Thần Yêu Lục

Chương 21: Vãng Sinh thiên – Học nghệ


Đọc truyện Thần Yêu Lục – Chương 21: Vãng Sinh thiên – Học nghệ

Chuyện bái sư cứ thế qua đi.

Không hành lễ bái sư, cũng không quy y, Chung Dục không gọi y là sư phụ. Nhưng Vãng Sinh cũng không để ý. Ma căn trên người Chung Dục vẫn còn, độ hắn nhập Phật không phải là chuyện một sớm một chiều.

Ngẩng đầu nhìn Chung Dục đang ngồi tựa vào gốc cây nhìn bốn phía, Vãng Sinh nghĩ: Chỉ cần hắn chịu nghe lời mình, thì mọi chuyện đều dễ nói.

“Không phải đã nói với ngươi, lúc đọc kinh thư phải nghiêm túc, không được phân tâm sao?”

“Vâng.” Giơ kinh thư cầm trong tay lên, Chung Dục đọc: “Đất Phật mọc cây ngũ sắc, một bông hoa một thế giới, một cái cây một kiếp phù du, một ngọn cỏ một thiên đường, một chiếc lá một Như Lai, một hạt cát một cực lạc, một phương một niết bàn, một nụ cười một trần duyên, một suy nghĩ một thanh tịnh.” Hắn cố tình đọc to tiếng, không muốn cho Vãng Sinh tĩnh tâm ngồi thiền.

Vãng Sinh biết thừa, liền lắc đầu.

Thôi bỏ đi, cứ để từ từ.

Bỗng nhiên sắc trời trở tối, Chung Dục giật mình. Cảm giác này, không phải chính là súc sinh mấy hôm trước kia sao? Quả nhiên khi hắn quay đầu lại, đã nhìn thấy Chư Kiền tới, chỉ là lần này đi cùng nó còn có một vị nam tử. Gương mặt nam tử kia như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, có góc có cạnh, bên dưới mày kiếm dày rậm là một đôi mắt phượng, mái tóc dày đen nhánh được kim quan buộc lên thật cao. Y phục hắn mặc được làm bằng tơ lụa hảo hạng màu băng lam, đường viền trắng như tuyết thêu hoa văn lá trúc thanh tao, khiến cho hắn vô cùng ưu nhã.

Nam tử nhìn thấy Vãng Sinh, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Tôn Giả Vãng Sinh, lâu rồi không gặp.”

Vãng Sinh khẽ gật đầu: “Đã lâu không gặp.”

“Ta đang bảo ai lại đi nuôi con súc sinh này chứ, thì ra là Thiên Xu Tinh Quân.” Chung Dục nhìn người của thiên giới không vừa mắt, giọng điệu rất không thân thiện: “Bắc Đẩu Thất Tinh Quân ngài không ở yên trên giời, tới đây làm gì?”

Thấy Chung Dục ở chỗ này, Thiên Xu rất ngạc nhiên. Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm Chung Dục, giọng nói mang theo hàn ý: “Sao ngươi lại ở đây?”

Nguyên thần của ngươi không phải đã bị Phạm Niệm phong ấn rồi sao?

Chung Dục hừ khẽ một tiếng, nói: “Vậy thì ngại quá, bản tọa bây giờ không những đã giải phong ấn, còn trọng sinh thể xác. Khiến đám thần tiên chó má thiên giới các ngươi phải thất vọng rồi.”

“Câm miệng.” Thấp giọng quát Chung Dục, Vãng Sinh nói với Thiên Xu: “Ngươi cứ yên tâm, hiện giờ Chung Dục chỉ là một phàm nhân.”

Hơn nữa hắn là đồ đệ của ta, sẽ không làm điều ác.

Thiên Xu mang vẻ mặt không thể tin nổi – hắn là đồ đệ của ngươi?

Đến khi Vãng Sinh nói rõ ngọn ngành, Thiên Xu mới sáng tỏ. Trong lòng hắn không thoải mái lắm, mở miệng hỏi: “Ngươi chính là kẻ thù của Ma Đế ở kiếp trước, hôm nay muốn độ hắn nhập Phật, hắn sẽ không hại ngươi chứ?”

Vãng Sinh lắc đầu: “Vào cửa Phật rồi, ân oán tình thù đều như mây khói thoảng qua. Huống hồ hiện tại hắn không hề có pháp lực, chẳng thể làm gì được ta.”

“Mọi việc cẩn thận vẫn hơn.” Thiên Xu vẫn không yên lòng, dặn dò: “Tuy hắn đã là phàm nhân, nhưng ma căn vẫn còn, Vạn nhất hắn tu lại ma đạo, chỉ sợ hậu quả khôn lường.”


Vãng Sinh lại nói: “Hắn đã bái ta làm sư phụ, đương nhiên là phải tu Phật pháp.”

Nhìn về phía Chung Dục đang mắt to trừng mắt nhỏ với Chư Kiền cách đó không xa, Vãng Sinh nói: “Chung Dục, ngươi đến rừng nhãn nhặt ít cành nhãn về căn nhà trong rừng trúc đi.”

“Ừ.” Đáp lại một tiếng cực kỳ không tình nguyện, Chung Dục đi về phía rừng nhãn.

“Hiếm khi Ma Đế nghe lời ngươi như thế.”

“Hắn có rất nhiều tâm tư, biết hiện giờ chỉ ở bên cạnh ta mới là an toàn nhất.” Vãng Sinh xoay người, nhìn Thiên Xu nói: “Đi về trước đi.”

“Ừm.”

Quay lại căn nhà nhỏ trong rừng trúc, Thiên Xu và Vãng Sinh cùng nhau ngồi trước bàn đá. Hắn nhìn Vãng Sinh dùng thìa làm từ gỗ lim múc lá trà bỏ vào tách, lại lấy nước sôi rót vào, hơi nước lượn lờ.

Có lẽ ảnh hưởng từ tính tình, dáng vẻ lúc Vãng Sinh pha trà khiến Thiên Xu cảm thấy yên ả, đẹp đẽ. Hắn không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp y. Khi đó Thiên Xu vừa thành tiên, phụng mệnh Thiên Đế đến Tây Thiên đưa thiệp mời tiệc bàn đào cho Chiến Phật Phạm Niệm. Hắn nghĩ thầm, Chiến Phật lấy chiến làm danh, nhất định là một ông già thô kệch.

Nhưng hắn đã lầm.

Ngày ấy cũng là một hôm đẹp trời như thế này, rừng trúc xanh rì, ánh mặt trời xuyên qua tán lá, rải rác chiếu xuống. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, cành lá vươn dài mảnh mai theo đó khẽ nhảy múa. Khóe mắt người nọ mang theo vẻ dịu dàng sạch sẽ, tự mình rót cho Thiên Xu một chén trà. Không nhiễm thế tục, bạch y bị gió nâng lên hạ xuống, mang theo hương trà tràn ngập trong không khí.

Chỉ một cái liếc mắt, liền không quên được nữa.

Lúc này dung nhan người trước mắt chưa thay đổi, hắn không khỏi thốt lên: “Ngươi vẫn giống như trước đây.”

“Hửm?”

“… Không có gì.” Nâng tách trà lên, Thiên Xu khẽ nhấp một ngụm, khen: “Quả nhiên là trà ngon.”

“Đúng rồi, lần này ta tới là có thứ muốn đưa cho ngươi.” Hắn lấy ra một hộp gỗ đàn hương nhỏ, đặt lên trước mặt Vãng Sinh: “Đây là đan dược Thái Thượng Lão Quân mới luyện, có thể tăng tu vi. Ngươi tu Phật không dễ, ăn cái này ít nhiều có thể trợ giúp.”

Vãng Sinh nhìn về phía cái hộp kia: “Đan dược này có tác dụng quá nhỏ với ta, hay là ngươi giữ đi.”

“Đan dược này là ta tặng ngươi, có lý nào ta lại giữ lại.” Hắn vô cùng kiên định, nói: “Chúng ta là hảo hữu nhiều năm, ngay cả lòng tốt của ta mà ngươi cũng từ chối sao?”

“Việc này…” Vãng Sinh chần chờ một chút: “Vậy được, ta nhận, đa tạ.”

Trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười, Thiên Xu nhẹ giọng nói: “Giữa ta và ngươi, không cần phải nói lời cảm ơn.”

Bởi vì còn có công vụ trong người, Thiên Xu hàn huyên với Vãng Sinh một hồi liền mang theo Chư Kiền rời đi.


Khi chỉ còn một mình Vãng Sinh, y nhắm mắt lại, nghe tiếng gió xào xạc của rừng trúc. Sau khi tới Thanh Nguyên Sơn, cũng chỉ có Thiên Xu thường tới thăm y. Y nghĩ: có lẽ Thiên Xu sợ y một mình buồn tẻ, nên tới giải sầu cùng y.

Nhưng ta đã sớm quen với cõi Phật cô tịch, không có ai tới, cũng có ảnh hưởng gì chứ?

Một mùi nồng nặc bay đến, Vãng Sinh mở mắt. Chung Dục ôm một bó cành nhãn đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống y.

Trong nháy mắt đó, y hoảng hốt nhìn thấy Ma Đế từng đánh một trận quyết tử với y ba vạn năm trước, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Chung Dục không chú ý thấy sự khác thường của y, chỉ nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi: “Tiểu tử kia mang theo con súc sinh đi rồi à?”

Vãng Sinh lấy lại tinh thần: “Chư Kiền là thú Thiên Xu Tinh Quân thuần phục, sau này không được gọi nó là súc sinh.”

Chung Dục không phục: “Vốn chính là súc sinh mà, lần trước còn suýt giết ta.”

“Lần đó nó phụng mệnh Thiên Xu, tới thông báo thời gian viếng thăm cho ta.” Giọng Vãng Sinh luôn lãnh đạm như thế: “Lại nói, ngươi không nghe lời ta chạy lung tung, chịu khổ cũng phải.”

Cười khan hai tiếng, Chung Dục nói: “Dù có thế nào thì ngươi nói gì cũng đúng, được chưa?”

Không dây dưa vấn đề này với Chung Dục nữa, Vãng Sinh đưa hộp gỗ đàn hương trên bàn cho hắn.

Chung Dục nghi ngờ nhận hộp, lúc mở ra lại hơi giật mình, đây không phải là Thanh Hư đan do Thái Thượng Lão Quân luyện sao?

“Thanh Hư đan này những một vạn năm mới luyện ra một viên, ăn có thể tăng rất nhiều tu vi! Đồ quý giá thế này, tiểu tử Thiên Xu kia lại tặng cho ngươi? Hắn thật sự để ý đến ngươi đấy nhỉ.”

Vãng Sinh không trả lời, chỉ nói: “Ngươi ăn đi.”

“Cho ta ăn á?” Chung Dục sửng sốt, sau đó cười: “Tốt với ta thế?”

“Thân thể phàm nhân hiện giờ của ngươi muốn tu Phật quá khó khăn, ăn đan dược này, dù không thể tăng được bao nhiêu tu vi, nhưng cường thân kiện thể cũng tốt.”

“Ái chà, nếu để Thiên Xu biết đồ hắn tặng ngươi bị ta ăn mất, sẽ tức hộc máu đấy nhỉ?”

Không muốn nghe Chung Dục nói vớ nói vẩn, Vãng Sinh nghiêm nét mặt: “Nếu không ăn, thì trả cho ta.”

Thấy Vãng Sinh có vẻ tức giận, Chung Dục vội vàng giấu hộp ra sau lưng: “Ta ăn, ngươi cho ta, đương nhiên ta phải ăn.” Hắn nở nụ cười, nói: “Vãng Sinh này, không ngờ ngươi và Thiên Xu Tinh Quân quan hệ tốt như vậy… ưm ưm!” Cảm thấy mình không phát ra được âm thanh nào, Chung Dục mở to hai mắt nhìn Vãng Sinh – y niệm một câu vô thanh chú, phong bế giọng nói của Chung Dục.


Nhìn Chung Dục, Vãng Sinh lạnh nhạt nói: “Đợi chừng nào ngươi không ồn ào nữa, ta sẽ giải cho ngươi.” Dứt lời, y liền xoay người vào nhà.

Há miệng mà không phát ra được âm thanh nào, kháng nghị đều vô hiệu, Chung Dục chỉ có thể điên tiết lấy hộp đan dược ra, nuốt ực xuống.

Hòa thượng chết tiệt, đợi pháp lực của ta hồi phục, nhất định cho ngươi biết tay!

Cảm giác bị phong bế giọng nói không tốt lắm.

Mấy ngày nay Chung Dục đều không nói chuyện được, Vãng Sinh lại làm như không thấy ánh mắt trách móc kháng nghị của hắn. Hắn chỉ có thể ngán ngẩm cầm kinh thư đọc, mỗi ngày đi ngủ đều nhìn chằm chằm bóng lưng Vãng Sinh, trong lòng lặng lẽ khinh bỉ y.

Sáng sớm hôm nay hắn ngồi trước bàn đá cầm kinh thư ngây ra, giọng nói trong trẻo mà lại lạnh lùng của Vãng Sinh vang lên sau lưng.

“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, lúc đọc kinh thư không được phân tâm.”

Hắn quay đầu lại liếc nhìn Vãng Sinh, dứt khoát ném kinh thư ra xa một trượng. Vãng Sinh thấy vậy, lắc đầu thở dài. Ma Đế này vẫn chẳng ngộ được chút Phật đạo nào.

Y đi tới, nhặt kinh thư ở dưới đất lên, nhẹ nhàng vỗ bụi phía trên. Cuối cùng y nhìn về phía Chung Dục, Chung Dục lại trưng vẻ mặt ngạo mạn.

“… Nếu ngươi đọc thuộc hết kinh thư trong phòng, ta sẽ giải vô thanh chú cho ngươi.”

Nghe đến câu này, ánh mắt Chung Dục sáng lên, hắn lập tức tiến tới nắm ống tay áo Vãng Sinh, nhìn chằm chằm mặt đối phương.

Vãng Sinh biết hắn định nói gì, liền thấp giọng nói: “Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ta sẽ không nuốt lời.”

Tuy kinh thư trong phòng không nhiều lắm, nhưng cũng có hơn tám ngàn quyển. Vãng Sinh vốn nghĩ, số kinh thư này đủ cho Chung Dục đọc dăm ba năm, đến lúc đó tính tình hắn hẳn là cũng mài đủ rồi.

Nhưng y đã đánh giá thấp Ma Đế này – chỉ một tháng, Chung Dục đã ra hiệu cho Vãng Sinh, muốn y giải vô thanh chú.

“Ngươi thuộc rồi?”

Gật đầu.

Vãng Sinh hơi nghi ngờ, y suy nghĩ một chút, vẫn niệm một câu khẩu quyết giải chú.

“Rốt cuộc có thể nói chuyện rồi.” Như được đại xá, Chung Dục nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng. Vãng Sinh lại lạnh lùng nhắc nhở hắn: “Nếu không thuộc, ta sẽ bịt miệng ngươi tiếp.”

“Ngươi coi thường bản tọa quá đấy.” Khẽ người một tiếng khinh thường, Chung Dục nói: “Đọc từ quyển nào?”

“Đọc ‘Kinh Kim Cương’ trước đi.”

Có điều phải nói trước, nếu đọc sai một chữ, thì không được tính.

“Được thôi.” Chung Dục hít sâu một hơi: “Ta nghe như vầy: Một hôm đức Phật ở Xá Vệ Quốc. Tại rừng Kỳ-đà trong vườn Cấp Cô Độc cùng với chúng đại Tỳ khưu là một ngàn hai trăm năm mươi vị. Đức Thế Tôn…”

“… Phật nói Kinh này xong. Trưởng lão Tu Bồ Đề cùng các Tỳ khưu, Tỳ khưu ni, Ưu bà tắc, Ưu bà di. Tất cả Trời, Người, A tu la trong thế gian nghe Phật nói đều rất hoan hỉ, tin nhận và vâng theo*.” Hắn nhìn Vãng Sinh, nói với vẻ đắc ý: “Ta đọc xong rồi, không đọc sai đấy chứ?”


(*Theo bản dịch Kinh Kim Cương của Nguyên Hiển.)

Tiếp theo đọc cái gì? “Kinh Nghiêm Hoa”, “Kinh Địa Tàng” hay là “Kinh Vô Lượng Thọ”? Ta nhớ hết rồi.

Vãng Sinh nhìn hắn giây lát, sau đó nói: “Không cần.”

“Vậy, ta qua cửa rồi chứ?”

“Ừ.”

“A, tốt quá rồi.” Hắn nhịn không được phàn nàn với Vãng Sinh: “Mấy hôm trước quả thực làm bản tọa bứt rứt chết thôi.”

Ê, hai ta nói chuyện đi, sau này không được ỷ vào mình biết pháp thuật niệm chú ta nữa, khinh người quá đáng.

Thấy hắn om sòm như thế, Vãng Sinh lại nhíu mày. Chung Dục lập tức im re, bịt miệng cười cười với Vãng Sinh.

Hơn một tháng không được nói chuyện, sau khi lấy lại giọng nói, Chung Dục coi như nhớ đời, không gây thêm phiền cho Vãng Sinh nữa. Lúc Vãng Sinh tu hành, hắn liền ngồi yên bên cạnh. Đọc xong kinh thư, hắn không có việc gì làm, liền ngắm mây trên trời ngây ra. Cứ thế qua mấy hôm, hắn buồn không chịu nổi.

“Vãng Sinh ơi, ngày nào ngươi cũng tĩnh tọa như thế, không chán à?”

Vãng Sinh nghe tiếng, mở mắt ra: “Tĩnh tọa để bình tâm lại, tỉ mỉ đẽo gọt chúng sinh tam giới và lục đạo luân hồi.” Y nhìn về phía Chung Dục nói: “Nếu ngươi thấy buồn chán, thì ngồi xuống, đem những kinh thư ngươi đã học thuộc ra tìm hiểu một phen.”

“Ta còn chưa tới cảnh giới ngồi xuống một cái liền bất động ba ngày ba đêm như ngươi đâu.” Khoanh hai tay trước ngực, Chung Dục hỏi: “Vãng Sinh này, ngươi còn thiếu bao nhiêu năm, mới có thể tu thành Phật Quả?”

“Tu Phật không nằm ở thời gian, mà là ở lĩnh hội.” Y hỏi Chung Dục: “Sao, nghĩ thông suốt muốn theo ta tu Phật rồi à?”

Chung Dục ho khẽ một tiếng, nói: “Ta chỉ xem xem mình còn cơ hội đánh nhau với ngươi nữa không.”

Chỉ cần ta trở lại ma đạo trước khi ngươi thành Phật, ta nhất định sẽ thắng ngươi!

Câu trả lời này khiến Vãng Sinh sửng sốt giây lát, y lập tức nghiêm túc nhìn chăm chăm Chung Dục. Chung Dục lại mang vẻ mặt không hề gì, đối diện với Vãng Sinh.

…Haizzz, quả nhiên là ma căn vẫn còn chưa hết.

Phải làm sao, mới có thể độ hắn nhập Phật đây?

“Nếu ngươi không có việc gì để làm, thì ngày mai xuống núi cùng ta đi.”

“Xuống núi?” Hắn vừa định hỏi Vãng Sinh xuống núi làm gì, Vãng Sinh đã cưỡi mây bay đi.

Trên bầu trời truyền đến giọng nói của Vãng Sinh.

“Tự về nhà trúc.”

Chung Dục chỉ có thể nổi nóng ngay tại chỗ – tên hòa thượng xấu xí, có thể nói một lần hết câu rồi hãy đi được không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.