Đọc truyện Thằng Giúp Việc Và Cô Chủ Nhỏ – Chương 29: Anh nhớ em! Hạ Âu
Có mấy bạn đọc qua phần ngoại truyện nhưng không đọc tiêu đề, tưởng là Chap.
Mình xin nhắc lại #28 có nghĩa là
Giải thích luôn, Ngoại truyện chủ yếu liên quan đến nhận vật, hãy để.ý ngoại truyện sau sẽ hiểu hơn.
ôi và Rose sắp xếp hành lý ở cốp xe xong cũng lên xe ngồi
-”Hai đứa đi đâu?” – Chú tài xế hỏi
-”Cho cháu về P14, Q. Tân Bình đi chú”
Tôi quay sang Rose
-”Em muốn về nhà anh hay về khách sạn”
-”Về nhà anh đi” – Cô bé cười
Trên xe chúng tôi trò chuyện rôm rả từ chuyện Tàu “khựa” đặt giàn khoan bắn phá nhau đủ kiểu…
-”Chú rẽ vào chỗ Bàu Cát 7 đi chú”
Tới nới tôi lấy hành lý đặt xuống, không quên trả tiền chào chú
Nhìn lại cửa hiệu của tôi, nó vẫn vậy, chỉ có điều là cũ hơn thôi. Tấm bảng “Close” treo mấy tháng rồi.
”Ặc..hụ..hụ”
-”Bụi quá anh” – Chúng tôi bước vào quán mùi ẩm mốc và bụi bặm xộc lên mũi, ẩm này có lẽ do “Sài Gòn thất thủ” nhiều lần đây mà…
-”Dọn phụ anh nhé”
Hai đứa lao đầu vào dọn dẹp, bao nhiêu bụi, ẩm mốc hết sạch để lại mùi hương nước hoa nhẹ nhàng.
Đến phòng ngủ bao nhiêu kỉ niệm với Hoàng Vi lại hiện ra vờn qua vờn lại trong đầu “Tôi nhớ em“…
Bước lại gần chiếc tủ, mở cửa ra là bộ chăn gối tôi đã gói kĩ nên không có dấu hiệu ẩm mốc, vệt máu trên chiếc gối đã xẩm màu đi nhưng vẫn còn rõ, tôi đem đi giặt hết trừ chiếc gối..
-”Hôm nay mở cửa tiệm nhé em” – Tôi hỏi Rose
-”Ok” – Con bé giơ ngón tay đồng ý.
Tôi bước vào gian bếp, dọn dẹp cũng cực lắm đây. Dọn xong mất cả tiếng đồng hồ chứ chẳng ít. Nói thêm, Rose cũng là đầu bếp tài năng đấy, con bé học từ lúc lên 7 cơ..
-”Em sẽ làm cùng anh “– Con bé sắm tay áo bước vào…
-”Em nấu Chocolate đi, nguyên liệu lúc nãy anh ghé mua để chỗ hành lý đằng trước”
Con bé ra lấy vào và bắt đầu công đoạn pha chế rồi nấu, tôi thì đánh bột, nhào nặn đủ cả
Hai tiếng sau
-”Cuối cùng cũng xong” – Hai đứa thở phào nhẹ nhỏm
Tấm bảnh “Close” quay ngược lại hiện ra chữ “Open“…
Ước gì Hoàng Vi ở đây nhỉ, có lẽ con bé đó sẽ là người mở hàng đầu tiên.
-”A! P kìa, đi đâu biệt tăm mấy tháng nay vậy cháu? Con bé nào đây xinh thế, người nước ngoài à. Chà, đi mấy tháng có vợ luôn đấy…” – Bác gái tặc lưỡi, mấy bà hàng xóm thấy cũng vô theo
-”Bác nói quá, con về quê, còn đây là em gái con, con gái của ba nuôi con. Nó tên Hoa Hồng mấy bác cứ gọi là Hồng nhé..hihi”
Mấy bác vào quán tôi ngồi nói chuyện vô tư, lâu rồi tôi chưa sống ở Việt Nam nên thấy như vậy tôi hạnh phúc lắm
Tôi chạy lại nói nhỏ vào tai Rose
-”Em này.. Anh đi đây có việc tí, em trông quán cho anh nhé…”
-”Mới về đã đi thăm người yêu” – Mặt hờn ghen nhưng đáng yêu.
-”Em nói bậy nào, anh đi gặp mấy thằng bạn tiện thể thuê xe luôn, vài bữa mình về quê…” – Tôi nháy mắt
-”Ok, em trông cho…”
Tôi xuống hầm xách con xe đạp huyền thoại ra, vẫn còn ngon chán, may mà không có thằng trộm nào đột nhập quán tôi.. Đi ngang qua mấy bác tôi cúi chào
-”Con đi có việc tí nhé, mấy bác coi giùm đứa em cháu nhé…”
-”Ừ, để cháu dâu ở lại nói chuyện…haha “– Sau đó là một tràng cười của mọi người…
Hàng xóm là vậy, có những người ghét nhau, thương nhau cũng có, họ sống rất tình nghĩa, quanh khu quán tôi đều các bác trung niệ tốt tính cả
Các bạn thắc mắc tại sao tôi gần chết đói lúc trước mà không ai giúp. Bởi vì tôi không muốn nhờ vả ai, tôi cũng chẳnb biết tại sao, sĩ diện cũng chẳng phải…
Đạp xe qua từng góc phố Sài Gòn, tuy gần trưa rồi nhưng trời có vẻ dịu hẳn lúc sáng, gió trời phả vào mặt tôi khoan khoái. Tôi vô tình đạp xe ngang nhà Hoàng Vi
Tôi lưỡng lự tiến lại gần
”King…coong”
Tôi đợi nửa tiếng đồng hồ, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai bước ra. Căn nhà vẫn yên lặng một cách đáng sợ như toà nhà bỏ hoang vậy…
” Mày mong điều viễn vông rồi” – Tôi tự chửi mình…
Tôi đạp xe đến nhà bà chủ, đứng ở một gốc cây gần đó tôi nhìn vào nhà. Bà chủ đang phơi bụng trước hiên nhà. “Bụng to thật”, gần sinh rồi mà, mà hôm bữa quên hỏi chị Hoàng là sinh con trai hay con gái nhỉ…
Tôi đứng rất lâu, đó là được nhìn thấy cô chủ…
Khoảng gần 11H, chiếc Camry của ông chủ đậu trước nhà, có một chị nào đó ra mở cửa, có lẽ giúp việc mới…
Ông chủ bước xuống, người tiếp theo bước xuống không ai khác chính là Hạ Âu.
Cô ấy vẫn giữ vẻ mặt băng tuyết ngày nài, đôi mắt u buồn hơn trước.
Tại sao? Tại sao vậy?- tôi hỏi ông trời
Tôi về đây để nhìn cô ấy cười cơ mà… Tôi xúc động nhìn Hạ Âu, nỗi nhớ trong lòng tôi đã đạt quá giới hạn… Một giọt rồi hai giọt lăn trên khuôn mặt tôi…
Hạ Âu đánh rớt một thứ gì đó, em quay lại nhặt nó. Tôi nhanh chóng nấp đi, nhưng… không kịp và Hạ Âu có lẽ đã thấy tôi, khuôn mặt cau có giãn ra, mắt đỏ hoe…
Tôi đứng thẫn thờ mỉm cười, em cũng vậy đứng nhìn tôi thôi
Tôi cười vẫy tay chào rồi nhảy lên xe, ông chủ vẫn áp mặt vào nói chuyện với đứa bé trong bụng, bà chủ nhìn ông cười nên có lẽ không thấy tôi…
”Tạm biệt em, anh sẽ nhớ em lắm“. Tôi đạp xe đi khỏi góc phố….