Đọc truyện Thần Y – Chương 677
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 677: Mua nhà lớn cho em gái.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút “Thu gọn” để thu gọn nội dungThu gọn
Vành tai Đồng Tuyết Kanako xinh đẹp giật giật, chắc chắn trong vòng phạm vi mấy chục mét không có ai nghe trộm, rồi tựa như đã hạ quyết tâm gì đó, liền vẫy tay với tên võ sĩ ngăm đen trẻ tuổi cường tráng kia.
Gã võ sĩ gật gật đầu, “ừ” một tiếng, liền tiến lại gần, hai con mắt trong suốt lấp lóe, rõ ràng đang hết sức hiếu kỳ!
Đồng Tuyết Kanako nhỏ giọng nói:
– Kỳ thật, chúng ta đến Hoa Hạ mở y quán này cũng là để che mắt thiên hạ, nếu không cũng không chọn một nơi hẻo lánh thế này…
….
Hóa ra, bọn họ là con cháu của gia tộc Đồng Tuyết, cô gái này tên là Đồng Tuyết Kanako, là chị cả, còn tên Tam Lang trước đó, chính là tên Ninja kiêm cao thủ ngắm bắn Nhật Bản đến ám sát Diệp Thanh nhưng thất bại rồi uống thuốc tự sát, là lão tam, còn tên võ sỹ trẻ tuổi da ngăm đen này là lão ngũ!
Còn có một lão nhị và lão tứ nữa đều là con trai, năm người này, chính là những người nổi bật của thế hệ trẻ tuổi trong gia tộc Đồng Tuyết, đặc biệt Đồng Tuyết Kanako là người xuất sắc nhất, nếu cô không phải là con gái, nói không chừng còn là người có hy vọng lớn nhất giành được chức gia chủ của gia tộc Đồng Tuyết!
Đây là một thế gia y dược Nhật Bản vô cùng cổ xưa thần bí, y thuật và kỹ thuật Ninjutsu đều là số một, trong gia tộc phân thành nhiều chi nhánh, con cháu có đến hơn nghìn người, chi của Đồng Tuyết Kanako chỉ là một chi nòng cốt trong đó.
Kanako từ nhỏ đã đọc rất nhiều sách, ngẫu nhiên thông qua sách cổ mà biết được trên đời này không ngờ lại đang tồn tại một thứ “thần vật”, đạt được “Thần vật” này, thì có thể đạt được y thuật tuyệt thế!
Gã võ sĩ trẻ tuổi cường tráng mím môi nói:
– Y thuật truyền thống của Hoa Hạ thực sự lợi hại như vậy sao, em thấy, Nhật Bản chúng ta kỹ thuật y học hiện tại sớm đã phát đạt cực độ rồi, nổi tiếng trên toàn cầu, có nhất thiết phải đến Hoa Hạ tìm kiếm thứ đồ cổ không biết được lưu lại từ mấy nghì năm trước đó không chứ! Chị cả, thứ càng cổ không chắc đã càng tốt đâu!
Dù sao, thời đại đã tiến bộ, y thuật của mấy người như Hoa Đà Biến Thước tuy cao cường, nhưng cũng không chắc đã cao hơn những chuyên gia y học hiện tại.
Nào ngờ Kanako lại lắc lắc đầu, nói:
– Cái bảo bối đó lại khác, nó bao hàm toàn diện, không chỉ có các hệ thống y học của Hoa Hạ, mà còn có cả Tây y, thậm chí nghe nói còn có một số kỹ thuật y học thần kỳ không biết tên, hơn nữa, điều quan trọng nhất nhất là, chiếm được rồi thì có thể thành tiên!
Trống ngực của gã võ sỹ da đen tức khắc tăng nhanh tốc độ! Thành tiên à!
Gia tộc Đồng Tuyết nội tình thâm hậu, còn biết được, trên đời thực sự có thứ gọi là tiên nhân, chẳng hạn, tổ chức tà ác bây giờ, Dược Thần cốc, nghe nói đã từng có người biến thành tiên nhân! Mà “Dược Thần” hiện tại cũng là một lão bảo thủ không biết tuổi tác, theo ông nội Tằng của tên võ sỹ trẻ tuổi này giới thiệu, hơn một trăm năm trước, Dược Thần sớm đã tung hoành toàn cầu rồi, đến hiện tại, dung mạo vẫn không hề có chút thay đổi nào, vẫn là một cậu thư sinh thanh tú mặc một chiếc trường bào, không thể nói là không khủng bố!
Đồng Tuyết Kanako tiếp tục nói:
– Quyển sách cổ đó ghi lại một chút ít bí mật của “Thần vật” này, không ngờ lại là một bảo tháp màu trắng, ta đang tìm kiếm khắp nơi…
…
sau đó, Đồng Tuyết Kanako điều tra bằng mọi cách biết thứ tông đồ này rất có khả năng còn ở Hoa Hạ, liền đến đây tìm, trải qua trăm đắng nghìn cay, cuối cùng, không ngờ phát hiện được tung tích ở thị trấn Phù Liễu, từ trong một tiệm đồ cổ lớn, đã thu cất tấm ảnh này trong phòng triển lãm, phát hiện một cái bệ rất giống, sau đó, liền tập trung hết mục tiêu lên người Diệp Thanh, bởi vì, Kanako điều tra biết được, từ sau khi tên tiểu tử này đạt được một nửa “Thần vật”, y thuật đã tức khắc có tiến bộ rất lớn, trong khoảng thời gian hơn một năm ngắn ngủi đã đạt được những thành tựu cực kỳ kinh người, chẳng hạn như làm viện trưởng của một bệnh viện nào đó, làm hội trưởng của Hiệp hội y sỹ, hơn nữa, y thuật cao minh tới mức quá trớn, có vẻ công phu cũng khá đáng nể!
– Kanako, ý chị nói, cái tên tiểu tử Hoa Hạ Diệp Thanh đó, rất có khả năng đã đạt được “Thật vật”?
Tên võ sỹ cường tráng hỏi.
Đồng Tuyết Kanako nói:
– Có lẽ chỉ có cái bệ thôi. Về phần thân tháp, ta chưa từng nhìn qua!
Gã võ sĩ trẻ tuổi liền lè lưỡi, hoảng sợ nói:
– Mới có được cái bệ tháp, một miếng sứt của “Thần vật” thôi, mà y thuật đã lợi hại tới mức này rồi, công phu còn cao như vậy, mẹ ơi, nếu mà đạt được cả “Thần vật”, há chẳng phải có thể thành tiên rồi sao?!
Nghe thấy câu này. Đôi mắt của Kanako cũng sáng cả lên!
– Tam Lang không thể chết một cách oan uổng thế này được, máu của gia tộc Đồng Tuyết chúng ta không thể chảy một cách uổng phí, ta Đồng Tuyết Ngũ Lang, nguyện ý chờ lệnh, đi giải quyết tên tiểu tử đó!
Gã võ sĩ trẻ tuổi, cũng chính là Đồng tuyết Ngũ Lang, không chút do dự đứng lên nói.
– Ngươi? Một người e là không được đâu!
Đồng Tuyết Kanako lắc đầu.
Đồng Tuyết Ngũ Lang cười nhạt nói:
– Con người ai cũng có điểm yếu, tên tiểu tử Hoa Hạ đó, chẳng phải còn có không ít người thân sao? Tôi không tin, bắt người thân của hắn rồi hắn lại không ngoan ngoãn dâng bảo tháp lên!
Đồng Tuyết Kanako cân nhắc một lát, liền đồng ý, nói:
– Được rồi, cậu đi thử xem, song, vạn sự đều phải cẩn thận!
Thực lực của Đồng Tuyết Ngũ Lang, thì cô cũng biết.
… … … … … …
Trong cảnh tuyết rơi đầy trời, Diệp Thanh ngồi lên một chiếc tàu cao tốc trở về Ninh Thành. Vốn dĩ, hắn là người quen ngồi máy bay, nhưng do chịu ảnh hưởng của thời tiết, các chuyến bay tại sân bay Yến Kinh dều tạm thời ngừng bay, tiểu phi thuyền của hắn tuy không sợ thời tiết này, nhưng đây là một trong số những quân bài chưa lật của hắn, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn dùng đến.
Hơn nữa, ngồi xe lửa, ngắm phong cảnh, cảnh tuyết bên đường, cũng là một sự hưởng thụ không tồi đúng không nào? Trên xe, nói không chừng còn có mỹ nhân ngồi bên cạnh ấy chứ, có thể bổ mắt một chút!
Cảnh đẹp và mỹ nữ, đều có thể làm bổ mắt, có thể khiến cho lòng người vui sướng.
Ninh Não Nhi vì chuyện xây dựng câu lạc bộ đua ngựa, phải mấy hôm nữa mới về được, còn lịch trình của Chu Vi, đã sớm bị công ty đĩa nhạc xếp kín mít, nghe nói còn phải đi biểu diễn đêm giao thừa, tết chưa chắc đã được về nhà.
Vốn, dựa vào lý lịch của cô, bình thường mà nói, năm nay không đến lượt cô lên hát trong buổi biểu diễn đêm giao thừa, nhưng khó mà chống lại thế lực hùng mạnh của Ngô Chân và Nhiễm gia ở kinh thành, công ty Thiên Hậu muốn lăng xê Chu Vi, đương nhiên không tiếc tận hết sức lực, song, nếu chỉ nói đến thực lực, Chu Vi lại mạnh hơn nhiều so với rất nhiều ca sỹ cùng lên biểu diễn đêm giao thừa! ngoại hình cũng đẹp hơn rất nhiều!
Sau khi Diệp Thanh trở về Ninh Thành, trước tiên đến nhà mới của bản thân xem xem, đây là một căn phòng mới hắn nhờ Mã Tiểu Linh mua hộ, gần sông Tần Hoài, ga tàu điện ngầm, vô cùng thuận tiện. Đương nhiên, giá cả cũng không rẻ, tính cả lắp đặt mua thêm các dụng cụ gia đình, tổng cộng đã chi hết tầm 388 vạn!
Có điều chỉ là một căn nho nhỏ mà thôi, đối với Diệp Thanh của hiện tại mà nói, hoàn toàn chẳng thấm tháp vào đâu, còn tên chủ căn phòng này, không viết tên Diệp Thanh, cũng không viết tên Mã Tiểu Linh, mà là Diệp Tĩnh.
Diệp Thanh dự định để căn phòng này cho Diệp Tĩnh, con bé đang đi học, nếu chê ký túc ồn, thì có thể chuyển đến nhà mình ở, dù sao, từ đây tới Ninh Thành, có tàu điện ngầm đến thẳng, cũng chỉ có bảy tám trạm mà thôi, nhanh lắm! Sau này nếu tốt nghiệp rồi, lưu lại Ninh Thành làm việc, hoặc học thạc sỹ đại loại, thì hoàn toàn không phải lo lắng vấn đề nhà cửa.