Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 22: Bạn vậy mà….dụ dỗ cấp trên,còn gào khóc nữa sao?


Đọc truyện Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh – Chương 22: Bạn vậy mà….dụ dỗ cấp trên,còn gào khóc nữa sao?

“Sắp đến năm hổ rồi mà bạn còn muốn đùa giỡn nửa sao……”

Nguyễn Miên Miên cắn răng nói:“Mình già như vậy sao?!Nếu mà mình mà đến năm hổ, thì cậu cũng vậy……”

An Tiểu Mễ nhíu lông mày,hít lỗ mũi không dám lại ăn tiếp quả táo,vội vàng đem quả táo quăng qua một bên,cười nhẹ nói:“Đừng nóng giận nha, nói giỡn,nói giỡn thôi…… Hì hì……”

An Tiểu Mễ cười xấu xa“Nhưng mà người đàn ông kia là ai? Dáng người thế nào? Nguyễn Miên Miên!cậu tốt nhất tỉnh táo hơn tranh thủ đem gã đàn ông đó lại bên mình,nhân lúc coi như còn trẻ hưởng thụ một chút bằng không già đi…..có thể bị ……hắc…hắc…..”

“An Tiểu Mễ……” Nguyễn Miên Miên một giọt hắc tuyến rơi xuống dưới,cô chỉ là một con sói con làm sao có thể..“A!Chuyện đó nói sau giờ mình gác điện thoại a……”

Nha đầu chết tiệt,cô đang rất thương tâm vậy mà nha đầu chết tiệt kia còn thêm mắm thêm muối kích thích cô.

“Đừng, đừng a……” An Tiểu Mễ hắng cổ họng một cái,nhỏ giọng nói:“Tốt lắm,không đùa nữa,nói đi,bạn còn chưa nói tại sao mình thất nghiệp nha?”


Vẻ mặt cô cười thật xấu xa,đương nhiên đối với chuyện thất thân của Nguyễn Miên Miên cũng rất hứng thú,cô hỏi chuyện nàng vì sao thất nghiệp là xuất phát từ lòng quan tâm một người bạn mà thôi.

Tích cách đặc biệt của đàn bà là tò mò mà…

Cho nên,vẻ mặt cô lóe lên ánh sáng chói lóa muốn thăm dò mọi chuyện để tiêu khiển một chút.

Nguyễn Miên Miên thở dài nói: “Người đàn ông xuất quỷ nhập thần kia……Là tổng giám đốc mới của công ty chúng ta…….”Cô dừng một chút, vẻ mặt đau khổ nói: “Mình bỏ chạy một mạch……..từ chức……..”

“……”

An Tểu Mễ không nói gì,đầu toàn mồ hôi lạnh rơi xuống.


“Bạn vậy mà….dụ dỗ cấp trên,rồi còn gào khóc ……”An Tiểu Mễ đầu đầy hắc tuyến “Bạn có biết hay không tình cảm lưu luyến trong văn phòng rất đau thương a,hơn nửa còn là cấp trên?Bạn muốn làm người thứ ba sao?Dù có cô đơn đi nữa cũng không được đi dụ dỗ cấp trên a….”

“……” Lần này đến phiên Nguyễn Miên Miên hết chỗ nói.

Hoặc là,Tiểu Mễ nghĩ đến tổng giám đốc mới đã có vợ rồi a?

Cô đột nhiên hoảng sợ,cô sẽ không làm người thứ ba đâu nha,cái tên Lam Dạ Ảnh không phải là kết hôn rồi đó chứ?”

Nếu đúng là như vậy!Thì ông trời ơi,cho nàng chết đi….

Cô toát ra một trận mồ hôi lạnh,An Tiểu Mễ dĩ nhiên cũng nóng nảy không kém: “Miên Miên!Bạn phải nhớ kỷ,dù sao đi nữa cũng không làm người thứ ba,bạn không cần lấy tuổi thanh xuân của mình đi đánh cược…đến lúcđó trả giá rất lớn a……Miên Miên,bạn trăm ngàn lần phải nhớ đấy….”

Lời nói đầy ẩn ý của cô ta làm cho Nguyễn Miên Miên vốn đang vui vẻ bị dọa đến người run rẩy.

Đang muốn nói cái gì, đột nhiên trên vai của cô xuất hiện một bàn tay,Nguyễn Miên Miên bị bàn tay đó hù dọa mở mắt to nhìn chằm chằm người đàn ông đứng phía sau, đầu óc trống rỗng……

“Anh,anh… anh……” Nguyễn Miên Miên cứng họng nhìn thấy Lam Dạ Ảnh đột nhiên xuất hiện phía sau cô, không thể nào, không thể nào, ban ngày mà thấy ma a…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.