Thần Y

Chương 672


Đọc truyện Thần Y – Chương 672


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 672: Không dấu vết!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen

Băng tuyết ngập trời, tuy không có gió, nhưng khí lạnh cắt da cắt thịt, sau khi chữa khỏi cổ họng cho Chu Vi, Diệp Thanh thấy thời gian không còn sớm nữa, liền đề nghị đưa cô về.
Chu Vi nói:
-Bây giờ mà về, e là đám phóng viên vẫn còn đứng chặn đầy bên ngoài, mấy người bạn đó nhiệt tình quá!
Diệp Thanh cười nói:
-Nhiệt tình không tốt sao? Vừa nãy nếu không phải sợ cổ họng em có vấn đề, anh còn lâu mới cứu em đấy! Đoán chừng đám fan đó của em hận anh chết mất! Lần sau nhìn thấy anh, nhất định sẽ xông lên mà tẩn cho anh một trận!
Chu Vi thản nhiên cười:
-Còn phải nói?

Thầm nghĩ, nếu bọn họ biết em thích anh, thì còn muốn tẩn cho anh một trận thập tử nhất sinh ấy chứ! Lúc trong lòng thầm nói đến từ “thích” này, khuôn mặt xinh xắn không kiềm được lại đỏ ửng lên, xinh đẹp vô cùng.
Diệp Thanh lại tưởng cô lạnh, ngô nghê vội vàng cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên cho Chu Vi:
-Trời lạnh lắm, cẩn thận không bị cúm đấy!
Chu Vi thực chất không hề thấy lạnh, có điều vẫn thấy ngọt ngào vô tận, cảm thấy ấm áp vô cùng, đôi mắt long lanh lại nhẹ nhành liếc Diệp Thanh một cái, rồi tức khắc thẹn thùng nhìn sang hướng khác, chằm chằm dán mắt vào lớp tuyết trắng dưới chân, vừa đi, vừa dùng mũi guốc nhọn đùa nghịch những bông tuyết nhỏ.
Trong lòng lại đang nghĩ:
-Không biết hắn có đối tốt với mấy người Mã Tiểu Linh, Ninh Não Nhi như thế này không nhỉ? Dựa vào tính cách của hắn, thì chắc chắn rồi, nói không chừng còn tốt hơn ý chứ!
Nếu như hai người đang qua lại, cô nghĩ đến điều này, nhất định trong thâm tâm ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu, ghen tuông, có điều hôm nay, Chu Vi cảm thấy, bản thân quả thực rất hạnh phúc rất ngọt ngào, không chút vướng bận.
-Em cười cái gì thế? Vẫn đương vui vì buổi biểu diễn lúc nãy à?
Diệp Thanh ngốc nghếch hỏi.
-ừ, hôm nay thật viên mãn, rất vui, fan hâm mộ cũng rất nhiệt tình, tuy cổ họng của em tẹo nữa thì rách ra rồi, nhưng cảm giác thật hạnh phúc!
Chu Vi ẩn ý nói.
Cô nói kín đáo như vậy, mà chỉ số EQ thằng cha Diệp Thanh này quả thật thấp đến đáng thương, làm gì nghe ra nổi, chỉ phụ họa nói:
-Qủa thực không tồi, có điều anh tin rằng, lần sau nếu em có tổ chức biểu diễn thì phải suy xét đến việc đổi nơi tổ chức rồi! lần này suy cho cùng cũng là do mưa tuyết, chịu ảnh hưởng của thời tiết, hơn nữa cũng không phải là cuối tuần!

-Haha, còn không biết lần sau là lúc nào nữa! Lúc đó anh có đến xem không?
Chu Vi kỳ vọng hỏi.
Diệp Thanh cười lớn:
-Đương nhiên rồi! bất luận em tổ chức biểu diễn ở đâu, vào lúc nào anh đều đến cổ vũ đúng giờ!
-Được! Là anh nói đấy nhá!
Chu Vi dừng lại, nhìn nhìn hắn.
Diệp Thanh nói:
-Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!
Chu Vi cười hì hì nói:
-Thế thì lần sau em phải lôi anh lên làm bạn nhảy mới được!
Diệp Thanh tức khắc kinh ngạc:
-Có lầm hay không thế, bảo một thằng con trai như anh làm bạn nhảy cho em á? Anh cũng có biết nhảy đâu!
-Nam nữ phối hợp, vui tai vui mắt mà!

-Anh không đẹp trai!
Diệp Thanh khiêm tốn nói.
-Không đẹp trai cũng không sao, dáng người chuẩn là được, về phẩn mặt có thể dùng mặt nạ che được mà!
Chu Vi cười nói, hai con mắt híp vào như trăng lưỡi liềm.
Diệp Thanh:
-….
Sao lại thế chứ, tổn thương lòng tự tôn lắm đấy, anh lúc nãy là khiêm tốn nên mới nói thế chứ, chẳng nhẽ anh đây thực sự xấu tới mức không thể để người khác nhìn thấy sao? Có lên nhảy thôi mà cũng phải đeo mặt nạ?
Trông thấy bộ dạng buồn bực của Diệp Thanh, Chu Vi lại cười tới mức càng thêm khoái trá, giọng nói cô réo rắt, như tiếng suối chảy, leng keng như tiếng chuông kêu, nghe có vẻ, giống như một nàng công chúa hay một vị tinh linh trong thế giới thần bí đang cười.
-Được rồi được rồi, trêu anh tẹo thôi mà, em định sáng tác một bài mang phong cách tiên hiệp, cần tìm một thiếu nhiên dáng vóc thanh tú lên nhảy cùng, đến lúc đó anh lên biểu diễn giúp em, còn hơn ở dưới khổ sở làm khán giả!
-Thiếu niên thanh tú?
Diệp Thanh sướng, vuốt vuốt mặt, hỏi:
-Anh thực sự trông trẻ đến thế sao?
Chu Vi rất nghiêm túc gật đầu.

Lúc Diệp Thanh cùng Chu Vi trở về sân vận động, những fan hâm mộ nhiệt tình đó sớm đã tản hết, chỉ còn lại các nhân viên đương lo lắng chờ cô.

Cô gái lúc trước, cũng chính là trợ lý của Chu Vi, nhìn thấy hai người, lập tức chạy lên đón:
-Vi Vi, hai người đi đâu thế, điện thoại cũng chẳng mang theo, làm chúng tôi lo quá!
Chu Vi vô cùng áy náy nói:
-Quả thực xin lỗi, lúc nãy sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không kịp nói một câu với mọi người!
Cô gái đó nhìn Diệp Thanh một cái, liền cười hi hi nói với Chu Vi:
-Lúc đầu, chúng tôi còn cực kỳ lo cho cô, trời tối thế này rồi, nếu chẳng may gặp phải người xấu, thì biết làm thế nào chứ! Nhưng sau khi nói với Ngô tổng, Ngô tổng nói không sao, không cần đi tìm, cứ để cho họ đi, chúng tôi mới có phần yên tâm đấy.
Chu Vi liếc Diệp Thanh một cái, thầm nói, làm gì có chuyện sẽ gặp phải người xấu chứ, mà cứ cho là gặp, thì người xui xẻo cũng là bọn họ chứ chẳng phải mình, không phải sao?
Vừa nãy, hai người đi dạo trên tuyết, Chu Vi chỉ cảm thấy thật lãng mạn, thật hạnh phúc, hoàn toàn không chút nghĩ ngợi, lúc này trong lòng chợt nghĩ, phỏng chừng bản thân cùng đi với hắn, trước giờ chưa khi nào suy xét đến vấn đề an toàn!
Sau đó, mấy người quản lý tầm trung của công ty Thiên Hậu phụ trách buổi biểu diễn lần này, nghe được tin, cũng liền ra đón, nhao nhao chào hỏi Diệp Thanh.
Diệp Thanh là bằng hữu của Ngô tổng, nghe nói còn là bạn hợp tác, nhân viên cao cấp của Đĩa nhạc Thiên Hâu đều biết , có mấy người lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thanh, thì cực kỳ tò mò, bọn họ nghe đại danh Diệp Thanh đã lâu, bình thường lúc nào cũng thấy Ngô tổng nói cái gì mà …, thiết nghĩ chắc chính là chỉ người này rồi, nhưng Ngô tổng tuổi tác đã cao như vậy rồi, gọi người ta là “ Tiểu Diệp”, thì đối phương ắt phải ba bốn mươi tuổi, thậm chí bốn năm mươi tuổi cũng là chuyện thường, chỉ cần nhỏ tuổi hơn Ngô tổng, đều có thể gọi là “ Tiểu gì đó”, không ngờ được, tên “Tiểu Diệp” này là trẻ tới mức láo toét, y hệt như học sinh mới tốt nghiệp cấp ba!
Nhỏ tuổi như vậy, đã có tận mấy công ty, lại còn là viện trưởng của bênh viện, hội trưởng Hội y sư, quả đúng là tuổi trẻ đầy triển vọng, hơn nữa, nghe người trong công ty đồn, người này còn lập nghiệp từ hai bàn tay trắng! khỉ thật, đúng là người so người tức chết người!
Ngay tức khắc, trong lòng những “nhân vật thành công” hoặc nói “những người có khát vọng thành công lớn hơn” này, liền cảm thấy trên người Diệp Thanh đương bao phủ một vầng hào quang thần bí, giống như những fan hâm mộ đó đối với Chu Vi, coi hắn là thần tượng!
Diệp Thanh để Chu Vi ở lại, còn bản thân thì về nhà! Bởi vì ngày mai Chu Vi còn một buổi biểu diễn mới nữa phải tổ chức, thực sự là bận ra trò đây.
Rời khỏi sân vận động Thất Tùng, trên đường sớm đã thưa thớt bóng người và xe cộ, tuyết lại bắt đầu rơi, càng lúc càng lớn, cuối cùng, không ngờ khung cảnh lại trở lên lãng mạn vô cùng, tâm trạng Diệp Thanh khá vui, nếu không có người ở đây, hắn nhất định sẽ tựa như Ngũ Đài Sơn Lỗ Trí Thâm khi nhìn thấy tuyết, hét lớn vài tiếng, có điều, bây giờ người ta còn đang ngủ, gào thét lung tung trên đường, làm người ta tỉnh giấc thì không được, không những thế, người ta còn chửi mình là thằng thần kinh cũng nên ấy chứ!
Diệp Thanh vận chuyển Y linh huyền khí,, thi triển khinh không, thân hình liền tức khắc biến thành một đường tàn ảnh mà mắt thường khó nhìn thấy được, dán trên mặt tuyết rồi phóng thẳng lên, trên mặt tuyết, cứ cách bảy tám mét lại lưu lại một dấu chân mờ mờ, chốc lát sau, lập tức đã bị những bông tuyết mới rơi từ trong không trung xuống che lấp, không thấy tung tích đâu, đạp tuyết không dấu vết!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.