Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 96


Đọc truyện Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc – Chương 96

Edit: Mimi – Beta: Chi

****

Lần này, người hầu trong phủ Thái tử đều do chính tay Trạm Trinh bố trí. Ở trước mặt Hàm Sênh hắn tương đối cà lơ, nhưng năng lực giải quyết công việc vẫn rất tốt. Sau khi thu xếp xong xuôi, hắn còn cố ý mang danh sách tới cho Hàm Sênh xem thử.

Nguyệt Hoa bị thương, Hàm Sênh bảo nàng cứ yên tâm điều dưỡng. Còn Như Ý, mỗi lần nhớ tới chuyện ngày hôm đó vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi, chỉ là không muốn khiến Hàm Sênh suy nghĩ nên không dám nhắc đến nửa lời.

Chiến công đầu tiên này của Hàm Sênh thật sự vẻ vang. Chẳng biết mọi người đồn đại thế nào, cuối cùng lại thành hắn một mình giết chết Tần Dịch. Trên phố, ai nhắc tới hắn cũng đều dựng thẳng ngón tay cái, khen không hổ là mẫu thân của thần tử, vô cùng gan dạ dũng cảm. Mà sự cố chấp của Tần Dịch với Hàm Sênh cũng khiến người giàu cảm xúc hơi thổn thức.

Hàm Sênh biết rõ những lời đồn đại trên phố đều do có người dắt mũi, thậm chí rất có khả năng là hành động của Trạm Trinh.

Sự việc diễn ra hôm cầu phúc ồn ào như thế, dù có bầu đi chăng nữa thì giới tính của Hàm Sênh cũng vẫn bị bủa vây bởi một lớp sương mù. Người nhạy cảm sẽ coi chuyện này là vướng mắc. Nhưng cái chết của Tần Dịch đã khiến danh tiếng của Hàm Sênh trên đất Tấn tốt hơn nhiều.

Sau một thời gian điều dưỡng, cuối cùng Hàm Sênh cũng có thể xuống giường. Hắn cầm thanh kiếm Tần Dịch để lại đi gặp Hà Nhĩ Mịch. Người kia thấy hắn thì lập tức đứng lên, đỏ mắt hỏi: “Ai giết được hắn?”

Hàm Sênh không trả lời. Hà Nhĩ Mịch như đã tự tìm được đáp án, bình tâm ngồi xuống một lần nữa: “Công chúa có chuyện muốn hỏi à?”

“Căn cứ ở Thượng kinh được bố trí từ lúc nào?”

Hàm Sênh đi thẳng vào vấn đề với giọng điệu vô cùng lạnh nhạt. Hà Nhĩ Mịch nhếch môi, chua xót nói: “Công chúa chưa từng để tâm đến hắn.”

Hàm Sênh sai người mang ghế tới, thản nhiên ngồi xuống, nhìn người ở bên kia cánh cửa nhà lao: “Hắn cũng chưa từng để ngươi trong lòng, trận dương đông kích tây này chẳng qua là cho ngươi đi chịu chết.”

“Ta chỉ là một con chó của hắn, chết không có gì đáng tiếc.”

“Ngươi là trung thành một cách mù quáng.” Hàm Sênh tiếp tục nói: “Nhưng chuyện của các ngươi ta không cần biết, ngươi trả lời câu hỏi của ta là được.”

Thái độ của người trước mặt lãnh đạm mà cao ngạo, Hà Nhĩ Mịch quan sát hắn thật lâu, càng nhìn càng thấy xa cách vời vợi: “Ngài có biết tại sao hắn thường khắc trăng và hoa lên đồ đạc của mình không? Và cả miếng ngọc màu hồng nhạt cực kỳ hiếm thấy kia nữa? Bởi vì từ lúc hắn bộc lộ tình ý với ngài, người bên cạnh đều cảm thấy đối với hắn, ngài hệt như hoa trong gương, trăng trong nước. Hắn kiêu ngạo vô cùng, đương nhiên không phục. Hắn từng nói, đóa hoa kia, vầng trăng kia, sớm muộn gì hắn cũng hái tới tay. Hắn khắc trăng và hoa vào những đồ vật bên người, để ngày đêm nhắc nhở bản thân, ép mình luyện công, ép mình thành vượt lên người khác, mong một ngày khát khao thành sự thật.”

Hàm Sênh không nói gì.

Hà Nhĩ Mịch lại tiếp tục: “Tất cả mọi người đều nói, hắn không xứng với ngài. Thực ra không phải vậy, chỉ là khi đối mặt với ngài, hắn quá cẩn thận, luôn sợ ngài ghét hắn… Rõ ràng là một người cao ngạo không ai sánh được, thế mà đến trước mặt ngài, hắn lại trở thành một con chó chỉ biết vẫy đuôi.”

Vành mắt Hà Nhĩ Mịch đỏ hoe, Hàm Sênh lại thờ ơ nói: “Ngươi nói thêm cũng chỉ có thể cảm động chính mình. Ta giết hắn, đương nhiên sẽ không coi hắn là gì cả.”


“Trái tim ngài thật sắt đá.”

“Được rồi, giờ có thể nói cho ta biết điều ta muốn nghe được chưa?”

Hà Nhĩ Mịch nhìn Hàm Sênh trong chốc lát, hỏi: “Ngài còn nhớ bức họa kia không?”

“Bức họa nào?”

“Ngài đã từng mơ có thể tới Bắc quốc xem trượt băng.” Hà Nhĩ Mịch nói: “Bức họa kia chính là nguyên nhân. Hắn muốn dẫn ngài đi, nhưng ngài là Công chúa, đến Bắc quốc nhất định phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, nên hắn chuẩn bị tất cả vì muốn đảm bảo an toàn cho ngài.”

Hàm Sênh vặn ngón tay, nói: “Tần Dịch biết ta ghét hắn. Loại người như hắn sẽ không hiểu dâng hiến là gì. Ngày đó, hắn dùng kế dương đông kích tây, thậm chí muốn ngươi nộp mạng, thật ra là muốn bắt ta đi. Nếu không bắt được, hắn sẽ giết chết ta, đúng không?”

Mắt Hà Nhĩ Mịch chợt lóe sáng. Hắn không trả lời, nhưng Hàm Sênh biết mình đã đoán đúng.

“Hắn mượn danh tình sâu nghĩa nặng để mưu tính Bắc quốc, chẳng qua thời cơ chưa đến, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Có lẽ hắn cũng cố chấp với ta, nhưng đó không phải tình yêu mà là bất mãn và không cam lòng.” Hàm Sênh nhẹ giọng nói: “Tính tình ngươi ôn hòa, hẳn sẽ là trợ thủ đắc lực của hắn. Khi hắn biết bí mật của ta, có phải đã chuẩn bị xé xác ta không?”

Nhớ đến việc Tần Dịch điên cuồng lao tới phủ tiếp khách bất chấp sống chết của Hàm Thương hôm đó, Hà Nhĩ Mịch im lặng thật lâu. Mãi sau, hắn mới nói: “Hắn quá yêu ngài…”

“Hắn căn bản không biết yêu là gì.” Hàm Sênh nói: “Sự thật là, ngày đó, rõ ràng có thể giết ta luôn, nhưng hắn lại cố tình thu nội lực về, khiến ta cảm thấy vô cùng day dứt. Nhưng hắn lại chọn xuất hiện vào ngày sinh nhật của ta. Biết ta ghét hắn, biết gặp nhau tất phải một mất một còn, thế mà hắn vẫn chọn đúng thời điểm ấy. Hắn cố ý. Hắn muốn cả đời này ta cũng không thể sống yên.”

Hà Nhĩ Mịch lắc đầu: “Hắn… hắn không xấu xa đến vậy đâu.”

“Hắn là người kín đáo, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Hắn nói với ngươi những chuyện kia vì đoán chắc ngươi sẽ nói cho ta biết. Hắn muốn trở thành ác mộng của ta. Hà Nhĩ Mịch, ngươi thật sự cảm thấy đây là tình yêu sao? Mượn tiếng yêu để tổn thương người khác là một chuyện đáng để tha thứ à?” Hàm Sênh liếc nhìn thanh kiếm Như Ý trong tay, nói: “Thanh kiếm này ta trả lại cho ngươi. Tần Dịch đã chết, ngươi là nhân tài, nếu muốn về nước, ta có thể giúp ngươi thu xếp.”

Hàm Sênh đưa kiếm qua song cửa nhà lao. Hà Nhĩ Mịch vươn tay nhận lấy, trừng mắt nhìn người nọ rời đi, không nhịn được nói với theo: “Ngài lý giải sự tình một cách chủ quan, hoàn toàn phủ nhận tình yêu của hắn như vậy… không phải quá tàn nhẫn sao?”

“Đáng tiếc.” Hàm Sênh nói: “Hắn có là diều hâu, ta cũng không phải chim sẻ.”

Tần Dịch không phải chó, Hàm Sênh không phải sẻ.

Tần Dịch vĩnh viễn không nghe lời Hàm Sênh. Hàm Sênh cũng vĩnh viễn không phải con mồi để đối phương nhắm vào.

Hà Nhĩ Mịch sửng sốt một lúc lâu. Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm được giữ gìn rất cẩn thận, Trạm Trinh cũng là người yêu binh khí.

Đúng là Tần Dịch đã nói, hắn muốn dẫn Hàm Sênh đi, đoạt được thiên hạ sẽ hai tay dâng tặng đối phương…


Chỉ cần Hàm Sênh nghe lời.

Một cái lồng giam được xây bằng tình yêu, có lẽ sẽ có kẻ khao khát bước vào, nhưng cũng sẽ có người khinh thường không thèm liếc mắt.

Người thiếu thốn tình yêu hẳn sẽ tìm được cảm giác an toàn ở nơi ấy, nhưng Hàm Sênh từ nhỏ đã lớn lên giữa ngàn vạn yêu thương…

Ra khỏi thiên lao, bị ánh sáng chói lòa của mặt trời làm cho choáng váng, Hàm Sênh bỗng cảm thấy mình được ôm lấy. Tuy chưa nhìn rõ mặt, nhưng hắn đã biết đối phương là ai.

Thời gian qua đi, Hàm Sênh đã quen với vòng tay của Trạm Trinh. Hắn cũng không thèm nhấc chân nữa, vươn tay ôm cổ đối phương, nói: “Hơi đói.”

“Lại đói?”Trạm Trinh buồn cười: “Xem ngươi kìa, ăn vào liền ói ra, ói ra rồi lại tiếp tục đòi ăn.”

“Sao ngươi lại nói kinh như vậy.” Hàm Sênh lườm Trạm Trinh. Người kia lập tức sửa lời: “Hay là về nhà, ta nấu cơm cho ngươi ăn?”

“Ngươi?” Hàm Sênh gục đầu lên vai hắn, mềm giọng nói: “Tha cho ta đi.”

“Lại coi thường ta.” Trạm Trinh thả hắn vào xe ngựa, sờ bụng hắn, nói: “Hình như lại to thêm một chút.”

“Con của ngươi ở bên trong, sao có thể không to thêm.”

“Sao nó quậy thế nhỉ, không chịu để ngươi ăn một bữa ngon lành.”

“Chẳng phải bị những việc xảy ra gần đây giày vò hay sao.” Hàm Sênh chủ động cọ vào ngực hắn, nói: “Ngươi không hỏi ta đã nói gì với Hà Nhĩ Mịch à?”

“Ngươi muốn thì tự nhiên sẽ nói.”

Hàm Sênh nở nụ cười, sờ cằm Trạm Trinh, lộ vẻ thỏa mãn: “Sao ngươi lại ngoan như vậy?”

“Ngươi nói thế mà nghe được à? Ta là một đại nam nhân, ngoan cái gì mà ngoan?”

“Lược Lược.”

“Ngươi nói gì đó?”


“Trạm Lược Lược!”

Trạm Trinh cúi đầu hôn Hàm Sênh, dịu dàng hỏi: “Hung dữ cái gì?”

“Ai bảo ngươi làm ta giận.”

Hàm Sênh càng lúc càng nóng tính, đúng là Trạm Trinh không dám chọc vào.

Đã nói xuống bếp làm cơm, đương nhiên Trạm Trinh sẽ thực hiện. Trong phòng, Hàm Sênh ăn vài miếng qua loa mới áp được cảm giác buồn nôn. Không bao lâu sau, Trạm Trinh đã bưng đồ ăn đến, nói: “Nếm thử cái này đi.”

Đồ ăn trên đĩa đủ màu đủ sắc, nhìn cũng không đến nỗi nào. Hàm Sênh quan sát trong chốc lát, hỏi: “Ngươi lúi húi lâu như vậy chỉ để nấu ra cái này?”

“Không phải, thất bại nhiều lắm, nhưng cuối cùng cũng thành công rồi. Ta vừa nếm thử, thấy hương vị không tồi nên nhanh chóng bưng tới cho ngươi.”

“Quân tử xa nhà bếp.”

“Cô gia không phải quân tử.” Trạm Trinh gắp thức ăn, đưa tới miệng Hàm Sênh, còn nói: “Người cô gia còn giết được huống hồ là cá với gà, không thấy có gì tàn nhẫn cả, không cần xa nhà bếp.”

Rau xanh tươi ngon mọng nước, hương vị cũng rất được, bên trong còn điểm vài miếng thịt nạc chín mềm. Mắt Hàm Sênh bỗng nhiên tỏa sáng. Trạm Trinh chăm chú quan sát hắn, thấy thế liền bảo: “Có phải rất ngon không? Có món thịt rán này, cô gia có thể ăn được năm bát cơm.”

Hàm Sênh hé môi, không tin hỏi: “Thật là ngươi làm?”

“Đương nhiên.” Trạm Trinh đáp: “Về sau ta sẽ làm thường xuyên. Chỉ cần ngươi ăn một lần, đảm bảo sẽ còn muốn ăn thêm nhiều lần.”

“Lại bốc phét rồi.” Hàm Sênh há miệng ăn đồ ăn người kia đút, vui vẻ đến con mắt cũng con lên. Trạm Trinh nhìn hắn, hỏi: “Vui không?”

Hàm Sênh cố ý nói: “Có gì mà vui, chẳng ngon chút nào.”

“Thực ra có ngon hay không cũng không quan trọng.” Trạm Trinh tiếp lời: “Chủ yếu là, ngươi còn cảm thấy buồn nôn không?”

Hàm Sênh cảm nhận, nữa chén cơm đã vào bụng nhưng vẫn không khó chịu chút nào. Hắn nhìn thoáng qua Trạm Trinh, chỉ thấy người kia đang rũ mắt xúc cơm, rồi lại nâng mi, đưa cơm đến bên miệng hắn.

Hàm Sênh ngoan ngoãn há miệng. Hắm cảm thấy Trạm Trinh ngày càng tinh tế, nói chuyện cũng dễ nghe hơn trước rất nhiều, thậm chí còn không cần khen ngợi, chỉ một mực quan tâm mình có khó chịu hay không. Sao ngươi kia lại đột nhiên đáng yêu thế nhỉ?

Trong lòng dâng đầy cảm động, hắn lên tiếng: “Trạm Lược Lược.”

“Đang ăn cơm.” Trạm Trinh nói: “Muốn động dục cũng phải chờ no bụng đã.”

“…” Hàm Sênh nhận ra sự cảm động vừa rồi của mình là ảo giác. Hắn cướp lấy bát cơm, tự ăn sạch. Trạm Trinh nhìn hắn, mắt sáng lên thấy rõ, vui vẻ nói: “Hôm nay sao vậy? Vội thế?”


Hắn liếm môi, nhìn Hàm Sênh gần như vùi mặt vào bát cơm, kìm nén lửa nóng trong lòng, dỗ dành: “Đừng vội, từ từ ăn, cô gia còn có thể… ừm, không cần gấp.”

Hàm Sênh bị sặc. Hắn buông bát, hai má phồng lên vì ngậm đầy cơm. Trạm Trinh vươn tay đỡ bát, nói: “Ngươi xem, đã bảo đừng có vội, tướng công chờ ngươi mà.”

Nếu không phải đã được dạy dỗ đàng hoàng, Hàm Sênh thật muốn lập tức phun cơm ra. Hắn vỗ ngực, nuốt xuống một cách gian nan: “Trạm Lược…”

Lúc này, Trạm Trinh lần tay lên đầu vai của Hàm Sênh, ý đồ cởi áo đối phương ra. Hắn vừa ghé lại hôn mặt người kia, vừa thầm thì: “Không ngờ một bữa cơm có thể khiến ngươi yêu thương nhung nhớ, về sau ngày nào cô gia cũng nấu ngươi.”

Hàm Sênh đỏ mặt đẩy hắn ra. Trạm Trinh lại coi động tác này như ỡm ờ mời gọi, lập tức kéo Hàm Sênh lại.

Giơ tay đẩy gương mặt đang liên tục áp sát của đối phương ra, Hàm Sênh nói: “Ta không có ý này.”

Mặt Trạm Trinh bị ấn đến biến dạng, miệng sắp lệch đến mang tai. Hắn hàm hồ lên tiếng: “Thế ngươi có ý gì?”

Hàm Sênh buông tay, Trạm Trinh lập tức tận dụng thời cơ sán lại. Hàm Sênh đành đẩy tiếp, giải thích: “Ý của ta là, không ngờ Thái tử Điện hạ lại đích thân xuống bếp vì ta, ta thật sự rất kinh ngạc.”

Trạm Trinh không để ý đến sự từ chối của đối phương, đầu bị đẩy ra thật xa rồi vẫn còn khua môi múa mép: “Kinh ngạc như thế, có phải ngươi nên bày tỏ một chút thành ý không?”

“Ngươi có thể nghĩ đến cái gì khác được không?”

“Ngươi là đóa hoa thanh cao lạnh lùng, không có nhu cầu không giàu ham muốn, nhưng cô gia không phải.” Trạm Trinh hơi mất kiên nhẫn, dứt khoát kéo tay người kia xuống, ôm hắn vào lòng hôn vài cái.

Nếu thật sự quậy lên, hiển nhiên Hàm Sênh không phải đối thủ của Trạm Trinh. Hắn che miệng, đỏ mặt nói: “Mẫu hậu bảo không được.”

“Được rồi.” Trạm Trinh cau mày, ôm Hàm Sênh dụ dỗ: “Ngươi đừng nói với nàng. Chỉ dùng tay… hoặc là kẹp chân thôi, được không? Sênh Nhi? Bảo bối? Bé cưng?”

Hàm Sênh rụt cổ, mặt đỏ bừng, mắt mù sương dáng vẻ yếu ớt càng khiến người ta muốn bắt nạt.

Trạm Trinh vừa định hôn, Hàm Sênh bỗng nhiên co rúm lại, lặng lẽ đảo mắt: “Ta có chuyện này muốn nói với ngươi.”

Hàm Sênh không nhìn người nọ, nhỏ giọng do dự hỏi: “Có phải ngươi bị biến dạng rồi không?”

Trạm Trinh:!!!

– —

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lược Lược: Cô gia không biến dạng, cô gia không biến dạng, không thể nào, ngươi nói dối.

Sênh Sênh: Ừ đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.