Bạn đang đọc Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp: Chương 35
Một chiều thật buồn trong không gian vắng lặng, căn phòng của tui đã vắng bóng của thằng Minh từ lâu giờ cũng vậy.
Không biết bao nhiêu lần rồi tui với nó đã cãi nhau. Tất cả đâu phải lỗi do tui mà ra.
Cái lúc mà nó mua hồ sơ để đăng kí học tiếp thật ra là nó mua dùm cho con Hằng thôi chứ không phải mua cho nó đâu.
Tui cũng nản nên bữa đó đi thi cho có lệ vì lỡ đóng tiền thi rồi.
Mấy ngày thi học kì thằng Minh ăn nhậu suốt đéo thèm quan tâm đến ai ngoài con Hằng vì nó thường xuyên ở bên phòng trọ của thằng Minh còn nấu ăn cho nó nữa mà.
Mà cũng phải nó đẹp trai lại men nữa con nào bị les mới không thích nó thôi.
Trong mấy bữa thi tui thường qua bên nhà trọ của thằng Long chơi với lại học bài chung lâu lâu cũng thấy nó qua.
Đúng là mấy thằng con trai đầu óc lúc nào cũng đen tối nó qua phòng thằng Long tui thấy vậy leo lên tầng trên nằm vì phòng của tụi nó xài giường tầng mà.
Nó đặt lưng nằm xuống tầng dưới làm cái giường giật mạnh. Rồi nói nằm đó chuyện với hai thằng trong phòng.
Mấy tụi nó hết nói chuyện bài thi rồi chuyển qua chuyện bánh bèo, hết thèm đâm con này thì cũng đòi chọt lờ con nhỏ kia, tui nằm ở trên nghe mà ứa gan hok…mún nhảy xuống đóng cửa phòng lại rồi đâm 3 thằng đó cho nó hết dâm đãng hay là 3 thằng nó hãm hiếp một mình tui cũng không chừng mà vậy thì càng sướng chứ đếch gì phải sợ.
Được một lúc nó ở đâu mò lên trên và hỏi vu vơ:
– Mày qua đây hồi nào vậy ? Sao không thấy nói gì hết ? Học bài thi tới đâu rồi ?
– Học làm gì cũng thua con người ta mà, học dỡ nên éo học làm gì nữa.
Không biết sao lúc này tui hết ngoan như ngày xưa rồi ta ơi, bắt đầu chửi thề nói tục…chắc tại chơi chung với mấy thằng trai mất nết nhiều quá nên nhiễm của tụi nó hồi nào mà không hay biết.
Nó cầm xấp tài liệu của thằng Long lên xem rồi ngồi bên cạnh tui.
Váy trời giường sập cho té lòi bản họng hết.
Mà hai thằng này ở chung hợp ghê. Một đứa tên Long quê ở Tháp Mười, một đứa tên Phong quê ở Tam Nông ghép lại đọc có ý nghĩa ghê luôn mợi.
Cái tui thấy nó lấy điện thoại ra nhắn tin tui cũng không để ý lắm nhưng thấy điện thoại mới. Mua điện thoại 2sim màu trắng của china đáng ghét tui lấy xem thấy nó không có phản đối gì nên tò mò xem tin nhắn rồi dzô game…nó nhắn tin ấy con bánh bèo nào éo biết chắc ở quê…thấy cũng sến như con hến.
– Mày coi cài game dùm tao coi với lại cái opera xem bị đứng hoài. – Minh nói.
– Um…để tao coi !
Tui phá cho nó hư thêm thì có đồ đáng ghét…còn kêu tui add nick tối chat yahoo nữa.
Lúc này con người ta biết yêu nên chat chít ghê quá…tui nhớ không lần nick nó là xxx thì phải…,
Tui lấy cái điện thoại của nó phá một hồi rồi trả lại.
Tới chiều rồi tụi nó đi đánh banh nên tui cũng đi về.
Những ngày sau đó cứ thế trôi qua trong im lặng…có lúc tui gọi nó cũng chẳng thèm nghe máy.
Chuẩn bị tốt nghiệp ra trường ai cũng xôn xao cả nhưng chưa đủ điều kiện nên có lẽ sẽ ra trường trễ…
Vậy là tui đã chính thức kết thúc đời sinh viên sau những năm xa xứ.
Dù có muốn quay trở lại cũng không được…
Một buổi chiều thật buồn và ảm đạm tui đang ngồi một mình trên bãi cát và nhìn dòng sông Tiền đang dậy sóng, bầu trời đang dần tối đen lại như báo hiệu một trận mưa sắp đến.
Tui cứ ngồi đó mặc kệ cho những cơn gió và sóng cứ gào thét bên tai.
Hai mắt của tui đã nhoà trong những con sóng kia. Dòng sông Tiền cách đây hai ngày nước vẫn còn trong xanh vậy mà giờ đây đã chuyển màu…
Cơn mưa bắt đầu rơi nặng hạt chỉ còn mình tôi vẫn ngồi đó bên bờ sông lạnh lẽo, tui cố gắng gào thét thật lớn tên người đã làm cho con tim của tui đau…những giọt nước mắt hay là mưa cứ mãi rơi…tất cả đã kết thúc. Tui sẽ không bao giờ quên được có một nơi vùng sâu biên giới nơi ấy đã sinh ra một người con trai…như thế. Từng cánh đồng và dòng sông quê ấy nước vẫn chảy về xuôi mang theo đậm chất phù sa…của vùng đồng tháp mười.