Đọc truyện Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh – Chương 57: Chính là cô thiếu tôi
“Lam Dạ Ảnh……” Nguyễn Miên Miên nổi giận,“Anh rốt cuộc có ý gì hả? Vì sao lại hại tôi? Tôi lại không có thiếu gì anh……”
Nguyễn Miên Miên tức đến múôn điên rồi,tên đàng ông chết bầm này, cô chỉ là một trợ lý nho nhỏ còn bắt cô bồi thường là sao?Cô rõ ràng không có gây sự gì với hắn hết….
Lam Dạ Ảnh cũng lộ vẻ mặt tức giận hét,hắn đột nhiên siết chặt hai cánh tay của cô nói:“ Chính là cô thiếu của tôi,thiếu của rôi……”
Hổn hển……
[⊙o⊙] a!
Nguyễn Miên Miên trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Cô có chút tủi thân,cô làm sao thiếu hắn được,cô rõ ràng là bị hắn chiếm tiện nghi……
Nhìn của viền mắt của cô có chút ửng đỏ,lòng Lam Dạ Ảnh mềm nhũn,tay thả lỏng một chút nhưng mà giọng nói vẫn không thay đổi:“Mặc kệ thế nào?Sau này không cho phép đi muộn,cô về sau là trợ lý của tôi……”
Nguyễn Miên Miên chau miệng,trong lòng cực khó chịu,cô vốn xuất thân là nghiệp vụ lại bị Lam Dạ Hiên cố tình kéo qua làm trợ lý của hắn,hiện tại, lại bị một ác ma tổng giám đốc kéo qua đi làm trợ lý……
Cô chu môi nói:“Tôi không thích làm trợ lý, tôi thích làm nghiệp vụ,rõ ràng là thành tích cô tốt lắm còn muốn thăng chức quản lí,lại bị kéo qua đi làm trợ lý,đem tôi điều đến bộ phận nghiệp vụ……”
Lam Dạ Ảnh khóe miệng co rút, khinh thường nói:“Cô không được quyền lựa chọn,cô cho là đang chọn món ăn sao?!”
Nguyễn Miên Miên nổi giận trừng mắt to theo dõi hắn, giận giữ nói:“Anh và Lam Dạ Hiên đều là biến thái,cả hai đều là anh en biến thái!!”
Ánh mắt Lam Dạ Ảnh lập tức hiện màu đỏ đậm, tức giận tràn đầy ……
Nguyễn Miên Miên hoảng sợ, không biết tại sao lui về phía sau từng bước…… Con ngươi có chút kinh hoảng,cô không phải ngốc nha, nhớ tới tình huống ngày hôm qua,xem ra anh em này giống như đối địch với nhau……..
Cô hiện tại nói như vậy,có tính là đâm trúng chổ đau của hắn không?!
Xong rồi, xong rồi……
“Sau này…… Không cho phép ở trước mặt tôi nói đến hắn……” Ánh mắt Lam Dạ Ảnh tràn đầy phẫn nộ,“Cô lại càng không được tới gần hắn,biết chưa?!”
“Ừ…… ừ……” Nguyễn Miên Miên nhìn ánh mắt đỏ đậm của hắn làm sao có thể dám nói không.
Cô đau khổ nhưng không có nước mắt,vội vã muốn tránh hắn……
Lam Dạ Ảnh thấy cô có vẻ sợ hãi mình, sắc mặt hơi bình phục, dịu dàng hỏi cô,“Đi ăn cơm trưa với tôi……”
“A?!” Nguyễn Miên Miên nuốt nuốt nước miếng,“Nhưng mà,tôi ăn rồi ……”
Lam Dạ Ảnh nhíu mày, không cần thanh minh đem cô nhét vào trong xe, bá đạo nói:“Ăn xong không thể cùng tôi đi ăn nữa sao?!”