Cô không múôn nói, mặt xấu hổ có chút đỏ hồng.
“Hừ hừ……” Lam Dạ Ảnh liền nở nụ cười, nói:“Cho dù em không thương anh,anh cũng không quản, dù sao anh muốn em ở chung một chỗ …… Em nhất định phải lấy anh, hiểu chưa?! Đem cái này ăn……”
Nguyễn Miên Miên nghi hoặc hé miệng, nuốt vào, có chút đắng, cô cau mày,“Không phải là đường,còn đắng nữa là cái gì a?!”
“Cái này là chuyên tình đan,em ăn cái này,từ nay về sau chỉ yêu có một mình anh, ha ha……” con ngươi Lam Dạ Ảnh lóe lên ý trêu chọc.
Nguyễn Miên Miên giận giữ,“Anh,anh……” Cô đỏ mặt
Lam Dạ Ảnh, cười ha ha không ngừng,“Nha đầu ngốc……”

119.Thiên kiếp
Trên đời này chỉ có vong tình thủy làm gì có chuyên tình đan, lừa gạt một chút cô sẽ ti ,chẳng qua là thuốc trường sinh bất lão,hắn muốn cho cô mãi mãi ở với hắn, sẽ không già, sẽ không chết……
Hiện tại dáng vẻ này của cô thật nhỏ bé,sinh mệnh con người thật ngắn, hắn sợ sẽ mất đi cô……
Nguyễn Miên Miên tức giận không chịu nổi,cô biết lý do gì khiến khiến cho cô uống chuyên tình đan nhưng cô cũng xác định chính mình đối với hắn là có tình cảm, là yêu sao?!
Không cách nào phủ nhận,bộ dáng lo âu đột nhiên xâm nhập vào đầu của cô,sau đó suy nghĩ thêm cô mới phát hiện……
Bi kịch hơn là,cô làm sao có thể gả ột con hồ ly a?Hu hu……
“Miên Miên,anh muốn đưa em đến hồ giới gặp hồ vương một lần, chính là ông nội anh,còn có mẹ anh nữa……” Lam Dạ Ảnh cười hỏi cô.
Sao?!
Nguyễn Miên Miên do dự,sau một lúc lâu,hỏi hắn,“Hồ vương sẽ tức giận không? Nói như vậy,con gái mình thích nhân loại, cháu trai mình lại coi trọng nhân loại,có khi nào ông ấy sẽ giết em không?!”
Lam Dạ Ảnh xì một tiếng liền nở nụ cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ kia,hắn buồn cười nhéo mũi nhỏ của cô một cái, nói:“Ông ngoại của anh rất sáng suốt em yên tâm đi……”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyễn Miên Miên có chút lo lắng,cô đột nhiên cảm giác chính mình hình như có chút bằng lòng ?! Ách, theo lời hắn nói cô nheo mắt lại, không có hé răng .
Phong vân biến hóa,thậm chí không có gì báo trước ,không gian liền chuyển đổi.
“A……” Nguyễn Miên Miên há to miệng,“Giống như ngày đó nằm mộng thấy anh……”

Lam Dạ Ảnh chỉ cười nhạt không nói, cô ngốc còn tưởng rằng ngày đó chỉ là mộng, ngốc ngốc a……
Con ngươi của Nguyễn Miên Miên tràn ngập ngạc nhiên,cô đột nhiên khó nói:“Nếu anh về sau muốn chạy trốn khỏi em, chỉ cần vào nơi này là em sẽ không phải là không tìm thấy anh sao ……”
Ánh mắt của Lam Dạ Ảnh nheo lại, cười xấu xa nói:“Đúng vậy đúng vậy, về sau, em chọc giận anh,anh sẽ chạy đến nơi đây, hừ hừ, làm em lo lắng đến chết luôn……”
Nguyễn Miên Miên trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng âm thầm khó chịu, hừ hừ, đến lúc đó không biết là ai lòng như lửa đốt đây.
“Anh đừng có vui vẻ nha, đến lúc đó nếu anh không trở về, quá mười ngày cũng đừng trở về tìm em!” Nguyễn Miên Miên kích thích hắn nói.
Lam Dạ Ảnh bị chọc tức, trợn tròn con ngươi, vù vù thở hổn hển,“Được!Em đúng là nhẫn tâm,lại…… dám kích thích anh như vậy?!”
Nguyễn Miên Miên hừ hừ cái mũi, không nói lời nào chỉ là đắc ý cười cười……
“Dáng vẻ em thật sự rất vên váo, cũng thật giống như là một tiểu hồ ly , không sai, không sai…… Ha ha……” Lam Dạ Ảnh cười quái dị giễu cợt cô.
Sắc mặt của Nguyễn Miên Miên cứng đờ, lông mày dựng thắng,“Anh nói gì a, anh mới là hồ ly, đại hồ ly tinh……”
Lam Dạ Ảnh cũng không tức giận, dù sao cô nói là sự thật,“Anh chỉ hồ ly tinh có câu dẫn tới em hay không a?!”
Nguyễn Miên Miên chau miệng,Lam Dạ Ảnh thật đáng ghét a, dáng vẻ này rất đáng đánh đòn a.
“Anh đừng nghĩ đến địa bàn của anh là có thể muốn làm gì thì làm……” Nguyễn Miên Miên không được tự nhiên xoay đầu sang nơi khác,trong lòng có chút khó chịu…….
Lam Dạ Ảnh cười khanh khách,lấy tay nhéo nhéo cái miệng nhỏ nhắn của cô, cười hớ hớ nói:“Nha đầu ngốc!”
Nha đầu?!!
Cô đã sắp hai mươi sáu tuổi , không phải nha đầu gì đâu a…… Giận!!
Đối diện có hai nha đầu đã đi tới, cười tủm tỉm nói:“Tham kiến vương tử điện hạ……”
Lam Dạ Ảnh ôm cô, phất tay áo,“Đứng lên đi……”
Nguyễn Miên Miên chú ý xem, không ngờ là miêu nữ và thỏ nữ,cô có chút ai oán, tại sao lạ là hai cô ấy?! Các cô ấy có phải là người của hắn không a?! Thật sự là chán ghét……
Quả nhiên, hai nữ cô gái kia như có như không trừng mắt nhìn cô một cái, Nguyễn Miên Miên thiếu chút nữa ngất xỉu đi,hai…… hai người này cũng quá kiêu ngạo đi?!May là còn có Lam Dạ Ảnh ở trong này.
Quả nhiên là con thỏ và con mèo bị hắn làm hư……
Nguyễn Miên Miên không cam lòng yếu thế trợn mắt trở lại, hai cô gái kia bị thái độ của cô làm cho sửng sốt một chút, nhìn lẫn nhau nhau liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu nói:“Vương tử điện hạ, hồ vương gọi điện hạ trở về……”
“…… Ừm.” Lam Dạ Ảnh cười ôm eo của cô, nghĩ đến cô đang khẩn trương, an ủi nói:“Không có việc gì ,ông ngọai anh rất sáng súôt,em không cần lo lắng……”
Không lo lắng mới là lạ?!
Nguyễn Miên Miên đành nhìn hắn một cái, không nói đâu xa gần nhất hai nha đầu cứ kia bài xích cô,cô có thể tin tưởng, hồ vương sẽ thích cô sao?
Tiến vào một gian sơn động xa hoa,Lam Dạ Ảnh và cô đi vòng vo vài cánh cửa, mới vào được đại sảnh, hồ vương ngồi ở mặt trên nhìn người ấy một chút cũng không có già nha, đây là đều mà Nguyễn Miên Miên đã dự kiến trước.
“Tôn nhi tham kiến ông ngoại……” Lam Dạ Ảnh cung kính gọi một tiếng, sau đó cười nói:“Ông ngoại, đây là Nguyễn Miên Miên, tôn nhi muốn kết hôn cô ấy làm phi tử……”
Sắc mặt Hồ vương đại biến, con ngươi như mũi khoan theo dõi chằm chằm Nguyễn Miên Miên, làm Nguyễn Miên Miên lập tức bị hù đến ngây dại, ông nha , ông không phải là một lão hồ ly sao?Hồ ly ở sơn động xa hoa,dù xa hoa mấy cũng là sơn động……
Ông là một lão hồ ly cố chấp, múôn so nhãn lực nhãn lực với tôi sao?! Nguyễn Miên Miên lập tức tăng lên thêm can đảm, đón nhận ánh mắt thăm hỏi như đao của ông, thẳng tắp nhìn lại ông ấy .
Hồ vương có chút giật mình, sau đó liền nở nụ cười nhạt,“Nha đầu kia,là ngừơi sao……”
Là người thì sao?! Là hồ ly!! Hồ ly……
Hồ vương đột nhiên thú vị để ý ánh mắt của Nguyễn Miên Miên, nha đầu kia tròng mắt quay tròn chuyển động , hắn dường như có thể biết cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ là không nói ra……
“Đúng vậy, Miên Miên là người……” Lam Dạ Ảnh cười nói.
Hồ vương gật đầu,“Cháu ở nhân giới một thời gian quá dài, quen biết một hai người đàn bà cũng không ngạc nhiên, chỉ là một loài người nhỏ bé mà có tư cách làm phi tử chúng hồ sao,Ảnh nhi,cháu cho rằng các trưởng lão sẽ đồng ý cô ấy sao?!”
Hồ vương nhíu mày,sắc mặt đột nhiên thay đổi , một chút nhảy xuống tới trước mặt cô sắc mặt xanh mét , nhanh chóng nắm cổ tay của Nguyễn Miên Miên, sắc mặt đại biến, giữ chặt Lam Dạ Ảnh nói:“Cháu đem trường sinh đan cho cô ta ăn sao?!”
Lam Dạ Ảnh gật đầu, ánh mắt thực kiên định,“Tổ phụ, con thật sự thích cô ấy………..”
Nguyễn Miên Miên sợ hãi, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn xem này, lại nhìn xem cái kia, cảm thấy sắc mặt bọn họ thực không thích hợp, lại nói không nên lời chổ nào không đúng……
Hồ vương nhìn vẻ mặt Lam Dạ Ảnh cương quyết như thế, cũng ngây ngẩn cả người,“Cháu,cháu……” Cuối cùng đành phải thở dài một hơi,“Việc này…… Đều là ý trời a……”
Ánh mắt của Lam Dạ Ảnh thật sự kiên định, hắn cười cười, nói:“Tổ phụ, không có việc gì ,cháu mới ba mươi tuổi, cái gì thiên kiếp,cháu không tin……”
Con ngươi của Hồ vương khôi phục bình thường theo dõi hắn,“Cháu vốn chỉ là con của người và hồ, huyết thống không ổn định, thiên kiếp sẽ đến trước tiên, cháu có thể vượt qua sao?!”

120.Ghen tuông thù địch, nguy cơ tứ phía
Lam Dạ Ảnh gật đầu,“Cháu sẽ không có việc gì ……”
Hồ vương nhìn thoáng qua Nguyễn Miên Miên, lại nhìn thoáng qua Lam Dạ Ảnh,“Thôi, thôi, cùng lắm thì ông lại đến nơi Lão Quân xin thêm một viên trở về……”
Chẳng qua là, xin thêm đan dược của ông lão ấy không phải chuyện dễ?!Lúc trước Lão Quân cũng là xem nể mặt Ảnh nhi mới cho ……
Lam Dạ Ảnh thấy dáng vẻ hồ vương đau đớn, đành phải nói:“Ông ngoại,ông nghỉ ngơi một hồi đi,cháu và Miên Miên ra ngoài trước…..”

“…… Ừm.” Hồ vương gật gật đầu.
Lam Dạ Ảnh đưa Nguyễn Miên Miên đi ra, Nguyễn Miên Miên thở mạnh một hơi,“Dọa chết khiếp em……”
“Thế nào?! Ông ngoại không dọa em sợ chứ?!” Lam Dạ Ảnh cười tủm tỉm hỏi cô.
Khóe miệng của Nguyễn Miên Miên co rút, không dọa người?! Thiếu chút nữa dọa em chết khiếp, được chưa?!
“Đúng rồi, tại sao không thấy mẹ anh?!” Nguyễn Miên Miên kinh ngạc hỏi hắn.
Sắc mặt Lam Dạ Ảnh đau khổ, bất đắc dĩ nói:“Mẫu thân thật lâu trước đó lên núi bế quan tu luyện,đoán chừng là bị thương nặng , đối hắn tuyệt vọng nên đem tất cả tinh lực đều đặt vào chuyện luyện công? Nhưng ngày mai, mẫu thân sẽ xuất quan….. Ngày mai chúng ta có thể nhìn thấy mẹ anh……”
Nguyễn Miên Miên thở dài một hơi, tuy rằng Lam Dạ Ảnh rất nói sơ qua nhưng mà thân là một người phụ nữ,cô cũng có thể hiểu nổi đau của người ấy, người đàn ông bà yêu, không biết có yêu bà hay không, còn cưới một cô gái khác chăm sóc cả đời, trong lòng của bà ấy nhất định rất là đau khổ…… có thể không bỏ xuống được, làm sao bây giờ?!
Nếu là cô thì cô cũng chỉ có lựa chọn cách rời đi?!
“Đúng rồi, ông ngoại anh nói thiên kiếp, thiên kiếp cái gì a?!” Nguyễn Miên Miên thấy kỳ quái hỏi hắn.
Lam Dạ Ảnh thản nhiên cười, ôm cô sát vào người, ngồi xuống nơi nào đó, nói:“Mỗi một vị hồ tộc, đến thiên kỉ nhất định đều có thiên kiếp, tục ngữ nói chỉ là ngũ lôi oanh đỉnh……”
“Ôi……” Nguyễn Miên Miên mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn hắn, thoáng cái nắm chặt tay hắn.
Lam Dạ Ảnh nắm tay cô đi, nói:“Không cần sợ hãi,anh sẽ không có việc gì ,anh tuy rằng đạo hạnh hơi ít nhưng mà cũng không có biện pháp, bởi vì chỉ có vượt qua thiên kiếp, mới có thể thuận lợi kế thừa vị trí hồ vương……”
Thiên kiếp, chỉ có người trong hồ tộc trải qua thiên kiếp mới có thừa kế ngai vị.
“Ngũ lôi oanh đỉnh, đáng sợ lắm sao?!” Nguyễn Miên Miên sợ hãi,“Đạo hạnh của anh có cao không? Bộ tộc Hồ ly làm sao có hình pháp tàn khốc như vậy……”
Lam Dạ Ảnh cười nhạt, nha đầu này không chừng là thật sợ hãi, thiên kiếp cũng không phải là hình pháp của bộ tộc hồ ly tự đề ra, mà là ý trời……
“Anh a…… Ưm, có ba mươi năm đạo hạnh……” Lam Dạ Ảnh cười nhạt nói.
“A?!” Nguyễn Miên Miên quýnh quáng, nhảy dựng lên, nói:“Không thể nào, chỉ có ba mươi năm, có lầm hay không a?Anh,anh có thể vượt qua được sao?! Có thể chết hay không a?!”
Lam Dạ Ảnh nhíu nhíu mi,“Anh có thể hiểu, em đang lo lắng cho anh sao?!”
Nguyễn Miên Miên nóng nảy, vỗ mạnh vào tay hắn,“Nói mau , có thể mất mạng hay không? Gỉa sử trốn đến loài người thì sao?!”
“Thiên lôi sẽ đi theo ta đến nhân gian, sẽ gây họa cho nhân gian ……” Lam Dạ Ảnh lắc đầu,“Không chỉ không thể trốn, hơn nữa, còn phải tìm một đỉnh núi không người, đến đó nhận thiên kiếp, bởi vì chỉ có vượt qua thiên kiếp, mới có thể tính là hồ tiên, mới có tư cách về sau đứng hàng tiên ban……”
“Không thể trốn?!” Nguyễn Miên Miên trắng mặt,“Vậy anh…… Không phải……”
Không phải chết chắc rồi sao?!
Nguyễn Miên Miên sợ hãi cả người run rẩy , thì ra…… Làm hồ ly cũng có nhiều chuyện phiền phức như vậy , không phải chỉ có nhân loại mới có phiền não……
Lam Dạ Ảnh an ủi cô, nói:“Sẽ không có việc gì , cô gái ngốc, anh sẽ ở bên cạnh em cả một đời……”
Nguyễn Miên Miên trong lòng nói thầm,anh nha chỉ sợ anh sống không tới lúc đó……
Lam Dạ Ảnh thật ra cũng không nói gì,cho cô ăn tiên đan, thật ra là viên thuốc đó cho chính hắn ăn , bởi vì thích cô, cho nên hắn cho cô ăn……
Nếu có tiên dược kia, hắn có thể bình yên vượt qua thiên kiếp, không có cách nào bởi vì đạo hạnh hắn thật sự quá nhỏ bé, mẹ vốn muốn cho cha hắn ăn giờ chuyển đến tay hắn, đều là ý trời……
Lam Dạ Ảnh thấy cô thật sự lo lắng cho hắn, cười hớ hớ nói:“Khoảng cách thiên kiếp còn có một đoạn thời gian, không cần lo lắng……”
Nguyễn Miên Miên bĩu môi, hừ một tiếng nói:“Em mới không lo lắng,em đoán là anh đã biết ba mươi năm tu luyện, mới không tin tưởng như vậy đúng không……”
Lam Dạ Ảnh hắc tuyến.
Nguyễn Miên Miên bị hắn kéo đến hắn phòng của hắn, Nguyễn Miên Miên hỏi hắn,“Mẹ của anh đạo hạnh bao nhiêu a?!”
“Một ngàn hai trăm năm……” Lam Dạ Ảnh nói lạnh nhạt, Nguyễn Miên Miên nghe vẻ sợ hãi, quả nhiên…… Sống một ngàn hai trăm năm lão yêu quái, thật đáng sợ……
Đáng tiếc, đạo hạnh có thể tu luyện thành tiên, nhưng mà, tình yêu, tình yêu, yêu và hận…… Nhân cảnh giới, cũng không có thể tu luyện, quả nhiên là nhìn không ra a.
Đến tẩm cung của hắn, Nguyễn Miên Miên ngậm miệng,không hé răng bởi vì nơi đó không chỉ có hai nha đầu thỏ nữ và miêu nữ, còn có những người khác……
Ôi.. là một hang thỏ và mèo a, nhìn ánh mắt hồng thỏ nữ và móng tay thật dài miêu nữ, thật sợ các cô ấy chạy đến cắn và cấu cô……
Cho đến tới phòng ngủ, Nguyễn Miên Miên mới nhẹ nhàng thở ra,“Thật đáng sợ, nữ nhâncủa anh sao……”
Lam Dạ Ảnh bật cười,“Các cô ấy chỉ là hầu hạ cuộc sống ông ngoại anh là hạ nhân mà thôi,em không cần để ý các cô, nếu là em không thích,anh sẽ đổi người khác……”
“Thôi đi, thay đổi các cô ấy không phải là đám người na ná đến sao, hơn nữa đắc tội các cô ấy, có lẽ không tốt đến mạng của em……” Nguyễn Miên Miên cười khổ mà nói.
“Các cô ấy sẽ không tổn thương em, các cô ấy đều là cô gái quý tộc của các tộc khác trúng tuyển vào, chuyên ở trong này hầu hạ nữ nhân hồ vương tộc, nếu không phải gặp gỡ em, không chừng hồ vương tử phi cũng sẽ do các cô ấy……” Lam Dạ Ảnh cười tủm tỉm nói.
Nguyễn Miên Miên nhìn xem thường, không trách được, các cô ấy có một vẻ mặt muốn ăn em,thật quá đáng sợ a……
“Không trách được đâu……” Nguyễn Miên Miên nói:“Thì ra em là cái đinh trong mắt thành các cô ấy……”
“Em ghen tị?!” Lam Dạ Ảnh cười thật quỷ dị.
Nguyễn Miên Miên lập tức phủ nhận nói:“Không có nha,hừ,em mới không có ăn dấm chua, nhưng thật ra anh không phải đối với Lam Dạ Hiên thật có khúc mắc sao?!”
Lam Dạ Ảnh cũng bị cô làm nghẹn cái chết khiếp, hầm hừ bế ngang cô lên,“Không được lắm lời! Về sau không được nhắc tên hắn……”
Sắc mặt của Nguyễn Miên Miên quýnh quáng,“Là anh nói trước , chán ghét……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.