Đọc truyện Thần Y – Chương 24
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 24: Người đẹp ngất xỉu
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Ở tần thứ nhất Bạch Thủ Cảnh của Bạch Ngọc bảo tháp, tay Diệp Thanh kẹp kim, đang châm vào những huyệt của người đồng nhân cao hai mét, lực châm cũng rất tốt và ổn định, nhanh như điện, tín hiệu màu trắng không ngừng hiện lên, chỉ họa hoằn lắm mới có một lần tiến hiệu đỏ.
Tập châm gần một tiếng đồng hồ, đến lúc tay Diệp Thanh bủn rủn, lúc đó mới ngừng châm.
Tay khẽ lướt, kết quả được thống kê lập tức hiện lên không trung, tất nhiên là toàn bộ tin tức rồi: mệnh trung có 326 huyệt đạo, châm trùng 30 huyệt, châm sai 7 huyệt, 15 lần lực không đủ, 39 lần lực quá mạnh.
Luyện châm trên người đồng nhân lâu như vậy, vẫn không thể nào đạt được yêu cầu của hệ thống. Nhưng không sao, càng khó càng hay, hơn nữa, không nghi ngờ gì, trải qua mấy ngày luyện tập, kỹ thuật châm cứu của mình đã tiến bộ rất nhiều, những huyệt đạo này, ngay cả bố mình có khi còn không biết ý.
Diệp Thanh không hề tỏ ra nhụt trí, nghỉ một lát, lại tiếp tục tập luyện. Đây hoàn toàn là những kỹ thuật cơ bản, cậu tin rằng, những kỹ thuật này vững vàng thì sau này thực hiện trên người thì mới hiệu quả.
– Học văn học võ đều vậy thế, tất nhiên y học cũng chẳng khác là mấy, cần cù bù thông mình, hơn nữa ngộ tính của mình cũng không tồi mà.
…
– Ồ, lần này không tồi đâu, mệnh trung 343 huyệt đạo, chỉ bỏ lọt hai huyệt, hơn nữa không có lần nào châm sai, có điều thời gian dùng quá dài, không ngờ dùng hết tận 3 tiếng đồng hồ.
Luyện tập kết thúc, Diệp Thanh rời khỏi Bạch Ngọc bảo tháp, thấy đồng hồ chỉ vào hơn mười giờ đêm rồi, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một màn đêm đen xì, không hề có ánh trăng.
Diệp Thanh đi ra khỏi phòng, hít không khí trong lòng ban đêm, vừa đi vừa hít thở thật sâu, một lát sau đã đi tới con sông nhỏ ngay cổng nhà mình.
Đây là một con sông rộng chừng năm sau mét, dài chừng bảy tám kilomet, đây là con sông do người dân tự đào lên, thôn của Diệp Thanh nằm lọt thỏm giữa con sông.
Diệp Thanh thấy đứng ở bờ sông, quên hết những phiền phức, cậu nằm xuống vệ sông nhìn những ngôi sao. Cậu vẫn còn nhớ, lúc nhỏ, cậu và em gái Diệp Tĩnh rất thích ra bờ sông để rửa mặt, nhất là mùa hè, sáng sớm rửa mặt, gội đầu, tiện thể hái vài chiếc đài hoa sem coi như là bữa sáng, vô cùng thích thú.
Diệp Thanh không khỏi chảy nước miếng, nhưng đáng tiếc, nhưng bây giờ mới là tháng ba, ngay cả mầm nhú của hoa sen còn chưa lên nữa là.
– Anh cả, anh chưa ngủ à?
Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Diệp Thanh quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Đại Đông mặc quần áo ngủ đi tới, liền hỏi.
– Ừ.
Diệp Đại Đông ngồi trên một tảng đá cạnh Diệp Thanh, nói:
– Nghe bố mẹ nói chú sắp chuyển ra ngoài ở rồi à?
– Đúng ạ, em lớn rồi mà, cũng phải có sự nghiệp riêng của mình chứ. Đàn ông mà, sau này còn phải lấy vợ sinh con đẻ cái nữa chứ, không thể mãi ở nhà để bố mẹ nuôi thế này được. Hơn nữa, em tốt nghiệp cũng đã lâu rồi, vẫn chưa làm việc bên ngoài bao giờ.
Nói tới đây, Diệp Thanh có chút hổ thẹn.
– Chị dâu chú phổi bò, nói những câu chu ngoa với chú, chú đừng để bụng nhé.
Trầm ngâm một lát, Diệp Đại Đông bỗng nói.
– Ha ha, anh cả nghĩ nhiều rồi, em chưa bao giờ trách chị dâu mà. Thật đấy.
Có lẽ cảm thấy lời nói của Diệp Thanh rất chân thành, Diệp Đại Đông cười lên, vỗ vai Diệp Thanh cười nói:
– Tốt, anh biết chú từ nhỏ đã rộng lượng rồi mà. Anh em mình chứ ai đâu nhỉ.
– Đúng vậy, anh em mình chứ ai đâu. Anh cả, anh còn nhớ hồi nhỏ không, có người bắt nạt em, anh đều xuất hiện đúng lúc, giúp em đánh lại bọn chúng. Lúc đó anh chính là đại anh hùng trong lòng em, một anh trai tốt.
– Nhưng, lúc chị dâu ức hiếp chú, anh lại không giúp gì chú cả…
Diệp Đại Đông thờ dài nói.
– Anh cả, anh biết mà, em không có ý đó đâu, hơn nữa những cái đó không đáng gì cả, chúng ta là người một nhà mà.
Diệp Thanh mỉm cười nói.
– Ừ, người một nhà! Chú cũng sớm về ngủ nghỉ đi, anh đi ngủ trước đây, lát nữa chị dâu chú lại giục.
Diệp Đại Đông đứng dậy, phủi phủi bụi ở mông, rồi đi về phòng của mình.
– Dạ!
Diệp Thanh lại nằm xuống, hai tay kê đầu làm gối, tiếp tục ngắm nhìn những ngôi sao.
…
Bệnh viện Ngô Đồng, là một bệnh viện tư, tọa lạc tại khu Đông Hồ, thành phố Phù Liễu.
– Oa, to quá ta, xem ra bác sĩ Lưu gì đó không lừa mình, quy mô này, chẳng thua kém gì bệnh viện nhân dân số một rồi.
Hôm nay, sáng sớm Diệp Thanh đã đến cổng bệnh viện Ngô Đồng, nhìn những tòa nhà cao lớn, vòi phun nước, pho tượng, mặt cỏ, hoa tươi…, trong lòng thấy rất hào hứng.
Phải biết rằng, hồi trước lúc cậu tìm công việc bên ngoài, đến những bệnh viện kiểu này để phỏng vấn đều bị người ta cự tuyệt thẳng thừng, không cần bảo cậu về rồi đợi liên lạc, đương nhiên, về sau cũng chẳng có chút liên lạc gì nữa rồi.
Nhưng lần lại lại khác, lần này là do đích thân viện trưởng của bệnh viện Ngô Đồng Trương Hạo Bác mời mính tới làm việc. Điều này khiến người khác thấy nể phết đó.
– Oa, người đẹp!
Diệp Thanh nói với bảo vệ đến đây để gặp viện trưởng, rồi cầm tấm danh thiếp của ông ấy lên, sau khi đăng ký, rồi bước vào cửa lớn của bệnh viện Ngô Đồng. Đi giữa hàng cây râm mát, ánh mắt ngó nghiêng khắp nơi, không nói cái khác, nhưng thấy bệnh viện này nhiều người đẹp quá.
Phía trước có một người kìa.
– Chậc chậc, nhìn kiểu dáng này, ắt hẳn là người đẹp rồi. Nhìn chân thon, eo thon này, lại cố đôi mông căng tròn, uốn a uốn éo, đúng là tuyệt đẹp.
Diệp Thanh thầm bình luận, mắt sáng lên.
Thực ra, cậu cũng không phải háo sắc lắm, nhưng lúc không có ai, trong đầu cậu vẫn cứ nhớ tới bóng dáng của Hứa Tinh Tinh, không thể nói quên là quên ngay được.
Hơn nữa, đàn ông thích nhìn người đẹp là chuyện bình thường mà, cũng giống như người đẹp cũng thích anh chàng đẹp trai thôi.
– Chậc chậc, nhìn cái eo thon nhỏ kia kìa, thảo nào Thái Đạc nói con gái em nhỏ chân dài là xinh đẹp nhất, quả không sai chút nào, khiến mắt người khác không muốn rời khỏi.
Diệp Thanh chậm rãi tiến tới sau lưng người đẹp đó, rồi liếc cô nàng một cái, quen hẳn việc mình phải đi gặp mặt viện trưởng Trương.
Bỗng nhiên, người đẹp đó đi chậm lại, rồi lảo đảo, rồi ngã khụy xuống đất, tiếp sau là nằm ngay xuống đất, thân hình quyến rũ kia đang run lên bần bật, cô cụm lại như một con tép vậy.
– Á, người đẹp, cô làm sao thế?
Như anh hùng cứu mỹ nhân vậy, Diệp Thanh không nói gì liền lao tới.
Hai mắt người đẹp nhắm nghiền lại, lông mi rung rung, sắc mặt tái nhợt.
Diệp Thanh nắm lấy cổ tay nàng, tay khẽ bắt mạch cho cô nàng.
– Oạch, hỉ mạch? Nhìn trẻ này mà đã có thai rồi sao?