Thằng Đức

Chương 246: Phạm Cẩm Vân - Trung


Đọc truyện Thằng Đức – Chương 246: Phạm Cẩm Vân – Trung


Tác giả : Lạt Ma
Cộc…cộc…cộc…
-“Em…Hình như có ai gỏ cửa?Sao khuya vậy cà?” Tuy có tai nghe nhưng Kiển vẩn nghe được có tiếng ai gỏ cửa,lảo nhìn đồng hồ,nhíu mài,nói với vợ…Ý muốn bà xả đi ra ngoài cửa kiểm tra…
Lành đang nghe,miệng ư ư hát nho nhỏ theo,bộ dáng rất hào hứng nên có nghe ông chồng nói gì đâu khiên Kiển bực mình…Lảo đánh vào vai Lành..
-Có ai gỏ cửa cà..Thiệt là…
-“Hả…cái gì?” Đang say sưa hòa mình theo tiếng nhạc,bị khều vai khiến Lành giật mình…
-Có ai gỏ cửa ,em ra ngoài coi thử coi…
-“Đâu có ai đâu,anh mớ ngủ à? “ Lành tháo tai nghe nhướng mài ngay lúc ,tiếng gỏ cửa lại vang lên dồn dập
Cộc…cộc…cộc…
-Nghe chưa?Em điếc à?còn không mau ra coi là ai?
-“Tại sao anh không đi mà kêu tui?Tối ngày cứ ôm cái máy lên phây bù không biết làm cái gì nửa…” Tuy cằn nhằn như vậy nhưng Lành cũng ngồi dậy,leo xuống giường,đi ra ngoài.Kiển cũng lẻo đẻo theo sau…Cả hai vợ chồng trong lòng hồi họp…Lần đầu tiên giửa đêm khuya có người gỏ cửa khiến hai vợ chồng thầm nghỉ có khi nào người tốt không đến người đến không tốt?
Cộc…cộc…cộc…
-“Tới liền..Khuya rồi ai vậy?” Lành nói vọng ra,hai vợ chồng nhìn nhau trong bụng nghi hoặc…Cướp?Không có lý nào,cướp nào gỏ cửa om xòm như vậy chứ…Hơn nửa nhà mình có cái gì để cướp?
-“Thần tài đây…Đây là nhà của Bác Sỉ Kiển phải không..Mở cửa đi…Mở cửa thì phát tài không mở cửa thì tui đốt nhà…”Giọng nói đàn bà bên ngoài vọng vô,cụm từ ‘thần tài’ có chút trào phún và đượm mùi ‘khủng bố’…
-“Các người ..Tui..Tui kêu Công An đó nhen…” Kiển nói lớn nhưng giọng run run…Lảo nhở rỏ ràng mình đâu có đắc tội với bọn người Xả hội đen nhưng sao bọn chúng lại tìm tới nhà mình chứ…
-“Đồ ngu…” Nghe chồng mình nói kêu Công An,lành sợ hãi…Trước khi Công An tới thì mình đã chết rồi.bọn xả hội đen cái gì cũng dám làm..vì vậy miệng mắng ,tay vội vàng mở cửa,Lành không muốn bị thiêu cháy đen…
Cửa vừa mở…một xấp tiền mệnh giá 500K mà Kiển-Lành ước lượng khoảng 50 triệu đồng đưa trước mặt,tiếp theo là Arunny bước vào.’Gả’ngoe nguẩy xấp tiền trên tay trước mặt Kiển-Lành.
-“Hi hi..Đã nói là thần tài mà…Một xấp là 50 chai…20 xấp đó..có muốn không?” Arunny vẩy vẩy xấp tiền…
Kiển-Lành hai mắt sáng như hai ngọn đèn pha…!Một xấp là 50 chai…20 xấp là một tỷ…Kiển là Bác Sỉ Phó Trưởng Khoa nội thận,Lành là y tá,lương của hai vợ chồng cộng lại xấp xỉ 20 chai một tháng coi như là khá lắm rồi nhưng trừ ra mọi chi phí thì để dành 1 tỷ thì không dể dàng chút nào…Bây giờ có người hỏi có muốn 1 tỷ không?Dỉ nhiên là muốn rồi…
-“Nửa đêm tìm tới tặng tiền…Chắc là có chuyện muốn nhờ…Là chuyện gì vậy?”…Kiển có chút dè dặt…Người ta đã tìm tới thì nhất định là mình có giá trị…Nếu không thì tìm tới làm gì chứ…
-“Ây da…Anh thiệt là..mời khách vô nhà rồi hẳn nói…vị nây,xin mời ngồi…!không biết xưng hô sao đây” Lành đon đả…
-‘Ậy..không cần biết tôi là ai cũng không cần rườm rà…nà…”Arunny mở túi,lấy ra mười xấp tiền,mổi xấp 50 chai toàn là mệnh giá 500K để lên bàn…Từ tốn nói.
-Đây là 500 triệu…chỉ là một nửa,khi xong chuyện thì sẻ có thêm một nửa…Chuyện dể làm thôi,chỉ cần bác Sỷ Kiển ký giấy nói là anh rể tui cần ra nước ngoài để chửa bệnh là được…
-“Vậy thôi đó hả…Được được,không thành vấn đề…Anh Kiển…” Lành gật đầu như gà mổ thóc,làm hồ sơ bệnh lý dõm có gì khó khăn chứ,miển là không hại chết người nào mà được 1 tỷ..Má ơi…Nghỉ cũng chưa dám nghỉ…
-“Anh rể của chị là ai vậy?” Kiển xấu hổ với vẻ tham lộ liểu của vợ, Con số 1 tỷ ai lại không ham ,lảo cũng động lòng nhưng phải hỏi vài câu cho có lệ chứ tươm tướp như bà vợ mình thì thiệt là mất mặt…
-Ây da…Anh hỏi nhiều làm chi chớ..Chị nầy nói không cần rườm rà mà…” Thấy chồng bày đặt hỏi nầy hỏi nọ,sợ làm mất lòng ‘thần tài’,Lành trừng mắt thầm mắng ‘Ngu xuẩn…Hỏi nhiều làm cái gì…
Bấy lâu nay chạy ‘Dream’,thấy người khác ngồi chểm chệ trên xế hộp thiệt là oai phong nên Lành ước ao,ngưởng mộ vì vậy đã từ lâu dè xẻn dành dụm được chút tiền trả đợt đầu để mua trả góp chiếc Honda Acccord…Với 1 tỷ nầy,thêm chút đỉnh kia nửa thì không cần trả góp,có được chiếc Accord thiệt là có mặt mủi.Bởi vậy nghe Kiển bày đặt hỏi han thì nét mặt sa sầm,thầm mắng ‘cha gia mắc dịch’.
-“Bà chị đây thiệt là biết chuyện,nhưng dù sao cũng phải biết tên ‘bệnh nhân’ mà có phải không…Có biết Bí Thư Gò quao không?”Arunny nói tới đây ngừng lại…’gả’ ngồi tréo nguẩy,cao cao tại thượng làm bộ hỏi chứ thừa sức biết ở Rạch Giá nầy ai lại không biết Phạm Tấn Dủng Bí Thư Gò Quao là cha vợ của Trương Hửu Thành,’ông Trùm’ của Sở CA Tỉnh chứ…
Hai vợ chồng vừa nghe cụm từ ‘Bí Thư Gò Quao’ thì choáng váng mặt mày,thì ra miếng thịt mở ‘1 tỏi’ có lưởi câu sắt.nuốt vào sẻ bị nghẹn mà chết.Thằng cha Bí thư nầy không moi tiền của người khác là ‘A di đà phật’ rồi có lý nào chịu chi mà còn chi sộp nửa chứ…
-“Thật ra cũng vì bất đắc dỉ thôi..,Hi hi.Là như vầy,mấy năm nay Bí Thư Dũng rất bận rộn,ngày lo trăm việc,đầu tóc ngày càng bạc ra cho nên cháu gái tôi,à là Phu nhân của Phó Giám đốc Trương Hửu Thành của Sở CA Tỉnh đó…Nó nhìn thấy mà đau lòng vì vậy muốn anh rể tôi ra nước ngoài chơi cho khuây khỏa.Nhưng mà…” Arunny trợn mắt dựng chuyện,’gả’âm thầm phục mình sáng tạo cốt chuyện thật ly kỳ…
-“Thì ra là như vậy…” Tuy chưa hiểu nhưng mà cái gì dù vậy Kiển vẩn vuốt đuôi,trong đầu đang tìm cách đẹp đẻ để không nhận ‘1 tỏi’ nầy…Bên cạnh chồng,Lành nhìn xấp tiền trong lòng thổn thức không thôi…
-‘Ậy…Nhưng mà đâu có dể…Aiz…Trên Tỉnh và Thành phố nói đang có các công trinh quan trọng trong huyện nếu không có anh rể tôi thì không xong vì vậy chưa muốn ký giấp phép cho nên cực chẳng đã mới …”Arunny lắc đầu…
-“ Ậy,tưởng là là ai khác,không ngờ là Dủng Bí Thư..Không biết thì thôi,nếu đã biết rồi thì làm sao có thể nhận món quà hậu hỉ như vậy chứ,chuyện nhỏ thôi í mà..Chị…À quên..Hi hi.Nảy giờ nói chuyện mà không biết xưng hô thế nào…”Trong bụng thầm than,mặt ngoài Kiển cười thân thiết.
-“Tôi là Arunny..hi hi.Bà già đẻ tôi bên Campuchia,nhỏ lớn sống ở bển,về Việt nam mấy năm rồi…Hiện làm mấy công việc lặt vặt trong nhà cho anh rể thôi.Không có chức sắc gì,hai người không cần phải câu nệ…!..”Thấy Kiển-Lành càng lúc càng khúm núm với mình,Arunny đắc ý.mĩm cười.
Cụm từ ‘công việc lặt vặt’ có ý nghỉa rất huyền bí..Ở trong nhà máy,công xưởng nhà hàng,siêu thị mua sắm có nghỉa là làm công theo kiểu ‘đá bao sân’,cái gì cũng làm với đồng lương bèo không có gì bèo hơn…Nhưng làm lặt vặt cho Bí Thư huyện ủy thì lại khác,là thân tín của ‘Hoàng thượng’ đấy…
-“Thì ra là chị Arunny…Ây ui,làm hồ sơ thôi mà cực nhọc gì …hi hi…cho nên hai vợ chồng em sao dám nhận quà hậu như vậy chứ..” Lành đau lòng nói câu không muốn nói nhưng đồng thời trong đầu nghỉ biết đâu nhờ vậy mà cớ cơ hội chạy chọt được cái ghế y tá trưởng cho mình hoặc Trưởng khoa cho lảo Kiển?Nghỉ vậy nên nét mặt tươi hơn một chút…
-“Như vậy sao được chứ” Arunny trong bụng mừng rơn,ngoài miệng màu mè…!Đúng như ‘gả’ nghỉ.Hai vợ chồng Kiển-Lành biết ‘người bệnh’ là Bí Thư Dũng đã vãi linh hồn còn dám lấy tiền bỏ túi sao? .’Gả’ cãm thấy thiệt là hoang phí nếu phải chi 1 tỏi cho hai người nầy ,bỏ vô túi mình sướng hơn vì vậy muốn ăn chận.
-Chị Arunny đừng nói nửa,cứ quyết định như vậy.coi như vợ chồng em tỏ lòng thành kinh với Bí thư …
-“Vậy à…Thấy hai người thiệt có lòng …Thôi được để tôi chuyển lời cho nhưng mà chuyện nầy không nên để ai biết…Có biết không…” Trước ‘trái tim rướm máu’ của Lành,Arunny thong thả thu lại từng xấp tiền để vào bao.
-Dạ phải..phải…Chị Arunny cứ yên chí…Không ai biết đâu…!
-Tốt..Vậy còn chờ gì nửa,mau thay quần áo đi..Anh rể tôi đang hôn mê chờ Bác Sỷ ông tới chẩn đoán…
-“Bây giờ?” Kiển sửng sốt…lảo thật muốn chửi thề.
-“Chẳng lẻ sáng mai..Mau lên..Xe đang chờ bên ngoài…”Arunny quắc mắt..
-“Được được..Em à..mau lên…” Kiển hối thúc vợ..cả hai ba chân bốn cẳng run như cầy sấy chạy đi thay quần áo..Arunny nhìn theo,’gả’vổ vổ vào bao tiền,mĩm cười đắc ý…

Cao Lảnh…
Á…!
-“Chuyện gì..Chuyện gì….” Đang ngủ say như chết,nghe tiếng la khiến Đức giựt mình tỉnh dậy,bất giác thộn mặt ra…Hồng Phượng đang ngồi ,cả người không một mảnh vải t,hai tay bụm chim,nét mặt nhăn nhó…Bộ dáng như vầy ,nhìn vào ai cũng biết nàng đã bị ‘xâm phạm’…
Trong phòng chỉ có hắn là đực rựa,vậy thì còn ai trồng khoai đất nầy nầy?
Tờ mờ sáng,ai cũng đang ngủ say sưa , một tiếng la thất thanh như vậy khiến mọi người giật mình thức giấc,đầu tiên là tưởng có cướp vào,trong biệt thự toàn là con gái nên ai cũng hướng về phòng có tiếng la chạy ùa tới và chưng hửng khi thấy hắn đang tô hô .Nhả THy,Nhả Phương,Nguyệt,Thanh Thanh đang luống cuống mặc lại quần áo,Hồng Phượng nét mặt rất ‘ủy khuất’,tay bụm giửa hai đùi có vẻ ‘đau đớn’
-“Anh..Anh làm gì vậy?” Tú Nhi quát…Các nàng trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn..Thầm mắng tên mắc dịch,em gái mà cũng quơ.
-“Không..Không có…”Đức hoảng hồn…Tuy hắn đã xơi Hồng Phượng rồi nhưng không ngu đến độ trong lúc đông đủ mà đem nàng ra ‘làm’…Vấn đề là nhất thời hắn không biết giải thích ra sao nên mặt bư ra.
-“Anh còn muốn chối..Nhìn Hồng Phượng kìa..”Đồng Giao đay nghiến,,ngắt mạnh vào eo hắn…
Đức nhìn Hồng Phượng…Tuy đêm qua hắn uống nhiều nhưng không đến nổi không biết mình đang ‘làm’ ai,Hắn nhớ man mán đầu tiên vô phòng Tú Nhi,Thụy Vủ,kế đó vô phòng Tuyết,Yến .Biệt thự có sáu phòng,phòng nào hắn cũng ghé qua trừ phòng Tú Nhi đặc biệt dành cho Hồng Phượng.’Mình đâu có vô phòng đó’…Nghỉ tới đây hắn nhìn nàng và chợt thấy Hồng Phượng có vẻ ủy khuất nhưng ánh mắt gian xảo lấp lánh ý cười…
-“Á đù..” Đức chợt hiểu…Con bà nó,bị Hồng Phượng nầy ‘chơi chết’ mà …Chẳng lẻ bây giờ nói huỵch toẹt hắn và Hồng Phượng xxyy với nhau lâu lắm rồi?như vậy càng chết hơn nửa…Thôi thì bấm bụng chịu vậy,làm ra vẻ ‘rượu vào’ không biết trời trăng nên ‘làm bậy’…Thiệt là oan âm thị kính a…

Các nàng đêm qua,ai mà chẳng ‘phối hợp’ khi bị hắn ‘hành hạ’ phê tới bến nhưng chẳng ai dại mà nói ra.Ai muốn hiểu sao thì hiểu.
-“Thôi..Em hiểu rồi.anh biết Hồng Phượng không có ruột thịt gì nên thừa cơ…” Nhả Phương kết luận…
-“Chứ còn gì nửa..Chắc là như vậy rồi..

“Nhả Thy tán đồng..Hai chị em mổi người nói một câu…
-“Không phải mà..” Đức khổ sở lắc đầu…
-“À phải…Hồng Phượng.Sao em lại ở trong phòng của Thanh Thanh,Thanh Tình vậy?” Tú Nhi trong bụng nghi hoặc,thấy có cái gì đó không đúng,xem ra không phải lổi của hắn…Nàng nhớ mình dành cho Hồng Phượng một phòng riêng mà sao bây giờ lại ở trong phòng của người khác là sao?
-“Em…Nửa đêm em thấy khô cổ,đi tìm nước uống rồi đi lạc vô đây rồi nằm ngủ luôn …” Đã chuẩn bị sẳn hết rồi nên Hồng Phượng đáp với vẻ mặt ủy khuất nhưng trong bụng thì vui như Tết..Sau hôm nay nàng sẻ không còn ở trong bóng tối nửa…Cũng lổi tại hắn,từ lúc nàng biết giửa nàng và hắn không có quan hệ máu mủ,bà con chú bác,nàng thúc hối hắn nhiều lần tìm cách trình làng quan hệ của hai người nhưng hắn cứ lề mề vậy thì nàng làm thôi.
Việc song Nhả,Nguyệt bị hắn xơi ở nhà Nancy.Hồng Phượng dỉ nhiên là biết và đã nghiên cứu rất kỷ,hôm nay Tú Nhi tổ chức ‘party’,Hồng Phượng thấy cơ hội đã tới vì vậy lấy cớ mệt đi ngủ sớm.Nằm trong phòng,nàng kiên nhẩn chờ…Quả nhiên đúng như nàng nghỉ,hắn mò từ phòng này đến hết phòng khác,sau khi hắn vô phòng Thanh Thanh,Thanh Tình,thấy hắn không trở ra,biết đây là trạm chót…Chờ thêm một chút đợi Thanh Thanh,Thanh Tình ngủ say,hắn cũng ngủ miệt mài…Nàng liền rón rén đi vào cởi hết quần áo…Kiên nhẩn đến gần sáng liền hô hoán lên…
-“Thì ra là vậy à…Cũng may anh và Hồng Phượng không có quan hệ máu mủ…”Quyên ‘cứu bồ’…
Qua một đời chồng,là người từng trải,Quyên nhìn ra Hồng Phượng ‘giở trò’…Nàng biết ’vủ khí’ của hắn rất khủng,không có lý nào lúc hắn đút vào rồi hành động mà Hồng Phượng vẩn vô tri vô giác,chờ tới lúc sáng mới la làng…No way…Ngay cả nàng,đêm qua hắn úp mặt giửa hai chân thì nàng đã biết và vô cùng tỉnh táo..Khi hắn đút vào cãm giác sẻ thốn trước trừ khi uống thuốc mê nếu không thì tỉnh ngủ ngay, làm sao có thể không biết được chứ…Biết thì biết vậy nhưng Quyên vẩn giả mù sa mưa…
-“Sao còn đứng đó…Anh nói hôm nay có nhiều việc làm mà?”Thanh Nhả nháy mắt với Đồng Giao…Đã qua một đời chồng nên Thanh Nhả có cùng ý nghỉ với Quyên,vì vậy ‘mở đường’ cho hắn…
-“Ờ…Phải..Phải.Vậy anh đi trước nha…” Không cần các nàng gật đầu,hắn chạy như ma đuổi…’Tam thập lục kế bây giờ chuồn trước có chuyện gì thì hạ hồi phân giải.
-“Ê..ê…Anh đi đâu vậy?Chưa nói rỏ gì hết mà..” Nhả Phương réo…
-“Cứ để cho ảnh đi…Hồng Phượng..Em theo chị..” Tú Nhi phát tay…nàng đã nhìn ra vấn đề nên cũng không ngạc nhiên.Nếu Hồng Phượng không có huyết thống với hắn thì thích hắn là chuyện đương nhiên…

-“Chủ tịch Đức..Anh khỏe.Sao sớm vậy…”Lý Tuyết Hoa,Mai Thanh Phương đang nói cười,thấy hắn ,cả hai giật mình…Mấy ngày nay Chánh văn Phòng Thi nói hắn rất bận rộn,đang ở Cần Thơ,không ngờ sáng sớm hôm nay thấy hắn…
-Sớm?Không phải hai chị sớm hơn tôi sao?
-“Anh còn nói nửa…Lúc này đầu tắt mặt tối…Sáng 6 chiều 7…” Tuyết Hoa giọng thì nghe như phàn nàn nhưng nét mặt vô cùng rạng rở…Cũng như Mai Thanh Phương,cả hai nàng là ‘Phó’ cho nên Chủ tịch huyện càng bận rộn thì mới có dịp thể hiện năng lực của mình để sau nầy có dịp thăng tiến,cho nên không vì vậy mà bất mản dù chỉ một chút,trái lại hắn càng vắng mặt thì nàng càng mừng.
-Bận dử vậy sao?hi hi..Nhưng mà ráng đi ha…Kiếm ngày nào đó tôi đãi hai chị ăn cơm…!
-“Là anh nói đó nha..Không được nuốt lời..” Thanh Phương liếc mắt đưa tình,ánh mắt lẳng lơ,Tuyết Hoa mĩm cười, liếm môi,đàn bà liếm môi ,đối với hắn là hình ảnh gợi dục.
-“Dỉ nhiên rồi…sao quên được chứ…” Biết khẩu kỷ của hai nàng không tệ ,giang sơn dể đổi ,bản tánh khó chừa tuy đêm qua trác táng,thêm vào sáng nay chuyện của Hồng Phượng,nếu là người khác thì còn đâu tâm trí nhưng hắn thì khác, khi thấy hai mỷ phụ thì trong lòng có chút nhộn nhạo nhất là biết chồng người ta còn sờ sờ ra đó…Lại còn có ý nghỉ làm sao rù quến cả hai nhất long song phụng với mình,chỉ một bướic nửa thôi mà…
Ngay lúc nầy cả một đám người đi tới…Đầu tiên là Mai Văn Trường,Ngọc Thi,Ngọc Thơ kế đó là Thu Thủy,Ngọc Thúy,Lan Chi,Oanh Oanh…Cả đám nét mặt tươi cười bước đến.Gật đầu,cười chào lảnh đạo nhưng,trừ Ngọc Thy,Thanh Phương,Tuyết Hoa, nét mặt các mỷ nử khác có chút cổ quái.
Số là đêm qua chuyện Phát ,con trai Trưởng ban Đồng chết là tin khủng được lan truyền khắp nơi nhưng các nàng còn nghe được cái tin còn khủng hơn nửa,đó là có ai đó ‘xù xì’ nói hắn là ‘quái vật’ bởi vậy không tự chủ được cứ len lén nhìn trộm…Đức nào biết sau đêm qua,hắn càng ‘nổi tiếng’ hơn nhiều…
-“ Đức Chủ tịch…Các vị nói chuyện gì mà vui vậy?”Văn Trường nét mặt rạng rở,vổ vai hắn vô cùng thân mật…
-“Hi hi..Các người tới thật đúng lúc…Đức Chủ tịch nói hôm nào dẩn chúng ta ra ngoài ăn một bửa…”Hiếm có dịp như vậy,các người nghỉ coi nơi nào thích hợp để xứng với thân phận đại gia của lảnh đạo….” Mai Thanh Phương âm mưu ‘chặt chém’.
-“Thanh Phương..”Mai văn Trường ‘sa sầm’ nét mặt…
-“Chủ tịch Trường..À không,bây giờ phải gọi là Phó Chủ tịch Trường mới đúng…Hi hi.Chức mừng nha…Khi nào thì đãi tiệc đây?” Người không biết sẻ lấy làm kỳ,từ ‘Chủ Tịch’ sang ‘Phó Chủ Tịch’ mà hắn còn hỏi người ta khi nào đãi tiệc…Có khùng không vậy?Nhưng Văn Trường thì như được gãi đúng chổ ngứa,lảo cười híp mắt…
-Ha ha…Chưa chinh thức mà…Tiệc cái gì chớ nhưng mà cửa nhà tôi lúc nào cũng rộng mở,lúc nào cậu có nhả hứng thì ghé qua…Anh em mình làm vài ly.
Lăng Ngọc Diệp quyết định nghỉ hưu di dân qua Úc hưởng tuổi già, cả nhà bà cũng đi theo qua đó làm ăn.Là người có năng lực và kinh nghiệm,Mai Văn Trường được Trưởng Ban Hằng thuận lý thành chương đề bạt vào Chức Phó Chủ tịch Thành phố Cao Lảnh của Nguyển Trung Tín.Mai Văn Trường dỉ nhiên biết vì sao mình có được cơ hội nầy nên trong lòng cãm động không thôi.Trong lòng thầm nghỉ cứ theo cái đà nầy,tương lai vị trí Chủ tịch hay Bí Thư Cao Lảnh không phải là chuyện xa vời mà ở ngay trước mắt.Bởi vậy càng lúc càng thân thiết…Hơn nửa lảo biết chuyện của Thanh Phương rồi,lảo và hắn có thể nói là ‘người một nhà’…
-“Vậy thì tôi không khách sáo đâu..Ừm…Mang theo vài người bạn chắc là được chứ?” Đức mĩm cười…
-“Sao lại không được.bạn của cậu tức là bạn của tôi.” Văn Trường vổ ngực.
-“Hi hi..Vậy thì cãm ơn trước…Nà.có nghe chưa,thay vì đi ăn ở ngoài,chúng ta cùng nhau kéo tới nhà Phó Chủ tịch Trường ăn nhậu một bửa…Coi như là tôi đãi các người.” Hắn trơ trẻn nói…
-“Vậy cũng được? -“Wow..Anh không keo kiệt như vậy chứ?Còn biết lợi dụng nửa…” ” Mai Thanh Phương sửng sốt.
-“Sao lại không được?Tôi thấy tài nghệ nấu nướng của chị dâu cô hơn nhà hàng nhiều…Cô không đồng ý à?” Hắn ‘trừng mắt’
-“Ha ha hi hi…” Sau một lúc trợn mắt há mồm…!Chúng nử bật cười rủ rượi.
-Cười..Cười cái gì Không phải sao?…Còn không mau đi làm việc?Phó chủ tịch Trường,xin mời vào văn phòng,tôi có chuyện cần bàn,Chánh văn phòng Thy..Chị cũng vô …Ngọc Thơ…Ly cà phê làm ơn…Ui chà quên,Phó Chủ tịch Trường..Ông uống trà hay cà phê,nói Ngọc Thơ làm cho ông một ly?
-“Không cần phiền đâu Thư ký Thơ…” Văn Trường phát tay…
-“Là bổn phận của tôi mà…Tôi biết ông thích uống trà Ô Long…Tôi làm cho ông một ly.”Ngọc Thơ nhanh nhẩu đáp,xoay người lắc mông đi ra ngoài.
-“Em gái cô thiệt là lanh lẹ,hiểu biết ý người,đẹp người đẹp nết…Chánh văn phòng Thi,em cô đã có nơi nào chưa?”Mai văn Trường thăm dò…
-“Chuyện nầy tôi không biết,Ngọc Thơ rất là kín đáo…”Ngọc Thy mĩm cười…
-“Wow…hi Hi…Xem ra Phó Chủ tịch Trường muốn cưới con dâu?” Đức trêu chọc.
-Đúng là không có gì dấu được cậu..Văn Thọ lúc nầy đã nên thân lắm rồi nếu nhà họ Mai cưới được Ngọc Thơ làm con dâu thì hay quá…À…Thiệt ngại,giờ làm việc mà đem chuyện tư ra nói
-“Ậy…Ông đừng có nguyên tắc quá mà…Ừm…Mời ông vô đây là có chuyện muốn …”Hắn chưa kịp dứt lời thì Ngọc Thơ mở cửa bước vào,hai tay bưng mâm trà,cà phê…Miệng nói
-Lảnh đạo..bên ngoài có ông Văn Đường xin được gặp…
-“Mấy ngày nay ông ta mổi ngày đều đến…” Ngọc Thy,Văn Trường nhìn nhau mĩm cười…Cả hai biết vì sao…Tuy là ‘tuyệt đối bảo mật’ vì chưa chính thức nhưng trong giới quan trường,mủi,tai phải thính như chó,và mắt phải nhìn xa cho nên chuyện Mai Văn Trường được điều lên làm Phó Chủ Tịch thành phố Cao Lảnh và Cựu Phó chủ Tịch Huyện,Văn Đường ‘Đông sơn tái khởi’ với vị trí Chủ tịch HDND,ai cũng biết hết rồi,không còn gì là ‘cơ mật’ quốc gia nửa…
-“Vậy sao…Mời ông ta vào…À khoan…chị chờ khoảng 5 phút rồi mời ông ta vào…” Đức dặn dò Ngọc Thơ…
-“Dạ…” Hiểu ý hắn có chuyện bàn thảo,Ngọc Thơ quay người bước ra ngoài…
-“Thiệt là đúng lúc,Phó Chủ Tịch Trường,Chị Thy,tôi mời hai người vô đây là để thông báo chuyện nầy nhưng xem ra hai người cũng biết rồi..Vậy thì tốt…Hai người cũng biết đó,trong thời gian sắp tới tôi có việc phải ra nước ngoài,cho nên mong hai vị cùng với ông Đường hợp tác làm tốt công việc của huyện…Phó Chủ tịch Trường,tuy ông lên thành Phố nhưng nhờ ông xuống chỉ đạo một chút…” Đức dặn dò Tuy hắn cho Văn Đường một cơ hội nhưng không có nghỉa là hoàn toàn tin tưởng…
-“Đức Chủ tịch..” Bí Thư Nga…Tuy đã nghe phong thanh nhưng Văn Trường vẩn hỏi.Lần nầy,không chỉ ở phạm vi huyện Lấp Vò mà ngay ở cấp Thành phố,Tỉnh có rất nhiều biến động về nhân sự…Lảo không quan tâm Nga đi đâu mà là muốn biết hắn có phải ‘một đít hai ghế?’ Chủ Tịch kiêm luôn Bí Thư?
-“Đúng vậy..Bí Thư Nga được điều lên làm Chủ tịch Hồng Ngự,Chánh văn Phòng Diệp quyết định nghỉ hưu nên Chủ Tịch Hồng Ngự Thái Tuyết Cơ được điều động thế chổ của bà ta…Còn nhiều sự điều động khác nửa…Còn tôi thì…Aiz…” Nói đến đây hắn dừng lại,lắc nhẹ đầu ra vẻ bức xúc…
-“Chẳng lẻ cậu được điều đi?..” Văn Trường chấn kinh,nghỉ bụng :’chắc hắn được lên chức và điều đi rồi…Lẹ vậy sao?Mới tới đây chưa lâu mà,nhưng cũng phải,hắn có gốc khủng và nhiều chiến công như vậy,chưa kể đến TTTM Đồng Tháp.’Lên’ là phải rồi,lảo âm thầm lo lắng không biết người tới là ai…
Liếc thấy vẻ mặt biến sắc của lảo,Ngọc Thy thầm cười hinh hích,nàng biết cái tánh ‘cà chớn’ của hắn rồi,thích hù người khác…
-“Điều đi? Đâu có nà,trên Tỉnh nói chưa tìm được ai nên yêu cầu tôi tạm thời kiêm luôn việc của Bí Thư Nga…Aiz..Tôi không muốn đâu à,làm Chủ tịch đã bận muốn chết rồi,nay kiêm luôn Bí Thư,như vậy rỏ ràng là giết người không cần súng mà…Ậy…Nhưng mình là cán bộ,phải tuyệt đối tuân theo sắp xếp của tổ chức,hai người nói có phải không?
-“Phải phải…” Nghe hắn lòng vòng một hồi,Văn Trường mừng húm,nhưng trong bụng thầm mắng thằng mắc dịch.làm hết hồn hà…Sao không thấy tổ chức sắp xếp lảo già nầy một đít hai ghế như cậu đi…

-Cho nên gọi hai vị vô đây là muốn hai vị cần hổ trợ nhiều hơn mới được,nhất là sắp tới đây tôi có việc ra nước ngoài…Phó Chủ tịch Trường,ông tuy lên Thành phố nhưng việc ở đây cũng cần chú ý nhiều hơn một chút mới được…Ông là cán bộ lảo thành,ở đây không ai có kinh nghiệm như ông…
-“Chủ tịch Đức..Cậu yên chí đi..Trong lúc cậu vắng mặt,bảo đãm đâu sẻ vào đó…” Văn Trường khúm núm,lưng lại cong thêm 1 chút,trong lòng cãm động khôn xiết,hắn nói như vậy là đã thật sự coi lảo là thân tín rồi.

Tuy hiện tại,là Chủ tịch HDND,hắn và lảo coi như ngang hàng,sắp tới đây lảo sẻ là Phó Chủ Tịch Cao Lảnh,coi như hơn hắn nửa cấp nhưng không vì vậy mà dám tỏ ý ‘phạm thượng’…Trái lại càng lúc càng muốn chứng tỏ mình là ‘thuộc hạ’..Hắn sai đâu lảo đánh đó,lên núi đao xuống biển lửa còn được huống chi là phụ giúp ‘quán xuyến’ công việc khi hắn vắng mặt,một công việc mà ai cũng muốn tranh nhau để làm.
‘Cộc..cộc..cộc…’ Có tiếng gỏ,vài giây sau Ngọc Thơ mở cửa bước vào…
-Lảnh đạo…Ông Văn Đường đã tới…Vừa dứt lời,Văn Đường đã bước tới khẻ nghiêng mình chào ,nét mặt vô cùng trang nghiêm.
-Các vị lảnh đạo,xin lổi đã quấy rầy.
-“Không cần phải khách sáo..Thật là đúng lúc,tôi và Thi Chánh văn Phòng cùng Chủ Tịch Trường đang bàn tới ông…Ha ha…Tuy bây giờ chưa chinh thức nhưng nay mai sẻ có công văn thôi…Chủ Tịch Đường..Chúc mừng ông…”Đức đứng lên đưa tay ra bắt,Văn Trường và Ngọc Thi cũng đứng lên lần lượt chúc mừng khiến Văn Đường mặt đỏ bừng vì kích động…
-“Tôi..Tôi có nghe bên ngoài nói về chuyện nầy nhưng không ngờ là thật…” Rúc cục có thể ‘Đông sơn tái khởi’ rồi nên Văn Đường cãm thấy hạnh phúc ngất trời, kích động,mặt đỏ bừng lắp bắp nói không ra lời…Mấy ngày nay lảo có nghe tin đồn mình được Tỉnh đề bạt làm Chủ tịch HDND huyện Lấp Vò,lảo biết nếu không có tiếng nói của hắn thì không thể nào cho nên tìm mọi cách để gặp mặt trước là dò la hư thực sau là để tỏ lòng ‘trung’.
-“Ngồi xuống rồi nói sau…Để tôi giới thiệu…Chủ tịch Trường.à không…Hi hi, lại quen miệng nửa rồi,là Phó Chủ Tịch Thành phố mới đúng,thì ông đã biết,không cần phải giới thiệu,còn đây là Chánh văn Phòng Ngọc Thi…
-“Phó Chủ Tịch Trường,chào ông…Chúc mừng.Chúc mừng…Chánh Văn Phòng Thi,chào cô..Mai nầy chúng ta hợp tác vui vẻ.” Văn Đường chào hỏi rất là quy củ…
-“Ây…Lảo Đường,tôi cũng chúc mừng anh…ha ha..Nhưng chưa chính thức mà,đừng gọi Phó Chủ Tịch…Người khác nghe được nói mình chưa đổ ông nghe đã đe hàng tổng..” Văn Trường màu mè khiêm tốn.
-“Chủ tịch Đức đã có nói,công văn nay mai sẻ ra mà,Hai vị lảnh đạo không cần phải câu nệ…” Ngọc Thi mĩm cười..
-“À nè..Đường Chủ tịch ,ông tìm tôi có chuyện à..” Tuy chưa chính thức nhưng Đức vẩn gọi Văn Đường là Chủ tịch…Tâm lý mà,để lảo có cãm giác lâng lâng một chút cũng đâu có hại gì,hơn nửa chuyện nầy coi như ván đã đóng thuyền.
-“Các vị lảnh đạo,là như vầy,mời các vị xem,chuyện nầy làm tôi bức xúc lâu lắm rồi” Văn Đường mở cặp táp,lấy ra một tập hồ ,miệng nói mời các vị xem nhưng đưa tập hồ sơ cho hắn.
-“Là cái gì vậy?” Đức mở ra nhìn…!
Biết nếu đọc hết văn kiện sẻ mất rất nhiều thời giờ,đã có chuẩn bị sẳn,Văn Đường chậm rãi ‘thuyết minh’ một cách ngắn gọn để hắn nắm bắt vấn đề.
-Hiện nay ở Xả Mỷ Ngải có một số đất đai tổng cộng diện tích gần 6 mẩu đang được rao bán với giá 50 tỷ đồng,người sở hửu 6 mẩu đất nầy là Bùi Xuân Sang.Đúng ra miếng đất nầy là sở hửu của nhà nước.Bùi Xuân Sang sở hửu bất hợp pháp.
-“Nói ngắn gọn đi…”Đức vừa đọc vừa lắng nghe, cụm từ ‘Đúng ra miếng đất nầy là sở hửu của nhà nước’ làm hắn nhíu mài…
-“Dạ được…Nói ngắn gọn là Bùi Xuân Sang chiếm đất của nhà nước rồi phù phép để trở thành sở hửu cho riêng mình,sau đó xây nhà,trồng trọt…Bây giờ rao bán lấy tiền bỏ túi.Đây là thất thoát của nhà nước…”Văn Đường nói tới đây ngừng lại, mắt nhìn Văn Trường.
-“Khụ khụ khụ…Bùi Xuân Sang là con trai của Chủ tịch Cao Lảnh Bùi Xuân Quang…” Văn Trường ho sù xụ vài cái rồi từ tốn nói…
Đức chợt hiểu,Chủ tịch Bùi Xuân Quang hạ bút ký xác nhận và lập thủ tục trình cơ quan có thẩm quyền hợp thức hóa giấy chứng nhận quyền sử dụng đất…Có nghỉa là cha lợi dụng chức quyền cho phép con cướp đoạt tài sản nhà nước.Nhưng đồng thời hắn thắc mắc tại sao Văn Đường lại đem câu chuyện nầy nói với mình,hơn nửa Xả Mỷ Ngải không thuộc phạm vi cai quản của huyện Lấp vò.
-“Chủ tịch Bùi Xuân Quang có giao tình rất thân thiết với Chánh văn phòng Diệp…Trước kia ông ta là Bí Thư huyện Tam Nông…Sau đó được bà ta đề bạt làm Chủ tịch Cao Lảnh” Biết hắn chưa hiểu cội nguồn,Văn Trường giải thích huyền cơ một cách ngắn gọn.
-“Biết mà không nói thì coi như là đồng lỏa…nếu tôi là dân thường thì thấp cổ bé họng thì không nói làm gì nhưng ngày nay được Đức Chủ tịch đề bạt nên tôi mới có cơ hội được phục vụ nhân dân vì vậy tôi cãm thấy mình có bổn phận mình phải làm một cái gì đó để xứng đáng với lòng tin của tổ chức..’ Mặt Văn Đường đầy chính nghỉa nói…
-“Ông làm đúng lắm…Phó Chủ Tịch Trường,xem ra chuyện nầy phải nhờ ông rồi..”Tuy biết Văn Đường còn có lý do khác nhưng Đức không cần biết nhiều,hắn muốn nhân cơ hội nầy giúp Thái Điệp một tay,nàng từ Hà Tỉnh vào,ngồi ở vị trí Bí Thư Cao Lảnh dỉ nhiên là cái gai trong mắt của Bùi Xuân Quang,lảo bằng mặt không bằng lòng cho nên trong công tác của nàng có nhiều khó khăn.Một khi Văn Trường ngồi vào chổ của Trung Tín,lảo là người của hắn,dỉ nhiên là đứng về phía Thái Điệp rồi,như vậy lực lượng của nàng sẻ mạnh hơn,và đây là cơ hội để đốn ngả Bùi Xuân Quang.
-“Tội chiếm hửu tài sản của nhà nước nhất định phải bị trừng trị theo pháp luật..” Văn Trường nghiêm túc nói…Nếu là trước đây thì cho dù lảo có 9 cái mạng cũng không dám nói câu nầy nhưng bây giờ đám người của mụ Diệp và lảo Đồng như con chó nhà tan,lảo sẻ không ngần ngại giúp Bí Thư Thái Điệp giương cao ngọn cờ chính nghỉa…Hơn nửa có hắn chống lưng,sợ cái gì chứ.
-“Tốt…Cứ làm thẳng tay…Có chuyện gì tôi và Bí Thư Thái Điệp sẻ hậu thuẩn cho ông…” Đức nói xong nhìn đồng hồ…
-“Chủ Tịch Đức.Tôi xin phép..” Biết hắn bận rộn,Văn Đường,Văn Trường hiểu ý,cùng Ngọc Thi cũng đứng lên.
-“Hi hi..Hôm nay bận quá…Tôi có chút việc phải xuống Rạch Giá…Như vầy đi.kiếm hôm nào có dịp chúng ta ngồi xuống uống vài ly..” Đức ra vẻ ái náy…
-“Thật không dấu…Tôi cũng muốn được cái hân hạnh mời Đức Chủ tịch và Phó Chủ Tịch Trường nể mặt tới nhà dùng bửa cơm..” Văn Đường thấp thỏm mong đợi…Văn Trường có nể mặt hay không,không quan trọng.Lảo chỉ cần hắn chịu đến nhà mình ăn bửa cơm…Hiện nay hắn là mặt trời chói chang giửa ban trưa không những ở Huyện mà còn cả Tỉnh,mời được hắn tới nhà là niềm hảnh diện,coi như lên được ‘thuyền rồng’.
-“Ha ha,gần đây thì không được,tôi rất bận rộn còn phải ra nước ngoài 2 tuần,như vầy đi,sau khi tôi trở về lúc đó chắc ông đã nhận được công văn rồi,chắc là sẻ có tiệc mừng chứ hả…À còn nửa,nói với con rể ông,vài ngày nửa tôi sẻ có an bày.Nói anh ta đừng nóng lòng..Như vậy đi…” Hắn vổ vai lảo…
-“Vậy tôi xin phép..” Văn Đường mừng rở.,trong lòng khâm phục,không ngờ hắn trẻ tuổi mà hiểu ý người,đúng là mẩu người làm việc lớn,hắn có chổ dựa khủng như vậy,tương lai chắc sẻ bay cao,mình đi theo dưới trướng chắc chắn sẻ có tương lai…
-“Tôi cũng đi đây..À nè…Trước khi cậu đi Canada..Tới nhà làm vài ly,tôi dặn bà xả và Thanh Phương làm vài món ngon…Thế nào?” Đến lượt Văn Trường thân thiết mời gọi.
-Vậy thì tôi không khách sáo..Cám ơn trước nha…Tôi tiển ông…Chánh Văn Phòng Thi…Chị ở lại thêm chút nửa,tôi còn có chuyện cần bàn…!
-“Dạ được…” Biết hắn muốn chi rồi,nét mặt Ngọc Thy thoáng hồng,trước mặt Văn Trường,miệng nghiêm túc đáp…
Hắn tiển Văn Trường ra cửa,quay trở vào đến sau lưng Ngọc Thy ôm chầm lấy nàng.

-Hôm nay chị đẹp thiệt…
-“Hôm nay thôi hả? ý cậu là lúc trước rất là khó coi?” Ngọc Thi bắt bẻ…!Nàng càng ngày càng mặn mà,so với trước kia có thể nói là một trời một vực,trước kia,luôn sống trong sợ hãi,lo lắng lại bửa đói bửa no nên nhan sắc bị che đậy.Ngày nay khác rồi đàn ông dâm dê nhìn thấy nàng là ước ao thèm khát,mơ mộng cho tôi được một lần dìu em lên đỉnh thiên thai.Gái một con mà,trông mòn con cặc…!
-“Hi hi..Em biết anh không phải ý nầy mà…”Hắn kê mủi sau gáy,hít lấy hít lấy hít để hương thơm trên cơ thể nàng.Hôm nay Ngọc Thy mặc áo pull ôm sát khiến gò ngực vươn lên như muốn nổ tung,chiếc váy phía dưới ôm vòng mông no tròn và cặp đùi thon dài…!Hắn vừa tham lam hôn hít vừa đưa hai tay thám hiểm khắp nơi…
-“Cửa chưa khóa…Coi chừng Ngoc Thơ vô bất thình lình…Chờ chút..”Nghe hắn xưng hô từ ‘chị’ sang ‘em’…Ngọc Thi biết hắn muốn gì rồi,hơn nửa bị hắn sờ mó một hồi,nàng cũng đang động tình,không phải lần đầu nàng và hắn làm chuyện nầy trong văn phòng, vì vậy nhắc nhở xong rồi rón rén đi gài chốt cửa…
-“Mình không thể lâu quá…Anh …!vô đi…” Ngọc Thi nói qua hơi thở…khum người nằm sấp xuống mặt bàn,chiếc quần lót đã được kéo ra ngoài,vạt váy được kéo lên cao,cặp mông trắng ngần mời gọi vô cùng kích thích…
Bây giờ,trong đầu quên hết chuyện Hồng Phượng rồi,tới đâu hay tới đó…Có máu gian phu trong người,Ngọc Thy bá cháy đang nghiêng người chờ đợi làm sao nhịn được…Hắn cầm thằng em rà cửa động…nhè nhẹ nhấn vào,khi cãm giác được đầu thằng em mình đang tiến vào giếng sâu..Hắn hẩy mạnh…một phát lút cán và rồi bắt đầu nắc bạo..
-“Azzzz”…Ngoc Thi cố kiềm tiếng rên rỉ…Đêm hôm qua nàng miển cưởng chìu chồng,nhắm mắt banh hai chân cho Đương muốn làm gì thì làm nhưng bây giờ nàng rất nhiệt tình với người đàn ông chỉ lớn hơn Ngọc Hân,con gái nàng vài tuổi…Hắn ‘đâm’ tới,nàng dùng hai tay đẩy mông mình ra sau,phối hợp…
‘Reng..reng..reng…’Thình linh,chuông điện thoại trên bàn reo lên…Hắn tỉnh bơ làm như điếc,tiếp tục ‘bơm’…
-“Mau nghe điện thoại đi…”Ngọc Thi hết hồn,chuông điện thoại kêu lớn như vậy,nàng sợ bên ngoài Ngọc Thơ sẻ nghe nên đứng dậy,xô hắn ra,vội vả lượm lại quần lót mặc vội vào,kéo váy,vuốt tóc…
-“Sợ gì chứ..Cửa đóng rồi mà…”Tuy nói vậy chứ tay hắn nhấc ống nghe …
-A lô…
-“Đức Chủ Tịch..Anh khỏe…Tôi là Ngọc Hà…Bí Thư Nga mời anh qua văn phòng”Tiếng Ngọc Hà êm tai vang lên.-“
-Ừm…Phiền chị nới với Bí Thư bây giờ tôi đang có chút việc cần xử lý,15 phút nửa sẻ qua gặp Bí Thư…
-Dạ được…
-“Em đi ra ngoài…”Ngọc Thi chỉnh trang quần áo xong,nàng cầm xấp hồ sơ quay người bước đi.

-Sao gấp vậy…Còn thời giờ mà…
-“Thôi đi.Em ở trong nầy khá lâu rồi…Phải cẩn thận mới được…” Ngọc Thi ‘lườm’…Nàng tự giận mình,lần nào cũng nói nhất định không có lần sau trong văn phòng nửa nhưng cứ hết lần nầy tới lần khác…Lần nào cũng suýt ‘đứng tim’…
-“Vậy được…” Đức nhìn đồng hồ,hắn cũng có ý định qua gặp Nga,sau đó sẻ xuống Rạch Giá…
-“Chị Ngọc Hà…Bí Thư có trong văn phòng chứ…” Tuy biết Nga đang chờ nhưng Đức vẩn hỏi và nhìn thẳng mặt Ngọc Hà mĩm cười,làm như là không có gì vậy, như là đã quên nàng đã thấy hắn và Nga đang cụp lạc trong văn phòng…
-“Anh..Anh chờ chút..Để tôi thông báo…”Nói chuyện qua điện thoại thì không sao nhưng khi đối diện ,hình ảnh Nga ngậm cái đó của hắn hiện lên trong dầu khiến Ngọc Hà luống cuống cả chân tay…
-“Không cần đâu..Để tôi được rồi..” Đức mĩm cười…bước về hướng văn phòng Nga,gỏ cửa nhè nhẹ…Không đợi Nga ừ hử,hắn mở cửa bước vào,đã vậy còn nháy mắt với Ngọc Hà một cái khiến mặt nàng đỏ rực.
-“Tới rồi à…” Đang đọc văn kiện,nghe tiếng mở cửa,Nga ngẩn đầu lên.Bụng bầu khá to nên lười biếng di chuyển
-Ừm..Khỏe chứ…
-“Cám ơn nhiều..Chưa chết được…” Giọng Nga có chút cay cú…Nàng thật không hiểu hắn làm Chủ tịch huyện kiểu gì mà cứ tối ngày cứ nhởn nhơ bên ngoài trong khi nàng thì đầu tắc mặt tối dùi đầu đọc văn kiện.
Thật ra Nga biết mình đang ghen…Nghỉ tới lúc hắn âu yếm với đàn bà khác trong khi bụng nàng đang mang con của hắn khiến nàng vô cùng khó chịu,bởi vậy khi thấy cái mặt ‘đáng ghét’ của hắn là nàng tức giận…
-“Ậy..Tầm bậy tầm bạ,nhổ nước miếng nói lại đi…Có phải ai làm cho em tức giận hay không..Nà…Bỏ đi…Đàn bà có thai cần phải vui cười mai nầy sanh con mới được đẹp…Để anh bóp vai cho em ha…”Biết Nga bản tánh hay hờn nhưng dể bị dổ ngọt.Đức ân cần vổ về nịnh đầm…
-“Con đẹp hay con xấu..Liên quan tới ..anh sao?” Giọng Nga có chút mè nheo…
-“Hi hi..Dỉ nhiên rồi..Anh đẹp trai như vậy,không lẻ em sanh con mặt hầm hầm như Trư Bát giới?..

hi hi…!À quên nửa chúc mừng em nha…Sắp là Chủ Tịch Hồng Ngự rồi…”Đức vừa nói vừa bóp vai xoa trán nàng…Hắn có mấy chục đàn bà,mổi người mổi tánh,cho nên kinh nghiệm nịnh đầm ,dổ ngọt nếu hắn đứng thứ nhì thì không ai dám đứng thứ nhất,hơn nửa hắn biết đàn bà mang bầu thường hay nổi quạo.Bởi vậy chỉ vài chiêu trò nhỏ là Nga nhu mì trở lại,giận hờn vu vơ vơi hơn quá nửa.
-“Anh cũng biết rồi à..Cũng phải,anh không biết trước thì ai biết trước…’Bà lớn’ của anh thật là thần thông quảng đại mà…” Nga ‘lườm’…
-“Hi hi..Thôi đừng nói nửa,ừm quên,em …Hi hi,nói sao với Ngọc Hà vậy?” Đức tò mò,không biết Nga thu phục thư ký của nàng ra sao về cái vụ lần trước nàng đang thổi ‘sắc -xô’cho hắn thì Ngọc Hà đi vào nhìn thấy.
-“Anh còn nói nửa..” Nga đưa tay ngắt đùi hắn,mặt nàng đỏ bừng.Cũng may,nàng và Ngọc Hà ngoài quan hệ thượng cấp và thuộc hạ,cả hai còn là bạn bè thân thiết từ còn học đại học.Hơn nửa Ngọc Hà cũng có vấn đề gia đinh và đã ly dị chồng,hai người có thể nói là đồng bệnh tương liên…
-“He he..Vậy thì tốt rồi…Tốt rồi.Từ nay có người canh cửa,mình tha hồ…” Hắn nham nhở nhe răng cười…
-“Anh..Anh là con quỷ dâm dục mà…Chuyện ra sao rồi,anh định an bày Ngọc Hà ở vị trí nào ” Nga lại ngắt hắn.
-“Hi hi..Nói chơi thôi.anh cũng muốn nói với em về chuyện nầy…Không biết Ngọc Hà có thích qua Hậu Giang hong?Anh có vị trí Chánh Văn Phòng huyện…”Hắn suy nghỉ kỷ rồi,thay vì điều Ngọc Hà vào vị trí Chủ tịch xả ở đây thì điều nàng đến huyện Châu Thành thế chổ của Hòa…
Chuyện điều người của mình vào những nơi mấu chốt không phải dể nhưng đối với hắn thi không thành vấn đề.Không cần Nancy ra tay…!Trưởng ban Hằng ở Đồng Tháp,Trưởng Ban Mi ở Hậu Giang là quá đủ rồi…Cả hai đều ‘quằn quại’ rên siết dưới dâm uy của hắn mà.Ở Đồng tháp,việc Thanh Nhả thế vào vị trí Chủ tịch Sa đéc không có vấn đề gì lớn,còn ở Hậu Giang,Thanh Nhả rời đi dỉ nhiên Đồng Giao ngồi vào cái ghế của Thanh Nhả rồi và ghế Chủ tịch của Đồng Giao sẻ do Quyên đãm nhiệm.Chánh văn Phòng Hòa lên thạy Quyên thì điều ‘người ngoài’ Ngọc Hà vào chổ của Hòa…Quá lý tưởng nhưng không biết Ngọc Hà và Nga nghỉ thế nào?
-“Chánh văn Phòng?Còn nghỉ gì nửa chứ…” Nga dỉ nhiên động tâm,nhanh chóng quyết định cho Ngọc Hà…Không ngờ có chổ tốt như vậy,nàng hy vọng Ngọc Hà có được vị trí Bí thư hay Chủ tịch của một xả nào đó thì coi như là tốt rồi không ngờ có vị trí Chánh văn phòng tốt như vậy.Từ Bí Thư xả ‘bò’ lên Chánh văn Phòng huyện cũng phải mất vài năm thời gian chứ ít sao.Nga cãm thấy lòng ngọt ngào,tưởng hắn vì nàng mà ưu đãi Ngọc Hà…
-“Được…Vậy anh sẻ vận động với bên Hậu Giang,khoảng 1 tuần sau sẻ có công văn…À..Tới giờ rồi,anh phải đi xuống Rạch Giá…” Hắn đứng lên.
-“Đi thì đi luôn đi nha..”Hắn vừa tới,ngồi chưa nóng đít đã muốn đi khiến mặt Nga đen như đít nồi…
-“Không sợ sao..” Đức chỉ chỉ ra cửa…Hắn thì không ngại,nhưng hai người đóng cửa nói chuyện khó tránh bên ngoài Ngọc Hà sẻ nghỉ ‘vẩn vơ’ là bên trong hắn và Nga trò củ diển lại.
-“Ở lại nói chuyện chớ bộ …Trong đầu cứ nghỉ bậy bạ không hà,tối ngày cứ nghỉ tới chuyện đó…“ Nga trừng mắt nhưng gương mặt thoáng hồng.Từ lúc mang thai,nhu cầu tình dục của nàng hình như càng nhiều hơn và Dủng thì qua loa…Không được nồng nhiệt và dai như hắn.Nhưng chuyện nghiêm trọng nhất là lúc hai vợ chồng nàng ‘làm’ chuyện đó,nàng có khuynh hướng tưởng tượng ông xả mình là hắn để đạt được khoái cãm.
-“Hi hi.Anh thì không ngại chỉ sợ em ngại thôi nhưng cho dù mình đàng hoàng cũng bị hàm oan mà…Anh không ngu như vậy đâu…” Kinh nghiệm tràn trề với sự đòi hỏi của các bà bầu,Đức dỉ nhiên biết Nga khát khao.Chìu nàng là bổn phận của hắn…
-“Sao còn chưa đi?” Thấy hắn ôm mình,Nga nói lẩy,tay ‘đẩy’ ra…
-Hi hi..

Trể 10 hay 15 phút hay nửa tiếng đâu có sao chứ..Wow…
-Có gì không ổn?
-Càng ngày càng to ha…
-“Đồ quỷ…Anh..Anh muốn làm gì…”Miệng hỏi nhưng nàng vẩn nhấc mông mình lên để hắn kéo quần lót nàng ra ngoài…Người nàng hâm hấp sốt,hơi thở bắt đầu nặng nhọc,hai mắt nhắm khít để mặt hắn an bày tư thế…
Bụng nàng khá to,tư thế nào đút vào cũng không tiện,Đức quỳ trước ghế,gát hai chân nàng lên vai mình,kê miệng vào sát u cốc,lưởi hắn trêu đùa,quậy ngang quạy dọc khe suối,Nga cắn môi để khỏi bật tiếng rên,tay nắm chặt đầu tóc hắn ghịt mạnh…
Bên ngoài,Ngọc Hà châm chú nhìn vào màn hình của chiếc laptop rất châm chú…Mặt nàng ửng đỏ,tim đập thình thịch,trong lòng nghi hoặc…’chẳng lẻ?…Wow…!Nga nầy bạo thiệt…Thôi thì mình cứ canh cửa…
Rạch Giá
-“OK..Mình kiểm lại một lại 1 lần trước khi hành động..ThằngTrung…Mầy nói trước đi…”
Giọng điệu nghe rất giang hồ nhưng người nói là một gả đeo kính gọng vàng,nhìn rất là trí thức như một giảng viên đại học hay là một thương gia thành tựu vậy.Nhưng không phải,gả là đầu xỏ của một nhóm có biệt danh ‘The Ghost’ chuyên môn cướp ngân hàng.Vụ nào cũng được tổ chức rất quy mô và sau mổi lần ‘ăn hàng’ xong thì biệt tăm ,không để lại vết tích cho nên tới bây giờ không biết chúng là ai,hình dáng như thế nào.Danh hiệu ‘The Ghost’ từ đó mà ra vì như bóng ma xuất hiện rồi biến mất.
-“Tôi đem bom vào phòng vệ sinh của nhà hàng L.T xong ra ngoài xe chờ,khi anh gọi,tôi không bắt máy,nếu chuông di động reo hai tiếng rồi cúp,đó là tín hiệu để kích hoạt quả bom.Bom nổ xong,chờ bọn CA tới thì hiện trường khì gọi cho anh biết,sau đó rời khỏi,chạy tới bến Tàu đi Phú Quốc mua vé sẳn…Hết” Thuộc nằm lòng nhiệm vụ,gả tên Trung nói như con vẹt.
-“Đúng vậy,sau khi bom nổ,tụi Công An sẻ nhanh chóng tới hiện trường.Đó là lúc mình ra tay…!Thằng Đông,thằng Thịnh,thằng Lương cùng với tao vô bên trong, thằng Hiển,mầy trong đồng phục CA,đứng canh bên ngoài cửa,nếu có ai muốn vô ngân hàng thì nhả nhặn nói họ bên trong CA đang làm việc,15 phút sau trở lại…”Gả đeo kiếng nói tới đây đão ánh mắt một vòng…Thấy không ai lên tiếng,gả nói tiếp.
-Mình có 5 phút để hành động.Xong việc chuồn ra cửa sau …Lúc đó thằng Minh đậu xe bên chờ ngoài,mình dzọt tới bến tàu lên tàu ra Phú Quốc…thằng Trung,mầy ở lại,dò la động tịnh…Nếu không có gì thì sáng hôm sau hội hợp với tụi tao ở Phú Quốc…Tụi bây có gì thắc mắc không?
-“Lần nầy là bao nhiêu vậy lảo đại..”Một gả trong bọn giơ tay hỏi,gả ăn mặc cũng rất tươm tất phải nói là sang trọng,nhìn nét mặt có vẻ hiền lành,cũng như những tên khác,khó mà nhìn ra mổi người họ là thành viên của ‘Ghost’…
‘Lảo đại’ không nói không rằng,đưa 5 ngón tay…
-“5 Triệu?Như vậy mổi người mình cũng được hơn nửa triệu …
-“Mầy lầm rồi…là 50 triệu đô..nhưng mà ăn chia 3/7..Người đưa tin và hổ trợ lấy 3,mình lấy 7 được 35 triệu,chia điều,mổi phần 5 triệu…’
Thành viên của ‘Ghost’ nhìn nhau…không hẹn mà cùng hít một hơi để kìm hãm nổi xúc động,xong vụ nầy ‘lặn’ ít nhất vài năm để ăn chơi đàng điếm như đế vương hoặc là nghỉ hưu được rồi…
-“Hiểu hết rồi chứ gì…Tụi bây kiểm lại đồ chơi,cũng như củ,thần cản giết thần,phật cản giết phật.Cho dù nổ tung cả Rạch Giá cũng được…Tụi bây chỉnh đồng hồ,bây giờ là 11 giờ 17 phút…

Buổi lể nhận chức của Lâm Chí Vinh thật long trọng,tham dự buổi lễ có: Thiếu tướng Lê kim Long, Thứ trưởng Công an, Ủy viên Trung ương Đảng ,Phạm văn Tân, Bí thư Tỉnh ủy Kiên Giang,Trần Thanh Bình Chủ tịch Kiên Giang,Phó Chủ tịch thường trực Lâm Chánh Hy ,Chủ tịch,Phó Chủ tịch Cần Thơ Lâm Thu Vân,Lê Thanh Thảo.Giám đốc Sở CA T/p Cần Thơ Nguyển Thanh Tùng..Một ‘giàn trên’ rất nặng ký .
Những người nầy,với thân phận và địa vị,chểm chệ ngồi ở hàng ghế đầu là phải rồi nhưng có một người khiến nhiều người đang ngồi ở giàn dưới ‘rù rì’ to nhỏ.Không biết hắn là thần thánh phương nào, xuất xứ ở đâu,chỉ thấy hắn còn rất trẻ,mặt có thể ‘búng ra sửa’ mà được xếp ngồi cùng một dãy ghế với các cao tầng của Cần Thơ như vậy chứng tỏ thân phận không phải tầm thường rồi.Còn nửa,Tân Giám đốc Sở CA Lâm Chí Vinh đối với hắn hình như vô cùng thân thiết.Việc nầy khiến mọi người nghi hoặc…
Buổi lể không kéo dài,sau khi Thiếu tướng Lê Kim Long đọc quyết định của Bộ Công An điều động Đại Tá Lâm Chí Vinh nhận chức Giám đốc CA tỉnh Kiên Giang,mọi người vổ tay,Bí Thư,Chủ tịch tỉnh tiếp theo là Tân Giám đốc Sở lần lượt lên phát biểu vài câu,tiếp đó là tiệc trà đứng nho nhỏ cùng với các món ăn nhẹ theo kiểu buffet.Là vai chánh,nhân vật ‘tâm điểm’ của buổi lể hôm nay nên Vinh vô cùng bận rộn,được Thìn tháp tùng bên cạnh đi chào hỏi từng người,thỉnh thoảng nhìn về nhóm ‘Cần Thơ’ ra vẻ ái náy với người của mình lặn lội đường xa đến ủng hộ mà bị ‘quên lảng’.
Đức nào có để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt nầy…Hắn biết chuyện Phạm Tuấn Dủng đột quỵ là muốn giở trò kim thiền thoát xác…Người nầy đã hai lần muốn hại mình,hắn làm sao có thể không ‘bánh ích đi banh quy lại’ được?Nhất định phải ăn miếng.
-“Thiếu tướng Lê Kim Long nầy là chổ dựa của Trương Hửu Thành…Không ngờ lảo là người từ Bộ xuống tuyên đọc công văn bổ nhiệm hôm nay” Thu Vân ghé bên tai hắn nói một câu rồi mĩm cười..Nàng biết hắn hiểu nàng muốn truyền đạt cái gì.
-“Vậy à…Đức hướng về đám người đang trò chuyện với vị Thiếu tướng kia,hắn nhận ra Bí Thư tỉnh ủy và Chủ Tịch Tỉnh vì khi nảy,hai người nầy có lên đọc diển văn.Còn có vài người nửa,đàn ông,đàn bà lẩn lộn,hắn cãm giác được ánh mắt họ thỉnh thoảng nhìn về hướng nầy…Bất chợt hắn sửng sốt khi nhận ra trong đó có Lâm Tú Quỳnh…
Đúng lúc nầy Lâm Tú Quỳnh nhìn về hướng nầy,hình như Lâm Tú Quỳnh ‘quên’ hay là không thấy vì Đức thấy bà ta xoay mặt đi,nói cười gì đó với một phụ nử đẹp,có thể nói là đẹp bá cháy.Không biết hắn có phải quá nhạy cãm hay không,nhưng hắn thấy rỏ ràng người đẹp nầy nhìn mình…Không phải chỉ một lần…
Lâm Tú Quỳnh dỉ nhiên là không thể quên ‘thằng kia’ rồi,cho tới bây giờ nàng vẩn hận và xấu hổ về việc chạy như bị ma đuổi ra khỏi Cao Lảnh.Vì vậy cứ canh cánh trong lòng.Không ngờ hôm nay gặp hắn ở ngay địa phương của mình cho nên muốn chơi lại một vố cho đã tức.
Quan hệ của họ Lâm và Trương Hửu Thành không tệ nên Tú Quỳnh biết rành ‘ân oán’ giửa họ Phạm và tên mắc dịch kia.Nếu không có hắn thì Phạm Tuấn Sỉ sẻ không đi khập khiển và vai chánh hôm nay là Trương Hửu Thành chứ không phải là người khác.

-“Cẩm Vân..Em nhìn phía sau lưng chị,có thấy tên trẻ kia không…Nó tên là Trần Đức,Chủ tịch huyện gì đó ở Đồng Tháp…Thằng nầy nha,coi đẹp trai vậy đó mà vô cùng âm hiểm,thủ đoạn tàn độc..À đúng đúng.chị nhớ rồi..Nó là người bắn gảy giò thằng Sỉ…” Lâm Tú Quỳnh ‘chợt nhớ’…
-“Thì ra là vậy..” Cẩm Vân nheo mắt nhìn phía sau lưng Lâm Tú Quỳnh…’ mĩm cười…’
Tuy cách nhau một khoảng cách khá xa nhưng thấy mỷ nử cười ..Hình như là cười với mình…Đức cũng mĩm cười…Trong đầu đang đoán già đoán non thân phận của mỷ nử nầy…
“Người đang trò chuyện với Thiếu tướng Lê Kim Long là Trương Hửu Thành,tôi với ông ta cùng khóa nên nhận ra.Người nầy buồn vui không lộ ra mặt..” Thấy hắn nhìn về đám người vây quang Thiếu tướng Lê Kim Long trò chuyện…Tùng nói nhỏ.

-“Người đứng bên phải của Lê Kim Long là Phó Chủ tịch thường trực Lâm Chánh Hy…Tôi cũng đã găp người nầy năm ngoái khi ra Hà Nội …” Thảo cũng biết hắn chưa biết những ‘tai to mặt bự’ của Kiên Giang nên giới thiệu.
-“Chủ tịch Đức…Là cậu à..Hi hi..” Thu Phong ngay lúc nầy bước tới,bên cạnh nàng một đám người,trong đó hắn nhận ra Cẩm Lệ.
-“Thu Phong là chị à,ha ha..Tôi và Giám đốc Vinh có thể nói là rất thân nên dỉ nhiên là chạy qua đây để chúc mừng rồi…Không ngờ gặp chị ở dây…Chị Lệ..Chào chị” Hắn mĩm cười ,gật đầu chào tất cả.
-“Chủ tịch Đức..Hân hạnh..Tôi là Dương Tấn Dủng,bà xả tôi có nhắc về cậu” Người đàn ông bên cạnh Thu Phong tươi cười bước lên tự giới thiệu…
-“Thì ra là Chủ tịch thành phố Phú Quốc..Ha ha.Hân hạnh..hân hạnh…” Đức niềm nở bắt tay.
-“Chủ tịch Đức…Các vị nầy là…” Nhìn Thu Vân,Thảo,Tùng…Thu Phong ‘biết’ nhưng vẩn vờ vịt giả nai…Đây là dịp để có thể trò chuyện vài câu với những nhân vật cao tầng của một thành phố trực thuộc Trung ương.Bên cạnh nàng,đám người Cẩm Lệ,Cẩm Hường,Minh Hiếu,Văn Cảnh,Mạnh Đình cũng mong đợi.
-“Ha ha..Để tôi giới thiệu vị nầy là chị của tân Giám đốc Vinh cũng là Chủ Tịch thành phố hoa lệ Cần Thơ,vị nầy là Phó Chủ tịch Thảo còn đây là nhân vật số ‘1’ của Sở CA Cần Thơ…..” Hắn ngắn gọn giới thiệu cao tầng Cần Thơ với bọn người Thu Phong,Cẩm Lệ,nhưng không giới thiệu họ với Thu Vân,Thảo,Tùng với mục đích để họ tự tự phát huy để cao tầng Cần Thơ nhận xét…Đây là quy tắc bất thành văn vô cùng khôn khéo trong quan trường.
Thu Vân,Thanh Thảo,Tùng dỉ nhiên là vui vẻ niềm nở tay bắt mặt mừng,nhất là Thu Vân…Vinh dù sao cũng là ‘người ngoài’ đến Rạch Giá,nhất định phải cần người phò tá mới dể dàng đột phá trong công tác cho nên nàng tỏ ra vô cùng bình dân thân thiết để đám Cẩm Lệ thấy dể gần gủi.Có ai lại không muốn lấy lòng Chủ tịch của một thành phố trực thuộc Trung ương chứ…Trừ khi đầu óc có vấn đề.
Ngay lúc nầy Vinh cùng đám người Lê Kim Long bước tới…Thu Vân,Thanh Thảo,Tùng mĩm cười xả giao,đón tiếp.
-“Ha ha…Chủ Tịch Vân..Chúc mừng…Chúc mừng,chị nào em nấy…Cả hai đều là rường cột của nước nhà…”Lê Kim Long đưa tay bắt tay Thu Vân,cười rạng rở vô cùng thân thiết…
-“Thiếu tướng…Xin Chào,ông quá khen,chúng tôi còn phải hướng về Thứ Trưởng ông học tập thêm nhiều hơn mới được…’Thu Vân mĩm cười,cùng Thảo,Tùng chào hỏi cao tầng của Kiên Giang.Mọi người nói cười,trò chuyện như bắp rang..Bầu không khí nhìn bề ngoài thì vô cùng hòa hợp vui vẻ nhưng bên trong họ nghỉ gì chỉ có trời mới biết.
-“Chủ tịch Đức..Chúng ta lại gặp nhau..” Lâm Tú Quỳnh ‘mĩm cười’…
-“À…Thì ra là bà..Tôi nhớ ra rồi…Hình như thấy rất quen…Hihi..”Đức ‘chợt nhớ’mĩm cười khiến Lâm Tú Quỳnh ứa gan…
-“Chủ tịch Đức? Tú Quỳnh..Đây là Chủ tịch huyện Trần Đức?Thảo nào vừa nhìn thấy đã biết rất khác thường…Chủ tịch Đức..Tôi là Lâm Chánh Hy…ha ha…Nghe nói Đồng Tháp có vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi có tài…Không ngờ gặp cậu ở đây…Hân hạnh..hân hạnh” Sau một vài giây ‘sửng sốt’,Lâm Chánh Hy tươi cười ,tay bắt mặt mừng vô cùng thân thiết…
-“Đúng vậy…Thằng Long nhà em và Đức Chủ tịch từ có chút hiểu lầm nhưng cũng vì vậy mà em và Chủ tịch Đức có dịp quen biết..Hi hi…Nghỉ lại,thằng Long nhà em thiệt là hên…Không như Phạm Tuấn Sỷ bị bắn gảy giò…”
-“Tú Quỳnh…” Lâm Chánh Hy nghiêm mặt…nhẹ lắc đầu.
-“Ouff…Xin lổi nha,tôi suông miệng nên lở lời..” Lâm Tú Quỳnh ái náy…!Mọi người nhìn nhau,bầu không khí trở nên ngột ngạt.
-“Chủ tịch Đức..Tôi là Phạm Cẩm Vân.chị của Phạm Tuấn Sỉ..Aiz..Lúc trước thằng Sỉ thiệt là không nên thân,bây giờ thì khác rất nhiều,con người nó đã hoàn toàn thay đổi…Nhắc tới chuyện nầy cũng thật là cám ơn anh thật nhiều…” Phạm Cẩm Vân mĩm cười,ánh mắt chân thành,nụ cười quyến rủ nhưng chỉ có con nít mới không nhìn ra lời nói đượm mùi thuốc súng.
-“Khụ…khụ..khụ…Em à..” Trương Hửu Thành ho sù sụ…nét mặt tỏ vẻ ái náy.
-“ Ơn nghỉa gì chứ…Hi hi..Chỉ là tiện tay thôi mà Trương Phu nhân…Bà không cần để bụng…À..Bí Thư Dủng không sao chứ..Tôi tình cờ nghe tin Bí Thư Dủng phải vô nhà thương..Aiz..Sức khỏe là tiền vốn của cán bộ,có nhiều việc chờ ông mới có thể hoàn thành” Đức mĩm cười ,ánh mắt và nụ cười thêm vào lời lẻ khiến Phạm Cẩm Vân giận muốn hôn mê bất tỉnh nhưng cố dằn…!
Thu Phong,Cẩm Lệ bấm bụng cố nín cười…Mọi người khác giả điếc…
-Ầm…
Ngay lúc nầy một tiếng nổ vang dội khiến mọi người kinh hãi nhìn nhau…Không biết đã xảy ra chuyện gì…Vài phút sau,bên ngoài có người vội vả chạy vào báo cáo bom nổ ở nhà hàng L.T ,lửa đang cháy dử dội…thương vong chưa rỏ…
-“Bom…Các vị lảnh đạo,không thể không đề phòng,vì an toàn,xin tạm thời đừng rời nơi đây…Đi..Chúng ta mau tới hiện trường..” Coi Tân Giám đốc Vinh như trong suốt,miệng thúc giục thuộc hạ,Trương Hửu Thành sốt sắng, hối hả chỉ huy công việc…Lảo và vài người thân cận vừa ra khuất bóng,bổng có nhiều tiếng chuông di động dồn dập reo lên…Bí Thư Tân,Chủ Tịch Bình,Phó Chủ Tịch Hy đồng loạt bắt máy …
-“Cái gì?”Vẻ mặt Chủ tịch Bình lộ vẻ kinh khủng,Bí Thư Tân trợn mắt,Phó Chủ tịch Hy há mồm…Lê Kim Long,Thu Vân,Thảo,Tùng,Vinh nhìn nhau nghi hoặc…Với thân phận của họ mà thật thố như vậy thì chắc chắn chuyện không nhỏ…
-“Các vị lãnh đạo,đã xảy ra chuyện gì?” Tuy biết mình là người mới,chưa quen thuộc với hoàn cảnh,Vinh không thể không bước tới.
-“Ngân hàng S.C vừa bị đánh cướp..,Số tiền có thể lên tới 100 triệu mỷ kim…” Nét mặt Chủ tịch Bình lộ vẻ nghiêm trọng…
-“100 triệu?”Thu Vân ,Thảo,Tùng trợn mắt,cho dù là ngân hàng nhưng tiền mặt,nhất là đô la mỷ có thể dự trử nhiều vậy sao?
-“Các vị không biết đó thôi,du khách nước ngoài đến Phú Quốc ngày càng nhiều,phần đông mang theo tiền đô để tiêu vặt thay vì xài thẻ tín dụng,tiền đô họ dùng đổi ra tiền việt hầu hết gom được về ngân hàng S.C nầy,dăm ba tháng có khi còn hơn trăm triệu…” Lưu Chánh Hy giải thích…
Vinh nhìn quanh,Thìn đã rời đi cùng với Trương Hửu Thành…Trong tay hiện giờ quả thật không có người…Bất chợt thấy Đức nhìn mình rồi nhìn Cẩm Lệ…Vinh hiểu ý…
-Trung Tá Cẩm Lệ…Tôi muốn đến ngân hàng ,phiền chị dẩn đường…
-“Dạ.Thủ trưởng..Cẩm Hường.Mau tập trung người cùng đi theo Thủ trưởng…
-“Bí Thư Tân…Trị An của Kiên Giang trước giờ tốt lắm mà…” Lê Kim Long nhíu mày…
-“Đúng vậy…Tôi thật không hiểu,Chủ tịch Bình,chuyện nầy anh nhất định phải điều tra rỏ ràng” Bí Thư Tân lộ sắc giận…
-“Các vị lảnh đạo…tôi xin phép…” Đức liếc mắt nhìn Thu Vân,nàng hiểu ý,vì vậy vài phút sau cùng Thảo cũng lên tiếng cáo từ.Tùng vẩn còn nấn ná ở lại…Lê Kim Long dù sao cũng là Thứ Trưởng của Bộ,tuy không phải là lảnh đạp trực tiếp nhưng không thể thất lể được…
Người tầm thường thường mướn khách sạn sang,người sang thì thích chọn những khách sạng thường,không cần sang trọng,miển là sạch sẻ và thoải mái thì được rồi,nhất là những lúc vụng trộm như thế nầy,theo hệ thống B&B,Thảo mướn tạm được căn nhà ở vùng ngoại ô Rạch Giá làm nơi hú hí cho cả ba…Hắn đi trước,chạy vòng vòng một hồi rồi đậu xe,lửng thửng đi bộ tới…
-“Tới rồi à..Sao lâu vậy..”Hắn vừa nhấn chuông,Thảo đả mở cửa,ngồi bên trong,hắn vừa bước chân lên bậc tam cấp,nàng đã thấy,không chờ chuông kêu lần thứ hai,nàng đã vội mở cửa…
-“Hi hi…Cẩn thận tốt hơn mà..Chà chà..Nóng lòng lắm hả?” Thảo đang mặc áo ngủ,mõng tanh,nhìn trong suốt,thấy cả áo ngực và quần lót .Bên trong ẩn hiện thật mê người…
-“Biết rồi còn hỏi..” Thảo lườm,cặp tay hắn đi vào,bên trong Thu Vân đang ngồi nhấp môi ly rượu đỏ,mặt có nét hồng…Không phải vì e thẹn mà trong lòng lửa dục đang bừng bừng…Từ trưa đến giờ,trước mặt hắn,nàng ra vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng thì muốn đè hắn ra cởi lên người ca bài ’Ngựa phi đường xa’.Khác với Thảo,trên người nàng chỉ có cái quần lót,ngực trần…vẩn chưa lần nào sanh đẻ nên đầu ti vẩn còn nét hồng nhạt…
-“Ngồi xuống đi…” Vân thấy hắn ,cầm ly nước đá rót đầy…Rượu là loại Chivas 25..Loại mà hắn thích nhất.
-“Wow..Chuẩn bị đầy đủ ha…”Đức ngồi xuống,cầm ly rượu nhấp môi…Hai nàng ngồi bên cạnh.
-“Không ngờ trị an của Kiên Giang lại tệ như vậy…Đặt bom..Cướp ngân hàng,hai chuyện cùng một ngày,cùng nhằm lúc Lê Kim Long tới…lần nầy hai lảo Tân,Bình thật khó mà ăn nói…Xem ra thằng Vinh cần có nhiều chuyện để làm…” Mặc kệ Vân nói gì,tay Thảo đặt giửa đũng quần hắn,kéo phẹc mơ tuya quần hắn xuống,kéo ra vuốt ve…Không ngại dơ sạch.nàng cầm ly Chivas của hắn hớp một ngụm,không nuốt mà cúi xuống ngậm vào một hồi nuốt ngụm rượu đầu gục gặc tự nhiên thụ hưởng.
-“Ê…Con nầy…Làm gì tươm tướp vậy?” Vân xấu hổ khi thấy bộ dáng tham lam,không một chút ngượng ngùng của Thảo.
-“Thì mầy nói chuyện đi..Tao làm gì kệ tao” Thảo nhả ra ngẩn đầu lên cãi lý rồi tiếp tục..
-Đúng đúng..Đang phê..Đừng ngừng…Chủ tịch Vân à…Chuyện hôm nay rỏ ràng có vấn đề…Wow..Phê quá…
-“Ê..Thảo…Mầy ngừng một chút để cho hắn tập trung nói chuyện có được không..

Vân ‘quát’…
-“OK..OK..Lẹ đi ..” Thảo miển cưởng ngừng…tay vẩn còn mân mê…
-Hi hi..nà…Hôm nay là lể nhậm chức của xếp Vinh,đại đa số đều tập trung ở Sở CA tỉnh…Đặt bom là để thu hút một số lực lượng còn lại,rỏ ràng có mục đích phân tán lực lượng Công An..Đây không phải là sự trùng hợp mà là có âm mưu sẳn…
-“Âm mưu sẳn?” Vân sửng sốt…Thầm nghỉ có phải quá hắn đa nghi rồi hay không?
-“Có đến 90% là như vậy…Chỉ cần tìm ra bọn nào đang giử 100 Triệu đô thì sẻ biết được…Hơn nửa trong hàng ngủ Công An ơ Kiên Giang rất có thể có nội gian…Đức trầm ngâm…
-“Nội gian?” Thu Vân sửng sốt…
********************
Ngân hàng : ACB
Số tài khoản : 17090437
Chủ tài khoản : Lê Trọng Phú
Chi nhánh : Bình tân
Nội dung : các bạn ghi ủng hộ lạt ma
Tất cả tiền các bạn donate mình sẽ chuyển vào quán cơm nụ cười 4 ở quận 4 nhé.

Địa chỉ : 146 bền vân đồn phường 6 quận 4


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.