Tháng Ngày Yên Bình Full

Chương 14: Tiếng Sáo Năm Đó Ta Từng Nghe


Bạn đang đọc Tháng Ngày Yên Bình Full – Chương 14: Tiếng Sáo Năm Đó Ta Từng Nghe

Giang Trừng bước vào trong phòng, y nhìn thấy Liệt Băng tỏa hàn khí đặt trên bàn. Tiến tới, từ từ vuốt Liệt Băng. Y khẽ cười, thời gian trôi thật nhanh. Nhớ ngày đó cũng vì tiếng sáo mà Giang Trừng gặp gỡ Lam Hi Thần.
Vân Thâm Bất Tri Xứ 16 năm trước.
Giang Trừng đi dạo trong vườn. Cô Tô thực rộng chỉ tiếc có quá nhiều quy củ, đó là lời nhận xét thật lòng của y.
Đang đi dạo, chợt Giang Trừng nghe thấy tiếng sáo. Tiếng sao thực hay, lúc trầm lúc bổng, dù có là người không hiểu về âm luật vũng cảm thấy xúc động.
Y lần theo tiếng nhạc, chợt thấy một người nam nhân đứng dưới gốc cây cổ thụ, sau lưng dòng thác chảy tạo khung cảnh như thần tiên hạ phàm. Còn người nam nhân kia mặc bộ  phục trắng, viền xanh, trán đeo mạt ngạch họa tiết vân mây. Ngũ quan anh tuấn tiêu soái, không ngòi bút nào tả hết, khí thế bất phàm cộng với khung cảnh thật chẳng khác nào một vị tiên nhân cả.
Dẫu là ai cũng không thể dời mắt khỏi y, Giang Trừng ngẩn ngơ nhìn nam nhân y phục trắng.
” cạch”, Giang Trừng dẫm vào cành cây khô, y cuống quít, lùi lại lại càng tạo tiếng động lớn hơn.
Lam Hi Thần nghe thấy tiếng động, y dừng thổi sao, liếc mắt nhìn chỗ phát ra tiếng động.
Trong lùm cây, một vị nam nhân mặc y phục tím, tóc cột cao đang hoảng loạn tìm chỗ trốn, y cười thầm:
– Giang công tử, ngươi có việc muốn tìm ta sao?
Lam Hi Thần bước tới, Giang Trừng lại ngốc nghếch đứng như trời trồng.
– Giang công tử …
– Khụ…Lam công tử, thất lễ rồi.
– Không có gì, ngươi tìm ta có việc gì sao?

Lam Hi Thần nở nụ cười ôn nhu tiêu chuẩn, Giang Trừng có chút ngây ngất với nụ cười.
– À không ta chỉ tiện đường đi qua. Chợt nghe thấy tiếng sáo rất hay nên…
– Cảm ơn, công tử quá khen.
– Ngươi đang sáo khúc gì thế ?
– Chỉ là một khúc nhạc tùy tiện thổi xuất phát từ tâm, không đáng để nói đến.
Giang Trừng gật gù:
– Tùy tiện thổi vậy mà lại có thể rung động lòng người như thế, thật khiến cho người khác thập phần ngưỡng mộ.
Lam Hi Thần nghe vậy có chút thụ sủng nhược kinh nhưng vẻ ngoài vẫn phản giữ hình tượng.
– Cảm tả công tử. Không ngờ ngươi lại thích khúc nhạc này, nếu có thời gian ta sẽ thổi cả bài cho ngươi nghe.
Giang Trừng cười:
– Tại hạ rất mong chờ.
Ngày hôm đó, giữa cổng Vân Thâm có hai đóa hoa tâm đang chuẩn bị nở.
( Hiện tại)
Giang Trừng cười, đó là lần đầu tiên y được Hi Thần thổi sáo cho nghe, lần đầu tiên y biết động xuân tâm, lần đầu tiên biết chú ý tới mọi hành động của người.
Nhìn lại Liệt Băng, Giang Trừng lẩm bẩm:
– Lam Hi Thần…
Sau đó quay người rời đi.
……………
(P/s: đây là cảm xúc của Lam đại khi nhớ tới cố sự trên nên sẽ xưng là “ta”)
Ta cầm Liệt Băng, lau kĩ càng. Liệt Băng đối với ta là vật rất quan trọng, nó đối ta thực có nhiều kỉ niệm. Nhớ ngày hôm đó, cũng là nhờ Liệt Băng nhỉ ?
Ngày hôm đó sau khi học xong cảm thấy tâm tình thật không thoải mái, muốn tìm chỗ nào đó giải tỏa.
Ta tới trước chỗ nước, hít thở sâu. Thực không hiểu mỗi lần thấy khó chịu tới chỗ này luôn cảm thấy thoải mái nhất.
Cầm Liệt Băng tự dưng ta muốn thổi một khúc để dãi bày tâm tình. Ta đã làm và không ngờ nó lại mang cho ta đến điều bất ngờ.

Trong lúc đang thổi, ta thấy một nam nhân mặc phục tím đang ngẩn ngơ nghe ta thổi.
“Vậy mà có người lại nghe hiểu tiếng sáo của ta sao? “
Phải đó là những điều ta nghĩ. Không hiểu sao khi nhìn thấy y ta lại cảm thấy có chút…kì lạ.
” Cạch” y dẫm phải một cành cây, chắc do hoảng loạn nên tạo tiếng động có chút hơi lớn. Ta cũng không thể làm ngơ như không thấy được nếu không người ta nghĩ ta là kẻ ngốc thì chết.
– Giang công tử, ngươi có việc muốn tìm ta sao?
Ta bước đến gần y nhưng sao y cứ né tránh t vậy, ta lại gọi:
– Giang công tử…
– Khụ… Lam công tử thất lễ rồi.
Ta cười hiền hòa nhe mọi khi.
– Không có gì, ngươi tìm ta có việc gì sao?
Y lại ngây ngốc, sao ta thấy y có chút…khụ…đáng yêu thế nhỉ?
– Ta chỉ là đi ngang qua. Chợt nghe có tiếng sáo rất hay nên…
Y có vẻ thích tiếng sáo của ta. Ta lại cười:
– Cảm ơn, công tử quá khen.
– Ngươi đang thổi khúc gì thế?
– Chỉ là tùy tiện thổi một khúc xuất phát từ tâm không đáng để kể.

– Tùy tiện thổi mà có thể thổi hay như thế, thật khiến người khác thập phần ngưỡng mộ.
Không ngờ y lại thích tiếng sáo của ta, sao ta cảm thấy càng ngày càng kì lạ thế nhỉ ?
– Cảm tạ công tử. Không ngờ ngươi lại thích khúc nhạc này nếu có thời gian ta sẽ thổi cả bài cho ngươi nghe.
Y nở nụ cười:
– Tại hạ rất mong chờ.

Ta lau chùi Liệt Băng trong lòng cười, lẩm bẩm hai chữ:
– Vãn Ngâm…
Cất Liệt Băng, ta xoay người rời đi.
———————————-
Mọi người à, đây chính là chap cuối rồi. Không thêm bớt gì đâu. Đây có lẽ là chap mà tôi cảm thấy ưng ý và dài nhất trong bộ đồng nhân này. Cảm ơn mọi người đã gắn bó với tôi trong suốt bộ truyện. Hi vọng trong các bộ truyện tiếp theo, mọi người vẫn sẽ ủng hộ.
Một lần nữa cảm ơn.
               Tiểu Hồ Ly


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.