Thăng Chức Toàn Diện

Chương 39: Anh giai học siêu ơi, em chỉ cần anh thôi 05


Đọc truyện Thăng Chức Toàn Diện – Chương 39: Anh giai học siêu ơi, em chỉ cần anh thôi 05

Lâm Tử che mắt: “Cậu ta cuống rồi! Nhất định là cậu ta cuống rồi! Tôi không dám nhìn nữa! Cậu ta chắc chắn sẽ bị nhốt trong cái không gian này đến khi cuộc thi kết thúc!”

Khi Cảnh Thanh kéo đường phụ thứ mười ba, mắt Viên Thiển sáng lên, thông suốt.

“Không… Cậu ấy có cách giải quyết đơn giản hơn”

Cảnh Thanh tỉnh táo tính toán.

Lương Ngạo Thiên đã tính gần ba phút, Cảnh Thanh chỉ tính một phút, sau khi tính bình quân gia quyền của mấy diện tích bị chia cắt, vị trí không gian của cậu lại bắt đầu biến hóa!

“Cậu ta làm đúng rồi! Làm đúng rồi!” Lâm Tử kích động ôm lấy Viên Thiển ở bên cạnh.

Viên Thiển cũng ngẩn người.

Các thí sinh khác ở chung quanh liên tiếp sợ hãi thán phục.

“Trời ơi! Tên Cảnh Thanh này vậy mà nhanh hơn Lương Ngạo Thiên!”

“Có phải tớ nhìn nhầm rồi không? Cứ như có hack ấy!”

“Trước giờ tôi không tin cậu ta luyện đề ba ngày mà có thể thắng nổi Lương Ngạo Thiên! Giờ nhìn như này, không có gì là không thể!”

“Lợi hại thật sự chẳng lẽ không phải Viên Thiển? Thế mà có thể mang Cảnh Thanh qua màn!”

Cảnh Thanh trên màn hình 3D, vẻ mặt lạnh lùng, quanh thân đều mang bầu không khí bình tĩnh.

Cảnh Thanh vào đề thứ chín còn nhanh hơn Lương Ngạo Thiên, điều này không thể nghi ngờ tạo kích động cực lớn cho hắn.

Lương Ngạo Thiên tính nhầm lần hai, cởi áo khoác màu trắng xanh trong trường thi, ném xuống đất, liên tục chửi bới.

“Haizz, đúng là chiều quá sinh kiêu, không chịu được người khác làm bài nhanh hơn mình”. Lâm Tử mở hình thức trào phúng.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, không khí chung quanh thay đổi hoàn toàn.

Các bạn học vốn chờ mong nhìn Lương Ngạo Thiên làm đề, giờ toàn bộ đều đang để ý tới Cảnh Thanh.

Cho tới nay hạng nhất khối đều bị Lương Ngạo Thiên độc quyền, hắn ngang ngược càn rỡ, khí thế khinh người.

Thế nhưng không ai dám đắc tội Lương Ngạo Thiên, tất cả mọi người đều ngấm ngầm chờ mong trở thành đồng minh của hắn, dựa vào hắn, được hắn bảo bọc, biết đâu sẽ có cơ hội sống sót cao hơn.

Phải biết qua màn này tương đương với qua ba màn thường.

Tấm séc qua màn giá trị cực lớn của Khôi Khoát Thiên Hạ kích thích các người chơi không từ thủ đoạn, kể cả màn này.

Cho nên dù Lương Ngạo Thiên có làm người ta ghét, rất nhiều người chơi bởi vì qua màn vẫn lựa chọn nghĩ đến hắn.

Trận battle hôm nay, Lương Ngạo Thiên vô địch toàn trường thế mà tụt lại phía sau?

Độ khó của đề thứ chín, đã là cấp bậc bài thi đại học.

Viên Thiển nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Cảnh Thanh… Cảnh Thanh ơi… Đề này tôi đã dạy cậu rồi… Mau nhớ lại đi…”

Lương Ngạo Thiên hãy còn đang xem xét đề, đề này hắn biết làm, cho dù kéo đường phụ bằng cảm giác cũng đúng.

Rất nhiều bạn học xếp top 30 khối, chỉ nhìn đường phụ này cũng biết về sau phải làm thế nào.

Nhưng mà Cảnh Thanh vẫn không nhúc nhích.

“Rốt cuộc là cậu ta biết hay không biết vậy…”

Lâm Tử với tay, đang định lấy chai nước đặt ở bên tay phải Viên Thiển, bị Viên Thiển đè xuống.

“Đây là của tôi”. Viên Thiển lạnh lùng nói.

Ở đây, tất cả đồ ăn vặt, đồ dùng hàng ngày đều phải dùng điểm thi tháng để đổi.

Điểm số của Dạ Hàn cao, đổi một chai nước với hắn mà nói chẳng nhằm nhò gì, nhưng mà đối với học sinh khác, ai đủ khả năng uống là uống chứ! Thành tích không tốt, ngay cả quần áo cũng chẳng có mà mặc.

“Anh uống đi, uống đi!” Lâm Tử thở dài.

“Tôi giữ lại cho Cảnh Thanh”

Viên Thiển nói thế, Lâm Tử hết cách.

Cảnh Thanh bỗng chuyển động, cực kỳ lưu loát kéo ra đường phụ không gian, giống Lương Ngạo Thiên.

Nhưng mà quá trình cậu tính toán còn nhanh hơn Lương Ngạo Thiên, dù sao đêm qua mới làm đề ba lần, Cảnh Thanh tính toán như bay, vậy mà vào đề cuối cùng lúc với Lương Ngạo Thiên.

Bầu không khí căng thẳng trong phòng học cũng đạt tới đỉnh điểm.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tỏa sáng, giống như một đợt thay đổi sắp đến.

Biết đâu, biết đâu thật sự có người có thể phá vỡ cục diện Lương Ngạo Thiên độc quyền thi tháng!

Nếu như có thể cụ thể hóa suy nghĩ trong đầu, thì sẽ trông thấy vô số biểu ngữ kéo dài ——Cảnh Thanh đè chết con chim công Lương Ngạo Thiên kia đi!

Lương Ngạo Thiên nghe được thông báo của hệ thống thì khiếp sợ.

Cảnh Thanh cũng vào đề cuối rồi?

Sao có thể có chuyện đó được?

Lương Ngạo Thiên bắt đầu nghi ngờ có phải Cảnh Thanh dùng điểm của người chơi để đổi đáp án không.

Để bảo vệ địa vị bất bại của mình, Lương Ngạo Thiên quyết định dùng điểm của người chơi đổi đáp án!

Lương Ngạo Thiên: Hệ thống, đổi đáp án đề cuối!

Hệ thống: 200 điểm đổi đáp án đề cuối, có đổi không?

Lương Ngạo Thiên nhìn điểm của mình, chỉ còn lại 200 điểm. Lần trước thi tháng có đề bài khó quá, hắn sợ vị trí hạng nhất khối khó giữ được, đổi bốn đề, tiêu hết 800 điểm.

Rốt cuộc đổi hay không đổi đây?

Vừa định chọn đổi, Cảnh Thanh ở trường thi bên cạnh đã trực tiếp viết đáp án!


Toàn trường đều kinh hãi.

Cảnh Thanh hoàn thành battle sớm hơn Lương Ngạo Thiên, thuận lợi được cộng thêm 10 điểm thi tháng!

Sau hai ba giây yên tĩnh, toàn bộ phòng học vang lên một tràng tiếng hoan hô!

“Cảnh Thanh lợi hại quá! Đúng là lợi hại quá!

“Cậu ấy vậy mà thắng Lương Ngạo Thiên! Cậu ấy là Cảnh Nghịch Thiên của chúng ta!”

“Không uổng cuối tuần luyện đề! Chờ đã, Cảnh Thanh luyện hình học không gian một tuần đã thắng Lương Ngạo Thiên, mấy người tụi mình chắc chắn cũng có thể!”

Dạ Hàn lạnh nhạt nhìn một màn này, thấp giọng cười nói: “Nó có thể, mấy người thì chưa chắc”.

Lúc này Trần Trấn bỗng dùng sức đập mặt bàn một cái: “Chúng mày gào thét cái gì? Cảnh Thanh đến cùng dùng cách gì để thắng, bọn mày còn không biết ư? Ngạo Thiên khinh dùng mà thôi!”

Trần Trấn ám chỉ Cảnh Thanh dùng điểm người chơi đổi đáp án.

Trong phòng bỗng nhiên im lặng trở lại.

Thật ra Viên Thiển cũng không chắc, trong trận battle này, Cảnh Thanh đến cùng đổi đáp án mấy lần.

Cái thằng nhóc ngốc này, battle kiểu này thua thì thua, anh sẵn lòng tiếp tục luyện toán lý hóa lần lượt cùng Cảnh Thanh.

Điểm tích lũy của người chơi, tất nhiên là phải giữ lại đến thi tháng dùng chứ!

“Ê này, Trần Trấn… Mày tưởng Cảnh Thanh giàu nứt đố đổ vách thật đấy à. Thi tháng mất 10 điểm rồi, không thua nổi 10 điểm này nữa, Lương Ngạo Thiên cũng có thể đổi mà! Có phải trước kia đổi nhiều quá, giờ không đủ xài rồi không?” Lâm Tử đứng lên, hất cằm về phía Trần Trấn.

“Mày…” Trần Trấn bị đốp lại nói không nên lời, “Mày chờ đấy!”

“Rồi, tao chờ!” Lâm Tử ha ha hai tiếng, “Không phải mày muốn tìm người đánh tao đấy chứ? Mọi người nghe cho kỹ đây——không ai trong chúng ta biết bao giờ Viên Thiển bất chợt luyện đề công khai. Nếu ai theo đám bọn nó ỷ mạnh hiếp yếu, thì đừng nghĩ chia sẻ với Viên Thiển nữa”.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Viên Thiển.

Mặc kệ Viên Thiển có bản lĩnh lớn ra sao, lúc anh giảng hình học không gian, đúng là dễ hiểu hơn hệ thống.

Mấu chốt không phải trình độ anh giỏi bao nhiêu, mà là anh bằng lòng giảng.

Loại chuyện giảm tỉ lệ sống của mình xuống, người ta căn bản không coi là gì đã làm.

“Cao thủ chân chính, thì không sợ dạy cho người khác thứ mình biết. Bởi vì họ có tự tin——dù mở đầu mình ra cho người khác nghiên cứu kỹ lưỡng, những kẻ đó vẫn không đấu lại mình”. Lâm Tử liếc mắt nhìn Trần Trấn.

Trần Trấn tức giận muốn nhào lên đánh tên mập này một trận.

Ai ngờ Lâm Tử lại mở miệng trước: “Riêng tao thì hưởng thụ bộ dạng bây giờ của mày lắm——muốn cắn tao, lại nhào không tới”.

Sau một trận im lặng, toàn bộ phòng học bỗng bật cười.

Giây phút này, quy tắc dùng thành tích thi tháng quyết định sống chết, dường như bởi vì sự tồn tại của Viên Thiển mà lỏng ra một chút.

Lúc này, Lương Ngạo Thiên cũng hoàn thành đề cuối, thuận lợi ra khỏi trường thi.

Cảnh Thanh nhảy cẫng lên như con thỏ, vui vẻ chạy tới.

“Anh ơi——Anh ơi——”

Giọng cậu vang vọng từ xa trên hành lang.

Viên Thiển có một dự cảm mình lại bị ngọt đến đau răng.

Cảnh Thanh chạy ào vào trong phòng học, nhào vào lòng Viên Thiển. Viên Thiển phát hiện tên nhóc này một khi phấn khởi lên, có thể siết chết một con trâu.

Hoàn toàn không ăn nhập gì với ngoại hình yếu đuối của cậu ta.

“Ặc… Mau buông tay… Mau buông tay…”

“Anh! Anh lợi hại quá! Toàn là đề anh dạy em! Anh lợi hại quá đi!”

Viên Thiển nghiêng mặt đi, không muốn nhìn dáng vẻ tươi cười của Cảnh Thanh.

Thi đại học quá khổ, Cảnh Thanh quá ngọt.

Anh đưa tay sờ đầu Cảnh Thanh, nói: “Ừ, làm tốt lắm”.

“Ý? Anh, lòng bàn tay anh có mồ hôi này, có phải anh vẫn luôn rất hồi hộp không!”

Bỗng nhiên bị vạch trần Viên Thiển cảm thấy thật mất mặt, nhưng lại không có cách nào phản bác, chỉ có thể giữ im lặng.

Lúc này, Lương Ngạo Thiên trở về.

Vẻ mặt hắn rất lạnh, toàn bộ phòng học bỗng rơi vào áp suất thấp.

Tất cả bạn học vô thức tránh ra, Lương Ngạo Thiên cứ thế đi tới trước mặt Cảnh Thanh.

“Mày cũng được lắm, đề cuối mấy giây đã ra được đáp án rồi”

Lương Ngạo Thiên suýt nữa bùng nổ trong trường thi.

Hắn tức á!

“Đề kia tôi từng làm rồi… Tuy số liệu hơi thay đổi, nhưng trước đấy tôi đã luyện tập trình tự giải đề đó, có thể ra ngay kết quả”

Cảnh Thanh xoay người lại, rõ ràng còn thấp hơn Viên Thiển gần nửa cái đầu, lại che chở anh sau lưng mình.

“Vậy giờ mày làm đi”. Lương Ngạo Thiên duỗi tay tới túm cổ áo Cảnh Thanh.

“Làm thì làm. Nếu như tôi làm được, về sau cậu đừng tới làm phiền tôi và bạn bè tôi nữa”

“Được”. Lương Ngạo Thiên không tin cậu biết làm.

Cho dù đập đầu cũng không tin!

Viên Thiển giữ cổ tay Lương Ngạo Thiên: “Làm đề thì làm đề, bây giờ vẫn chưa đến tình trạng cày mạng đâu”

Lương Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn Viên Thiển: “Mày giỏi lắm”.


Hắn buông tay, Cảnh Thanh lùi về sau một bước, bẻ cổ áo của mình xuống.

Cậu ngồi trước màn hình 3D, rất bình tĩnh lại thành thạo bắt đầu giải đề.

“Tôi biết cậu đang nghi ngờ tôi dùng cách khác để thắng cậu. Đề này, tôi liệt ra ba cách giải cho cậu xem. Con đường nào cũng dẫn tới thành Rome!”

Tất cả mọi người kinh ngạc, thảo luận với nhau.

“Nếu có thể dùng được ba cách, vậy chắc cú đề này Cảnh Thanh đã làm nát rồi”

“Tui nhớ rồi, nhớ rồi, lúc Viên Thiển luyện đề với cậu ta, Cảnh Thanh cứ kêu không hiểu suốt, Viên Thiển liền đổi ba loại đường phụ để dạy!”

“Thế là hiểu hay là không hiểu?”

Sắc mặt Lương Ngạo Thiên càng lúc càng khó coi, cứ thế trơ mắt nhìn Cảnh Thanh thật sự dùng ba phương pháp đường phụ làm xong đề cuối.

“Trăm sông đổ về một biển. Đề này tôi vốn đã biết rồi”

Cảnh Thanh xoay người lại, nhìn về phía Lương Ngạo Thiên.

Khoảnh khắc này, Viên Thiển chợt nhận ra Cảnh Thanh giống như trưởng thành trong một đêm.

Cậu không còn cúi đầu né tránh, không còn run rẩy, không còn dè dặt.

Cậu trở nên tự tin, thậm chí mạnh mẽ.

Không không không, đó là bởi nội tâm Cảnh Thanh vốn mạnh mẽ rồi.

Lương Ngạo Thiên hung hãn “Hừ” một tiếng, sau đó hắn nhìn về phía Viên Thiển, dùng sức chọc ngực anh một cái: “Học sinh lưu ban, tao trái lại muốn nhìn xem, mày có thể mang theo cái của nợ này đến bước nào?”

Trần Trấn lập tức đuổi theo Lương Ngạo Thiên.

“Nhìn cái gì? Lũ chúng mày thật sự tưởng thắng được một trận battle toán, thì Cảnh Thanh là hạng nhất hả?” Trần Trấn cao giọng nói.

Mọi người cúi đầu, không nói lời nào.

Chờ đến khi Lương Ngạo Thiên và Trần Trấn rời đi, Viên Thiển nhịn không được hỏi Dạ Hàn: “Cậu không đi với họ à?”

“Hửm? Tại sao? Bọn tôi đâu có ngủ cùng nhau”. Dạ Hàn trả lời đương nhiên.

Viên Thiển nghĩ thầm, này xem như là mượn gió bẻ măng, hay là mặt dày vô sỉ?

Chờ đám Lương Ngạo Thiên đi rồi, cả phòng lại trở nên sôi nổi.

“Cảnh Thanh, cậu lợi hại thật đấy!”

“Lúc nào Viên Thiển lại mở chia sẻ luyện đề thế?”

“Còn kêu Viên Thiển nữa? Người ta lớn hơn tụi mình một tuổi đó! Không nghe Cảnh Thanh gọi là ‘Anh’ sao?”

Viên Thiển từ chối trong lòng.

Mấy người đừng kêu tôi “Anh”, tôi tình nguyện vĩnh viễn làm một thằng không hiểu chuyện.

“Cầm đi, thưởng cho cậu đồ uống”. Viên Thiển lấy chai nước chạm nhẹ vào thái dương Cảnh Thanh.

“Ối? Anh, anh dùng điểm đổi à?”

“Không phải, Dạ Hàn cho. Tôi không uống, để lại cho cậu”. Viên Thiển nói.

Cảnh Thanh lập tức nghiêng mặt đi, nhìn về phía Dạ Hàn.

Dạ Hàn xòe tay, ra hiệu mình không có ác ý.

“Anh, lần này thi tháng em được cộng thêm 10 điểm đó! Em mời anh ăn gì nha! Bọn mình tới căn tin đi, anh muốn ăn gì?”

Tại tương lai khan hiếm tài nguyên này, có thể gọi món trong căn tin, đã là chuyện xa xỉ.

“Cậu không cần mời tôi ăn gì cả. 10 điểm không dễ có, giữ lại cẩn thận”

Viên Thiển sờ đầu Cảnh Thanh.

Nhưng mà tối đó trong nhà ăn, Cảnh Thanh dùng 0.5 điểm đổi một miếng steak, rưới sốt tiêu đen đậm đặc, cho Viên Thiển.

“Anh ơi, cho anh”

“Tôi không cần, cơm ở căn tin rất cân đối dinh dưỡng, cậu ăn đi”

“Anh không ăn, em cũng không ăn”

Cảnh Thanh ngồi đối diện Viên Thiển, mắt nhìn miếng thịt steak kia, như con cún con.

Điểm đổi không trả lại được.

Nhưng mà dáng vẻ Cảnh Thanh thèm ăn nuốt nước miếng, thật quá là đáng yêu.

Viên Thiển chia thịt làm hai, gắp một nửa cho Cảnh Thanh.

“Vậy chúng ta mỗi người một nửa”

Lâm Tử ở bên cạnh thèm thuồng quá đỗi, liếm môi một cái: “Anh ơi, nếu không anh cũng chia cho em chút đi?”

“Cậu nhìn cậu xem, sắp bị gan nhiễm mỡ rồi kia kìa. Cậu cẩn thận Thiên Khuyết phát hiện cơ thể cậu không đủ khỏe mạnh, đào thải thẳng cậu đấy”

“Nếu nói không khỏe mạnh thì cũng là Cảnh Thanh chứ! Anh nhìn cái tay cái chân mảnh khảnh của cậu ta xem… Sắp mười tám rồi còn chưa nẩy nở, giọng cũng chẳng thay đổi, này gọi là gì nhỉ? Chậm gì gì đó ấy?”

“Tớ sẽ lớn!” Cảnh Thanh dữ tợn trừng Lâm Tử.

Lúc này Viên Thiển mới ý thức rằng, Cảnh Thanh đúng là chậm lớn so với bạn đồng lứa.


Phần lớn bạn học đều đã vỡ giọng, chỉ có Cảnh Thanh vẫn là giọng thiếu niên.

“Mau mau ăn cơm đi. Ăn hết steak đi”. Viên Thiển suy nghĩ, anh có nên đổi ít sản phẩm protein cho Cảnh Thanh không?

Ví dụ như trứng gà sữa bò này nọ?

Viên Thiển rất sảng khoái, hai ba miếng đã ăn hết steak, trái lại Cảnh Thanh, ăn từng miếng nhỏ.

“A Thanh, cậu làm tôi nhớ tới thằng cháu ngoại của mình”

Viên Thiển ngả lưng vào thành ghế, cười nói.

Một tiếng “A Thanh” kia, khiến Cảnh Thanh ngẩn người.

“Cháu ngoại tôi ấy mà, lúc ăn bánh bao thịt thích nhất là ăn hết vỏ bánh trước, cuối cùng mới thưởng thức nhân thịt. Nhưng mà tay nó nhỏ, chẳng bao giờ cầm nổi, chưa ăn được nhân thịt thì đã rớt mất rồi”

“Anh…anh đang cười em đấy à?” Cảnh Thanh hỏi.

Viên Thiển không nhịn được, vuốt một cái trên chóp mũi cậu.

“Ý của tôi là, sau này mà có đồ ngon, cậu nên ăn thứ ngon nhất trước. Như vậy mỗi miếng cậu ăn sau đó, đều là ngon nhất của phần còn lại”

“Ừm”. Cảnh Thanh cúi đầu, miệng lớn cắn steak.

Bạn mập ở một bên vẫn nuốt nước miếng suốt.

“Hai người không phải người! Không phải người mà!”

Viên Thiển vỗ vai bạn mập hỏi: “Ngoài thi tháng ra, còn cách gì có thể cho chúng ta thêm điểm không?”

“Anh có thể thi đấu. Thi toán, lý, hóa này… Tối nào cũng có. Nếu anh đạt được hạng nhất thì sẽ được thưởng 10 điểm. Hạng hai là 9 điểm, cứ thế mà suy ra, hạng 10 thì được 1 điểm. Nhưng mà điểm này khó được lắm! Anh suy nghĩ cho kỹ, trừ Thiên Khuyết III chúng ta, còn có rất nhiều học sinh cũng sẽ tham gia. Đừng nói đạt top 10, ngay cả top 100 cũng chẳng dễ dàng gì!”

Này chẳng phải tương đương với cuộc thi toán Olympic sao?

Chỉ có điều trong thế giới 3D, kiểu thi này là mỗi năm một lần.

Mà trong trò chơi này, ngày nào cũng có.

Nhưng cày thi đấu chắc chắn không ít, màn này bằng ba màn thường, qua màn closed beta còn có chi phiếu kếch xù.

“Ồ, tôi hiểu rồi. Điểm cộng cho cuộc thi này, là hệ thống Thiên Khuyết cho. Nếu như battle với những bạn học khác, thì chính là giành được từ người ta”

Giống như trận đối chiến giữa Lương Ngạo Thiên và Cảnh Thanh, Lương Ngạo Thiên thua, tổng điểm thi tháng của hắn sẽ mất đi 10 điểm, mà Cảnh Thanh thắng thì tăng thêm 10 điểm.

“Có thể hiểu như vậy”

Cảnh Thanh ở đối diện vẫn luôn lắng nghe, sau đó hỏi: “Anh… Có phải anh muốn tham gia cuộc thi kia không?”

“Ừ”

Viên Thiển nghĩ một mặt có thể luyện đề, mặt khác nếu như có thể kiếm thêm điểm, thì lấy đi đổi một ít sản phẩm dinh dưỡng.

Cảnh Thanh rõ ràng mười tám, lại như chíp bông mười bốn tuổi.

Nói không chừng dẫn cậu đi khám bác sĩ, xem có phải bị thiếu hormone sinh trưởng nào không, có khi cũng phải dùng điểm để đổi.

“Vậy em cũng đi”. Cảnh Thanh nói rất chân thành.

Viên Thiển mỉm cười, sờ đầu cậu nói: “Cậu vẫn nên học cho vững kiến thức căn bản trước đã, rồi mới đi thi”.

“Anh không ở bên cạnh em, em không hiểu cũng chẳng có ai dạy”

Cảnh Thanh cúi đầu xuống, dáng vẻ kia giống như cún con bị vứt bỏ.

Lúc này, Dạ Hàn bưng khay đồ ăn, ngồi xuống cạnh Cảnh Thanh.

“Cậu không hiểu cái gì sao? Tôi có thể dạy cậu”

Lâm Tử khụ một tiếng, tí nữa phun thức ăn ra ngoài.

Nó cần ông dạy cái khỉ á!

Viên Thiển buồn cười nói: “Đáng ra cậu phải ở chung với Trần Trấn và Lương Ngạo Thiên chứ?”

“Hình như…vì tôi và các cậu ngủ chung, bị hai người đó xa lánh rồi”. Dạ Hàn phiền muộn thở một hơi.

Mặc dù Viên Thiển không hề nhìn ra hắn phiền muộn.

Anh quay sang phía Lương Ngạo Thiên và Trần Trấn, phát hiện bọn họ đúng là thu nạp hai tay sai mới.

“Đó là hạng bốn và năm khối”. Dạ Hàn xòe tay ra, như thể muốn nói “Xem đi xem đi, tôi bị xa lánh đó”.

Đúng là phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây mà.

Ai có thể tốt đến cuối, chỉ có ông trời mới biết.

“Haizz, người anh em à, anh có biết vì sao tôi chưa bao giờ đi trung tâm thi đấu không?” Lâm Tử rất chân thành nói với Viên Thiển.

“Bởi vì đất dưới chân vững chắc hơn, cậu vẫn nên củng cố tốt căn bản trước rồi nói sau”

“Không không không, anh biết từ gì lớn hơn ‘vũ trụ’ không?”

“Hả?” Viên Thiển không kịp phản ứng.

Lâm Tử vỗ vai Viên Thiển nói: “Phạm vi thi đấu á”.

Chờ đến tối Viên Thiển tới trung tâm thi đấu, Cảnh Thanh thật sự không nỡ túm lấy tay áo đồng phục của Viên Thiển.

Lâm Tử nhìn cảnh này mà mắc ói ——có giỏi thì ở thế giới 3D mày cũng túm lấy Viên Thiển như thế đi!

Dạ Hàn khoác cánh tay lên vai Cảnh Thanh, cười rằng: “Đừng bịn rịn không thôi nữa! Anh cậu còn không phải vì cậu mới muốn tới trung tâm thi đấu sao?”

Viên Thiển kéo tay Cảnh Thanh ra, nói với cậu, “Tối phải tự học cho tốt. Về tôi kiểm tra bài tập của cậu”.

Cảnh Thanh đứng ở trước cửa sổ phòng học, nhìn Viên Thiển tới trung tâm thi đấu đối diện.

Ánh mắt cậu lạnh xuống.

Dạ Hàn vừa định mở miệng, Cảnh Thanh lạnh nhạt nói: “Mày mà còn nói nhảm nữa, tao vặn đầu mày xuống đấy”.

“Rồi rồi. Hiếm khi thấy mày đáng yêu ngoan ngoãn như này, tao cũng phải chăm sóc mày cho tốt chứ”. Dạ Hàn cười nói.

“Cút”

Cảnh Thanh đút tay vào túi, cũng rời khỏi phòng học.

Lâm Tử gãi đầu một cái: “Nó muốn đi đâu vậy?”

“Còn đi đâu được nữa, tất nhiên là trung tâm thi đấu rồi”. Dạ Hàn sờ cằm, “Không thì chúng ta cược đi, Cảnh Thanh và Viên Thiển, đêm nay ai có thể đạt được hạng nhất của hệ thống thi đấu Thiên Khuyết?”

“Ha ha, ông muốn hỏi tôi ai biến thái hơn, tôi có thể trả lời là ông”

Đây là lần đầu tiên Viên Thiển tới trung tâm thi đấu, nơi này có mấy trăm phòng thi, mỗi phòng có gần một trăm chỗ.


Viên Thiển tìm bừa một chỗ trong đó, trước hết đăng nhập bằng mã học sinh của mình, sau đó phát hiện tham gia thi đấu có thể lấy một cái tên khác.

Viên Thiển chếch gò má, phát hiện ở phía trước ba hàng hình như là Lương Ngạo Thiên và Trần Trấn.

Cũng phải, hai kẻ này là hạng một và hạng hai khối, tất nhiên muốn tham gia thi vớt thêm điểm.

Chỉ là hạng một, hai khối của Thiên Khuyết III, không biết có thể xếp hạng top trong toàn bộ hệ thống Thiên Khuyết không.

Ngõ hẹp gặp nhau, nhỡ bị Lương Ngạo Thiên và Trần Trấn phát hiện anh ở đây, chạy tới gây chuyện thì khó chịu lắm.

Viên Thiển biết điều đăng xuất khỏi hệ thống, sau đó hạ thấp người xuống, đi ra khỏi phòng thi này, đổi một phòng khác.

Sau khi đăng nhập vào hệ thống lần nữa, anh nghĩ mình nên lấy tên thi đấu là gì đây?

Không hiểu sao, tên Cảnh Thanh nhảy vào trong đầu anh.

Cái người chơi Cảnh Thanh kia hẳn là rất thích «Cảnh hạ» của Chu Chiêm Cơ (1).

Cảnh vũ sơ quá sảng khí thanh, ngọc ba đãng dạng họa kiều bình.

Viên Thiển điền “Ngọc Bình” vào phần tên thi đấu.

Mặc dù không tao nhã như Cảnh Thanh, nhưng ít ra dễ nhớ.

Viên Thiển quyết định thử thi đấu môn toán mình giỏi trước.

Lâu quá rồi không làm, những đề này nhìn thì quen nhưng một khi bắt đầu làm mức độ vẫn khá khó nhằn.

Mỗi lần thi đấu là một tiếng, dựa vào số lượng bài làm đúng trong vòng một tiếng để xếp hạng.

Không cho phép bỏ đề, bỏ đề coi như bài thi sai, một đề sai trừ một điểm.

Khi một tiếng trôi qua, Viên Thiển cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

Anh vào bảng xếp hạng nhìn, ố ồ… Xem ra những người chơi này đều chẳng ra sao cả, thậm chí anh còn xếp hạng hơn ba mươi.

Tương lai có hy vọng rồi!

Xếp hạng thứ ba mươi bảy chính là “Ngạo Thiên”, Viên Thiển không khỏi bật cười, xem ra hạng nhất khối cũng kẻ tám lạng người nửa cân với anh thôi.

Viên Thiển tiếp tục nhìn lên, xếp hạng nhất là ID Lam Mộng, thứ hai chính là Tố Quang, ID thứ ba là Thâm Nhập Thiển Xuất.

“Ấy, cái tên này hay ghê, sao mình lại không nghĩ tới nhỉ?”

Đêm nay chỉ là thử nghiệm thôi, Viên Thiển cũng không nghĩ một ngày đã vọt tới top mười.

Anh rời khỏi trung tâm thi đấu, nhớ tới đi xem thử Cảnh Thanh làm đề thế nào.

Nhưng mà Cảnh Thanh lại không có trong phòng học, Viên Thiển nhíu mày, đạp Lâm Tử một cái: “Cảnh Thanh đâu?”

“Hả? Cậu ta đi toilet rồi, về nhanh thôi”

“Ừ”

Viên Thiển kiểm tra đề cậu tự học luyện tập buổi tối, cũng không tệ lắm, về cơ bản đều đúng.

“Anh ơi, em cố gắng như vậy, có được thưởng không?” Cảnh Thanh tiến tới trước mặt Viên Thiển, nhỏ giọng nói.

“Thưởng? Cậu muốn thưởng gì?” Viên Thiển buồn cười hỏi.

Chỉ có con nít làm xong việc mới đòi người lớn thưởng.

“Em muốn tắm. Mình tắm chung nha”

Cảnh Thanh nhìn Viên Thiển bằng ánh mắt chờ mong.

Lâm Tử ở bên cạnh bất thình lình ho muốn lòi cả phổi.

“Tắm?”

Bấy giờ Viên Thiển mới ý thức, từ sau khi anh vào màn này, đã rất nhiều ngày chưa tắm, nhiều lắm cũng chỉ dùng khăn mặt thấm nước lau người.

Viên Thiển trong một đám đàn ông cẩu thả xem như tương đối chú trọng vệ sinh.

Nhưng mà sau khi tới đây, nghe bảo nước là tài nguyên cực kỳ quý giá ở trạm không gian. Sau khi lấy từ Trái Đất, trải qua tầng tầng lớp lớp tinh lọc của hệ thống Thiên Khuyết, chia làm nước dùng cho sinh hoạt và nước uống.

Tuy nước dùng cho sinh hoạt không có tiêu chuẩn cao như nước uống, nhưng mà tắm rửa đối với họ mà nói là xa xỉ.

“Tắm phải dùng 0.5 điểm để đổi, với lại không thể vượt quá ba phút”. Lâm Tử tốt bụng nhắc nhở.

Mà Dạ Hàn cách đó không xa, cũng nhìn bọn họ bằng ánh mắt hứng thú.

Điểm thi tháng của Dạ Hàn rất cao, đừng nói tắm ba phút, ba mươi phút chắc cũng chẳng có vấn đề gì.

Cảnh Thanh lại kéo Viên Thiển, nhỏ giọng nói: “Anh…không cần Dạ Hàn, em mời anh tắm”.

Viên Thiển không nhịn được, cười ra tiếng.

Thời đại tiến bộ, giờ giữa anh em với nhau đã không còn lưu hành mời ăn cơm uống rượu nữa, mà đổi thành mời tắm rửa.

“Nếu cậu thật sự muốn tắm vậy thì chúng ta đi”

Viên Thiển nghĩ thầm hôm nay mới thử nghiệm, luyện tập thêm mấy lần, hẳn có thể lấy được điểm từ thi đấu.

Tắm rửa ấy mà, không tính là tiêu xài xa xỉ.

“A Thanh, không có việc gì thì lấy điểm của mình đổi đồ ăn ấy, bằng không mời tôi đi tắm, rất nhanh 10 điểm cậu nhọc nhằn khổ sở làm một trăm đề hình học không gian để đổi lấy sẽ dùng hết mất”

Viên Thiển khoác vai Cảnh Thanh nói.

“Xài cho anh, em vui lòng”

“Thằng nhóc này, có lương tâm”

Viên Thiển lại xoa đầu Cảnh Thanh một cái.

Ai biết Lâm Tử theo sau nhỏ giọng nói: “Nó có lương tâm? Lương tâm của nó đã sớm bị chó ăn rồi”.

Buổi tối, Dạ Hàn và Lâm Tử mặt đối mặt chơi cờ vua.

“Nè Mập, cậu nói xem Viên Thiển và Cảnh Thanh tắm chung, Viên Thiển còn có thể sống sót trở về không?”

Lâm Tử méo miệng, “Có thể chứ. Người chơi có hành vi bất chính vượt quá từ cổ trở xuống trong game, đều sẽ bị cưỡng chế logout”

“Ồ, tiếc quá nhỉ”

Lâm Tử giương mắt lên, cười xấu xa bảo: “Rõ ràng là ‘Vui quá nhỉ’ chứ”.

Chú thích:

(1) Chu Chiêm Cơ: Tên thật của Tuyên Đức Hoàng đế, là vị Hoàng đế thứ năm của triều đại nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.