Bạn đang đọc Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp: Chương 40
Rồi thời gian trôi qua thật nhanh những giây phút cuối cùng bên thằng Minh cũng hết.
Tối đêm 20.06 là đêm cuối cùng tui và nó còn ở bên nhau, sáng 21.06 nó về quê và tui phụ dọn đồ giúp nó rồi trả phòng.
Đêm đó hai thằng chỉ nằm ôm nhau mà nói chuyện rồi tui ngủ quên trong vòng tay ấm áp của nó lúc nào không biết nữa.
Tui vẫn còn nhớ nó khuyên tui là sau này nên lấy vợ, lập gia đình mà sống như người ta chứ đừng có lông bông hoài như vậy.
Trong cái không gian yên lặng của xóm trọ điều hiu vì tụi sinh viên về quê nghỉ hè gần hết rồi chỉ còn phòng trọ của tui là đèn còn sáng.
Tui chỉ nằm im lặng mà không trả lời nó…vì tui cũng không biết phải nói cái gì bây giờ nữa đành buông xui theo số phận. Có nhiều bạn đọc vẫn khuyên tui nên cố gắng giữ lấy nó nhưng giữ bằng cách nào và như thế nào đây ?
Liệu sao này nó có thể sống hạnh phúc hay không ? Thằng Minh nó cũng còn có gia đình, có quê hương…và tui cũng như nó thôi chẳng lẽ hai thằng cùng dắt nhau bỏ xứ mà đi.
Tui hôn lên đôi môi rồi hôn lên cánh tay của nó. Thằng Minh chỉ nằm im mà siết nhẹ vòng tay ôm tui.
– Nhớ về tới nhà nhắn tin cho tui đó nha, chạy xe từ từ thôi ngar… ! – tui nói.
– Biết rồi mà.
– Nhớ nhậu ít thôi đó nha !
Tui không biết là mình đã dặn dò nó bao nhiêu thứ nữa như là không còn gặp được nó luôn vậy mà không biết nó có nhớ hết không nữa…
Tới gần trưa thì tui nhận được tin nhắn của nó là về tới nhà rồi nên tui cũng yên tâm.
Giờ này đây chỉ còn mình tui bước đi bơ vơ như lạc loài giữa đường phố Cao Lãnh.
Nếu ngày xưa mình đừng có quen nó thì hay biết mấy để bây giờ thấy nhớ nó kinh khủng. Cũng lâu rồi tui không có đi dạo một mình như thế này, tui ngồi xuống ở một góc khuất trước quân khu 9 nhìn dòng xe chạy qua lại mà nhớ về những kĩ niệm của hai đứa…
23.06 tui đi thi Tin A tối đêm đó tui thức trắng đêm để học bài và vì tui sợ bóng tối, tui sợ phải đối diện với sự cô đơn và lạnh lẽo…tui cố gắng và đã vượt qua kì thi cuối cùng đó.
Trên chuyến xe dần đưa tui rời khỏi thành phố Cao Lãnh vào một buổi chiều nắng nhạt tui thấy lòng mình thật trống trãi đến vô nghĩa.
Tui cố gắng ghi nhớ từng dòng người từng kỹ niệm nơi đây, những cây hoa sữa ở huyện Cao Lãnh muà này vẫn chưa ra hoa… Suốt hơn 4 tiếng ngồi xe thì tui cũng đã về tới thành phố Sóc Trăng rồi đón xe đi về huyện…
Về tới đầu làng con chim sáo nhỏ hót vang rộn ràng, qua nhịp cầu tre qua mấy con đê thắm đượm tình quê…tui vừa đi vừa hát.
Hai bên con đường đất nhỏ dẫn vào trong xóm là cánh đồng lúa đang mùa trổ bông, hương lúa thơm đang ngậm sữa…làm tui thấy yêu quê hương thật nhiều.
Và những ngày sau đó chiều nào tui cũng ra bờ đê ngồi thẫn thờ nhìn về Đồng Tháp như một ký ức xa xôi.
Có những cơn mưa chiều lạnh giá tui thèm một vòng tay của ai đó, bên cạnh.
Có những chiều buồn hoàng hôn vừa tắt nắng vẫn có ai đó còn ngồi nhớ một người dù đang ở rất xa. Và trong đêm tối những giọt nước mắt của tui lặng lẽ rơi ội mối tình ngang trái…
Em yêu anh nhiều lắm Minh à !
Không Bao Giờ Quên Anh
Tôi viết lên đây với tất cả chân thành của lòng tôi trao anh
Ngày nao đã quen nhau vì chung hướng đời mình trót trao nhau nụ cười
Và tình yêu đó, tôi đem ép trong tim, dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ niệm của hai chúng mình, tôi cũng không bao giờ, tôi không bao giờ quên anh
Cho đến hôm nay với nức nở nghẹn ngào, mình mềm lòng xa nhau
Còn đâu những đêm anh dìu tôi lối về, buồn kể nhau nghe chuyện đời
Tình mình nay chết, như lá úa thu rơi
Đường trần mồ côi, tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình, ngơ ngác trong đêm trường tôi chưa vơi niềm yêu thương.
Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương của tuổi xuân vừa tròn
Xa nhau mấy người, không buồn không nhớ, xót xa cho tình yêu
Nuối tiếc xa xôi, ngày xưa anh nói vẫn yêu em nghìn năm, vẫn đợi em trọn đời
Nhưng nay hết rồi, hai người hai lối, lúc đêm buồn không anh
Nhớ lúc chia phôi, cầm tay chưa nói hết bao nhiêu niềm thương của tuổi xuân vừa tròn
Xa nhau mấy người, không buồn không nhớ, xót xa cho tình yêu
Nuối tiếc xa xôi, ngày xưa anh nói vẫn yêu em nghìn năm, vẫn đợi em trọn đời
Nhưng nay hết rồi, hai người hai lối, lúc đêm buồn không anh
Tôi gói yêu thương xin trao trả ân tình về người tôi yêu mến
Đừng thương tiếc chi anh, chuyện hai chúng mình là giấc mơ trong cuộc đời
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi
Đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình, tuy đã xa nhau rồi nhưng không bao giờ quên anh
Tình mình nay chết như lá úa thu rơi
Đường trần mồ côi tôi lạnh lùng ôm kỷ niệm của hai chúng mình, tuy đã xa nhau rồi nhưng không bao giờ quên anh.
Giang xin cảm ơn tất cả những tình cảm chân thành của tất cả mọi người đã dành cho Giang và Minh trong suốt thời gian qua. Chúc mọi người luôn nhiếu sức khỏe và hạnh phúc !