Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 18: Thành Đông Tinh


Bạn đang đọc Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn – Chương 18: Thành Đông Tinh


Một đường trở về khu Đông Tinh, tinh linh hướng dẫn bé nhỏ an tĩnh không dám rên nửa tiếng.
Trái tim máy móc đáng thương của nó đều bị dọa cho nứt ra!
Ký chủ của nó không phải là một thanh niên ít nói theo đuổi trường phái nghệ thuật xinh đẹp ưu thương hay sao? Ký chủ của nó không phải là một diễn viên kính nghiệp thích sáng tác nghệ thuật trần trụi với thiên nhiên hồn nhiên như cây cỏ hay sao?
Nghĩ đến đây, tinh linh hướng dẫn run run mở ra đồ thị tâm tình của người chơi thăm dò —— dao động 0.05, gần như bằng không.
Ném bay!
Chắc chắn đồ thị của hệ thống hỏng rồi.

Ký chủ của nó điên rồi!
“Bắn một phát đạn là một ngàn, nếu không có mấy chục ngàn thì không trừ đủ.” Nhậm Dật Phi nhíu mày mua một lọ dầu để dưỡng súng, sau đó hắn quay sang vách tường xi măng trắng làm vài động tác, âm thanh bong bong bong vang lên, một khoảng vách tường bị mấy phát súng làm cho vỡ nát.
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Không, đây là mùi vị của tình yêu.
“Một viên đạn là 0.01 sò bạc!” Tinh linh dẫn đường cực kỳ đau đớn, nó nhìn ký chủ của mình như người mẹ già nhìn thấy con trai bắt chước thiếu gia chi tử bán nhà độ xe tán gia bại sản.

Có điều nó cũng không muốn cãi nhau với Nhậm Dật Phi, dù sao cái hố tình yêu trên tường vẫn còn đang bốc khói kìa.
“Tiền của tôi.” Nhậm Dật Phi lạnh lùng nhắc nhở.
Tinh linh hướng dẫn lập tức im lặng không nói, nó thật sự rất muốn quỳ xuống cầu xin ký chủ của nó đừng cười có được không, ngài cười đáng sợ lắm, có khác nào đại ma vương giáng thế đâu?
Nhậm Dật Phi bắn hết đạn trong súng rồi mua một hộp đạn, bắn hết, mua tiếp một hộp đạn, cuối cùng vách tường đều vỡ nát tan hoang, dưới mặt đất đầy xác viên đạn, căn phòng xi măng cũng không thể ở được nữa.
“Có phải bởi vì mình đã biết người chơi bất tử không?” Hắn vuốt ve nòng súng nóng hổi.
Cho dù là vách tường hay người nào đó đi nữa thì Nhậm Dật Phi vẫn nhắm thẳng không chút do dự, giống như hai thứ này vốn không có gì khác nhau.

Hắn đoán bởi vì hắn đã biết người chơi có thể “bất tử” nên Nhậm Dật Phi mới không cảm thấy sợ hãi hay mâu thuẫn khi giết đi đồng loại của mình.
“Bất tử thật sự bảo vệ người chơi sao?”
Mà không phải là dẫn dắt người chơi thoải mái làm chuyện ác?
Dù sao đối phương sẽ không chết, đá trong lòng cũng được dở xuống nhẹ nhàng.
Nhậm Dật Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó có loài quái vật vô hình tràn ngập sức hấp dẫn đang lựa chọn người chơi: “Kẻ mất đi lòng kính sợ với sinh mệnh của đồng loại mình thì dưới thân phận người chơi, sẽ trở thành loại quái vật gì đây?”
“Hoang Vu Chi Giác…” Người trong phòng nhìn vách tường cười nhạo một tiếng, hắn vứt súng rồi xoay bả vai, cuối cùng rút một tấm vải ra để lau tay.
Căn phòng bây giờ không thể ở được nữa, mà Nhậm Dật Phi cũng đủ lưu manh nên hắn trực tiếp dựng một cái lều trại ngoài cánh đồng cỏ rồi đặt bàn nhỏ vào trong, chuẩn bị xem các video sản phẩm trước đó của phòng làm việc “Hậu Kỳ Kim Điểm”.
Tinh linh hướng dẫn cảm nhận được độ nguy hiểm của ký chủ đã giảm xuống, nó thò qua: “Ngài muốn nghe nhạc không? Ngài thích bài gì nhỉ, để tôi tìm cho ngài nghe.”
Nhậm Dật Phi khó hiểu liếc mắt nhìn màn hình trắng bên cạnh: “Cậu sao vậy?”
Tôi không sao, tôi sợ ngài mới có sao.


Tinh linh hướng dẫn nhìn chỉ số dao động cảm xúc bay lên 0.02, nó nghĩ nát máy móc cũng không thể hiểu ký chủ của nó bị gì: Chắc chắn hệ thống này bị hỏng rồi.

Nó lại hỏi ký chủ: “Hay ngài muốn trò giải trí khác?”
“Không cần.” Nhậm Dật Phi lạnh lùng từ chối, sau đó hắn nhớ đến phó bản phúc lợi trăm người của lần trước thì nhắc nhở, “Có một phó bản phúc lợi trăm người, tôi phù hợp điều kiện, đăng ký giùm cảm ơn.”
Nhân vật được chọn nên tốt một chút, nếu không thì hắn sẽ vào phó bản cấp trung xem thử nhân vật có tính khiêu chiến hơn hay không.
Nhậm Dật Phi muốn gặp một nhân vật bình thường giúp làm dịu tâm tình bực bội trong lòng hắn, tốt nhất là kiểu người ôn nhu dịu dàng, khi hắn chìm đắm trong cảm xúc bình ổn tốt đẹp, trái tim cũng được hâm nóng theo.
Giống như A Phi của phó bản thứ nhất vậy.
Hoặc Tống Bác Chi cũng được, nếu không có pháp sư rối gỗ thì phó bản thứ hai sẽ rất hoàn mỹ.
Mới vừa chơi qua hai phó bản cấp thấp liền muốn tham gia phó bản phúc lợi?
Nếu là trước kia, tinh linh hướng dẫn sẽ phải tận tình khuyên nhủ ký chủ của mình đừng tìm đường chết, ngài nên tiếp tục ở phó bản cấp thấp, từ từ làm quen với phó bản cấp trung, đi một bước tính một bước.
Nhưng mà hiện tại, cái gì tinh linh hướng dẫn cũng không nói, nó nhanh nhẹn lưu loát giúp ký chủ của nó đăng ký.
Nhậm Dật Phi nhìn dòng chữ báo danh thành công đang đợi chính phủ lựa chọn, hắn gật đầu hài lòng: “Tôi xem video một chút, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không được làm ồn.”
Tốn mười mấy vỏ sò trắng, Nhậm Dật Phi xem qua tất cả các sản phẩm video của phòng làm việc “Hậu Kỳ Kim Điểm”.
Đa số các phó bản trong video đều là phó bản cấp thấp.

Hắn có thể nhìn thấy được tình thế khó khăn trước mắt của phòng làm việc, đó là ít nhất người chơi trong phó bản cấp trung và cấp cao sẽ không đến tìm bọn họ cắt nối.
Các phó bản rất nhàm chán, đa số là dùng bạo lực giải đố, nhưng bù lại là video của người chơi đã được phòng làm việc chỉnh sửa rất nghệ thuật.
Có điều…
Phòng làm việc có một đặc điểm khiến người ta không thoải mái lắm, giống như bọn họ rất thích xào CP.
Cũng không phải cố tình xào CP mà là sau khi cắt ghép xong rất có cảm giác CP.

Biên tập viên của phòng làm việc bọn họ là đại thần của giới Fan CP à?
Nếu không tính cái này thì Nhậm Dật Phi khá hài lòng với năng lực chỉnh sửa cắt nối của bọn họ.
Có thể đoàn đội này không bằng đoàn đội của “Ngàn mặt” kia nhưng phòng làm việc vẫn rất có cảm giác điện ảnh.
“Chờ hai ngày nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ tìm bọn họ.” Nhậm Dật Phi cắn bánh vòng ngọt, tầng chocolate mỏng ở bên ngoài vỡ vụn rồi hòa tan với lớp bánh kem, vừa mềm vừa thơm.
“Bánh của cửa hàng này ngon hơn trên cửa hàng hệ thống.”
Một đêm trôi qua, mặt trời dần ngoi lên ở đằng Đông.

Trong thảm cỏ hoang trải rộng đến chân núi, Nhậm Dật Phi đang ngồi trên một tảng đá đón bình minh.

Ánh nắng rọi xuống cánh đồng hoang vu, hắn nhìn thẳng vào vầng dương sáng chói, cho dù có hơi đau mắt thì không không chịu nhắm lại.

“Vẫn là nơi này xinh đẹp, không có hơi thở vẩn đục của loài người.”
Phòng xi măng vỡ nát đã bị bỏ đi, phía trên là một căn phòng xi măng khác giống căn phòng cũ như đúc.
Đừng đưa micro cho tôi, tinh linh hướng dẫn từ chối phát biểu ý kiến về thẩm mỹ của ký chủ nó.

Nó thật sự không còn lời nào để nói.
Ngay lúc tia sáng ấm áp của mặt trời bao phủ lấy toàn thân Nhậm Dật Phi, hắn mở hệ thống bảng trắng lên, ấn vào rương đồng báu vật.
Vận khí của hắn tốt hơn lần đầu một chút, Nhậm Dật Phi mở được hai thứ đồ, mặc dù tinh linh hướng dẫn có nói người bình thường phải mở được ba thứ.
Đó là một quyển sổ và một cuộn băng vải.
“Quyển sổ là kỹ năng trò chơi, mở ra là có thể sử dụng, nhưng chỉ có thể dùng trong phạm vi của quy tắc.”
Tinh linh hướng dẫn giải thích: “Kỹ năng này giống như những loại kỹ năng pháp thuật nên được sử dụng trong thế giới có sức mạnh huyền bí.

Các kỹ năng bình thường khác thì không gặp hạn chế này, có điều đều là râu ria cả.”
“Cuộc băng gồm sáu băng vải trị thương, đây là đạo cụ trò chơi.

Xem kiểu dáng thì là loại băng vải nhỏ có thể làm gia tăng khả năng cứu thương, hữu dụng là thật nhưng không đến mức quý giá.”
Nhậm Dật Phi mở quyển sổ ra, trên trang giấy trắng xuất hiện mấy dòng chữ màu đen, chúng bay lên rồi hóa thành làn sương chui vào trong da thịt hắn.
Cùng lúc đó, màn hình trắng của hệ thống hiện lên một giao diện mới là giao diện kỹ năng, phía trên chỉ có một kỹ năng duy nhất.
Kỹ năng: Sơ yếu lý lịch.
Kích hoạt kỹ năng: Chỉ định người chơi nào đó là có được sơ yếu lý lịch về cuộc đời của người nọ (có thể có sai sót nếu xuất hiện sai số).
Hạn chế: Kỹ năng sinh hoạt, mỗi màn chơi dùng một lần.
Đánh giá: D (có còn hơn không, dù gì người ta cũng là kỹ năng đó trời, cố lên bạn nhé, cố bóp mũi chịu đựng mà dùng đi).
Nhậm Dật Phi nhìn đánh giá nửa ngày không lên tiếng.
“Có thể sử dụng với nhân vật của mình không?” Hắn hỏi tinh linh hướng dẫn.
Nó kiểm tra một chút rồi đáp: “Có thể.”
“Tốt.” Nhậm Dật Phi duỗi tay vẽ một chữ S trên phần đánh giá, “Bây giờ nó là kỹ năng cấp S.”
Ăn cơm, ngủ, dậy sớm hít thở đón bình minh, lại một ngày trôi qua.
Nhậm Dật Phi đi đến phòng làm việc chính thức của “Hậu Kỳ Kim Điểm”.

Phòng làm việc ở ngoại ô thành Đông Tinh, nơi này là một thị trấn nhỏ.

Thị trấn không giống với thành Đông Tinh xinh đẹp hào nhoáng mà rất hỗn loạn mất trật tự.

Người dân trấn nhỏ vẫn còn duy trì thói quen sinh của “con người”, mùa thu thì mặc quần áo mùa thu, cũng không để kiểu tóc gì kì lạ.
“Bọn họ vẫn thường tham gia trò chơi, phối âm phối nhạc là nghề tay trái.” A Kim giới thiệu với hắn, “Có đôi khi buổi sáng mới gặp nói chuyện, buổi chiều người đã không còn.”
“Toàn bộ thị trấn đều làm công việc này?” Nhậm Dật Phi nhìn A Kim chào hỏi đám người.
“Cũng không hẳn, nhưng mà… Mọi người đều chỉ muốn trải qua sinh hoạt bình phàm mà thôi.”
Hai người đi đến tòa nhà lớn nhất trong thị trấn, A Kim mở cửa đi vào, hô to: “Lao động là vinh quang!”
Đèn bên trong sáng lên, một dãy hành lang dài hiện ra trước mặt, hai bên đều là phòng.

Từ căn phòng gần cửa đến căn phòng cuối cùng lần lượt mở ra, mười mấy cái đầu ló ra bên ngoài nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi đang đứng ở ngoài cửa.
A Kim đi về phía trước: “Chúng ta vào xem video trước khi cắt nối, tốt nhất là nhìn từ nhiều góc độ.”
“Được.” Nhậm Dật Phi theo sau.
Có ba cái hệ thống thị giác, nhưng mà hôm qua Nhậm Dật Phi đã cắt bỏ vài đoạn làm lộ bí mật của mình và đoạn hắn cùng một người chơi khác giới thiệu tên họ.
Người phụ trách mảng cắt nối biên tập là một người đàn ông trung niên, bên cạnh còn có trợ lý, ông đứng lên bắt tay với Nhậm Dật Phi, vẻ mặt tươi cười ngượng ngùng, vừa nhìn là biết kiểu người ngại giao tiếp xã hội.
A Kim biết tính cách của ông nên mở miệng: “Trước tiên xem video gốc.”
Nhậm Dật Phi gọi tinh linh hướng dẫn một tiếng, nó lập tức gửi ba đoạn video đi qua, phân biệt ba loại là góc nhìn chính diện, sau lưng nhân vật và toàn cảnh xung quanh.
Ba cái màn hình chậm rãi phát video, phần phía sau vẫn đang truyền vào.
Video bắt đầu bằng cảnh vai chính phát hiện thân phận “người mù” của mình.

Mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ dùng IQ và may mắn nào đó để thay đổi cốt truyện.

Bởi vì bắt một người bình thường giả làm người tàn tật không khác gì bắt một người tàn tật giả làm người bình thường là bao.
Nhưng mà đoạn tiếp theo lại là…
“A!” A Kim trợn tròn mắt, sau khi nhân vật chính mở cửa, cốt truyện xuất hiện cao trào nhỏ đầu tiên, đó là phân đoạn thanh niên mù lăn xuống cầu thang.
Biên tập viên ấn tạm dừng, ông kéo về đoạn phía trước một chút rồi phóng lớn gương mặt nhân vật chính để quan sát từng biểu tình nhỏ ở trên mặt hắn: Ban đầu là thả lỏng, sau đó hắn giẫm phải hạt châu nên có chút nghi hoặc, lúc thân thể mất cân bằng thì đầu óc trống rỗng không kịp phản ứng, cuối cùng là hoảng sợ ngã xuống.
Biên tập viên tua đi tua lại ba lần để xem, sau đó ông nhìn về Nhậm Dật Phi vẫn đang bình tĩnh ngồi một bên không hé răng, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn.
“Tôi nhìn thấy.” Nhậm Dật Phi nói.
Ánh sáng tối mờ che đi gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của biên tập viên: “Thật ngại quá.”
Ngay cả A Kim và trợ lý bên cạnh đều sửng sốt nhìn màn hình không rời, biểu tình chết lặng: Nếu đây là trình độ ngụy trang của người nọ, vậy thì bọn họ thật sự không xứng có được quỷ bài.
Video tiếp tục phát, qua cảnh bế công chúa, qua cảnh ăn sáng, chị gái đến thăm, ra ngoài ăn trưa, biên tập viên nhắc nhở công việc, một đoạn cao trào nhỏ nữa lại đến —— Boss tới cửa.
Nhân vật chính mở mắt ra, Boss đứng gần trong gang tấc.
A Kim nhéo chặt đùi mình để khống chế bản thân không phải hét chói tai.

Cô nghĩ thầm, xong rồi, uổng công lúc sáng ngụy trang hoàn mỹ như vậy.
Nhưng không ngờ người đang nằm trên giường chỉ như nửa đêm mơ thấy ác mộng nên mở to mắt, sau đó hắn từ từ khép mi, cọ gối đầu rồi ngủ tiếp.


Người nọ ngủ rất sâu, hô hấp đều đặn khiến người khác muốn buồn ngủ theo.

Lúc sau Boss cũng có thử lừa người nọ, nhưng mà không có tác dụng gì.
A Kim thở phào nhẹ nhõm mà sờ ngực: Đúng là vận khí tốt, chắc là lúc đó hắn ngủ rồi nhỉ?
Giây tiếp theo, nhân vật chính đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sắc bén, không có chút gì gọi là buồn ngủ.
Biên tập viên lại cẩn thận lén lút nhìn về phía đôi mắt của kim chủ mình…
Nhậm Dật Phi cười với đối phương: “Tôi thật sự nhìn thấy.”
Biên tập viên bị làm cho giật mình, ông vội rụt đầu quay về phía màn hình: “Xin lỗi, thật ngại quá.”
Cốt truyện tiếp theo cũng không còn bình yên nữa, toàn bộ phó bản đều đang trong giai đoạn cao trào. 
Chỉ có Nhậm Dật Phi không cảm thấy bất ngờ, ba người còn lại đều không nói nên lời.

Bọn họ yên lặng nhìn nhân vật chính phối âm, trêu Boss, xâm lấn hệ thống máy tính, lừa người chơi, lừa Boss, phản công.
Bọn họ vốn tưởng mình đã sớm chết lặng.
Nhưng không, giây phút chú dê con xé xuống lớp da yếu ớt vô hại, Boss đáng thương bị dọa cho điên lên, ba người đều bị chấn động mà há to miệng, linh hồn cũng run rẩy muốn thoát xác.
Ngày xưa chỉ thấy “quỷ” chơi người, làm gì có chuyện người chơi luôn cả “quỷ”?
Kim chủ của chúng ta quá lợi hại!
A Kim vội đỡ cằm mình để không cho nó rơi xuống.
Video kết thúc, hình ảnh dừng lại ngay lúc nhân vật chính quay sang người chơi tiến vào nói “Ngại quá, anh đến muộn mất rồi.”
“Cốt truyện ở sau có liên quan đến vấn đề riêng tư nên không tiện lấy ra.” Nhậm Dật Phi giải thích với họ.
Mà ba người trước mặt vẫn còn đắm chìm trong cảm giác người chơi treo Boss lên đánh, bọn họ kinh sợ không thôi, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
“Cho tôi chỉnh sửa đi, không tốn tiền cũng được!” Biên tập viên phản ứng lại rồi vội vàng xông đến cầm tay Nhậm Dật Phi, ông kích động đến mức đỏ cả mắt.
“Khụ, không thể không tốn tiền.” Là một người làm ăn kinh doanh có sổ hộ nghèo, A Kim rốt cuộc cũng bị “miễn phí” trong miệng biên tập viên làm cho giật mình hoàn hồn, cô nhấn mạnh, sau đó lại bổ sung một câu, “Nhưng có thể giảm giá.”
Nếu tác phẩm xuất sắc này được đăng lên, có thể nó sẽ là kim tự chiêu bài* về sau của bọn họ.
*Biển vàng, ví việc được nhiều người biết đến.
“Không cần giảm giá nhưng phải cắt ghép tốt.”
“Xin yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!” Biên tập viên hận không thể viết giấy tuân theo lệnh quân.
Nhậm Dật Phi và A Kim ra khỏi phòng cắt nối biên tập, A Kim gọi một thanh niên tóc xoăn lại: “Cưng đến đưa khách đi đăng ký này.” 
Nói rồi cô nhìn về phía đối phương: “Vừa rồi có một số chỗ bỏ qua nên tôi chưa hiểu cốt truyện lắm, phải xem lại một chút.”
Nhậm Dật Phi tính toán thời gian rồi gật đầu đáp: “Tôi cho các cô thời gian mười ngày, sau đó sẽ đến xem hiệu quả thế nào.”
A Kim ghi nhớ thời gian, sau đó cô giao chuyện đăng ký lại cho người phụ trách.
Thanh niên tóc xoăn trẻ tuổi cầm bút ngẩng đầu hỏi: “Phó bản này tên là gì ạ?”
“Láng giềng.”
Bút của cậu ta lập tức rơi xuống mặt đất: “Láng giềng?! Là, là…” 
Thanh niên kích động đến mức thanh âm cũng run rẩy.
“Ừm, như cậu nghĩ đó.” Nhậm Dật Phi bổ sung..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.