Bạn đang đọc Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn – Chương 27: Xuân Nhật Yến
“A —— a? A?” Tịch Vũ giãy giụa mở mắt ra, hắn phát hiện chính mình không phải đang ở trong nước, y phục trên người cũng không ướt, bốn phía là bạch quang bao phủ.
Hắn ngẩng đầu.
Thế giới xung quanh vô cùng tối tăm u ám, trước mắt không có hồ hoa sen, không có hàng cây đong đưa bên bờ ao, ngay cả đình đài lầu các xa xa đều không thấy đâu, chỉ có dây leo rậm rạp cổ quái tùy ý bò đầy trên đất.
“Đây là nơi nào?”
Đám dây leo đen nhánh dưới chân hơi vặn vẹo, trên thân cây mang theo nốt sần không khác nào mấy cái mặt quỷ.
Nhưng mà Tịch Vũ lại không cảm thấy quá u tĩnh, bởi vì có rất nhiều đóa hoa phát sáng bay từ phía trên xuống đây, rơi đầy đất.
Làn gió thổi đến, từng đóa hoa tựa như lồng đèn nho nhỏ bay lên, đẹp không tả xiết.
Hắn nhận ra loại hoa này, đúng là loại đèn hoa đã từng xuất hiện vào đêm qua.
Nhìn theo dây leo quỷ dị trên đất, tầm mắt Tịch Vũ hướng về phía trước.
Hắn phát hiện vô vàn dây leo thô to quỷ dị uốn khúc hợp lại, cuối cùng chồng chéo bò lên nhau tạo thành một thứ cao lớn như một tòa tháp.
Quỷ tháp trước mặt quả thật cao chọc trời, Tịch Vũ cố gắng ngẩng cổ nhìn lên cũng không thấy được đỉnh tháp, hắn chỉ thấy trên đó có một bóng đen rất lớn giống như cái ô, hơn nữa còn có rất nhiều chấm sáng li ti, đúng là những đóa hoa nhỏ phát sáng đang bay.
Thì ra loài hoa mộng ảo này bay từ trên xuống.
“Tìm được rồi.” Sau lưng hắn chợt phát ra thanh âm băng tuyền không chút dao động cảm xúc.
Rõ ràng giọng nói của người nọ cực kỳ dễ nghe, Tịch Vũ lại bất giác run lập cập.
Hắn quay đầu nhìn xem, quả nhiên là đại yêu bạch y lúc nãy.
Không biết y đã xuất hiện phía sau hắn từ lúc nào, lúc này đang ngửa đầu quan sát tháp cao.
Nhậm Dật Phi xem sơ qua hoàn cảnh xung quanh sau đó cúi đầu, nhìn Tịch Vũ đang ngã dưới đất, hiếm khi tốt bụng mở miệng hỏi: “Có cần ta đỡ lên không?”
Tịch Vũ tự nhận là mình đã nhìn thấu bản tính tàn ác của đại yêu nọ nên đương nhiên không cảm nhận được thiện ý của đối phương.
Hắn giống như cá chép tự lật mình đứng dậy, hận không thể cách đại yêu ngàn mét, lại sợ chọc giận đại yêu nên ngượng ngùng đáp: “Không, không cần.”
“Ừ.” Nhậm Dật Phi thu hồi tầm mắt, tiếp tục ngẩng đầu nhìn về đám dây leo bò lên thành tháp.
“Đồ xấu xa.” Tịch Vũ phủi tro bụi trên người xuống, ở bên cạnh trộm ngắm đại yêu.
Không thể không thừa nhận là đại yêu tuấn mỹ này đứng giữa rừng mưa hoa như tuyết có một loại mị lực câu lấy hồn phách kẻ khác.
Hơn nữa, không phải người ta còn phải tiện thể mang hắn đi theo một đoạn đường nữa hay sao? Thôi thì tấm lòng đại nhân rộng lượng, Tịch Vũ đành tha thứ cho y vậy.
Các đại yêu khác cũng lần lượt xuất hiện phía sau đại yêu bạch y, bọn họ cau mày nhìn chằm chằm quỷ tháp cao ngất.
“Đây là tiểu yêu giới dựng lên bằng yêu lực.”
“Ta ngửi được mùi vị của chết chóc.” Một đại yêu thực vật giẫm giẫm mặt đất bên dưới, rất lấy làm tiếc nuối: “Thứ này là Đăng Tâm Liên biến dị đúng không? Nó vốn là linh vật nhưng hấp thu quá nhiều oán khí nên bây giờ đã trở thành tà vật rồi.”
Nhậm Dật Phi đột nhiên nhớ đến giao phó của chuột tinh, hắn lấy một cái đèn lồng nho nhỏ ra ngoài.
Đèn lồng nhỏ vừa ra khỏi ống tay áo liền phát ra ánh sáng nhu hòa yếu ớt.
Nhậm Dật Phi cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Hắn tiến vài bước trái phải, đi theo phương hướng ánh sáng mãnh liệt của đèn lồng nhỏ, rốt cuộc tìm đúng hướng đi: “Ta nghi ngờ bên dưới có thứ gì.”
Đám đại yêu vốn có cảm tình không tồi với Hạc Quân, bây giờ lại còn cởi bỏ hiểu lầm nên đương nhiên bằng lòng hỗ trợ y.
Phía sau có một đại yêu mũm mĩm dễ thương lập tức bước ra, người nọ duỗi tay vung một quyền, dưới chân liền biến thành một cái hố.
Hắn mở miệng: “Ở trong tiểu yêu giới của yêu ma khác, sức mạnh sẽ bị áp chế thành ra như vậy.”
Vừa dứt lời lại tiếp tục nện vào trong hố.
“Tiểu yêu giới của yêu ma?” Nhậm Dật Phi nhìn về phía dây leo cổ quái tạo thành quỷ tháp lao đến tận trời, là nó sao?
“Đây là thứ gì?” Đại yêu mập mạp quả thật rất có bản lĩnh, hắn đi quanh một khoảng đất rộng bằng sân thể dục “ba ba ba” mấy quyền, mặt đất lập tức sập thành một cái động lớn.
Đợi đến khi cát bụi tiêu tán, mọi người liền nhìn thấy cảnh tượng phía dưới —— bàn căn thác tiết*, thi cốt vô số.
*Trong ngữ cảnh này là rễ cây chằng chịt.
Mỗi một rễ cây là một ống dẫn trong suốt chứa yêu ma vẫn chưa hoàn toàn chết đi, trong đó còn có một con chuột tinh thật lớn.
“Rốt cuộc Thanh Hồng đã giết bao nhiêu người?” Nhóm yêu ma ăn người giết yêu chỉ là chuyện thường tình như cơm bữa, song nhìn thấy một màn trước mắt đều không nhịn được khiếp sợ.
“Muốn biết hết thảy đáp án thì thử xem là biết.” Một đại yêu tính tình nóng nảy đã gấp không đợi được mà hiện ra yêu hình, đi về phía quỷ tháp chọc trời.
Tóc dài sau lưng nàng hóa thành hỏa diễm bùng cháy, trên trán mọc lên một cái sừng nhọn, đuôi dài xinh đẹp lắc lư qua lại.
Nàng vừa động đậy, đám dây leo quỷ dị cũng động đậy theo.
Chúng nó ném ra rất nhiều thứ hình thù kỳ quái, có lớn có nhỏ, có lông dài rậm rạp có mang theo giáp sắt.
Cả người đại yêu bốc lên lửa đỏ phừng phực, nàng quất roi lửa vào một dây leo.
Quỷ tháp không chút lay động sứt mẻ, nhưng lại càng bay ra nhiều trùng tử gớm ghiếc, con trước ngã xuống con sau bay tới, ập vào trong ngọn lửa đang cháy sáng của đại yêu.
Chỉ là số lượng sâu bọ lớn nhỏ quá nhiều, mặc dù đại yêu có sức mạnh cao cường thì nàng vẫn bị chúng bao vây thành một ổ trùng đen, đám sâu rậm rạp lúc nhúc hoàn toàn che lấy thân thể nàng.
“Cút!” Theo tiếng hét chói tai của nàng, roi lửa dài trong tay đại yêu hóa thành rồng lửa khổng lồ thét gào, quét sạch đám sâu bọ xung quanh bay đi tứ phía, thậm chí có một đám sâu bị thiêu cho cháy đen còn bay đến trước người Nhậm Dật Phi.
Các đại yêu khác phía sau hắn đều đã hiện ra yêu hình, ngay cả khổng tước bên cạnh cũng biến thành yêu hình hoa lệ lộng lẫy, đôi cánh lam quang phản chiếu vô vàn tia sáng ngũ sắc chói mắt ở sau lưng.
Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn đôi tay chính mình, yêu văn lục sắc lưu chuyển bên ngoài thân thể, sức mạnh trong máu đã biến mất từ lâu đột nhiên kích động mãnh liệt.
Làn da Nhậm Dật Phi ngày càng trở nên tái nhợt, trên tay mọc ra móng vuốt sắc bén thon dài.
“Ta đến giúp ngươi.”
Đôi mắt Nhậm Dật Phi hơi trợn to, Hạc Quân chân chính bán trong suốt đang xuất hiện ở sau người.
Hắn không cần quay đầu cũng có thể cảm giác được sức mạnh bộc phát mạnh mẽ đang ùn ùn kéo đến, “Hạc Quân” mở rộng hai tay bao vây hắn lại: “Đừng chống cự.”
Đây là… Ý thức của Hạc Quân?
Làm sao có thể?
Không phải Hạc Quân là sản phẩm mà phó bản sinh ra ư?
Tuy Nhậm Dật Phi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn vẫn nghe lời y buông bỏ khống chế, hoàn toàn giao phó thân thể theo bản năng.
Giữa ánh sáng nhu hòa, mái tóc đen dài nơi thái dương đại yêu bỗng nhuộm thành một màu chu sa diễm lệ, đôi mắt Hạc Quân hẹp dài lãnh tuấn, cuối đuôi mắt còn họa ra một đường yêu văn hồng sắc.
Y vung tay áo, y phục trên người biến hóa từng chút từng chút một rồi biến thành hoa phục tuyết trắng nhuộm hoa văn màu mực pha lẫn.
Cây quạt trong tay Hạc Quân xòe rộng, sức mạnh bám vào hóa ra hạc giấy bay lượn xung quanh.
Y vung nhẹ cánh quạt, gió còn chưa kịp thổi đến thì một đám côn trùng đang bay tới đã hóa thành bột mịn không chút tiếng động.
“Sức mạnh của người đã trở lại rồi?” Đại yêu khổng tước cầm một thanh giáo dài, mũi giáo đâm thẳng xuống dây leo một nhát, dây leo lập tức đứt gãy.
Nhậm Dật Phi vân vê cây quạt, cảm nhận sức mạnh xa lạ ập vào thân thể: “Tạm thời.”
Hắn vừa dứt lời lại vung quạt lên, đám trùng tử giống như lúc nãy lập tức biến mất không thấy, đến ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Cường đại thật, đây chính là đại yêu Hạc Quân sao?
Chúng yêu bốn phía đều đã lao về phía trước, chỉ để lại Nhậm Dật Phi ở đó và tiểu yêu bị sức mạnh cường đại của đám đại yêu áp chế không thể động đậy nổi.
“Ngươi là Tịch Vũ?” Nhậm Dật Phi hỏi hắn.
Tịch Vũ không dám không đáp lại: “Đúng vậy.”
Một cây lông vũ màu đỏ từ đâu duỗi đến trước mặt hắn, Tịch Vũ kinh ngạc ngẩng đầu.
“Rốt cuộc trong hộp là thứ gì?”
Hầu kết Tịch Vũ chuyển động lên xuống theo động tác ngước lên của hắn, đại yêu bạch y không hề cưỡng bách uy hiếp, hắn lại không dám không nghe, vội vàng lấy ra một tấm tơ lụa: “Là, là cái này.”
Nhậm Dật Phi nhận lấy tấm tơ lụa rồi mở ra, bên trong đúng là một bức họa.
Dưới đáy phủ kín bạch cốt, trên bạch cốt mọc đầy rễ, trên trễ sinh ra rất nhiều cành lá chằng chịt xoay tròn hướng về phía trước, nâng lấy một nụ hoa mỹ lệ.
Chính giữa nụ hoa tròn là anh hài nho nhỏ, trong đó còn vươn ra rất nhiều dây nhỏ hồng sắc, nối liền với anh hài.
Phía sau tấm lụa có mấy hàng chữ chi chít, viết bằng chữ lệ thư.
Nhậm Dật Phi từng tiếp xúc nên đọc không chút trở ngại.
Có điều nội dung bên trong thật sự nghe rợn cả người, hắn đọc một nửa đã lập tức nhắm mắt, thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh nổi.
Hít sâu một hơi, Nhậm Dật Phi tiếp tục đọc mấy dòng còn lại.
Nếu đây là thứ Hoa Li giao cho Thanh Hồng… Như vậy cuối cùng hắn đã giết bao nhiêu người?
“Không chịu đựng nổi thì trốn trước đi.” Nhậm Dật Phi cầm tấm tơ lụa trả lại cho Tịch Vũ.
Hắn nhấc chân một chút, cả người liền như hạc tung tận trời, theo gió lốc bay lên.
Nhậm Dật Phi đắm chìm trong cảm giác huyền diệu của một nửa bản năng và một nửa sức mạnh đại yêu kiềm chế.
Dường như dưới chân hắn có bậc thang vô hình, giúp đỡ hắn từng bước tiến lên.
Sau mấy lần hít thở, Nhậm Dật Phi đã đi đến giữa không trung.
Đám sâu bọ ghê tởm xấu xí ập đến bao vây lấy hắn, giây sau lập tức hóa thành bụi trắng đầy trời.
Nhậm Dật Phi cúi đầu nhìn lại, mấy đại yêu đi cùng đã thu nhỏ thành hạt táo dưới chân, khe hở đặc biệt bao phủ đám dây leo đã bị xé ra một lỗ hổng.
Đại yêu khổng tước mở ra đôi cánh hoa lệ xinh đẹp phá không trung bay đến: “Ngươi muốn làm gì? Ta giúp ngươi một tay.”
Nhậm Dật Phi đứng giữa không trung, gió thổi bay ống tay áo rộng mang theo hoa văn mực tàu.
Hắn vươn tay, một đóa hoa bích sắc phát sáng liền rơi vào trong tay.
“Ta muốn thử một lần.” Nhưng mà thử cái gì thì hắn không nói.
Đang muốn tiếp tục bay lên, Nhậm Dật Phi cách một khoảng với quỷ tháp phát hiện dường như dây leo chằng chịt bên đó có không gian trống rỗng, bên trong thân tháp khá u ám, mơ hồ nhìn thấy bóng người lay động.
Nhậm Dật Phi nheo mắt lại: Người chơi?
Chẳng lẽ những người chơi biến mất trước đó đang ở chỗ này?
Hắn xòe quạt ra, mấy đóa đèn hoa bích sắc dừng lại phía trên cánh quạt: “Tuy rằng không biết đúng hay không… Xem như là ta hiếm khi được một lần tặng các người ý tốt vậy.”
Nghĩ xong chuyện này, Nhậm Dật Phi lập tức vung quạt.
Làn gió nương cánh quạt quay cuồng không ngừng, tia sáng đang rơi ở bốn phía tụ lại thành sông, theo gió bay vào trong lỗ thủng.
“Đi.” Hắn thu quạt rồi tiếp tục bay lên như hạc tiên hướng về phía bầu trời, xung quanh là gió nhẹ xoay tròn, không một con côn trùng nào có thể đến gần.
Đại yêu khổng tước cười lớn đuổi theo đại yêu bạch y, một trắng một đỏ rất nhanh đã biến mất trong vô số tia sáng lập lòe đang bay múa của hoa đèn.
“Vì sao mấy thứ này lại đột nhiên nổi điên?” Người chơi trong quỷ tháp chú ý quái vật trùng tử không hiểu sao chợt ra vào với tần suất nhanh hơn.
“Có phải bên ngoài có thứ gì làm biến động không?” Người chơi suy đoán, “Thoạt nhìn chúng nó rất kinh hoảng, giống như gặp phải thiên địch không thể chống đỡ vậy.”
Từ trước đến giờ đám côn trùng chưa từng có loại biến hóa như thế, những người chơi thăm dò nhìn về phía lỗ thủng bên ngoài, có điều tầm mắt bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đám côn trùng bay che trời lấp đất.
Ngay cả bốn phía trên vách tường cũng bò đầy sâu bọ, bao phủ lấy toàn bộ ống dẫn uốn lượn.
Những người chơi đã chờ một đêm trong này ngược lại hưng phấn dị thường: “Sâu ít đi rồi, hình như chúng nó bị thứ gì chế trụ.”
Đây là cơ hội!
Có người chơi không biết dùng đạo cụ hay kỹ năng gì, thân thể hắn chợt hóa thành một đoàn sương trắng mờ ảo, bay đến gần lỗ thủng.
Các người chơi khác cũng đua nhau thể hiện sở trường, dùng phương pháp của chính mình thăm dò quỷ tháp.
Đôi khi hỗn loạn là một chuyện có lợi, tất cả người chơi đều cho rằng thời gian này là thích hợp nhất cho bọn họ động thủ.
“A!” Một người chơi nào đó đột nhiên từ phía trên rơi xuống.
Hắn vốn ngụy trang thành bộ dáng của côn trùng để trà trộn tiến lên, lúc này đã rơi xuống đất biến lại thành một nam nhân phanh ngực lộ thân.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, bò lổm ngổm nhìn về phía bọn họ.
“Cứu, cứu mạng,…”
Đôi mắt người chơi nọ giống như bị một tấm màng màu xám trắng che kín, hắn khoác một kiện áo mỏng, trên lưng có thứ gì đang chuyển động.
Đám người chơi không biết bên dưới lớp áo phồng lên của hắn là cái gì, bọn bọ đều đứng lại.
Chỉ nghe tiếp đó là thanh âm xé rách y phục vang lên, một đoạn móng vuốt màu đen ở trên lưng người nọ hơi vươn tới, bằng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ nó bắt đầu vươn ra.
Người chơi quỳ rạp trên đất phát ra tiếng kêu rên vô lực, thống khổ khiến cho mồ hôi và nước dãi của hắn thi nhau chảy xuống.
Tứ chi người nọ vặn vẹo co quắp, thậm chí không khác gì động vật chân đốt như loài nhện linh tinh đang đứng thẳng.
Mỗi một khớp xương hắn đều bị bóp gãy gấp khúc, hắn giãy giụa muốn tìm kiếm sự giúp đỡ nên bò sát về phía những người chơi phía trước: “A… Cứu… Cứu ta… A!!!”
Không biết vòi râu từ đâu vụt tới, trong chớp mắt nó đã túm lấy người chơi đang bò trên đất kéo vào bóng đêm, cuối cùng biến mất không thấy.
Đám người chơi khác chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng là trăm loại cảm xúc ngổn ngang.
Một khi tiến vào thế giới phó bản chính là như thế, cho dù là giờ khắc nào đi nữa thì bọn họ đều có nguy cơ gặp phải cái chết.
Nếu không phải người khác chết thì cũng là chính mình chết, bọn họ đã sớm quen rồi.
“Đó là cái gì?” Salman cường hóa thị lực, có thể tinh mắt hơn người thường rất nhiều.
Hắn nheo mắt, muốn nhìn rõ bóng dáng đang dừng ở bên ngoài không trung.
Tuyệt đối không phải đám sâu bọ, ngược lại giống như là thiên địch của chúng.
Vô số trùng tử bay đến vây quanh bóng dáng kia.
Đáng tiếc đám quái vật này chỉ có thể tạo thành thành uy hiếp với người chơi mà thôi, sát thương của nó đối với bóng dáng đó tựa như vô nghĩa.
“Mau đi lên!” Thanh Lân leo lên một khinh khí cầu của người chơi khác, bọn họ vừa đối phó với sâu bọ lao tới vừa chậm rãi bay lên cao.
Salman nhìn khinh khí cầu rồi lại dời tầm mắt ra bên ngoài, vẫn chọn đứng yên tại chỗ nhìn xem bóng dáng mơ hồ thông qua lỗ thủng.
Tất cả tinh lực đều tập trung vào thị lực, đám sâu bọ màu đen lúc nhúc bay tới bay lui nhiễu loạn tầm mắt đột nhiên tan biến không thấy, chỉ còn lại bóng dáng người nọ nhẹ nhàng vung quạt.
Là y sao?
Salman theo bản năng bước nhanh tới vài bước, muốn nhìn rõ người nọ hơn một chút.
Hắn chưa từng chớp mắt lấy một cái, vậy mà bóng dáng màu trắng kia vẫn lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của mình.
“A? Y và đại yêu đại bàng kia?”
Thấy Salman đứng ngốc mặt ra đó, Thanh Lân cắn răng quay đầu, không để ý đến hắn nữa.
Bọn họ vốn là đồng bạn hợp tác vì lợi ích, đại nạn ập đến thì cũng đành thân ai nấy lo.
Không biết cơn gió từ đâu thổi tới kéo theo một trận đèn hoa sáng lên tiến vào lỗ thủng, từng chấm từng chấm nhỏ, cực kỳ mộng ảo.
Đám đèn hoa va vào thân trùng tử đang bay, cũng va vào người chơi bên trong.
Từng đóa hoa rơi xuống đầy đất không có người nhặt lên, chúng ngã dưới chân người chơi rồi lại bị bọn họ giẫm nát.
Salman vươn tay chụp được một đóa hoa.
Nó vừa mới rơi xuống đã biến thành một đóa hoa bích sắc nho nhỏ.
Hắn từng gặp qua loại hoa này trong hoa viên, đại yêu bạch y đã nói rằng…
“Không cần đến gần loại hoa này.”.