Đọc truyện Thần Y – Chương 32
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 32: Giải nguy
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
– Thính Cung, Ngư Yêu, Suất Cốc, Tình Minh, Tố Liêu, Giáp Xa…
Trong Bạch Thủ Kinh thuộc tầng thứ nhất của Bạch Ngọc bảo tháp, Diệp Thanh nhắm mắt lại, hai tay vê ngân kim, bộ pháp biến hóa, thân hình uyển chuyền châm vào những huyệt trên người đồng nhân, những huyệt nào châm không đúng sẽ hiện lên đèn tín hiệu màu trắng, điều này chứng tỏ sức châm vào huyệt đạo không được chuẩn xác, nếu châm chuẩn xác sẽ hiện lên đèn tín hiệu màu đỏ.
Quá trình luyện châm trên người đồng nhân không chỉ xác định huyệt chính xác, tốc độ và khả năng khống chế ngân kim yêu cầu cũng rất nghiêm khắc.
Chừng một tiếng đồng hồ Diệp Thanh châm được ba trăm bốn năm huyệt, cương nhu kết hợp, thủ pháp châm cứu cũng khác nhau.
Châm xong, Diệp Thanh lau mồ hôi trên trán, hít một hơi sâu mới khôi phục được thể lực ban đầu. Luyện châm cũng rất hao tốn thế lực
– Cuối cùng cũng hoàn thành được nhiệm vụ này, xem có được thưởng gì không?
Diệp Thanh khua tay ấn vào nút hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên châm cứu đồng nhân biến mất, ngay sau đó toàn bộ không gian một màu trắng xóa, một túi phần thưởng từ trên không trung rơi xuống.
Vẫn như cách cũ, Diệp Thanh chỉ khẽ chạm vào thì chiếc túi liền mở ra, hiện ra một bộ sách cổ.
– Chỉ có bốn trang giấy thôi sao?
Diệp Thanh mở ra, dường như có chút thất vọng, mới chỉ có bốn trang giấy, thì bao hàm được bao nhiêu kỹ thuật chứ? Phải biết, bây giờ rất nhiều y thuật, mới đầu chỉ là những điều vô nghĩa, nhưng càng ngẫm nghĩ thì giá trị thực cả nó không đơn giản chút nào.
– “ Quy xà bí thôi”, phong phất liễu, hỏa long thoan, băng nhuận thủy, long tượng niễn? Tổng cộng có bốn thế, những cái tên cũng rất đặc biệt, bao gồm thủy hỏa phong, cương nhu đều có cả. Ồ cũng không tồi đâu.
Diệp Thanh đưa mắt đảo qua một lượt, thấy có hình cũng có hướng dẫn, những cái vớ vẩn không nhiều, lập tức thấy hứng thú hẳn lên.
Điều huyền diệu ở đây là, tất cả những chữ trên đó đều là chữ giản thể, cách hành văn cũng rất dễ hiểu, với tư duy của Diệp Thanh, thì mấy cái này quá đơn giản, không giống như những sách y ở nhà mình, nhìn vào đã thấy đau đầu.
Thuật xoa bóp, đều dùng năm ngón tay, tác dụng lên huyệt đạo trên cơ thể người, để điều tiết trạng thái sinh lý cũng như bệnh lý của cơ thể, từ đó đạt được mục đích của lý liệu, bộ “ Quy xà bí thôi” tuy chỉ có bốn thức, nhưng đã bao gồm toàn bộ những chiêu pháp của thuật xoa bóp rồi, vô cùng tinh thâm, biến hóa khôn lường. Có thể sơ thông kinh mạch, lưu thông khí huyết, trị thương giảm đau, trừ tà phục chính, điều hòa âm dương.
Diệp Thanh vừa dùng tay thực hành các thao tác vừa dùng cái đầu để lĩnh ngộ, dần dần lắng đọng hết trong tâm trí cậu.
…
Khoa cấp cứu, bệnh viện Ngô Đồng.
Đây là một trung tâm cấp cứu chính quy, trong đó bao gồm tất cả các khoa như nội, ngoại, phụ, sản, nhi, xương, ngũ quan vân vân, tương đương với một bệnh viện thu nhủ.
Diệp Thanh làm ở đây đã được mấy ngày, cũng khá quen rồi. Có một số người quan hệ tốt với cậu ta, như phó giáo sư ở khoa xương khớp Trịnh Thường Mẫn, y tá Lý TIểu Miêu…
Phó giáo sư ở đây chỉ là chức danh, không liên quan gì đến cương vị, tương đương với phó giáo sư ở các trường đại học, cao cấp kỹ sư ở các nhà máy. Ở rất nhiều bệnh viện, đặc biệt là trong những bệnh viện cấp thành phố bậc trung, chức danh này là tên gọi của rất nhiều người sau khi nghỉ hưu, Lão Trịnh cũng nằm trong số đó.
Còn chức danh phó chủ nhiệm khoa của Hà Phẩm Dật là bác sĩ chủ trị, tương đương với Mã Tiểu Linh.
– Bác Dương, gan đỡ chút nào chưa?
– Tiểu Minh, còn đau dạ dày nữa không?
– Chị Hà, thần sắc hôm nay không tồi, xem ra mấy hôm nữa là xuất viện được rồi.
…
Mới sáng sớm, Diệp Thanh đã đi kiểm tra từng phòng bệnh ở khoa cấp cứu, đồng thời cũng nói chuyện thân tình với bệnh nhân. Làm bác sĩ, biết cách nói chuyện và trao đổi với bệnh nhân là điều vô cùng cần thiết. Hơn nữa, cậu ta phát hiện, nói chuyện nhiều với bệnh nhân và đồng sự thì tinh thần cũng sảng khoái lên rất nhiều. Cho nên mới nói người là động vật sống thành đàn.
– Bác Sa, để cháu bắt mạch cho bác nào!
Diệp Thanh bước đến trước giường của một người phụ nữ hơn 50 tuổi, mỉm cưởi giơ tay ra.
– Làm phiền cháu rồi, Tiểu Diệp.
Sắc mặt bác Sa buồn rầu, giơ bàn tay gầy đét vàng úa ra từ trong chăn.
Diệp Thanh để ba ngón tay mình vào ba vị trí Thốn, Quan, Xích của cổ tay bác Sa, chỉ cảm thấy mạch Hồng Đại, ở vị trí Quan bên tay trái, vị trí của Gan xuất hiện một số thay đổi đặc biệt, phía trước Quan mạch hiện lên hoành cách mạch, rất hiển nhiên, chức năng gan của bác Sa đã bị tổn thương, đây thuộc những triệu chứng của bệnh Đái tháo đường giai đoạn giữa và cuối.
– Thế nào hả Tiểu Diệp, cháu thấy bệnh của bác có thể chữa khỏi được không?
Bác Sa thấy Diệp Thanh bắt mạch trong thời gian dài, vẻ mặt trầm ngâm không nói gì, vô cùng lo lắng hỏi.
Diệp Thanh định thần lại, khẽ mỉm cười, an ủi nói:
– Bác Sa, bệnh tình của bác có chút phức tạp, chủ yếu là một số biến chứng hơi khó chữa, tuy nhiên mấu chốt là thông qua thuốc men và ăn uống khống chế được nồng độ đường trong máu. Bác đừng quá lo lắng, dần dần sẽ khỏi thôi!
– Ừ, có những lời này của cháu bác cùng yên tâm rồi.
Bác Sa lâu lắm rồi mới cười.
– Bác Sa, bác chịu khó nghỉ ngơi, tinh thần tốt, bệnh cũng sẽ khỏi nhanh hơn! Lát nữa cháu sẽ cho y tá kiểm tra nồng độ đường của bác, rồi tiêm một mũi.
Diệp Thanh nói xong liền đứng dậy, tiếp tục đi kiểm tra các phònh bệnh khác, nói chuyện với bệnh nhân, thông qua khám bệnh, cậu ta có thể cảm thấy trình độ y học của mình vững chắc hơn rất nhiều, hơn nữa, còn một nguyên nhân là giá trị y linh của cậu ta ngày càng tăng, mặc dù từ tốn, mỗi ngày chỉ có chút ít.
Giá trị Y Linh đúng là hay thật, có thể đổi được nội công tâm pháp nữa, khiến Diệp Thanh ngày nào cũng ảo tưởng, nếu một ngày nào đó một mình cậu có thể chữa khỏi bệnh cho một bệnh nhân nặng, thì có phải là phát đạt rồi không.
Diệp Thanh…
Bên ngoài hành lang, một cô gái chừng hai mốt hai hai tuổi, khuôn mặt trái xoan, đầu để mái, đó chính là một y tá vẻ mặt có vẻ lo lắng vẫy tay với Diệp Thanh, nói khẽ như sợ ai nghe thấy không bằng ý.
– Tiểu Mao, sao thế?
Thấy Lý Tiểu Miêu vội vội vàng vàng, Diệp Thanh nghi hoặc hỏi.
– Diệp Thanh, cậu mau qua đây, bác Sa bất tỉnh rồi.
Lý Tiểu Miêu vừa nói vừa vẫy tay, thần sắc hoảng hốt nói.
Diệp Thanh ngạc nhiên, vừa nãy còn bắt mạch cho bác ý mà, với sức khỏe của bác Sa, không thể nào đột nhiên bất tỉnh thế được, nói:
– Được rồi, để tôi tới xem sao. Cô đi thông bóng cho bác sĩ Hà, bác Sa chính là bệnh nhân của ông ấy.
– Đừng!
Lý Tiểu Miêu xua tay, ghé sát tai Diệp Thanh, giọng nói như khóc:
– Diệp Thanh, cậu nhất định phải giúp tôi. Vừa nãy tôi tiêm cho bác Sa, hình như liều lượng sai sót…
– Á?
Diệp Thanh ngẩn người ra, nhưng cũng chẳng còn thời gian để trách mắng Lý Tiểu Miêu nữa, vội lôi cô ấy vào phòng bệnh của bác Sa.
Hai người nắm tay chạy như bay, nếu ai không biết cứ tưởng hai người họ đang hẹn hò gì đây, nhưng lần này sao lại khéo quá, bị bác sĩ phụ sản Mã Tiểu Linh bắt gặp.
– Ai dà!
Mã Tiểu Linh co người lại, những tài liệu trên tay rơi hết xuống đất.
– Cái cậu này, sao cứ thích va vào mình thế nhỉ/
Mã Tiểu Linh tức giận. Người này là ai chứ, người khác thì không đụng, cứ tìm mình mà đụng là sao.
– Bác sĩ Mã, xin lỗi, xin lỗi nhé.
Diệp Thanh đang vội, vội nói cậu xin lỗi, đầu cũng không thèm quay lại nhìn cô ấy một lần, rồi chạy thục mạng đi.
– Cái người này sao chẳng có tý lễ phép gì cả, hơn nữa lại còn là một kẻ háo sắc nữa chứ, mới đến đây được vài hôm mà đã cưa được Lý Tiểu Miêu rồi.
Mã Tiểu Linh phủi phủi chân, nhìn những đống tài liệu rơi dưới đất lắc lắc đầu.
…
– Bác Sa bị sốc do tụt huyết áp.
Diệp Thanh liền vớ bệnh án, ghi liều lượng thuốc điều trị cho bác Sa thì thấy có sai sót, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Lý Tiểu Miêu cho nhầm thuốc rồi.