Đọc truyện Thần Y – Chương 683
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 683: Thái độ thay đổi, chiêu mộ giáo viên.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Lý Tiểu Hổ ngay lập tức mừng rỡ, thế chẳng phải nói, chỉ cần chữa khỏi Phế tích thủy, thì sau này sẽ có cơ hội rồi sao?
– Cháu đi lấy thuốc ngay đây ạ!
Tức khắc, hí hửng quay người chạy đi lấy thuốc, chỉ chốc lát sau đã cầm đến một hòm thuốc, lấy ra hai vị thuốc, một cành ngải. Cành ngải này thành sắc cũng không tồi, là Lý Tiểu Hổ dựa vào phương thuốc mà Diệp Thanh đưa cho, ở nhà tự luyện chế ra.
– Hoàng liên, ba đậu?
Bố Ngô Viện Viện cũng là người hiểu biết, chắc cũng có nghiên cứu sơ qua đông y, vừa nhìn thấy đã nhận ra hai vị dược liệu này, lập tức ngạc nhiên hỏi:
– Cậu dùng ba đậu làm gì?
Ai chẳng biết, ăn ba đậu sẽ bị tiêu chảy! mẹ Ngô Viện Viện cũng bắt đầu lo lắng.
Lý Tiểu Hổ nói:
– Cái này dùng ngoài, không phải để uống, sau khi châm cứu sẽ có một ít tác dụng nôn mửa và tiêu chảy, nhưng sẽ không quá mạnh, không tổn hại nhiều đến cơ thể, chỉ có chút khó chịu mà thôi. Nhưng đây là cách trị phế tích thủy rất mạnh mà sư phụ dạy cho cháu.
Diệp Thanh quát:
– Chỉ biết nói không biết làm, khoe khoang ít thôi, còn không làm nhanh lên!
– Vâng!
Lý Tiểu Hổ gật gật đầu, vội vàng ra tay, trước tiên là lột vỏ ba đậu ra, lấy nhân, giã vỡ, sau đó đeo gang tay dùng một lần lên, chộn lẫn với bột hoàng liên, thêm nước vào, rồi bắt đầu nhào lên.
Diệp Thanh gật gật đầu, đeo gang tay chủ yếu là để không bị đốt phồng ngón tay, rõ ràng tên tiểu tử này đã khá quen thuộc với dược tính, nhớ lại lần đầu tiên mình làm, ngón tay bị bỏng tận mấy lân, có điều có làm sai thì lần sau mới khôn lên được, nên cứ phải bị bỏng vài lần thì lần sau mới nhớ được lâu!
Trong bệnh viện Ngân Hạnh tuy không có khoa đông y, nhưng người lại không nhiều, hơn nữa bình thường hay dùng thuốc đông y đã thành phẩm, rất ít khi chế thuốc tại chỗ, thế là mọi người ai ai cũng vô cùng hiếu kỳ chăm chú quan sát từng động tác của Lý Tiểu Hổ.
Bác gái phụ trách quét dọn vệ sinh trong bệnh viện cũng xúm lại góp vui, vừa thấy thế đã vui vẻ nói:
– Tiểu Hổ à, cháu không phải đang nhào bột mì đấy chứ, đấy, hay chưa, còn véo ra một chiếc bánh nữa kìa?
Nghe thế mọi người liền bật cười, quả đúng như vậy, vừa nãy có lẽ là hơi khô, Lý Tiểu Hổ liền cho thêm một ít nước tinh khiết vào trong!
Đợi đến khi bánh thành hình, Lý Tiểu Hổ liền tháo gang tay ra, lại dùng rượu sát trùng rửa sạch tay, sau đó vô cùng cẩn thận giúp bố Ngô Viện Viện kéo vạt áo bên dưới lên, lộ ra mắt rốn, chỗ này có một huyệt vị rất quan trọng, gọi là “ Huyệt thần khuyết”.
Huyệt vị này, nằm ở chính giữa rốn, thuộc nhâm mạch, cấm thứ, nghi cứu.
Sau đó, Lý Tiểu Hổ liền đặt “dược bánh” lên trên rốn, ngay sau đó dùng ngải hỏa đốt, châm liền bảy chỗ.
Quấn sợi ngải cứu thành hình nón, hình nón là “nhất trạng”, hạt đậu lớn thì gọi là “đại trạng”, đậu vàng thì gọi “trung trạng”, hạt mạch thì gọi “tiểu trạng”, thứ mà Lý Tiểu Hổ đều là trung trạng tức đều dùng đậu vàng.
Châm cứu thất trạng, chính là châm cứu liên tiếp 7 lần lên trên “Huyệt thần khuyết” này, thay bẩy lần ngải trụ, thất trạng khó khăn lắm mới châm hết, mọi người liền nghe thấy tiếng bụng bố Ngô Viện Viện kêu lên, òng ọc, xem ra sắp muốn tiêu chảy rồi đây!
– Bác trai, nào để cháu đỡ bác đi nhà vệ sinh!
Lý Tiểu Hổ cấp tốc thu dọn đồ lề lại, đỡ người bệnh dậy, bố Ngô Viện Viện vội xoắn lên, cũng chẳng nghĩ đến chuyện đẩy hắn ra, nếu là bình thường thì còn lâu mới để tên tiểu tử nhà người đỡ, ai cho ngươi ở đây xum xoe linh tinh!
Diệp Thanh nói:
– Mọi người mau mau nhường đường!
Sau đó, Lý Tiểu Hổ liền dẫn nhạc phụ tương lai của hắn tức tốc đi về phía nhà vệ sinh, chẳng mấy chốc đã truyền ra tiếng vừa nôn vừa phun!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ít người còn là lần đầu tiên thấy Lý Tiểu Hổ thi triển tài năng, nên không khỏi cực kỳ kinh ngạc.
– Tên Tiểu Hổ này, bình thường không nổ cũng chẳng vang, không ngờ y thuật đã tiến bộ tới mức này! Giỏi, cả đông y cũng biết!
– Cái này còn phải nói, còn không biết nó là đệ tử của ai à!
– Chuẩn, Diệp viện trưởng của chúng ta là ai chứ, trăm năm, à, không, thiên tài nghìn năm mới có, Lý Tiểu Hổ chỉ cần được một phần mười của tiền bối người ta thôi, cũng đã có thể tương đương với các bậc chuyên gia rồi!
Diệp Thanh tức giận nói:
– Nịnh ít thôi!
Trong lòng lại hơi khó chịu, sao lúc nào cũng nói mình là tiền bối chứ, tuy rằng, hắn biết, các người là vì tôn kính nên mới gọi thế, nhưng cũng còn đầy cách gọi khác mà! Đừng có lúc nào cũng nói mấy từ liên quan đến già nữa, anh mới gần 30 thôi, không đỡ được!
Ngô Viện Viện lại có chút căng thẳng, hỏi:
– Bố tôi chắc không gặp chuyện gì chứ?
Đối với các phương pháp chữa trị của đông y cô không hiểu biết nhiều lắm.
Diệp Thanh an ủi:
– Không sao, nếu có chuyện gì tôi đã chẳng để thằng tiểu tử đó làm linh tinh!
Lúc này, Mã Tiểu Linh cũng bước lại, Diệp Thanh liền bắt đầu tán chuyện phiếm với cô, tiện thể trao đổi một số vấn đề về các công tác của bệnh viện.
Lý Tiểu Miêu là một cô gái rất hiểu chuyện, thấy cốc của mẹ Ngô Viện Viện hết nước, liền chủ động đi rót một cốc cho bà, mẹ Ngô Viện Viện gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, quan hệ hai bên lập tức dịu đi không ít.
Đợi bố Ngô Viện Viện quay lại, nằm về giường, Diệp Thanh lại đích thân lên bắt mạch cho hai ông bà, rồi kê đơn thuốc điều dưỡng riêng cho hai người, mẹ Ngô Viện Viện không có bệnh tật gì đáng lo ngại, nhưng từng tuổi này rồi, thời tiết lại khắc nghiệt, khó tránh khỏi thân thể suy yếu, chỗ này chỗ kia có chút đau nhức, đơn thuốc này của Diệp Thanh cũng coi như đúng lúc, kịp thời.
Xong việc mấy người lại ngồi chuyện phiếm một hồi, Mã Tiểu Linh, Lý Tiểu Miêu, Diệp Thanh còn những đồng nghiệp khác trong bệnh viện, đều nói tốt giúp, khen ngợi Lý Tiểu Hổ bình thường lúc nào cũng nhiệt tình đối đãi người khác, trong công việc thì nghiêm túc có trách nhiệm vv, cha mẹ Ngô Viện Viện tuy không thể hiện thái độ rõ ràng nhưng ít nhất thái độ phản đối không còn quyết liệt như ban đầu nữa.
Diệp Thanh lại tuyên bố trước mặt mọi người, đề bạt Lý Tiểu Hổ làm bác sỹ kiến tập khoa đông y, mọi người vừa nãy đã được chứng kiến năng lực của Lý Tiểu Hổ, đương nhiên không có bất kỳ dị nghị nào. Lý Tiểu Hổ vui tới mức miệng không khép lại được, nói thật, lần này nếu không phải Diệp Thanh đột ngột quay về, ở đây áp trận, cổ vũ rất nhiều cho hắn, thì hắn cũng chẳng có gan mà thử!
Sau đó, Diệp Thanh liền cùng Mã Tiểu Linh quay về phòng làm việc…
….
Buổi tối, đèn đuốc lác đác, tuyết bay rợp trời.
Diệp Thanh liền mời Lý Tiểu Miêu, Lý Tiểu Hổ cùng Ngô Viện Viện mấy người cùng đi ăn lẩu, Mã Tiểu Linh đương nhiên cũng đi cùng, có điều cô với Diệp Thanh sớm đã hai mà một, cần gì phải nói chữ “mời” này nữa!
Tiệm lẩu này lại là một tiệm mới mở, cách bệnh viện không xa, cùng với sự náo nhiệt của bệnh viện Ngân Hạnh, đã kéo theo rất nhiều những sản nghiệp xung quanh, ít nhất, quán ăn, nhà hàng cũng đã nhiều lên đáng kể.
Quán ăn này rất đặc sắc, không dùng loại nồi lớn, mà là mỗi người một nồi nhỏ, sạch sẽ vệ sinh. Mấy người cũng không bao phòng riêng, mà ngồi chung trong đại sảnh bên trong, tìm lấy một chiếc bàn sáu chỗ, chọn rất nhiều hải sản, rồi các loại thịt, rau, bắt đầu vui vẻ ăn uống.
Ăn lẩu mà, đương nhiên phải náo nhiệt rồi, ăn trong đại sảnh có không khí hơn ăn trong phòng riêng nhiều!
Mã Tiểu Linh nói:
– Trước kia ăn lẩu toàn là loại bàn bên dưới có bình than, bây giờ hầu như đều hiện đại hơn rồi, đổi hết sang lò cảm ứng!
Lý Tiểu Miêu nói:
– Đúng đấy, ngay cả Phù Liễu, cũng dùng lò cảm ứng rồi, loại lò than đó bây giờ quả hiếm gặp!
Ngô Viện Viện tiếp:
– Chẳng những không tiện lợi, mà lại còn là vấn đề an toàn, loại lò than ấy đóng mở không tiện, rồi lại dễ gây nổ! hơn nữa, dùng điện cũng rẻ hơn dùng than!
Lý Tiểu Hổ lập tức phụ họa:
– Đúng đấy, đúng đấy, nếu là mùa đông, đều phải mở điều hòa, kín gió, chẳng may khí than bị nổ thì chẳng phải phiền lớn à!
Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh, Lý Tiểu Miêu liền cười hi hi nhìn hai người bọn họ.
Diệp Thanh nói:
– Hai người các cậu, đúng là bên đàn bên hát, nhất là thằng tiểu tử mi, lầm lì không nói, quả thực không nhìn ra đấy!
Lý Tiểu Miêu nói:
– Vốn dĩ , tôi còn định dẫn lối bắc cầu , tạo điều kiện cho nó đấy, nào biết, hắn không ngờ vô tình, không biết thế nào mà lại ngắt đúng bông hoa kiều diễm Viện Viện trong khoa cấp cứu ta đây!
Ngô Viện Viện xấu hổ đáp:
– Nói cái gì thế, tôi cũng chẳng phải kiều hoa gì, chị với chị Tiểu Linh mới đúng là kiều hoa, hoa của Ngân Hạnh!
Mã Tiểu Linh nói:
– Lúc đầu mới biết, cũng rớt hết cả mắt kính đấy, chẳng ai nhìn ra Tiểu Hổ lại lợi hại đến như vậy!
Lý Tiểu Hổ khiêm tốn đáp:
– Đây đều là học tập sư phụ em đấy!
Diệp Thanh cười mắng:
– Lão đây ngày xưa còn oách hơn mi nhiều!
Mã Tiểu Linh tức khắc liếc xéo hắn một cái, thầm nói, ừ anh thì oách rồi, bây giờ còn không biết là tán bao nhiêu cô nữa cơ! Đúng là cái mầm lăng nhăng! Tiểu Hổ nhà người ta tốt hơn anh đến cả trăm lần, ít nhất còn trung thủy, nghe lời, Ngô Viện Viện bảo hắn đi đằng đông, thì hắn đi đằng đông, bảo hắn đi đắng tây, hắn chẳng dám đi đường khác!
Diệp Thanh trong lòng giật thót, nhất thời không dám hé răng, vùi đầu ăn thịt!
Lý Tiểu Miêu và Ngô Viện Viện cười dài nhìn Diệp Thanh bị Mã Tiểu Linh làm cho tắt ngòi, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Diệp Thanh trong bệnh viện từ trước tới giờ nói một là một nói hai là hai, nhưng cứ gặp phải Mã Tiểu Linh là lại ngoan ngoãn như chú mèo con! Còn Lý Tiểu Hổ thì nhìn sư phụ mình với ánh mắt tràn đầy sự cảm thông!
Cái hoàn cảnh trước mặt “công chúng” thế này, Mã Tiểu Linh là người biết đến trọng thể, đương nhiên không rằn mặt Diệp Thanh quá làm gì, lập tức lại chuyển đề tài, nâng cốc chúc mừng Ngô Viện Viện và Lý Tiểu Hô, trêu nói:
– Chúc hai người trăm năm hòa thuận, sớm sinh quý tử!
Ngô Viện Viện cười tươi như hoa, vui vẻ vô cùng, xấu hổ nói:
– Bọn mình có nhanh nữa thì cũng không thể nhanh hơn cậu với Diệp Viện trưởng được! nói đến, lần này quả thật thực sự rất cảm ơn mọi người!
Diệp Thanh nói:
– Đây đều là do Tiểu Hổ tự mình tranh đấu, nếu cậu ấy không có bản lĩnh, thì chúng tôi cũng chẳng dám nói điều gì.
Lúc này liền trình bày một lượt kế hoạch mở trường đông y ở Bắc Kinh, Lý Tiểu Hổ nghe xong liền tức khắc tỏ ý muốn đi theo để học nhiều kiến thức hơn nữa ở trong trường, hắn xấu tốt gì cũng là đệ tử của người khởi xướng, đương nhiên phải vào theo học rồi, ít nhất, thì có thể ở bên cạnh Diệp Thanh, học thêm ít kiến thức không phải sao? như bây giờ, thường xuyên không gặp mặt, dạy được vài chiêu thì lại chạy biến đi, tuy là quan hệ thầy trò nhưng lại có chút cảm giác như hữu danh vô thực vậy.
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh liền nhìn về phía Ngô Viện Viện, mang theo ý dò hỏi, hai người này, vừa mới thiết lập quan hệ yêu đương chưa lâu, đã phải chia xa mỗi người một nơi, liệu Ngô Viện Viện có thể đồng ý không?
Nào ngờ, Ngô Viện Viện không hề đắn đo nói:
– Mình đương nhiên ủng hộ Tiểu Hổ rồi! chỉ có bản lĩnh của riêng anh ấy thì ba mẹ em mới thực sự chấp nhận, đây cũng là nghĩ cho tương lai của chúng mình!
Lời này vừa dứt, Lý Tiểu Hổ tức khắc khí thế đầy mình! Xem ra có nhiều khi tình yêu cũng có thể biến thành động lực, cổ vũ con người ta tiến lên phía trước!
Nhìn hai đôi bên cạnh, Lý Tiểu Miêu không khỏi cảm thấy buồn nản, ai cũng có đôi có cặp hết rồi, ngay cả Tiểu Hổ cũng đã tìm được bạn gái, mà mình vẫn cứ cô đơn, thế này thì bảo làm sao không buồn được chứ?
Ánh mắt nhìn Diệp Thanh bên cạnh có vài phần u oán, lại thối chí rồi, trái tim đập thình thịch thình thịch, mình có thể tranh cướp với chị Tiểu Linh sao, hơn nữa, mình cũng chỉ là một y tá trưởng nhỏ nhoi, còn không biết trong lòng Diệp Thanh nghĩ như thế nào nữa?
… … … … … …
Lo liệu xong việc của bệnh viện Ngân Hạnh, mấy ngày sau, Diệp Thanh lại tham gia Lễ kỷ niệm hàng năm của Hiệp hội y sĩ Ninh Thành, do mối quan hệ với Diệp Thanh nên gần như tất cả các bác sỹ trong bệnh viện Ngân Hạnh đều gia nhập tổi chức này.
Hiệp hội y sĩ Ninh Thành bây giờ, có thể nói là thanh thế lẫy lừng, đã âm ỷ trở thành phân hội lớn nhất của Hiệp hội y sĩ Yên Kinh rồi!
Ngày lễ hôm nay, được tổ chức long trọng tại đại hội đường nhân dân tỉnh Giang Nam, trọng thể như thể lựa chọn đại biểu nhân dân vậy.
Trong buổi lễ, lúc Diệp Thanh tuyên bố bản thân sắp mở một trường học đông y tại Bắc Kinh, chiêu mộ giáo viên trước mặt mọi người, thì tức khắc Hiệp hội y sĩ Ninh Thành trở nên náo nhiệt, rất nhiều người tỏ vẻ đồng ý sẽ tham gia đảm nhiệm công tác giảng dạy.
Chẳng hạn như Qúy Cổ Kim, và một số bác sĩ đông y khác của Hiệp hội y sĩ Ninh Thành, còn các bác sỹ tây y thì ảo não không thôi, liên tục kêu than, Diệp hội trưởng sao cậu không mở trường đào tạo tây y chứ, nếu mà như thế, thì chúng tôi đi hết!
Có điều, cũng có một bộ phận bác sỹ tuy rất hứng thú, nhưng suy xét đến việc gia đình ở Ninh Thành mà phải đến tận Bắc Kinh, thì không tránh khỏi cảnh vợ chồng phải xa nhau, cho nên rất lấy làm tiếc, Diệp Thanh cũng cảm ơn và thông cảm cho hoàn cảnh của họ.