Bạn đang đọc Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp: Chương 12
– Alo, tui nghe nè. Gọi tui có gì không ? – Tui nói.
– Lúc chiều anh giữ hồ sơ của em, anh ghi cho em luôn em khỏi phải ghi nữa nha.
– Thôi. Cảm ơn tui không dám làm phiền người ta mà cũng rất tiếc là tui đã làm và nộp luôn rồi !
Tui cúp máy ngang cái rụt. Sau đó thấy nó gọi lại mấy lần nữa mà tui không thèm nghe luôn.
Điện thoại tui báo có tin nhắn mới của nó nên mở ra xem coi nó viết gì cho tui đây.
– “Em đừng có giận anh nữa mà, anh biết là anh sai để em ngồi đợi anh… em có biết hai ngày nay em như vậy làm anh khó chịu lắm không thà em chửi anh hay đánh anh, anh thấy còn đỡ hơn… em đừng có giữ mặt lạnh đó với anh nữa. Anh muốn gặp em nói chuyện được không ? Hãy nghe anh giải thích dù một lần thôi em à ! Hẹn em 21h00 ở bến Phà”.
Haiz… bây giờ làm sao đây nên đi gặp nó không ta ?
Mệt mỏi quá đi, tui đi tắm rồi ăn cơm sau đó rồi tính tiếp.
Sau khi cơm nước xong thì hai đứa bạn phòng kế bên rủ tui đi mua sách với tụi nó.
– Giang ơi, ông rãnh không đi nhà sách với tui nha !
– Um. Đợi tui tí nha mà đi về sớm lát tui có công chuyện nữa.
– Um, nhanh đi !
Vậy là ba đứa đi xe ra ngoài phường 2 dzô Nguyen Van Cu BookStore. Tui cũng hay đi nhà sách này nè nhiều sách hay mà dzô xem chùa không hà vì giá bán cuốn nào cũng mắc hết. Đi xem quà lưu niệm rồi xem thú nhồi bông nữa… à nói tới thú nhồi bông tui mới nhớ, sinh nhật tui năm rồi nó tặng cho tui một con rùa xanh. Haiz… sao mà giận nó mới có hai ngày mà nhớ nó quá…!
Tui lấy điện thoại ra coi mấy giờ rồi, 8h30 rồi nên tui hối hai đứa bạn.
– Mua gì mua nhanh rồi về nè.
– Uh, đợi tui chút xíu. Ông ra ngoài quầy tính tiền đợi tui đi !
Tính tiền xong ra khỏi nhà sách là 15 phút nữa 9h00, hai đứa bạn nó còn đòi đi ăn kem chiên nữa chứ.
– Tui còn đi công chuyện nữa để bữa khác đi. – Tui nói.
Vậy là lên xe chạy về là 9h00 đúng luôn.
– Hai bạn đi về trước đi, mình xuống ở đây lát nữa đi về sau. – Tui nói.
– Uh, bye nha !
Tui nhìn xuống bến phà thấy nó đang đứng tuốt ở dưới gần sát bờ sông chổ mấy cây bàng. Nó vẫn chưa thấy tui vì đứng cách nó xa lắm mà bị khuất nữa, tui không biết là đi xuống dưới gặp nó không nữa. Đôi chân muốn bước đi nhưng mà lí trí đã thắng…tui băng qua đường vào ngồi trong một quán cà phê gần đó. Tui chọn một góc khuất nếu nó có đi lên cũng sẽ không nhìn thấy tui đâu.
– Anh uống gì anh ? – Con nhỏ bán hỏi.
– Cho anh một ly cà phê đá !
Tui vẫn ngồi xoay mắt hướng về phía bến Phà, nếu nó về thì tui sẽ nhìn thấy nó ngay. Ngồi ở quán mà tâm trạng tui không nằm ở đây nên trên phim chiếu gì tui cũng không nhớ nữa…
Gần 10h00 nó điện thoại cho tui nhưng tui không nghe máy, tui để điện thoại ở chế độ im lặng mà.,
Sau đó tui nhận được tin nhắn của nó gởi nên mở ra đọc liền.
– “Thật ra em có tới không ? Anh chờ em lâu lắm rồi đó. Sao anh gọi em không nghe máy ? Dù em có ra hay không anh cũng chờ em…”
Xem xong tự nhiên hai mắt tui đỏ hoe, không lẽ giờ chạy ra nói với nó em nhớ anh nhiều lắm anh có biết không ?
Mà tính tui giận là vậy không biết sao nữa. Thương nó quá, ngoài trời muỗi nhiều lắm… có khi nào nó buồn quá làm bậy không ta ? Tại nó ngồi sát bờ sông Tiền mà. Nếu nó có gì mình ân hận suốt đời quá.
Nghĩ vậy nên tui chạy ra xem thử nó còn ở đó không. Thì ra là nó vẫn còn ngồi ở đó quay mặt xuống sông nên không thấy tui đâu.
Tui quay trở lại quán mà không đi gặp nó… tại quán này bán về khuya luôn mà.
Mấy tiếng trôi qua mà tui chưa thấy nó lên nữa, trời về khuya sương xuống lạnh lắm… mà đã hơn 12h00 đêm rồi.
Tui ngồi nán lại một chút thì thấy nó đi lên rất chậm… trên tay cầm điện thoại rất thẩn thờ. Nhìn nó mà tui không chịu nỗi, tui thấy mình đã sai hơn cái sai của nó. Nó đi được một đoạn tui thấy nó đưa tay dụi mắt… không biết có phải nó khóc hay không nữa ?
Tui quay vào quán tính tiền rồi đi về, tui đi phía sau nó khoảng cách xa lắm nếu nó quay lại cũng không biết tui đâu.
Tui đi theo sau nó tới đầu hẻm rồi thấy bóng nó đã bước vào nhà trọ rồi tui mới yên tâm đi về nhà trọ tui.
Về nhà mà tui nằm nhắm mắt nhưng sao không ngủ được cứ mãi suy nghĩ về nó. Cầm điện thoại lên muốn nhắn tin cho nó nhưng rồi lại thôi. Viết rồi xoá không gửi đi…
Bữa sau là thứ 5 lớp tui học 8 tiết, 4 tiết sáng 4 tiết buổi chiều. Tui cũng như thường lệ là đi trễ nên chui vào bàn cuối ngồi. Nguyên ngày đó tui không thấy nó đi học luôn mà nó cũng không nhắn tin hay gọi điện thoại gì cho tui nữa luôn. Hay là nó bỏ mình luôn rồi ta ? Cũng có thể lắm chứ ? Càng nghĩ càng đau đầu…
Tui hỏi thử mấy đứa bên nhà trọ nó thì tụi nó thấy thằng Minh đi đâu từ sáng sớm tưởng nó đi học mà vào lớp thì không thấy nó.
Trời vậy nó đi đâu vậy ta ? Hay là nó về quê, mà chắc là không đâu nó ít về quê lắm !
Rồi bữa sau nữa lại không thấy nó đi học… gọi điện thì cho nó, thì máy báo thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau…