Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 62


Đọc truyện Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc – Chương 62

Edit: Mimi – Beta: Chi

****

Hàm Sênh đào hố cho Trạm Trinh nhảy ở khắp nơi, thế mà người nọ vẫn nhảy hăng say không biết mệt. Càng lúc hắn càng hoài nghi, có phải tình yêu sẽ làm người ta trở nên ngu xuẩn hẳn đi hay không nữa.

Trạm Trinh hoàn hồn, lập tức bế Hàm Sênh bước ra nền tuyết, nhảy lên ngọn núi giả để đối phương nhìn thấy nóc nhà.

Tuyết đọng trên mái nhà đã tan gần hết, Trạm Trinh lại ôm Hàm Sênh nhảy sang bên đối diện, nói với hắn: “Thời tiết ấm lên, hoa mai cũng sắp rụng rồi.”

Hàm Sênh gật đầu. Trạm Trinh lại hỏi: “Có muốn gặp ca ca của ngươi không?”

“Đã có tin tức của huynh ấy rồi à?”

“Hẳn là Tần Dịch đã chuyển thư đi.” Nhắc tới người này, giọng nói của Trạm Trinh trở nên lạnh lẽo: “Thương Thái tử gửi thư cho cô gia, nói trên đường bị nhiễm phong hàn, không tới nhanh như dự định ban đầu được.”

Hàm Sênh thấy hơi căng thẳng: “Thế… ngươi hồi đáp ra sao?”

“Nếu hắn đến, đương nhiên phải gặp mặt ngươi.” Trạm Trinh tiếp tục ôm Hàm Sênh nhảy lên cái đình nhỏ bên trên núi giả, dùng cơ thể chắn gió giúp đối phương, tiếp lời: “Cũng đã lên đường rồi, nếu đột ngột trở về, hẳn cũng không dễ giải thích lý do với Phụ hoàng, ngươi thấy có đúng không?”

“… Ừm.” Hàm Sênh rũ mắt. Trạm Trinh nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Ngươi không tin ta.”

Hàm Sênh chớp mắt: “Không phải không tin, mà là… ta cảm thấy có gặp hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ca ca được bình an thôi.”

“Đến Thượng kinh thì không bình an à?”

“Ta sợ thân phận mình bại lộ, sẽ liên lụy đến ca ca.” Hàm Sênh được Trạm Trinh thả xuống đất, giương đôi mắt đẹp chan chứa chân thành nhìn hắn, nói: “Trạm Trinh, ta tin ngươi, nhưng ta không tin kẻ khác. Trong trận ra quân đầu tiên, ca ca đã giết chết ba cha con Tề Văn hầu. Đây cũng là lý do khiến Thanh Dung hận ta thấu tim gan. Nếu ca ca đến nơi này…”

“Một nữ nhân không hiểu đại cục mà thôi.” Trạm Trinh vuốt má hắn: “Không có kẻ thù vĩnh viễn, hiện giờ hai nước cộng sinh, tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức, kẻ dám cả gan châm ngòi chiến tranh đều bị khép vào tội phản quốc. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Phụ hoàng cũng không bảo vệ nổi ca ca ngươi à?”

Hàm Sênh mím môi: “Tiểu hoàng thúc biết chuyện của ta…”

“Đến hắn mà ngươi cũng không tin?”

Nếu nói về tình, Thích Tư Nhạc có thể coi là ân nhân cứu mạng của Hàm Sênh. Hắn cũng là một nam nhân tự do phóng khoáng, còn là sư huynh đồng môn của Hàm Sênh. Xét về lý, Trạm Trinh cũng cảm thấy người mà Hàm Sênh tin tưởng nhất trên đất Bắc này, chắc chắn phải là Thích Tư Nhạc.

Hắn nhíu mày, lại nghe Hàm Sênh nói: “Ta chỉ lo lắng mà thôi. Thân phận của ta như một mồi lửa có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Một khi bị châm ngòi thì chính là trời long đất lở. Ta ở đây không có căn cơ gì, ngươi nói đi, sao ta có thể yên tâm để ca ca đến thăm mình được?”

“Cô gia chính là căn cơ của ngươi.” Trạm Trinh hứa hẹn: “Cô gia sẽ giúp ngươi giấu diếm chuyện này, không để bất cứ kẻ nào biết.”


“… Ta sợ.”

Hàm Sênh cúi đầu. Không phải hắn không tin, mà là sợ hãi.

“Ngươi không muốn gặp hắn sao?”

“Muốn chứ.” Hàm Sênh nói: “Nhưng việc ấy chẳng đáng là gì.”

Trạm Trinh im lặng.

Hàm Sênh không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Nhưng với tính cách của Trạm Trinh, chắc chắn đối phương sẽ lại nghĩ mình đang nghi ngờ hắn. Chỉ là, nếu hắn thật sự cố ý bảo ca ca tới, có lẽ Hàm Sênh cũng phải hoài nghi hắn có ý đồ riêng.

Ở hoàn cảnh và thân phận của hai người bọn họ, lưỡng tình tương duyệt hệt như lục bình trôi giữa biển khơi, chẳng bao lâu sẽ bị sóng dữ đánh cho tan tác.

Hàm Sênh suy nghĩ vô cùng thấu đáo. Hắn kiên nhẫn chờ Trạm Trinh đưa ra câu trả lời thuyết phục hơn. Cuối cùng, người nọ cũng mở miệng: “Cô gia muốn hắn tới đây, thật sự chỉ là để ngươi đỡ nhớ người nhà, hoàn toàn không có ý gì khác cả.”

Hàm Sênh nhìn về phía hắn, chậm rãi gật đầu: “Ừm.”

“Ngươi có cách để hắn quay ngược về không?”

“Lần này Nam Lương thua trận chủ yếu là vì đám người Tần Thao một tay che trời. Nếu Nam Lương có nội chiến, hiển nhiên ca ca có thể lập tức trở về.”

“Vậy thì viết thư đi.” Trạm Trinh bế Hàm Sênh về phòng, tự tay trải giấy mài mực, đặt bút vào tay đối phương: “Phong thư này cô gia sẽ không xem, ngươi có thể yên tâm.”

Hắn không nhất quyết bắt Hàm Sênh chứng minh sự tin tưởng, một mình đi ra ngoài, ngồi dưới mái hiên.

Hàm Sênh hít vào một hơi, nhấc bút viết chữ. Dù Trạm Trinh đã hứa sẽ không xem, song Hàm Sênh vẫn chọn câu tìm từ hết sức cẩn thận, nhiều chỗ chỉ ám chỉ, bảo ca ca nhanh chóng lấy cớ rời đi, cũng đưa ra đề nghị của mình, tất nhiên vẫn là ám chỉ.

Không bao lâu sau, Hàm Sênh chống tay lên mặt bàn đứng dậy, nhưng hai chân mềm nhũn nên đành ngồi xuống một lần nữa rồi cất tiếng gọi: “Tướng công.”

Hắn giả nữ từ nhỏ, dù trong đầu có khái niệm nam nữ, song cũng hết sức mơ hồ, nên cách xưng hô này hoàn toàn không tạo ra bất cứ chướng ngại tâm lý nào.

Trạm Trinh nhanh chóng đi vào, nhận thư, nói: “Cô gia lập tức sai người chuyển đi.”

“Đa tạ tướng công.”

Lòng Trạm Trinh mềm nhũn, hôn lên mặt người kia.


Hôm sau, Trạm Trinh trở về với vẻ mặt nghiêm trọng. Hàm Sênh đang nằm trên ghế, thấy thế lập tức chống tay ngồi dậy, hỏi: “Làm sao vậy?”

Trạm Trinh ngồi xuống, uống chén nước, nói: “Có biết cô gia phát hiện bí mật của ngươi thế nào không?”

“… Hẳn là, ngực giả.” Hàm Sênh hơi nheo mắt, phỏng đoán: “Sau khi A Cẩn chuyển sang mặc nam trang, dường như vô cùng bất an. Hắn khác ta, ngay từ mạch đập đã nhận ra là nam hay nữ. Thích Tư Nhạc chắc chắn biết chuyện, lại thường xuyên ra vào sở quán nên rất có thể sẽ đưa vật kia cho A Cẩn. Hắn sợ phát hiện, nên có lẽ lúc mặc nam trang cũng dùng đến, thành ra giấu đầu lòi đuôi.”

“Gần đây mải chuyện của ngươi, cô gia đã quên mất hắn, hôm nay hắn bị Phụ hoàng gọi tới, trở về liền xin cô gia nhanh chóng bẩm bảo chuyện này, giúp hắn không bị đuổi khỏi Thượng kinh.”

“Thích Tư Nhạc cho hắn vật kia, ngoài việc gợi ý cho ngươi phát hiện thân phận của ta, e rằng còn vì cảm thấy A Cẩn đã lớn, không thể giấu tiếp, muốn ngươi giúp hắn một phen.”

Trạm Trinh im lặng.

Đôi mắt Hàm Sênh thâm sâu như nhìn thấu sự đời, hắn bật cười, nói: “Nữ nhi ruột thịt của mình, Phụ hoàng sẽ không tự nhiên hoài nghi giới tính. Với hắn mà nói, đây chỉ là việc nhỏ, không nhất thiết phải vạch trần.”

Mắt Trạm Trinh lóe sáng: “Ngươi nghĩ là?”

“Chắc chắn có người cố ý tiết lộ bí mật.” Hàm Sênh tiếp tục nói: “A Cẩn không phải kẻ ngốc, sẽ không dễ dàng làm đao trong tay kẻ khác. Với hắn, ngươi đáng tin hơn người kia. Nói không chừng, giấu đầu lòi đuôi là giả, dụ ngươi phát hiện mới là sự thật. Nhưng hắn chọn ngươi, nhất định sẽ phụ lòng người còn lại.”

“Ngươi cảm thấy chính người đó âm thầm báo với Phụ hoàng?”

“Lớn mật phỏng đoán mà thôi.” Hàm Sênh như có điều suy nghĩ, nói: “Giờ ngươi không dám nói, vì sợ nói ra sẽ liên lụy đến ta. Nhưng làm thế có khác nào bịt tai trộm chuông (*).”

(*) Một câu thành ngữ châm biếm về thói giả dối, với ngụ ý người đang nói dối cứ nghĩ bản thân thông minh, người khác không thể biết được. Thật ra khi đang dối người thì cũng là đang tự lừa mình vậy.

“Ngươi mau chóng nói rõ với Phụ hoàng, giúp A Cẩn khôi phục thân phận nam nhi đi. Về phần ta, ngươi chỉ cần tự nhủ ta chưa bao giờ có bí mật. Ngươi càng thản nhiên, ta càng an toàn.”

“Thanh Dung biết chuyện của ngươi không?”

“Nàng không thể biết được.” Hàm Sênh đáp: “Cùng lắm là vì bên cạnh nàng có một người như A Cẩn, nên mới liên tưởng đến ta thôi. Nàng thích ngươi, chỉ ước tìm được nhược điểm của ta… Mưu phản hoặc là truyền tin đều không tóm được, nên đương nhiên sẽ hy vọng ta có bí mật khác người. Nhưng loại liên tưởng này là một đòn không dễ đánh, không có chứng cớ xác thực, nàng sẽ chẳng dám nói với ai, chỉ có thể mượn tay Phụ hoàng vạch trần Trạm Cẩn, trông chờ nó gây ảnh hưởng đến chúng ta.”

Nếu Trạm Trinh không quan tâm đến chuyện của Trạm Cẩn, Thanh Dung sẽ cảm thấy suy đoán của mình là đúng. Nàng sẽ tìm mọi lý do bảo vệ suy đoán này, tỷ như Trạm Trinh đã biết Hàm Sênh là nam nhi rồi, sau đó tiến hành thu thập bằng chứng. Nhưng nếu Trạm Trinh phản ứng bình thường, suy nghĩ theo chiều hướng tốt, nàng sẽ tự gạt bỏ phỏng đoán này. Dù còn muốn phá đám, cũng không đủ chứng cứ để chứng minh, cuối cùng nàng sẽ cho là mình nghĩ nhiều, tuyệt đối không mạo hiểm đi tìm bằng chứng nữa.

Trạm Trinh nhíu mày, đứng lên bảo: “Cô gia đi nói luôn đây.”

“Không cần vội vàng như thế.” Hàm Sênh nói: “Ngày mai ngươi tìm Phụ hoàng báo cáo việc quân, nhân tiện trình bày cũng được. Đối với ngươi, đây chỉ là một việc cỏn con không đáng bận lòng mà thôi.”

Trạm Trinh gật đầu, hắn bị lo lắng làm cho rối cả lên rồi.


– —

Thúy Tú vội vàng đi vào điện nhỏ bên trong tẩm cung của Thái hậu. Đây là nơi ở của Thanh Dung. Nàng đi thẳng tới trước mặt nữ tử xinh đẹp đang ngồi thêu tranh lụa bên trong, ghé sát vào tai đối phương nói vài câu.

Thanh Dung chợt hơi khựng lại: “Thái tử dắt Trạm Cẩn đi gặp Bệ hạ?”

“Đúng vậy.”

Thanh Dung bỗng hơi hoảng hốt.

Từ đầu, nàng thật sự vì Trạm Cẩn mà liên tưởng tới khả năng Hàm Sênh là nam tử. Sau đó, thấy cặp phu thê trong phủ Thái tử hòa thuận với nhau, nàng không khỏi cho rằng bản thân đã cả nghĩ rồi. Nhưng khi tin tức Trạm Trinh ngược đãi Hàm Sênh truyền tới, nàng bỗng có cảm giác bừng tỉnh, cho rằng bọn hắn đã có khúc mắc không dám nói rõ với mọi người. Lúc đó, nàng gần như chắc chắn Hàm Sênh là nam tử, nếu không tại sao người kia lại không chịu tắm nước nóng với Hoàng hậu chứ?

Nhưng hiện giờ, nàng lại thấy mình đã tưởng tượng quá nhiều.

Một nữ tử xinh đẹp như Hàm Sênh, trừ khi là nam nhân, nếu không Trạm Trinh sẽ tuyệt đối không chịu buông tha, mà một đám quỷ háo sắc trong hoàng thất Đại Tấn cũng sẽ không đành lòng làm khó.

Thanh Dung cảm thấy mình thật sự bệnh rồi. Nàng rất muốn có được Trạm Trinh, cũng rất muốn báo thù cho phụ thân và huynh trưởng, nên mới bắt đầu sinh ra ảo tưởng khác thường.

Nàng bật cười, buông bàn tay đang kéo kim rút chỉ thêu trên mặt bức tranh, nắm lấy tay kia một cách vụng về, nói: “Cứ vậy đi.”

“Người vì cứu Công chúa Trạm Nhân mà hỏng mất một bàn tay… vậy mà nàng ta lại bênh Hàm Sênh chằm chằm. Trước kia còn khen người đẹp, giờ đã có mới nới cũ rồi!”

“Cá mè một lứa cả thôi.” Thanh Dung lạnh lùng nói: “Ta thật muốn chờ xem, nàng ta có cơ duyên giống Trạm Trinh, tìm được một nam tử mỹ mạo để gả hay không.”

Thúy Tú phụ họa: “Chỉ sợ đời này nàng cũng không gả ra ngoài được.”

“Ngày mai phủ Thái tử đãi tiệc, ngươi chuẩn bị xiêm y cho ta chưa?”

“Dựa theo lời dặn của người, chọn màu sắc nhẹ nhàng tươi sáng. Trời xuân trong trẻo, màu xanh nhạt sẽ dịu mắt rất nhiều.” Thúy Tú mồm mép trơn tru: “Công chúa Trạm Nhân háo sắc mắt cao hơn đầu đến thế còn khen người có khí chất, ngày mai mặc vào, đảm bảo sẽ xuất sắc hơn tất cả các cô nương.”

“Ngươi nói nàng ta sẽ mặc màu gì?”

“Người nói Thái tử phi à?” Thúy Tú thản nhiên đáp: “Nàng ta cả ngày ốm yếu, huống hồ Hoàng hậu lại thích hoành tráng, nhất định sẽ chuẩn bị y phục sặc sỡ cho nàng ta, tuyệt đối không chọn kiểu thanh tao nhã nhặn như vậy. Chỉ cần không mặc cùng màu với nàng ta, hai người sẽ là mỗi người mỗi vẻ, không sợ bị làm nền.”

Thanh Dung gật đầu.

Trong phủ Thái tử, Hàm Sênh tự tay thu dọn đống tranh vẽ của Trạm Trinh và cả quyển sách tham khảo hắn lấy được từ chỗ Thích Tư Nhạc, cất vào hòm.

Hắn sai Như Ý sắp xếp phòng ốc, bày trang sức lên mặt bàn rồi lại lên tiếng nhắc nhở: “Sáng mai đổi hương an thần thành đàn hương đi.”

“Dạ.”

Nguyệt Hoa nhanh chóng cầm một bộ xiêm y màu đỏ tới, phía trên còn đính rất nhiều trang sức bằng vàng, trông vô cùng hoa lệ, khụ khụ vài tiếng, nói: “Là Hoàng hậu chuẩn bị.”

Hàm Sênh bật cười: “Nàng… Thôi, cứ nhận đi.”


Hắn không tiện từ chối Hoàng hậu. Mai cũng là lần đầu tiên hắn gặp mặt các vị phu nhân, hẳn là bọn họ cũng chăm chút ăn diện cho nhi nữ của mình, hòng tranh thủ so kè với Thái tử phi hắn đây một bận.

Nhưng Hoàng hậu đâu phải cây đèn cạn dầu. Nàng đã nói, khó khăn lắm mới cưới được nhi tức xinh đẹp về, đương nhiên phải chuẩn bị thật là hoành tráng.

“Nữ nhân thật là lãng phí.” Một giọng nói vang lên bên tai. Trạm Trinh chầm chậm đến gần, cầm bộ xiêm y Nguyệt Hoa đưa tới, cau mày nói: “Cả ngày so đến so đi, tiền bạc trong nhà cũng bị các ngươi đáp lên người hết.”

“Ngươi cáu giận gì với ta.” Hàm Sênh nói: “Là Mẫu hậu của ngươi đưa tới đấy.”

“Ăn diện hoành tráng còn không phải là ngươi.”

“Ngươi nghĩ ta muốn nổi bật vậy sao? Huống hồ bộ y phục này có đáng bao nhiêu mà đã hết tiền rồi, nhà ngươi nghèo như vậy hả?”

Trạm Trinh đen mặt: “Đương nhiên không thể giàu có bằng Nam Lương được, nhưng nếu nhà các ngươi không sa hoa phung phí, tại sao đánh giặc lại thua?”

“Đã bảo là vì Tần Thao vượt quyền hoàng thất, Phụ hoàng quá tin tưởng hắn nên mới bại trận thôi.”

“Đáng lẽ phải giết hắn ta lâu rồi.”

“Phụ hoàng là một vị vua nhân từ có tiếng.”

“Xì!” Trạm Trinh hung hăng nói: “Đã sắp diệt quốc rồi mà vẫn còn là Hoàng đế nhân từ.”

“Ngươi… Ngươi dám mắng nhà ta!” Hàm Sênh lấy gối đập hắn. Trạm Trinh tóm được, bảo: “Tóm lại, tới Tấn quốc rồi thì không được lãng phí như vậy nữa, ngày mai gỡ vàng trên y phục xuống, đưa cho cô gia đi làm quân lương.”

“Đây là tiền riêng của Mẫu hậu! Ngươi dám lấy không?”

Trạm Trinh câm nín giây lát mới nói: “Để một thời gian nữa rồi lấy.”

“Ngươi có bản lĩnh thì lấy ngay bây giờ đi, không lấy không phải nam nhân.”

Trạm Trinh cười lạnh: “Có tin đêm nay ta đè ngửa ngươi ra không?”

“Được, ngươi đè đi, không đè là chó.”

Trạm Trinh nghĩ đến gia pháp trong tay Hoàng hậu, mạnh mẽ “gâu” một tiếng với Hàm Sênh, khiến đối phương cười như nắc nẻ. Sau đó hắn mở ngăn tủ, tìm tìm kiếm kiếm thứ gì đó.

“Ngươi làm gì đấy?” Hàm Sênh thò đầu qua xem, chỉ thấy người nọ lấy một bộ váy màu xanh nhạt ra, giơ lên ngắm nghía rồi ném tới, bảo: “Mặc cái này, hợp với ngươi.”

“… Hơi nhạt.”

“Đã thành thân rồi còn muốn quyến rũ ai?” Trạm Trinh nghiến răng: “Mặc cái này.”

“Thế Mẫu hậu…”

“Ngày mai cô gia không có nhà, nàng không đánh được đâu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.