Đọc truyện Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc – Chương 70
Edit: Mimi – Beta: Chi
****
Hơi thở của Trạm Trinh phả vào bên tai, Hàm Sênh không khỏi cảm thấy tê tê ngứa ngứa, mảng da ngay sau lỗ tai cũng nổi một lớp da gà.
Hàm Sênh khẽ rụt đầu, tim đập nhanh hơn, lại cố tình vươn tay đẩy hắn ra: “Không được làm nũng.”
Trạm Trinh cười ra thành tiếng, vẫn phả từng luồng hơi nóng vào tai của người kia, nói: “Ngươi cũng có thể làm nũng với cô gia.”
“Ngươi thật đáng ghét.” Dứt lời, Hàm Sênh trượt xuống khỏi vòng tay Trạm Trinh, vươn tay chỉnh lại xiêm y của mình. Trạm Trinh dán tới ôm chặt eo hắn như trẻ sinh đôi, dụ dỗ: “Làm chút đi, Sênh Nhi ngoan, cô gia sẽ nhẹ nhàng…”
“Không được.” Hàm Sênh lườm người nọ: “Nếu để ca ca biết, nhất định ca ca sẽ cảm thấy ngươi lúc nào cũng nghĩ tới ba cái chuyện này, ca ca sẽ nghĩ ngươi không yêu thương trân trọng ta, cuối cùng sẽ càng thêm lo lắng.”
“Sao có thể nghĩ như vậy được.” Trạm Trinh sửa lại cho đúng: “Vì yêu ngươi nên cô gia mới muốn ngươi. Huống hồ ai có nương tử xinh đẹp như ngươi mà lại không muốn đụng chạm?”
“Tóm lại, trước mặt ca ca, ngươi phải giả vờ đứng đắn đàng hoàng, nội hàm đáng tin một chút.”
Trạm Trinh trầm ngâm một lát, lại nói: “Sáng mai đoàn sứ giả sẽ vào kinh, hay ngươi về phủ với cô gia đi, đã thống nhất rồi mà.”
“Thống nhất rồi.” Hàm Sênh hỏi: “Lần này ngươi đi, có phát hiện ai nhắm vào ca ca không?”
“Không nói cho ngươi.”
“…”
“Đây cũng có thể coi là chuyện quốc gia đại sự của Đại Tấn ta, ngươi không cần hỏi nhiều.”
“…”
Hàm Sênh im lặng một lúc lâu, gật đầu không nói thêm gì nữa.
Trạm Trinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của người kia, hỏi: “Có phải khó chịu lắm không?”
“Sao phải khó chịu?” Hàm Sênh suy nghĩ, nói: “Chuyện quốc gia đại sự của Đại Tấn, đương nhiên ta không nên hỏi nhiều, là ta quá nhanh mồm nhanh miệng.”
Trạm Trinh nhíu mày, bỗng bước lên hai bước. Hàm Sênh bị người nọ kéo về phía sau, đè lên thân cây đào: “Cô gia có việc giấu ngươi, ngươi không thấy khó chịu à?”
“Một chút.” Hàm Sênh thành thật đáp: “Nhưng ta có thể hiểu được.”
“Cho nên?”
Hàm Sênh chớp mắt, nói: “Cho nên, ngươi đó, ngươi là Thái tử Đại Tấn, những người đã từng vào sinh ra tử vì Đại Tấn giờ lại muốn lấy mạng ca ca ta, ngươi sẽ thản nhiên nói cho ta biết bọn họ là ai sao? Ngươi không đề phòng ta tìm sơ hở để trả thù à?”
Trạm Trinh im lặng.
Hàm Sênh tiếp tục nói: “Ngươi xem, Trạm Trinh, ngươi chắc chắn phải nghĩ đến tâm tư của bọn họ, vì họ đã từng trả giá cho sự phồn vinh của Đại Tấn. Ngươi là Thái tử, ngươi không thể xử lý mọi việc theo cảm tính, ngươi sẽ không vì có được lòng tin của ta mà tiết lộ bọn họ là ai.”
“… Nguyên nhân thật sự là cô gia cảm thấy không cần thiết, chứ không phải có lòng phòng bị với ngươi. Ngươi một thân một mình ở lại Đại Tấn, quanh năm đóng cửa không ló mặt ra ngoài, cô gia cần gì đề phòng chứ?”
“Ngươi thích ta như vậy, ta sao có thể đề phòng ngươi?” Hàm Sênh nói: “Có một số việc, ta cũng cảm thấy không cần thiết nên mới không nói với ngươi, hẳn là lòng ngươi hiểu được.”
“… Ngươi cũng nói cảm xúc không bị chi phối bởi lý trí mà, cô gia hiểu, nhưng vẫn vô cùng tức giận.”
Từ lúc hai người bày tỏ nỗi lòng, Trạm Trinh ngày càng giống trẻ con. Hàm Sênh lườm hắn, chủ động hôn lên miệng hắn: “Còn giận không?”
“Giận.”
Lại hôn một cái.
“Vẫn giận.”
Lại hôn cái nữa.
Trạm Trinh giương cao khóe miệng, vươn tay ôm người nọ vào trong ngực, cố ý nói: “Miễn cưỡng tha thứ cho ngươi.”
Hàm Sênh mềm lòng, trêu chọc: “Ta còn tưởng phải cho ngươi chạm ngươi mới hết giận chứ, ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi…”
Giây tiếp theo, cả người hắn bị Trạm Trinh nhấc bổng. Một tiếng động thật lớn vang lên, tên ngốc nào đó đã vung chân đá tung cửa một gian phòng, sau đó nhanh chân đóng lại.
Hàm Sênh đương nhiên không thật sự cho hắn thân mật, nhưng vẫn để hắn dán lại sờ mò một phen. Hoàng hôn buông xuống trong nháy mắt, Hàm Sênh thay đổi xiêm y, cùng hắn đi dùng bữa tối với Hàm Thương.
Trạm Trinh hết sức thản nhiên, nhận uống ba chén rượu phạt, thái độ vô cùng thân thiết. Sau khi xong bữa, hắn cũng chuẩn bị ở ké nơi này, nào ngờ lại bị Tấn đế truyền gọi.
Hạ nhân thu dọn bát đũa, Hàm Thương đưa Hàm Sênh về phòng, đi đến cửa, hắn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Trạm Trinh tốt đẹp đến vậy à?”
Hàm Sênh dừng bước, giương mắt nhìn qua: “Sao đột nhiên ca ca lại hỏi thế?”
“Vừa rồi, lúc ăn cơm, ánh mắt ngươi chưa từng rời khỏi hắn.”
Hàm Sênh sửng sốt, tỏ ra hơi xấu hổ: “Thật sao?”
Hàm Thương định nói gì đó nhưng lại nuốt trở về: “Đêm hôm khuya khoắt, ngủ sớm chút đi.”
“Ca ca cũng vậy.”
Hàm Sênh trở về phòng trong. Khi đóng cửa, hắn nhìn thấy đôi mắt giăng đầy lo lắng của ca ca, trong lòng bỗng dâng lên vài phần hổ thẹn.
Trong phút chốc, hắn cảm thấy hơi khó thở. Chậm rãi nằm lên giường, hắn vùi đầu vào gối, nín thở một lúc lâu.
Rõ ràng thích một người phải là một chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ, hắn thích Trạm Trinh lại cứ cảm thấy thật có lỗi với cố quốc, mà vì cố quốc, lại như thật có lỗi với Trạm Trinh.
Từ nhỏ đến lớn, dường như hắn không thể khiến người bên cạnh được yên lòng.
Nhưng hoàn cảnh hiện giờ là vậy, rốt cuộc phải làm sao mới giải quyết được đây?
Nếu hắn là Công chúa thật thì tốt biết bao. Như thế mọi chuyện sẽ không còn gian nan nữa, ít nhất, hắn có thể thích Trạm Trinh một cách quang minh chính đại, gả xa vì cố quốc cũng là việc đúng lý hợp tình.
Nửa đêm, ngoài cửa sổ bỗng có tiếng động. Hàm Sênh hé mi, bên tai lại nhanh chóng chìm vào yên tĩnh, nhưng hắn ngửi thấy một mùi rượu nhàn nhạt thoảng qua.
Chăn bị người kia cẩn thận vén lên, Hàm Sênh mở miệng trêu chọc: “Tên trộm kia từ đâu ra thế?”
“Tên trộm” ngừng lại, rồi liền cởi áo chui vào chăn, ôm eo hắn: “Sao giọng khàn vậy?”
Hàm Sênh chợt nhận ra giọng mình đã lạc đi, ho vài tiếng, nói: “Ngủ mơ.”
Trạm Trinh cảm thấy có gì đó không đúng, xoay người nọ lại, giật mình hỏi: “Nhớ tướng công đến phát khóc à?”
Hàm Sênh đập tay hắn, rúc vào trong ngực, nói: “Đều tại ngươi.”
Trạm Trinh không hiểu gì: “Sao vậy?”
“Nếu ngươi đối xử với ta tệ một chút, ta đã có thể không thích ngươi rồi.”
Lời ngon tiếng ngọt thình lình rót vào màng nhĩ, Trạm Trinh cảm thấy trăm hoa đua nở trong lòng: “Cô gia… chẳng phải vì thích ngươi nên mới tốt với ngươi sao?”
“Mưu mô.”
Người nọ oán giận, Trạm Trinh lại cười, cưng chiều hỏi: “Ai làm Sênh Nhi không vui thế?”
“Ngươi.” Hàm Sênh nói: “Ngươi khiến ta thật khổ sở, vừa nãy ta còn đang suy nghĩ, nếu ta chết thì mọi chuyện đã tốt rồi.”
Nghiêm trọng đến vậy sao?
Trạm Trinh ôm người nọ trong im lặng, một lát sau, hắn mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hàm Sênh chun mũi, nghiêm túc đáp: “Cảm xúc tụt dốc không phanh.”
“… Là sao?”
Hàm Sênh ngẩng đầu cắn cằm Trạm Trinh, thấy hắn bị đau, tâm trạng mới tốt hơn một chút, kiên nhẫn giải thích: “Thì là tâm trạng tự nhiên không vui.”
“Chẳng lẽ ca ca uống say, mắng ngươi rồi?”
“Làm gì có.”
Trạm Trinh cong môi, hé mắt, lại bắt đầu không đứng đắn: “Vậy xem ra là vì quá nhớ tướng công.”
“Ừ.”
“…”
Lại một cục đường thình lình đập tới, Trạm Trinh câm nín một lúc lâu: “Thật hay giả đấy?”
“Thật.”
Trạm Trinh nhanh chóng tiếp lời: “… Nhớ đến phát khóc?”
“Ừ.”
Trạm Trinh không thể tin được: “Nhớ đến suýt thì muốn chết?”
“Ừ.”
“…”
Cuối cùng Trạm Trinh cũng ngừng hỏi, dứt khoát kéo người nọ vào lòng xoa xoa nắn nắn, vừa xót xa vừa vui vẻ nói: “Sao ngươi lại bám người như vậy.”
“Nhưng nhìn thấy ngươi thì tốt rồi.” Hàm Sênh ngoan ngoãn cho đối phương ôm: “Thật giống như… đột nhiên sống lại, đột nhiên… lại có thể…”
Trạm Trinh không biết sự nghiêm trọng trong lời nói của đối phương, hôn chùn chụt vài cái lên miệng hắn, tự ổn định tâm trạng, nghiêm mặt nói: “Nào, tiểu quỷ mưu mô, lại để tướng công giúp ngươi đền bù tội lỗi gì?”
Hàm Sênh đỏ mặt, đỏ mũi, đỏ cả vành mắt, trông hết sức đáng thương. Hắn còn chưa kịp phản ứng với câu hỏi của ngươi kia, mềm giọng nói: “Tội lỗi gì? Ta không mắc lỗi gì cả.”
“Kẻ không biết hẳn đã bị ngươi lừa gạt.” Người nọ thật sự rất đáng yêu, Trạm Trinh không nhịn được véo hai má hắn: “Cô gia đã chuẩn bị tinh thần rồi, nói đi, lên núi đao hay xuống biển lửa? Phụ hoàng mắng hay Mẫu hậu đánh? Hoặc là cả hai luôn?”
Cuối cùng Hàm Sênh cũng hiểu ý đối phương, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Làm gì có.”
Vẻ mặt của hắn quá chân thực, Trạm Trinh suýt nữa đã tin: “Giờ cô gia đang rất u mê, nếu ngươi không nói điều kiện ra nhanh, chờ cô gia tỉnh táo lại sẽ phải chuốc thuốc mê một lần nữa đấy, hiểu không?”
“…” Hàm Sênh không còn gì để nói, đột nhiên giơ chân đá hắn: “Ai chuốc thuốc ngươi, ta là thật lòng.”
“Cô gia không tin.”
Hàm Sênh nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nằm úp xuống, cắn mạnh lên mặt Trạm Trinh. Chờ khi da thịt người kia hằn vết răng, hắn mới nhả ra, mở miệng nói: “Giờ thì sao? Đã tỉnh chưa?”
“Cả ngày nhàn hạ không có việc gì liền quyến rũ tướng công.” Trạm Trinh bị sắc đẹp làm mờ mắt, Hàm Sênh hung dữ hắn vẫn cảm thấy thật đáng yêu, không nhịn được xoay người đè lên: “Đêm nay không thể tha cho ngươi được.”
Miệng thì nói vậy, nhưng hắn cũng không dám động chạm quá nhiều, sợ ngày mai đối phương đi đứng không tiện sẽ bị ca ca phát hiện.
Đáng nói là từ nửa đêm đến sáng, Hàm Sênh ngủ rất ngon. Trạm Trinh quay về, tảng đá trong lòng hắn như được dọn đi chỗ khác, khiến việc hít thở trở nên thoải mái vô cùng.
Buổi sáng mờ sương, Trạm Trinh ra khỏi phòng từ rất sớm. Có tiếng động truyền đến từ bên ngoài tiểu trúc, hắn nhanh chân bước ra xem, chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh vừa xông thẳng vào, vừa gọi: “Ca!”
Trạm Trinh không đáp.
Bởi vì hắn cảm thấy tiếng gọi kia không phải dành cho mình.
Sương mù hơi lớn, hoa đào thấp thoáng giữa một màn khói trắng tinh. Một người áo trắng hơn tuyết, thu kiếm về phía sau, mặt mày không rõ.
Trạm Nhân chạy thẳng tới: “Ca ca của ta, sao ngươi lại đột nhiên tỏa ra tiên khí thế…”
Ngay sau đó, nàng bỗng im bặt.
Hàm Thương là ca ca ruột của Hàm Sênh, cùng cha cùng mẹ sinh ra, đương nhiên cả hai cũng có vài phần tương tự.
Hàm Sênh xinh đẹp hiếm thấy trên đời, ca ca của hắn cũng thoát tục như thần tiên giáng thế.
Đến gần, Trạm Nhân mới thấy rõ ràng.
Hơn nửa ngày, tay nàng, chân nàng, mắt nàng và cơ mặt đều không hề động đậy.
“Vị cô nương này…” Hàm Thương mở miệng trước: “Ngươi nhận lầm người.”
“…” Trạm Nhân lùi về phía sau một bước dài, nói: “Trạm Trinh… Thái tử, là ca ca của ta.”
“Thì ra là Công chúa Điện hạ.” Hàm Thương hành lễ: “Tối qua Thái tử ở…”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên ý thức được điều gì, sắc mặt hơi đổi, đi vòng qua bàn đá, nhìn về phía cửa phòng Hàm Sênh.
Thấy Trạm Trinh đứng đó, Hàm Thương không khỏi nhíu mày. Mà người kia lại cười như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Chào ca ca.”
Im lặng một lúc lâu, Hàm Thương mới đáp: “Điện hạ… đến sớm thế.”
“Đêm qua cô gia trèo tường vào đây.” Trạm Trinh nói: “Mới thành hôn, chăn đơn gối chiếc khó mà ngủ được nên cô gia mới lẻn vào, đã khiến ca ca chê cười rồi.”
Đây không phải là chê cười, mà là trách móc.
Hàm Thương vung kiếm vù vù, Trạm Trinh thấy thế bèn hỏi: “Có phải ca ca đang muốn luận bàn một phen?”
Hàm Thương nhếch môi: “Mời Điện hạ chỉ giáo.”
Trường đao ra khỏi vỏ, hai người bắt đầu giao đấu. Trạm Nhân nhìn trong chốc lát, cảm thấy cực kỳ hoa mắt, không nhận ra chiêu thức nào, cũng chẳng thấy mỹ nam đâu, bèn mò tới phòng Hàm Sênh một chuyến.
Phòng trong vô cùng yên tĩnh, Hàm Sênh vẫn đang ngủ.
“Tẩu tẩu?” Trạm Nhân rón rén đi qua, khẽ vén màn giường, ánh mắt dừng trên gương mặt đang say ngủ và bả vai mảnh khảnh thoáng lộ ra ngoài của người kia, thầm nghĩ tẩu tẩu đúng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Nàng khẽ thở dài, sau đó lại không nhịn được, dán mắt vào phần ngực bằng phẳng giấu dưới lớp chăn của Hàm Sênh… Đúng là, quá phẳng.
Không hiểu sao Trạm Nhân lại chợt nghĩ đến “muội muội” giả A Cẩn của mình. Nàng do dự vươn ra tay: “Ta xem một chút, chỉ xem một chút thôi.”
Ngoài phòng, Trạm Trinh bỗng nhiên phân tâm vì Trạm Nhân biến mất. Hắn đột ngột rút lui khỏi trận đấu: “Muội muội của ta vào trong rồi!”
Hàm Thương không thể không thu kiếm: “Một nữ hài mà thôi, ngươi sợ cái gì?”
“Nàng mà là nữ hài gì chứ!” Chẳng buồn cất đao vào vỏ, Trạm Trinh đã vội nhảy vào cửa sổ. Phát hiện Trạm Nhận đã ở trong màn giường, hắn lập tức hét lớn: “Trạm Nhân!”
Trạm Nhân sợ đến mức toàn thân run rẩy, thấy trường đao trong tay Trạm Trinh, nàng lập tức trốn vào một góc, luôn miệng nói: “Ta không dám! Ta không thấy gì cả! Không thấy gì cả! Đừng chém ta!!”
Hàm Thương: “…”
Hắn hít một ngụm khí lạnh. Muội muội ruột còn sợ Trạm Trinh đến vậy, Hàm Sênh ở trong tay người này có thể sống tốt được không?