Bạn đang đọc Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Giải Mã – Chương 56: Xuân Nhật Yến
Ánh trăng treo giữa không trung, bây giờ đã là giờ Tý, tin tức người chơi đều được đổi mới.
[Nơi trùng phi oán sinh, nhân danh ái tình, nở hoa kết trái.]
“Cứu mạng, cứu…” Một người chơi may mắn được mời đến tham dự yến tiệc thưởng hoa đang run rẩy trên đất.
Cách cậu ta không xa là một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, hi hi ha ha, mỹ nhân cúi người dán vào người chơi đút rượu.
Rượu hoa thơm ngọt từ môi lưỡi ướt át của các nàng chảy vào miệng đối phương.
Người chơi uống rượu xong, tiêu cự trong mắt dần mơ màng rồi mất đi ý thức.
Đôi mắt cậu ta ầng ậng nước nhìn “chính mình” đang trêu đùa đút rượu với mỹ nhân bên đó, trong khi cậu ta chân chính lại đang nằm ở đây, không thể nào cử động, cho dù dùng hết sức lực cơ thể thì cũng chỉ có thể nhúc nhích được một ngón tay.
Mặt đất nơi cậu ta đang nằm chợt nứt ra một khe hở, giống như ma quỷ há miệng muốn nuốt chửng nhân loại.
Vòi râu rất nhỏ chui ra từ trong khe nứt, nó vừa mảnh vừa nhỏ không khác gì sợi tóc, trong chớp mắt đã quấn quanh đầu người chơi, đám vòi râu đen nhánh lúc nhúc bao phủ cả đầu cậu ta.
Nước mắt người chơi chảy xuống ồ ạt, cậu ta muốn kêu cứu, cũng muốn phản kháng, nhưng lại không thể chống cự nổi mà bị thứ kia tùy tiện lôi xuống mặt đất.
Mặt đất nâu đen từ từ bao lấy đầu người chơi rồi nuốt hết, thân thể cậu ta bị một sức mạnh vô hình kéo vào trong nền đất, cho đến khi cậu ta hoàn toàn biến mất không chút tiếng động.
Khe hở dưới đất khôi phục bộ dáng ban đầu, người chơi đang cùng mỹ nhân thưởng nhạc đột nhiên biến mất, cũng không có ai để ý.
Ở bên cạnh chậu hoa gần đó lại có thêm một người chơi tỉnh lại.
Hắn mở mắt, nhìn thấy “chính mình” đang hôn môi với mỹ nhân.
Hương rượu và hương hoa hỗn tạp lẫn lộn bị gió ấm thổi đến, huân cho đầu óc chúng yêu trầm say.
Người chơi cảnh giác đã tránh không chạm vào rượu và thức ăn từ lâu, càng không dính vào mỹ nhân.
Nhưng mà trong không khí có thuốc gây mê, ai cũng không thể trốn thoát, cho dù là người chơi hay là NPC đi nữa.
Đa số đám người chơi trên mặt đất đều nằm la liệt giữa đường, mà những người chơi ở dưới nền đất vẫn còn đang kéo dài chút hơi tàn.
Lúc nhìn thấy tin tức, bọn họ nghĩ đến vị trí hiện tại của chính mình trước tiên.
Nơi này có bộ rễ xum xuê, có thân cây thật lớn, có tiểu trùng ẩn nấp, chẳng phải là chứng minh…!
Thân phận thật sự của “quỷ” đang ở chỗ này!
Thậm chí thân phận nhân vật của nó cũng đang ở đây.
Quy tắc trò chơi của Hoang Vu Chi Giác:
“Quỷ” có hai thân phận trong ngoài, nhưng khi chỉ ra và xác nhận thì chỉ cần nói ra thân phận thật sự của “nó” mà thôi.
Nếu phó bản được tiến hành xoay quanh người chết, vậy thì bình thường mọi người sẽ cho rằng thân phận thật sự của nó là người chết, đương nhiên độ khó của phó bản cũng sẽ hạ thấp, chỉ cần tìm ra thân phận nhân vật mà nó ngụy trang là được.
Nhưng nếu phó bản không được tiến hành xoay quanh người chết, vậy thì có khả năng “quỷ” tồn tại ở hai thân phận, mà cả hai thân phận đều ở trong đám người chơi.
Cho nên thỉnh thoảng sẽ có một loại kinh hỉ như thế này: Tìm “quỷ” nửa ngày trời, hóa ra thân phận thật sự của nó là nhân vật mà mình sắm vai?
Có điều mặc cho loại tình huống nào xảy ra đi nữa thì trạng thái nhân vật của “quỷ” đều sẽ lấy thân phận thật sự của nó làm tiêu chuẩn.
Hai tin tức chồng chéo lên nhau, “quỷ” chỉ có thể hoạt động vào ban đêm, sống dựa vào thực vật, đây là thuộc tính cố định của nó, dù là thân phận nhân vật hay thân phận thật sự đều phải tuân theo, bởi vậy mà người chơi mới có thể loại trừ một vài đối tượng tình nghi.
Bị côn trùng vả mặt ba ba mấy cái cũng không sao, tâm tình của đám người chơi lập tức khá hơn không ít.
Càng đến gần mục tiêu thì đám sâu bọ càng thêm điên cuồng, đồng thời phát động công kích về phía bọn họ.
Điều này chứng minh, bọn họ đã đến gần mục tiêu.
“Thì ra là 11 giờ.”
Trên mặt đất có thể dựa vào mặt trăng và mặt trời để phân biệt thời gian, thế nhưng dưới mặt đất lại không biết bây giờ là lúc nào, chỉ có thể dự đoán đại khái dường như là đêm khuya.
Rốt cuộc Salman cũng nhìn thấy tin tức đổi mới.
Hắn lại một lần nữa khẳng định, chắc chắn “quỷ” có quan hệ trực tiếp đến mấy thứ săn giết yêu ma.
Nhìn từ góc độ này, thật ra thân phận của “quỷ” rất dễ xác định, có điều khó khăn nhất là hoàn cảnh sinh tồn hiểm ác.
Vậy nên phó bản mới bị chính phủ bên trên đưa ra phán đoán là phó bản cấp trung.
Đặc điểm lớn nhất của phó bản cấp cao là: Thân phận của “quỷ” cực kỳ khó xác định, hơn nữa hoàn cảnh sinh tồn cũng không tốt, cơ bản không có không gian cho đám người chơi phật hệ cá mặn tồn tại.
Salman đã là người chơi phó bản cấp cao song mỗi lần hắn tham gia phó bản cấp cao đều có một loại cảm giác chết lặng gọi là “Có thể ngày mai sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời được nữa”.
Nếu so sánh hai bên thì đương nhiên phó bản cấp trung này cũng coi như tốt tính.
Ít nhất là nếu người chơi tiến vào mật thất ngầm bên dưới và không chết, đa số bọn họ đều có thể đoán được thân phận của “quỷ”.
Mà đám người chơi trên mặt đất kia cũng vậy, tuy rằng hiện tại có thể chưa đoán được thân phận của nó nhưng khả năng sống sót của bọn họ rất cao.
Xem ra cuối cùng sẽ có không ít người chơi cá mặn sống sót.
Theo không gian đi lên, Salman cũng gặp được vài người chơi.
Có một ít người dừng lại cước bộ đang ngồi xếp bằng nghỉ ngơi hoặc là nằm nghiêng một bên, dựa vào tấm màng mỏng chợp mắt.
Cũng có một ít người mặc cho đôi mắt đỏ hoe tràn ngập tơ máu, vẫn cố chịu đựng cơn buồn ngủ mà tiếp tục đi lên phía trên.
Con đường trước mặt dường như vô tận không thấy điểm cuối, Salman có chút mệt mỏi.
Hắn đã không thể nhớ rõ lộ tuyến cũ mình từng đi qua, phương hướng ở nơi nào.
Cứ đi mãi đi mãi ở một nơi không thấy điểm cuối, không có kết quả đúng thật rất đáng sợ.
Cũng may là hai người Salman đều không phải người chơi mới, có khả năng kiềm được loại áp lực này, ai cũng chưa từng oán hận chán nản muốn từ bỏ.
Không biết đi qua bao lâu, trước tầm mắt bọn họ xuất hiện một đường ánh sáng.
Không giống với ánh lửa bập bùng nhỏ bé trong tay họ, đó là một khoảng sáng mông lung mờ ảo, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màng mỏng, tựa như ánh trăng dừng lại bên ô cửa sổ giấy.
Thanh Lân nhịn không được lau lau đôi mắt: “Dường như ta nhìn thấy ánh sáng.”
Salman vung kiếm một nhát, phá vỡ tấm màng mỏng trên đỉnh đầu: “Ta cũng thấy.”
Theo từng bước chân của hai người về phía trước, ánh sáng ngày càng rõ ràng, cuối cùng dường như ánh sáng chỉ cách bọn họ một lăng kính mờ.
Hy vọng liền ở trước mặt.
Hấp dẫn quá lớn, thậm chí hai người cũng không cảm giác được thân thể mệt mỏi nặng nề.
Thanh kiếm vung ra khỏi bóng tối vô tận, ánh sáng chói mắt bên ngoài không khỏi làm cho người đã quen ở trong không gian tối tăm nheo mắt.
Phải vài giây sau Salman mới có thể chậm rãi thích ứng.
Trước mặt hắn là một không gian hình trụ thật lớn, vách tường bốn phía đều có rất nhiều lỗ hổng, mà ánh sáng bọn họ nhìn thấy tiến vào thông qua lỗ hổng này.
Nếu phải dùng một từ để hình dung thì không gian trước mặt chính là một cái sọt tre úp ngược.
Trừ ánh sáng, Salman còn nhìn thấy rất nhiều thứ đen tro gì đó tiến vào qua lỗ hổng
Hắn nhìn quanh một vòng.
Vô số ống dẫn trong suốt có kích thước bằng sợi tóc cong cong dán trên sườn của hai bên vách tường hướng về phía trước, trong ống còn có chất lỏng đang lưu động.
Đúng lúc này, đột nhiên một trận gió ập đến từ phía sau.
Salman không kịp tự hỏi đã lập tức lăn sang một bên tránh đi.
Trong không gian hỗn loạn, hắn nhìn thấy một cái miệng rộng dữ tợn thoáng qua trên đỉnh đầu, bên trong là một đoạn đầu lưỡi đang chuyển động giữa không trung, nhỏ xuống rất nhiều dịch nhầy màu đen nhớp nháp.
Không đợi Salman phản ứng lại, một sợi dây thừng từ đâu bay đến túm lấy cả người nó, trong nháy mắt quái vật đã bị thắt chặt thành mảnh nhỏ, chất lỏng xanh lục văng ra tung tóe.
“Này, không sao chứ?”
Là người chơi khác.
Salman phát hiện nơi này đã tụ tập rất nhiều người chơi.
Bọn họ tốp năm tốp ba hợp thành từng nhóm nhỏ, ước chừng có mười mấy nhóm, trong đó có nhóm người hắn đã gặp qua, cũng có nhóm người hắn chưa từng nhìn thấy.
Người chơi trên mặt đất tử thương thảm trọng, người chơi dưới mặt đất rốt cuộc cũng tụ họp, nhưng còn sót lại một người nửa trên nửa dưới, lên không được mà xuống cũng không xong đang ở trong dòng nước.
Nước đã dâng đến đầu gối, mỗi bước đi hiện tại đều phải tốn thêm sức lực so với lúc trước, năng lượng trong cơ thể Nhậm Dật Phi đã bị tiêu hao quá nhiều.
Nhưng mà thứ ảnh hưởng nhất trước mắt không phải vì tiêu hao năng lượng thân thể mà là áp lực tinh thần vô hình.
“Ha…” Hơi thở đã hóa thành khói trắng, làn da cũng sớm tái xanh, đôi tay Nhậm Dật Phi không nhịn được run rẩy.
Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác đánh vào trên người, theo đó là từng đợt gió quét tới lạnh lẽo thấu xương, hắn lạnh đến mức không còn tri giác.
Nếu nước lạnh dưới chân chỉ chảy ngược thôi thì có lẽ Nhậm Dật Phi sẽ không có cảm giác như vậy, nhưng mà nó lại đang dâng lên từng giây, giống như lăng trì xử tử, khiến người ta tiến thoái lưỡng nan giữa hy vọng và tuyệt vọng.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, hít sâu.”
Đợi đến khi ra ngoài, hắn sẽ đi tìm Hoa Ngữ đầu tiên nhỉ? Nhậm Dật Phi muốn dời đi lực chú ý của mình, khiến cho bản thân không rơi vào trạng thái bị vây khốn kéo dài.
Lúc này Nhậm Dật Phi không muốn trả thù Hoa Li, thậm chí cũng không nghĩ đến chuyện tìm đầu sỏ gây tội Thanh Hồng.
Biến thành phàm nhân, hắn không phải Hạc Quân mà là Nhậm Dật Phi, người chấp hành nhiệm vụ phó bản.
Vứt bỏ đi cảm xúc cá nhân không cần thiết, tiếp theo là làm thế nào để tận dụng tối đa thời gian không còn nhiều lắm này.
Hoa Li đột nhiên xuống tay với hắn là vì nàng có lý do riêng, nhưng chắc chắn bên cạnh cũng do một ít nguyên nhân khác tác động.
Chẳng hạn như, hắn vô tình chạm đến lợi ích chủ yếu của bọn họ.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có chuyện ngao du xe mây mà thôi.
Hoàng hôn buông, ảnh ngược tòa tháp dưới hồ sen…!Sau đó Nhậm Dật Phi bị lừa đến đây.
Hơn nữa thời gian đã trôi qua lâu như vậy, lại còn là thời gian yến hội, đương nhiên Thanh Hồng không thể không biết.
Hắn đã biết, lại ngầm đồng ý, chỉ có thể chứng minh tin tức này rất quan trọng với bọn họ.
Đồng thời, tin tức này cũng quan trọng đối với đám người chơi bọn hắn.
Đáng lẽ Nhậm Dật Phi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ nhân vật nguyên chủ, không ngờ lại bị sức mạnh vô hình nào đó đẩy đến hoàn cảnh hiện giờ.
Phó bản này không cho phép “Hạc Quân” hạ thấp mức độ tồn tại, mặc cho đó có là thiết lập tính cách nguyên chủ hay là vì nhiệm vụ nguyên chủ đi nữa, hắn cũng không trốn thoát.
Bất kể bọn họ muốn giấu giếm bí mật gì, Nhậm Dật Phi đều phải biết rõ ràng.
“Hắt xì!”
Toàn bộ đình viện Đình Vân Các đã bị hủy hơn phân nửa.
Thanh Hồng và khổng tước cùng là đại yêu, mặc dù đây là sân nhà của Thanh Hồng nhưng hắn cũng có nhiều thứ ái ngại, vậy nên hai người đánh thẳng một đường không phân cao thấp, đáng thương nhất vẫn là dãy đình viện xa hoa lộng lẫy nháy mắt tan hoang.
Ở Thiên Tuế Điện xa xa, Hoa Li khẩn trương đến mức mặt cắt không còn chút huyết sắc.
Năng lực của nàng chỉ ở tầm trung, nếu không phải dựa vào thế lực Thanh Hồng thì chắc chắn nàng không có tư cách nói chuyện với đại yêu nọ.
Bởi vậy nàng mới khẩn trương, lại càng không thể giúp được thứ gì.
“Nếu sư huynh ở đây thì tốt rồi.” Đại phu nhân nhìn về phía xa, “Chỉ có huynh ấy mới có thể ngăn cản bọn họ.”
Hoa Li muốn phản bác, cuối cùng không phản bác được.
Đúng vậy, nếu Hạc Quân ở đây…!
Kết giới vô hình bao phủ Thiên Tuế Điện, đại phu nhân đột nhiên quay đầu.
“Sao tỷ tỷ lại nhìn ta như thế?”
Hoa Ngữ nhìn nàng một lúc lâu, trong mắt hiện lên vẻ bi thương: “Hoa Li, ngươi vẫn luôn ấm ức không phục, vì sao chúng ta lại chấp nhất với sư huynh như vậy đúng không?”
Hoa Li cảm nhận được không khí hơi kỳ quái, thậm chí có chút nguy hiểm nhưng lại tựa ảo giác.
Nàng lắc đầu, ngữ khí mang theo trào phúng: “Vì sao?”
Thanh âm Hoa Ngữ rất thấp, giống như đang tự nói với chính mình: “Bởi vì không có y sẽ không có Thanh Hồng, cũng sẽ không có Hoa Ngữ ta.”
“Trước khi gặp được y, Thanh Hồng cùng lắm chỉ là một gốc cây bị người móc đi tâm châu, sớm muộn gì hắn cũng phải chết.
Mà ta thì sao, ta chỉ là một chậu hoa bị người cầm làm lễ vật, tùy tiện ném đi ném lại.
Chưa từng có một ai đặt kỳ vọng vào tương lai của chúng ta, chưa từng có một ai.”
“Thế nhân đều nói nếu không có hai kẻ chúng ta liên lụy, bây giờ sư huynh đã là đệ nhất yêu linh của yêu giới từ lâu.
Bọn họ nói đúng, huynh ấy đã hao phí quá nhiều tâm tư lên người chúng ta.”
“Sư huynh sưởi ấm thế giới của ta, ta cũng nguyện lấy thân làm củi, sưởi ấm thế giới cho y.
Vậy nên ta tuyệt đối không cho phép,” Hoa Ngữ nâng mắt, đôi mắt hóa thành một màu lục sắc, “ai phá hỏng con đường tu hành của huynh ấy!”
“Ta kết hôn với Thanh Hồng không phải vì lý do mà ngươi luôn nghĩ.
Thanh Hồng là một kẻ điên, ta muốn hắn cách xa sư huynh ra một chút nên mới dứt khoát tố giác với sư phụ.
Kết quả không ngờ Thanh Hồng đề nghị “kết hôn” với ta, chỉ vì để lưu lại.”
“Hắn không biết sư huynh là người đơn thuần.
Một khi hắn kết hôn, hai người sẽ không có khả năng.
Nhưng mà ta ngàn tính vạn tính, lại tính sót ngươi.”
“Còn để ngươi mắc thêm lỗi lầm lần nữa.”
Trên mặt Hoa Ngữ không có biểu tình dư thừa, dây mây lục sắc từ trên tay nàng phóng ra siết chặt cổ Hoa Li: “Sau hoàng hôn sư huynh liền mất tích, ta tìm thế nào cũng không thấy y.
Sư huynh vốn không phải loại người không nói một lời đã vội rời đi.
Nói cho ta biết, các ngươi đưa huynh ấy đi đâu?”
Trên người Hoa Li cũng xuất hiện dây mây bò ra, nhưng cuối cùng vẫn bị sức mạnh của đại phu nhân áp chế gắt gao: “Tỷ tỷ…”
Nàng mở miệng rất gian nan, cũng rất thống khổ: “Tỷ tỷ, cứu…”
“Ta đã cho rằng sư huynh có thể ngăn cản các ngươi, là ta sai rồi…” Căn bản các ngươi chết không luyến tiếc.
Hoa Ngữ hít sâu một hơi: “Ngươi và Thanh Hồng làm gì ta đều không muốn quản, ta chỉ muốn hỏi ngươi, sư huynh ta ở đâu?”
“Ha ha ha ha…” Hoa Li thấy xin tha không có hiệu quả, Hoa Ngữ thật sự muốn giết nàng, trong lòng Hoa Li đau đớn một trận, dứt khoát ngừng giãy giụa, “Y chết rồi.”
“Nói bậy!” Đương nhiên Hoa Ngữ không tin.
Hạc Quân là người như thế nào, ai có thể giết chết y?
Chỉ bằng Hoa Li sao? Nàng không xứng!
“Khụ khụ…!ha ha ha, Thanh Hồng vì sư huynh hắn mà tạo một trận pháp, một khi tiến vào sẽ biến thành phàm nhân.”
Hoa Li phun ra một búng máu, nàng cảm giác được sinh mệnh của mình đang dần trôi mất.
Dư quang nơi khóe mắt nhìn đến nơi Thanh Hồng đang đứng, đột nhiên Hoa Li nghĩ, nếu nàng chết đi, dù chỉ trong giây phút nào đó thoáng qua mà thôi, hắn sẽ nhớ đến nàng hay không?
Sẽ không.
Hoa Li nghĩ, chắc chắn sẽ không.
Nàng giết Hạc Quân, bọn họ còn hận không thể làm nàng sống lại để giết thêm một lần nữa.
Trên thế giới đã có Hoa Li không được chờ mong kỳ vọng, vì sao lại còn có một kẻ được thiên địa chiếu cố? Y luôn được người yêu kẻ nhớ, không hiểu tư vị van xin không thành viết như thế nào, thậm chí cho dù y đang ở trong hiểm cảnh thì cũng sẽ có người mạo hiểm tính mạng vì y.
Đúng là ghen tỵ quá đi…!
Giữa người mình thích và nàng, tỷ tỷ chọn người mình thích.
Bi ai thật đấy, từ trước đến giờ nàng luôn luôn là kẻ bị người vứt bỏ.
“Tỷ tỷ,” Hoa Li khó khăn thở dốc, “thật ra bức họa đó…!là do ta vẽ ra.
Nó không chỉ là nơi Thanh Hồng đặt chấp niệm mà còn là nửa đời tâm huyết của ta.
Ta sẽ chứng minh cho thế nhân thấy, bọn họ đều sai rồi! Ta cũng có thể!”
Nàng lại nhổ ra một búng máu, đã không còn hình người: “Ta muốn thế nhân biết rằng Hoa Li ta…!Trăm ngàn năm sau cũng…”
“Hoa Li, niệm tình tỷ muội giữa chúng ta, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.
Sư huynh ta ở nơi nào?” Yêu văn lục sắc bò khắp làn da Hoa Ngữ, yêu lực của nàng bốc lên cuồn cuộn.
Nhưng mà Thiên Tuế Điện đã bị kết giới bao phủ, hai người bên kia vẫn chưa phát hiện ra.
Tạm thời nàng không thể bại lộ, sư huynh còn cần người giúp đỡ.
“Ha ha ha…!Ta sẽ không, để y phá hư kế hoạch của ta.” Hoa Li cười, cười đến mức đôi mắt, mũi và tai đều chảy đầy huyết lệ.
Nhắm mắt lại, Hoa Li dùng phương thức riêng biệt truyền mệnh lệnh cuối cùng ra ngoài: “Đem tất cả lượng nước bao phủ toàn bộ mê cung.”
Có thể mang người này chết cùng, cả đời nàng không tính là chịu thiệt.
“Tỷ tỷ, thật đáng tiếc, y đã chết rồi.”
___
Tác giả có lời muốn nói: Canh ba.
Hoa Li: Ta lầm đường rồi, càng nỗ lực lại càng thất bại thảm hại..