Đọc truyện Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc – Chương 79
Edit: Mimi – Beta: Chi
****
“Thương hạ nhân chịu khổ, mà tướng công lại nỡ không thương.” Trạm Trinh đội nón tre lên, liếc nhìn Hàm Sênh. Người kia mềm giọng nói: “Nếu tướng công xót ta, đương nhiên ta cũng phải xót tướng công.”
Trái tim thêm rộn ràng, Trạm Trinh ghé sát lại, hỏi: “Nói thật đi, ngươi cố ý dụ cô gia ra ngoài phải không?”
“Sao ngươi lại nghĩ thế?”
“Ngã một lần phải khôn hơn chứ. Lần trước, khi ca ca ngươi tới, ngươi đã dùng cách này để tống cổ cô gia.”
“Lần này khác mà, trong miếu đều là người của ngươi, còn cả người của Mẫu hậu nữa, ta dụ ngươi ra ngoài có tác dụng gì đâu?”
Ban nãy tâm trạng không tốt nên Hàm Sênh không có hứng thú với đồ ăn. Nhưng sau khi được Trạm Trinh dỗ dành, hắn lại đột nhiên thấy đói. Ngày trước hắn luôn mưu toan đủ điều, khó trách Trạm Trinh lại sinh nghi, nhưng lần này thì khác, hắn chỉ đói bụng đơn thuần mà thôi.
Trạm Trinh quan sát Hàm Sênh trong chốc lát, nắm nhẹ cằm đối phương, nói: “Vào phòng đi, đừng để bị lạnh.”
“Ta chờ ngươi.”
Khi vui, quả thật Hàm Sênh rất biết lấy lòng người khác. Trạm Trinh cảm thấy mật ngọt ngập lòng, khoác áo mưa, phi thân lên ngựa, phóng thẳng vào màn mưa trắng xóa.
Hàm Sênh cảm nhận hơi ấm cuồn cuộn trong lòng, quay người vào trong, ngồi trước cửa sổ nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Mưa lớn, thủ vệ đều đứng ở hành lang. Bọn họ đứng rất gần nhau, tinh thần cũng ở trong trạng thái cực kỳ cảnh giác. Thuộc hạ dưới quyền Trạm Trinh càng như sói hổ, đến một con ruồi cũng chẳng thể bay vào.
Lúc Trạm Trinh trở về, Hàm Sênh đã ngủ gật trên ghế đệm. Trạm Trinh sai người đưa một phần bánh cho Hoàng hậu, cởi áo mưa nhẹ nhàng đi tới. Nhìn gương mặt tươi tắn hồng hào của người trên ghế, hắn không khỏi cảm thấy đầy thỏa mãn.
Chọc má đánh thức Hàm Sênh dậy, hắn nói: “Tranh thủ còn nóng, ăn nhanh đi.”
“Ừm…” Hàm Sênh hơi hé mắt, toàn thân mềm nhũn không chút sức lực. Gần đây hắn ngủ rất nhiều, thường xuyên đặt đầu xuống gối là thiếp đi ngay lập tức, nên giờ vẫn đang khá mơ màng.
Trạm Trinh thấy thế, vươn tay bế hắn lên, để hắn ngồi trên đùi mình, hỏi: “Muốn tướng công đút ngươi ăn à?”
Hàm Sênh dụi mắt, không cưỡng lại được sức hấp dẫn của món ăn ngon, cố gắng dụi tan cơn buồn ngủ của mình, nhưng vẫn chẳng mở mắt nổi.
Trạm Trinh xé bánh nướng thành từng miếng nhỏ, dùng đũa chấm bánh vào nước sốt rồi đưa đến bên miệng người kia. Hàm Sênh thả lỏng toàn thân, thoải mái há miệng ăn một miếng.
“Đúng là nhóc yếu ớt.” Trạm Trinh cong môi, kiên nhẫn như đút thức ăn cho một con mèo. Ăn hết một cái bánh nướng, hắn bèn đưa đũa không qua, Hàm Sênh há miệng cắn theo bản năng, không khỏi thốt lên một tiếng “a”, giật mình tỉnh lại hoàn toàn: “Ngươi làm gì thế hả?”
“Nhóc dính người.” Trạm Trinh trêu ghẹo: “Ăn no chưa? Gần đây ngươi ăn rất khá nên cô gia mua về hai cái.”
Hàm Sênh suy nghĩ một lát, sờ bụng, nói: “Vẫn đói.”
“Đút ngươi ăn hay ngươi tự ăn?” Trạm Trinh lại cong môi: “Ngươi sướng thật nhỉ.”
Hàm Sênh nhìn hắn, tỏ vẻ khó hiểu: “Sao nhìn ngươi có vẻ còn sướng hơn ta?”
Trạm Trinh thu lại ý cười theo bản năng, nói: “Hầu ngươi nên sướng đấy, làm sao?”
Hàm Sênh bĩu môi, song ánh mắt lại lộ ra vài phần vui vẻ, há miệng: “A…”
Sau khi ăn xong bữa này, buổi tối Hàm Sênh không cần ăn nữa, bụng no tinh thần cũng tốt, bèn tìm một quyển sách để xem. Trạm Trinh thì bị Hoàng hậu gọi sang nói chuyện.
Hắn ngồi đối diện Mẫu hậu, tự rót trà, đột nhiên Hoàng hậu lên tiếng: “Hôm nay ta nói chút chuyện với Hàm Sênh, hình như đã khiến nàng không vui.”
“Ngài nói gì với nàng?”
“Nàng không kể cho ngươi à?”
“Nàng không phải chim anh vũ, không thích nhại lời người khác.”
Hoàng hậu bật cười: “Chẳng trách Hàm Dận lại thương yêu nàng, coi nàng như viên ngọc quý trên tay, nàng thật sự có khí thế của một Công chúa.”
Trạm Trinh nhìn Hoàng hậu, lại nghe nàng nhẹ giọng nói: “Nhi tử của ta ta hiểu, ngươi là người không chịu nổi một hạt cát trong mắt. Nhìn ngươi mâu thuẫn với nàng rồi lại hòa hợp như lúc ban đầu, Bổn cung biết, ngươi đã hoàn toàn chấp nhận nàng rồi.”
“Nhi thần không hiểu ngài muốn nói gì.”
“Ngươi còn định giấu Mẫu hậu?”
“Nhi thần không hiểu.”
“Chuyện của nàng, Phụ hoàng ngươi đã nhận ra lâu rồi.”
“Nhận ra cái gì?”
“Việc này vô cùng quan trọng. Trạm Trinh, không bằng ngươi nói thẳng với Mẫu hậu đi. Trở về Mẫu hậu sẽ giúp ngươi nói chuyện với Phụ hoàng, thả huynh trưởng của nàng sớm một chút, tránh đêm dài lắm mộng.”
Trạm Trinh nhanh chóng động não, trước mặt Phụ hoàng hắn có thể giả ngu, nhưng hiển nhiên trò này không qua mắt được Mẫu hậu. Vì thế, hắn lập tức lấy lại tinh thần, đáp: “Vậy làm phiền Mẫu hậu. Mấy năm nay hai nước chinh chiến triền miên, cô gia sợ hành động của Phụ hoàng sẽ khiến Sênh Nhi nghĩ ngợi, vô duyên vô cớ tự tổn hại sức khỏe.”
Hoàng hậu nhìn Trạm Trinh trong chốc lát, nhưng thái độ của hắn rất thản nhiên, không có gì khác với mọi ngày. Nàng bỗng mỉm cười, nói: “Thôi, ngươi trở về đi.”
“Nhi thần cáo lui.”
Trạm Trinh xoay người đi ra ngoài, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, sắc mặt cũng kém đi rất nhiều… Lòi đuôi rồi.
Đậu ma ma quan sát vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Hoàng hậu, do dự nói: “Ngài có thử được gì không?”
“Tiểu tử này, hắn biết không thể giả ngốc trước mặt ta nên quyết định cư xử như bình thường. Nhưng Thương Thái tử bị cầm chân, hắn lại quan tâm Hàm Sênh như vậy, ta chủ động đề cập tới, hắn không căng thẳng mới càng quái dị.” Hoàng hậu đứng dậy, nói: “Chẳng trách Bệ hạ muốn phái người đi Nam Lương tìm hiểu, ngay cả Bổn cung cũng thấy khó ngủ rồi.”
“Vậy… rốt cuộc là có vấn đề gì?”
Hoàng hậu lặng im không nói.
Thương Thái tử không tin Trạm Trinh, người nhà họ Trạm đương nhiên cũng không tin Hàm Sênh. Vốn cho rằng người nọ là một nữ tử không thể gây ra chuyện lớn gì, nhưng chuyện hôm nay lại mang tới quá nhiều nghi vấn, không thể để người nọ nằm yên trong chăn của Thái tử được.
Biết người biết mặt khó biết lòng, ai có thể dám chắc Thái tử mờ mắt vì sắc đẹp sẽ không bất chợt bị người nọ tặng một nhát dao.
Hoàng hậu day trán, trong lòng tràn ngập hoài nghi.
Đậu ma ma lên tiếng: “Vậy lễ cầu phúc vào cuối tháng của chúng ta…”
“Lễ là để người trong thiên hạ nhìn.” Hoàng hậu nói: “Đã công bố ra ngoài, Lễ bộ cũng đang chuẩn bị xiêm y theo yêu cầu, đương nhiên không phải nàng thì không được. Đến lúc đó, dân chúng tề tựu, quan quân hộ giá, nàng sẽ không thể làm được trò gì.”
“Ngài không cần quá lo lắng. Nô tỳ thấy Công chúa này rất thông minh, người thông minh sẽ không làm chuyện điên rồ, huống hồ Thái tử cũng là người tài trí, hẳn sẽ không để bí mật của nàng gây hại cho Đại Tấn đâu.”
“Bổn cung cũng nghĩ vậy.” Hoàng hậu thở dài: “Nhưng việc nàng có bí mật riêng thật khiến lòng người khó mà kiên định được.”
Trạm Trinh hết sức đau đầu. Bình thường, Phụ hoàng và Mẫu hậu của hắn đều rất qua loa, nhưng khi đối mặt với chuyện quan trọng, cả hai đều vô cùng khôn khéo. Chỉ cần sơ sẩy một chút, thái độ của hắn sẽ bán đứng hắn ngay.
Chuyện xảy ra hôm nay, hắn không dám nói với Hàm Sênh, vẫn quấn lấy đối phương một trận trước khi đi ngủ. Chờ người nọ nhắm mắt thiếp đi, hắn mới ngơ ngẩn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia.
Hàm Sênh còn yếu ớt mong manh hơn nữ tử bình thường. Trạm Trinh không thể tưởng tượng nổi, sao đối phương có thể thản nhiên khi phải mang quá nhiều gánh nặng trên lưng như thế.
Thái độ của Phụ hoàng và Mẫu hậu khiến hắn cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm mà Hàm Sênh đang đối mặt. Thoáng chốc, hắn bỗng quặn thắt trong lòng, chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh, ôm người bay về Đại Lương, để đối phương được sống những tháng ngày yên ổn.
Hắn bỗng phát hoảng, nếu mọi chuyện bại lộ, hắn sẽ phải làm gì để bảo vệ Hàm Sênh?
Cơ bắp toàn thân Trạm Trinh căng cứng, mạnh mẽ ôm chặt người trong lòng một lúc mới buông ra. Mưa rơi tí tách, gió thổi ngoài trời như réo lên những tiếng còi dài.
Ngày hôm sau, Hàm Sênh và Hoàng hậu cùng lên xe ngựa, được Trạm Trinh hộ tống trở về. Sau khi cáo biệt Hoàng hậu, Trạm Trinh vào cung, Hàm Sênh thì về phủ nghỉ ngơi cho lại sức.
Lúc chạng vạng Trạm Trinh mới trở về, đi cùng hắn còn có Giang Khâm.
“Hay! Chiêu này của Điện hạ quả là cao tay. Gióng trống tìm người để ai cũng biết Mục Liên Thiên đang mất bóng, cuối cùng bắt hắn ở ngoại ô. Ngay cả nhân chứng tên kia bố trí từ trước cũng không thể nói rõ được! Chỉ có thể nhận tội mà thôi!”
Cao Hiên cũng hùa theo: “Hôm qua huynh đệ đi tìm người đều nói, khi bọn hắn gõ cửa từng nhà, đám bạn tốt của Mục Đô úy đều tái mặt. Dù đám người này có lập tức báo tin cũng không ngăn nổi đòn tấn công nhanh như sấm sét của Điện hạ.”
Đang nói chuyện, bọn hắn chợt nhìn thấy Hàm Sênh đứng ở cửa phòng, không khỏi im bặt ngay lập tức.
Giang Khâm nói: “Ta và Cao Hiên đi đây, ngài nói chuyện với Thái tử phi nhé.”
“Đi đi.”
Trạm Trinh đi về phía nhóc yếu ớt của mình, vừa vươn tay định ôm đã bị hắn đẩy ra.
“Quần áo toàn hơi lạnh, đi tắm rửa trước đi.” Hàm Sênh nói.
Trạm Trinh giữ chặt tay hắn: “Hôm nay cô gia lập được công mà. Thuộc hạ cũ của Tề Văn hầu mạo danh Tần Dịch âm mưu ám sát Hoàng hậu. Đây là tội chết, nhưng niệm tình bọn hắn đã từng vào sinh ra tử vì Đại Tấn, Phụ hoàng quyết định đưa bọn hắn đi sung quân, thủ lĩnh thì bị cách chức.”
“Giả mạo người Lương ám sát Hoàng hậu.” Hàm Sênh thấp giọng nói: “Bọn hắn chỉ ước ca ca chết ở chỗ này đúng không?”
“Ngươi đừng nóng vội.” Trạm Trinh tiếp tục nói: “Cô gia đảm bảo sẽ giúp ca ca ngươi rời khỏi Thượng kinh trước tiết Thanh Minh.”
“Ngươi đi ngâm nước nóng đi, đừng để nhiễm lạnh.”
“Vẫn là nương tử thương ta.” Trạm Trinh hôn Hàm Sênh, nói: “Tướng công đi một chút sẽ trở lại ngay.”
Bảo hắn đi ngâm nước nóng, nhưng cuối cùng hắn chỉ dội qua chút nước rồi mặc thêm áo chạy tới ôm Hàm Sênh, dịu dàng nói: “Lần trước cô gia đã nói với ngươi rồi, ngươi cứ ngoan ngoãn dưỡng thai, sống ở đây thêm một thời gian, chờ ca ca ngươi về tới Nam Lương, cô gia sẽ nghĩ cách đưa ngươi về đó.”
“Làm sao ta về được?”
“Cô gia tự có cách.”
Giọng điệu của hắn tự tin như vậy, Hàm Sênh không khỏi liếc sang: “Dù có, ngươi thật sự bằng lòng thả ta đi à?”
“Cô gia nghĩ kĩ rồi, giữ ngươi bên mình chỉ khiến ngươi ngày ngày sống trong lo lắng, tổn hại sức khỏe quá nhiều. Đâu phải mãi mãi không gặp được nữa, ngươi ngoan ngoãn chờ cô gia, không được tìm kẻ khác, chờ đăng cơ, cô gia nhất định sẽ đón ngươi về.”
Hàm Sênh chớp mắt: “Ngươi…”
“Đừng cảm động vội, cô gia còn phải ra ngoài một chuyến.” Trạm Trinh kéo kín áo cho Hàm Sênh, nói: “Ngoan, đợi lát cô gia sẽ về.”
Động tác của Trạm Trinh rất nhanh, hắn không đi cửa chính mà cố tình nhảy qua cửa sổ. Hàm Sênh để ý thấy hắn đi về phía Thích Tư Nhạc ở, còn đang nghi hoặc đã thấy hắn nhanh chóng ôm một chồng sách về.
“Đây là cái gì?”
“Vài trường hợp mang thai.” Trạm Trinh nhảy qua cửa sổ vào phòng, đặt sách xuống mặt bàn, đáp: “Chúng ta phải giả vờ mang thai một thời gian, ngươi cũng phải bắt chước cho giống mới được. Ngươi ngủ trước đi, cô gia nghiên cứu một lát, xem mang thai sẽ có biểu hiện gì.”
“…” Hàm Sênh im lặng trong chốc lát, nói: “Ta không ngủ được, cùng xem với ngươi đi.”
Trạm Trinh vươn tay ôm hắn vào lòng. Hai người lật sách tìm tòi trong chốc lát, đột nhiên Trạm Trinh lộ vẻ tò mò: “Buồn nôn, nôn khan, bảo bối, ngươi biểu diễn cho cô gia xem thử có giống hay không?”
Hàm Sênh vỗ vào gáy hắn. Trạm Trinh lập tức nắm chặt tay đối phương, hỏi: “Ngươi biết Tề Tử Do không?”
“Biết, nhi tử của Tề Thái sư.”
“Nương tử của hắn, chính là đệ nhất mỹ nhân một thời của Thượng kinh, vừa phát hiện có thai vài hôm trước. Chờ qua tiết Thanh Minh, cô gia sẽ hẹn bọn họ ra ngoài, ngươi quan sát rồi học theo một chút.”
Hàm Sênh hơi đỏ mặt: “Như thế… xấu hổ lắm.”
“Ngươi giả nữ lừa gạt tướng công thì không thấy xấu hổ à?”
Mặt Hàm Sênh càng thêm đỏ. Hắn lườm người kia, cuối cùng lại bị đối phương gặm mất một miếng má.
“Thể hiện cho tốt vào, ngoan.”
– —
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sênh Sênh: Ta diễn hỏng thì sao?
Lược Lược: Cô gia bao che cho ngươi.
Bấy bì: Người cũng tạo rồi.