Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 66


Đọc truyện Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc – Chương 66

Edit: Mimi – Beta: Chi

****

Xưa nay Ngự lâm quân đều có nhiệm vụ bảo vệ Tấn đế. Lúc này bọn họ bất chợt đến đây, hiển nhiên là vì nhận được thánh dụ.

Hàm Sênh nhanh chóng tỉnh táo lại, kéo tay Hàm Thương đi đến rừng hoa đào ở phía xa: “Chuyện ngươi tới đây có ai biết không?”

“Chỉ có Thang Lễ.” Hàm Thương nhìn Ngự lâm quân còn ở phía xa, nói với Hàm Sênh: “Ca ca mạo hiểm tới đây là vì hy vọng ngươi có thể rời đi.”

“Ta đi đồng nghĩa với việc tự tay phá bỏ giao ước.”

“Nhưng còn hơn là bị Trạm Trinh giết chết.” Hàm Thương nhanh chóng nói: “Sênh Nhi của chúng ta đọc nhiều binh thư, giỏi bày mưu tính kế, chỉ cần có ngươi, dù hai nước khai chiến một lần nữa, Đại Lương vẫn có rất nhiều cơ hội. Đây chính là lý do ca ca mạo hiểm tới tìm ngươi.”

Hàm Sênh mím môi, đáp: “Hắn chấp nhận ta, chấp nhận thân phận thực sự của ta, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn việc tái chiến sẽ không xảy ra đâu.”

“Sao ngươi biết hắn thật sự chấp nhận ngươi hay là đang lợi dụng ngươi?” Hàm Thương lại hỏi: “Khi hắn đề nghị thành hôn sớm, tại sao ngươi lại bằng lòng?”

“Ta làm sao từ chối được?” Hàm Sênh thở dài. Lúc ấy hắn thân cô thế cô, Trạm Trinh nói thành thân thì chắc chắn phải thành thân. Trong mối quan hệ này, hắn căn bản không có quyền lên tiếng. Im lặng một lát, Hàm Sênh mới tiếp lời: “Chuyện này không cần nói nhiều nữa, hiện giờ việc cấp bách là không bị Ngự lâm quân bắt được. Chúng ta cũng không cần căng thẳng, Trạm Trinh sẽ tìm được ta.”

“Ngươi tin hắn đến vậy?” Hàm Thương thấp giọng nói: “Không chừng hắn đã tiết lộ gì đó với Tấn đế rồi, bởi vậy bọn hắn mới đoán được ta sẽ tới tìm ngươi.”

“Ta vừa nghe có người kêu cứu mạng, đó hẳn là chất giọng phương nam, vì vậy mới đoán là người ca ca phái tới thăm dò, chỉ không ngờ ca ca lại đích thân ra mặt.” Hàm Sênh lục lại các manh mối trong đầu, rồi chợt như ngộ ra điều gì, dừng bước, nói: “Ta biết rồi, ngày ấy, sau khi được Trạm Trinh thả đi, Tần Dịch đã lập tức ra khỏi thành. Hắn vốn cố chấp với việc đưa ta theo cùng, khi đó bỗng nhanh chóng rời khỏi Thượng kinh, nên bị Tấn đế hoài nghi. Sau đó ngươi lại cáo ốm để kéo dài hành trình. Liên tưởng trước sau, không khó đoán được việc ta nhờ Tần Dịch báo tin cho ngươi, cũng dễ dàng nhận thấy khả năng ngươi sẽ sai người đến Thượng kinh hỏi thăm tin tức của ta. Dù sao thì khi xuất hiện trước mặt Tần Dịch, trông ta đã như đang nguy kịch đến nơi rồi.”

“Thật là đa mưu túc trí…” Hàm Thương bỗng giữ chặt Hàm Sênh, tỏ ra lo lắng: “Dù Trạm Trinh si mê ngươi, nhưng hắn có thể si mê bao lâu. Nếu Tấn đế biết chuyện của ngươi… chiến tranh giữa hai nước sẽ là chuyện sớm muộn! Sênh Nhi, ngươi nghe ca ca, lập tức rời đi. Cả nhà bọn hắn không phải kẻ ngốc, ngươi chắc chắn không lừa được cả đời. Huống hồ… ngươi không thể giúp hắn nối dõi tông đường, sớm muộn gì hắn cũng cưới người khác thôi.”

Sao Hàm Sênh lại không biết Thượng kinh với hắn nguy hiểm trùng trùng. Thân phận của hắn có thể bại lộ bất cứ lúc nào. Dù không muốn hoài nghi tình ý của Trạm Trinh, nhưng đúng như những gì ca ca đã nói, hắn và Trạm Trinh sẽ không có tương lai, cái gọi là lưỡng tình tương duyệt, căn bản không thể cho người ta cảm giác an toàn. Sớm muộn gì đối phương cũng sẽ cưới người khác. Vậy đấy, dù nói có hay, hứa có ngọt đến đâu, rồi đối phương cũng sẽ có nữ nhân khác mà thôi.

Còn thái độ của Tấn đế, giờ hắn thích nhi tức này bao nhiêu thì sau này sẽ càng tức giận bấy nhiêu.

Trạm Trinh kề cận bên hắn mỗi ngày còn không thể chấp nhận chuyện hắn là nam tử, huống hồ một Hoàng đế đặt lợi ích quốc gia lên đầu. Tấn đế lại còn là người coi trọng mặt mũi đến vậy, một khi việc này lộ ra, đến Trạm Trinh cũng không đủ sức tự cứu mình.

“Ca ca không muốn… ngươi phải chịu ấm ức. Sênh Nhi của chúng ta không nên bị giam trong phủ Thái tử cả đời, mặc người xâm phạm.” Hàm Thương tiếp tục nói: “Lúc ấy, đồng ý liên hôn chỉ là kế sách tạm thời. Có lẽ ngươi không biết, nhưng khi ngươi chuẩn bị gả tới Đại Tấn, Trạm Trinh và Tần Dịch đã phát sinh xung đột mấy lần. Trên đường hòa thân, ngoài việc phái quân Tấn bảo vệ cho ngươi, Trạm Trinh còn tự dẫn binh đi đánh Tần Dịch. Hai bên giao chiến nhiều thương vong, Trạm Trinh đoán chắc Tần Dịch sẽ không dễ dàng buông tay. Ngay từ đầu, Trạm Trinh muốn ngươi cũng chỉ vì muốn kích thích Tần Dịch mà thôi.”


“Trạm Trinh đề nghị trả lại mười tòa thành chẳng qua là dùng lợi lộc để cưỡng ép, dụ dỗ Đại Lương. Ngươi không lấy hắn, chiến tranh giữa hai nước sẽ không chấm dứt. Mà Tần Dịch, nếu ngươi không chịu gả, đối phương cũng không bằng lòng đưa quân chi viện. Thế nên khi đó Phụ hoàng mới không thể không chọn Trạm Trinh. Nam nhân như vậy, ngươi ở trong tay hắn, chắc chắn sẽ không được đối xử tốt.”

“Ta biết mà.”

Hàm Thương nói nhiều như vậy, cuối cùng chỉ đổi được ba tiếng kia. Sửng sốt trong giây lát, hắn hỏi: “Ngươi không đi à?”

Hàm Sênh rũ mắt, một lúc sau mới đáp: “Với thể trạng này, dù có rời đi ta cũng sẽ chết giữa đường thôi.”

Môi Hàm Thương run lên. Hàm Sênh lại bảo: “Chẳng thà ở lại nơi đây, cố gắng phát huy giá trị của mình. Nếu ta thật sự chết ở Thượng kinh, Tần Dịch tuyệt đối sẽ bất chấp tất cả để báo thù. Ta đành đánh cược một phen, đặt lớn vào cửa tên cuồng binh đó, nếu có tác dụng, dù ta mất mạng, Đại Tấn cũng không còn đáng sợ.”

Nếu có sức khỏe, Hàm Sênh nhất định sẽ đi theo ca ca mà không hề do dự. Bởi vì đúng như ca ca nói, Thượng kinh nguy hiểm quá chừng.

Nhưng suy cho cùng, tất cả cũng chỉ là “nếu” mà thôi.

Nếu Hàm Sênh có sức khỏe, hẳn Đại Lương cũng không lưu lạc đến bước đường này.

“Ca ca không nên tới đây.” Hàm Sênh nói: “Nhưng nếu đến rồi, vậy thì phải thật quang minh chính đại.”

Hắn giữ chặt Hàm Thương một lần nữa, bảo: “Hội chùa hôm nay vô cùng náo nhiệt, bánh đường ta mới ăn cũng rất ngon, ca ca nếm thử chút đi.”

Nói quá nhiều khiến hơi thở của Hàm Sênh khá nặng nề, bước chân cũng chậm đi rất nhiều. Hàm Thương nhìn hắn, nhẹ nhàng kéo hắn lại. Hàm Sênh dừng bước, thấy Hàm Thương đi đến trước mặt mình: “Ca ca cõng ngươi.”

Trước kia, mỗi lần Hàm Sênh muốn đi chơi, các ca ca đều thay nhau cõng hắn, thỉnh thoảng mới để hắn tự đi vài bước chân. Đúng là hắn đã sống trong sự nuông chiều từ bé, chỉ là dù có chiều đến mấy, sức khỏe cũng chẳng thể tốt lên.

Hàm Sênh không từ chối. Hắn nằm trên lưng Hàm Thương, sống mũi cay cay: “Phụ hoàng, Mẫu hậu và các ca ca khác có khỏe không?”

“Đều khỏe, chỉ là lo lắng cho ngươi.” Hàm Thương dễ dàng cõng Hàm Sênh lên, giọng nói hơi trầm thấp, không nói về chuyện quốc gia đại sự, chỉ thản nhiên làm một ca ca hỏi thăm “muội muội” của mình: “Nặng hơn một chút rồi, xem ra y thuật của Thích Tư Nhạc rất khá.”

Hàm Sênh nở nụ cười: “Đúng vậy, giờ ta cách ngày mới phải uống thuốc, còn lại chỉ cần ăn một loại bánh đặc biệt… Loại bánh kia có lợi cho sức khỏe lắm.”

Hắn ghé vào lưng Hàm Thương nhỏ giọng kể chuyện. Hàm Thương cười nhẹ: “Trạm Trinh còn có một mặt ngốc nghếch như vậy à?”


“Ngốc lắm.” Hàm Sênh nói: “Còn lén làm người tuyết, bồ câu tuyết cho ta… Vì ta mà bị Phụ hoàng và Mẫu hậu phạt đánh. Chắc chắn ngươi sẽ không thể tưởng tượng được, nhà bọn hắn rất vui, không hề giống với suy nghĩ của ta, nhưng lại cứ ra vẻ cao quý trước mặt người khác.”

Hắn vừa nói vừa cười khúc khích. Hàm Thương nâng nhẹ người hắn lên, sầu lo giấu trong đôi mắt, ngoài miệng lại phụ họa theo: “Bắc Tấn thật thú vị.”

Hai người cười cười nói nói, thản nhiên đi vào giữa đám đông, lập tức thu hút không ít ánh nhìn, trong đó đương nhiên cũng có cả thống lính Ngự lâm quân – Hà Thiện.

Hàm Thương là ca ca ruột thịt của Hàm Sênh, là nhi tử của Ngụy Hoàng hậu, hiển nhiên cũng là mỹ nam tử nổi tiếng ở Nam Lương. Chỉ là khi đối diện với người Đại Tấn trên chiến trường, hắn cũng không khỏi nhuốm đầy một thân máu huyết.

Hà Thiện nhìn đôi huynh muội đang đến gần bằng ánh mắt hoài nghi. Đương nhiên hắn nhận ra Hàm Sênh. Hôm nay, trước khi xuất phát, Tấn đế cố ý đưa cho hắn hai bức họa, còn dặn hắn phải giám sát Thái tử phi thật chặt chẽ, một khi phát hiện hội chùa có biến, lập tức phong tỏa toàn bộ hiện trường, không cho ai chạy thoát.

Hai bức họa kia, một là Thang Lễ – tâm phúc đắc lực của Thương Thái tử, một là bản thân Thương Thái tử.

Hắn ngồi trên ngựa, trừng mắt nhìn đôi huynh muội đang đi tới, lấy bức họa ra nhìn lại một lần nữa, xác định người kia chính là Thương Thái tử.

Người này lén tới Thượng kinh, chẳng những không cẩn thận mà còn quang minh chính đại đi dạo hội chùa?

Hắn xuống ngựa, đứng chặn trước mặt hai người nọ: “Thương Thái tử.”

Hàm Thương sửng sốt, lập tức đảo mắt nhìn Hàm Sênh ở trên lưng mình: “Vị này là…”

“Là Hà thống lĩnh.” Hàm Sênh xuống khỏi lưng Hàm Thương, chỉnh lại y phục, hành lễ xong bèn hiếu kỳ hỏi: “Thống lĩnh đã gặp ca ca ta rồi à?”

Đây là lập tức thừa nhận?

Hà Thiện nhíu mày, loại không khí này đúng là không phù hợp để bắt người, đành phải hành lễ: “Tại hạ Hà Thiện, không biết Thương Thái tử đến Thượng kinh lúc nào?”

“Sáng sớm hôm nay.” Hàm Thương đáp: “Vào từ cửa Nam.”

“Vì sao ngài lại cáo ốm với Bệ hạ, nói sẽ tới Thượng kinh trễ?”


“Muốn cho muội muội một niềm vui bất ngờ mà thôi.” Hàm Thương cười, nói: “Rốt cuộc vẫn không giấu được Bệ hạ, thật là hổ thẹn.”

Hà Thiện giật giật mí mắt.

Các ngươi âm thầm giở trò, thế mà lại hổ thẹn vì không lừa được người khác đấy à? Ngươi coi Thượng kinh là đồ chơi của ngươi sao? Hắn ngoài mặt tươi cười, hỏi: “Không biết Thương Thái tử dẫn theo bao nhiêu người?”

“Khoảng ba, bốn người.” Hàm Thương báo chi tiết: “Số còn lại đều ở Tân thành đợi lệnh.”

Hỏi gì đáp nấy, ngoài ra tuyệt không lắm lời. Hà Thiện cau mày, thật sự không thể chụp mũ đối phương, thuận miệng bảo: “Thật không dám giấu, hội chùa hôm nay có gian tế trà trộn, Thương Thái tử ra vào mà không khai báo, thật sự rất khả nghi, phiền ngài đi theo tại hạ một chuyến, phối hợp điều tra.”

Hàm Thương ung dung như thường: “Mời Đại nhân.”

Hắn cất bước, Hàm Sênh bỗng kéo tay áo hắn, nói: “Ta cũng đi.”

“Thái tử phi thì không cần, giờ ngài đã là người Đại Tấn, không cần thẩm tra.”

“Không.” Hàm Sênh bám lên người Hàm Thương: “Ta đã lâu không gặp ca ca, rất nhớ huynh ấy nên không muốn tách ra.”

Hàm Sênh và Thái tử Trạm Trinh mới thành hôn, vẫn tình nồng ý mật. Nếu hắn có mặt, hiển nhiên chỉ có thể tra, không thể thẩm. Hà Thiện nhìn đôi huynh muội trước mặt bằng ánh mắt phức tạp. Mà Hàm Sênh thì đã lên tiếng thúc giục: “Mau đi thôi, tra xong ta còn đưa ca ca tới phủ Thái tử xem tân phòng nữa.”

Vẻ mặt của hắn hết sức ngây thơ, Hà Thiện chắp tay, đành đưa hắn đi cùng.

Bọn họ bị đưa tới một biệt viện. Hàm Sênh đứng lại, thản nhiên nói: “Chỗ này cũng yên tĩnh thật.”

“Còn trồng cả hoa đào. Hôm nay phá hỏng cơ hội đi dạo hội chùa của ngươi, giờ coi như đền bù một chút.”

“Gì chứ, đào này đâu phải do ngươi trồng.” Hàm Sênh ngồi trên tảng đá ngoài cửa, lườm Hàm Thương.

“Sao lại nói vậy. Xem như nhờ mặt mũi ca ca, ngươi mới có cơ hội nhìn thấy một mảnh sân đầy hoa đào như thế này, đúng không?”

“Nếu không phải do ngươi ngốc, lúc này ta sẽ được ngắm cả một rừng hoa đào.”

Hàm Thương cười khẽ, đi tới sờ đầu hắn, ánh mắt hết sức dịu dàng: “Ngươi cảm thấy hắn bắt ta là có mục đích gì?”

“Đơn giản là hoài nghi ngươi tới Đại Tấn với ý đồ xấu, muốn tạo áp lực cho ngươi, nhân tiện xem thử có thể moi được nguyên nhân thật sự khiến ta phải truyền tin hay không. Nhưng chẳng sao cả, chuyện này ta đã sớm nói với Tấn đế rồi, tuy rằng hơi qua loa, song vẫn đúng tình hợp lý.” Hàm Sênh cọ đầu vào lòng bàn tay đối phương hệt như một con mèo, tiếp tục nói: “Huống hồ ca ca đến Thượng kinh vốn là để đón ta, chúng ta chỉ cần ăn ngay nói thật là được.”

“Vậy mà ngươi lại rất thản nhiên.” Hàm Thương thở dài: “Ngươi đi tới đây là vì chắc chắn Trạm Trinh sẽ tìm đến ngươi hả?”


“Chẳng phải ca ca tin tưởng ta sao?”

“Đương nhiên ta tin ngươi.”

“Ta cũng tin hắn.” Dứt lời, Hàm Sênh lại nói: “Nhưng lần này chắc chắn hắn sẽ nổi giận.”

Hàm Thương nhíu mày: “Hắn thường xuyên nổi giận với ngươi à?”

“… Không.” Hàm Sênh vội nói: “Thỉnh thoảng thôi, rất ít.”

Đôi mắt tối sầm lại, Hàm Thương không nói thêm gì nữa.

Lúc này, Trạm Trinh đang đen mặt ngồi trên ghế trong phủ Thái tử.

Giữa trưa Hàm Sênh đột nhiên biến mất, hắn tìm đến phát điên rồi. Hắn chắc chắn hiện giờ Tần Dịch không ở Thượng kinh, nhưng lại không thể đảm bảo không có kẻ khác tới cướp người.

Nhưng rất nhanh sau đó, Cao Hiên đã chạy đến nói cho hắn biết, chính Hàm Sênh đã bảo mình đi xem có chuyện gì xảy ra. Trạm Trinh lập tức đi gặp đám người hô hoán kêu cứu nọ, nghe ra chất giọng phương Nam của bọn họ, xác định Hàm Sênh cố ý điều Cao Hiên đi.

Tiếp nữa, Ngự lâm quân truyền tin đến, nói Hàm Sênh và Hàm Thương cùng bị đưa đi, tuy cả hai đều bình an, nhưng hắn vẫn giận không kìm được.

Biết Hàm Thương sai người tới, nhưng Hàm Sênh vẫn chọn một mình đi gặp đối phương mà không nói gì với hắn, như thế chẳng khác nào không tin tưởng hắn. Sau đó, Hàm Sênh lại đi theo Hàm Thương mà không quay về tìm hắn thương lượng. Đây không phải là ép hắn ra mặt cứu giúp đó sao? Hàm Sênh biết nếu chỉ có Hàm Thương bị đưa đi, hắn sẽ không quá sốt ruột, nên mới chọn phương án này.

Chỉ cần rời khỏi Hàm Sênh, đầu óc Trạm Trinh sẽ tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Hắn càng nghĩ, càng cảm thấy Hàm Sênh không đáng để mình đối đãi bằng cả tấm lòng.

Nhưng đứng ở góc độ của Hàm Sênh, hắn lại thấy việc người nọ làm thật đương nhiên. Đối phương muốn cùng sống cùng chết với ca ca mình cũng là chuyện hết sức bình thường.

Hiểu thì hiểu, nhưng Trạm Trinh vẫn vô cùng tức giận.

Cao Hiên cảm nhận được luồng áp suất thấp xung quanh người nọ, thấy mình sắp ngạt thở đến nơi. Bản thân cũng rất hổ thẹn, hắn không nhịn được, hỏi: “Điện hạ… định khi nào đi gặp Thái tử phi?”

“Hắn tự làm tự chịu, cho hắn ở đó mấy ngày đi, dù sao người chịu khổ cũng không phải cô gia.”

Vào lúc nửa đêm, bên giường lạnh lẽo, Trạm Trinh đưa tay sờ, sau đó vớ cái gối đầu ôm vào trong ngực, tỉnh bơ mở mắt đến bình minh.

Cô gia… thật khổ, thật bơ vơ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.