Đọc truyện Thần Y Xuất Chúng – Chương 32: Cao Thủ
Vừa rồi, Hoàng Hách nhìn thấy rõ rằng, một chiếc kim bạc phóng từ trên tầng xuống, cắm trúng vào huyệt trên cổ tay của tên tóc vàng.
Cho nên tên tóc vàng mới đau đớn như vậy.
“Đồ ăn mà tôi nấu, tuyệt đối sẽ không làm người ta ngộ độc chết!”, một giọng nói trầm vang chuyển tới, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ đang chạm rãi bước từ tầng hai xuống, trông như một con gấu đen.
“Nhị Ngưu, cuối cùng cậu cũng đến!”, ông chủ nhìn thấy người như gấu đen này, lập tức như nhìn thấy cứu tinh vậy, vội vàng nói: “Cậu mau xem xem, người này rốt cuộc đã bị làm sao?”.
Nhị Ngưu gật đầu, sau đó đi về phía người thanh niên bị trúng độc.
Vừa nãy khi đi đến chỗ tên tóc vàng, tên tóc vàng liền chửi: “Tên gấu chó kia, rốt cuộc đã làm gì tao mà tay tao đau thế hả!”.
Nhị Ngưu lườm tên tóc vàng một cái, đột nhiên đạp luôn vào người tên tóc vàng.
“Á…”, tên tóc vàng hét lên một tiếng rồi nằm bất động.
“Sao anh lại đánh người ta!”, lập tức mấy người đàn ông đô con trong đám đông tức giận quát Nhị Ngưu.
Tia sáng trong mắt Hoàng Hách động đậy, anh lúc này khởi động Vô Thượng Tiên Đồng, nhìn rõ cú đá của Nhị Ngưu lên người tên tóc vàng, trên đầu ngón chân của Nhị Ngưu đánh ra một luồng chân khí xâm nhập vào cơ thể tên tóc vàng, sau đó dưới sự chấn động của luồng chân khí này khiến chiếc kim bạc trong cổ tay tên tóc vàng bị ép phóng ra, một tia sáng lóe lên, cả cây kim bắn vào trần nhà rồi biến mất.
“Cao thủ là đây!”, trong ánh mắt Hoàng Hách lộ rõ vẻ hưng phấn.
Nhị Ngưu là cao thủ đầu tiên mà anh gặp sau khi có được Y Tiên Truyền Thừa, hơn nữa mức độ hùng hậu trong chân khí của anh ta rõ ràng đã tu luyện đến cảnh giới cao thâm.
Cảnh giới mà Hoàng Hách bây giờ bất kể như thế nào cũng không sánh nổi.
“Là hắn tự chuốc lấy thôi!”, Nhị Ngưu nhìn mấy tên đô con đang nhảy ra, nhìn thẳng nói: “Mấy người cũng muốn bị ăn đánh à?”.
“Hừ, các anh em xử hắn cho tôi!”, trong ánh mắt mấy tên đô con lộ ra vẻ tàn bạo, chỉ một tiếng hô hào liền lao đến bao vây Nhị Ngưu.
Tuy Nhị Ngưu vạm vỡ như bò, nhưng những tên đô con kia ai nấy đều cơ bắp cuồn cuộn, nhìn đã biết không phải hạng dễ dây.
“Người đàn ông vạm vỡ kia e là sẽ thiệt thân rồi!”, trong đám người đông đúc, có một người lên tiếng phỏng đoán.
Nhưng điều khiến người ta phải kinh ngạc đã xảy ra, chỉ thấy Nhị Ngưu đối mặt với sự bao vây tấn công của mấy tên đô con, hai chân bất động, chỉ khua mỗi hai cánh tay, một tay túm một tên đô con rồi ném, tên đô con nặng phải đến gần hai tạ kia bị ném ra xa cách hơn mười mét, nằm lăn dưới đất.
Những tên đô con khác thấy vậy, ai nấy đều kinh hãi chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng Nhị Ngưu trông có vẻ nặng nề chậm chạp, tốc độ của anh ta lại không hề chậm.
Chỉ vài bước đã đuổi kịp được mấy tên đô con đang chạy trốn, rồi ném bọn chúng ra ngoài như tên tóc vàng vừa rồi vậy.
Đám người đang hò hét đột nhiên im lặng, ai nấy đều sững sờ nhìn Nhị Ngưu, như thể nhìn một con quái vật vậy.
“Mấy người đập phá đồ đạc trong quán ăn, đây chỉ là chút trừng phạt cho mấy người thôi!”, Nhị Ngưu đang nói ồm ồm,nhưng người đã đi về phía người thanh niên trúng độc.
Nhị Ngưu đến bên cạnh người thanh niên trúng độc, lật mí mắt anh ta lên, sau đó cầm cổ tay người thanh niên, hai ngón tay kẹp chặt, nhắm mắt lại.
Hoàng Hách nhìn bộ dạng của Nhị Ngưu, trong lòng hơi có cảm giác kỳ lạ.
Từ thủ pháp của Nhị Ngưu, Hoàng Hách nhìn là biết Nhị Ngưu tinh thông về Đông y.
Nhưng vừa nghĩ đến cơ thể vạm vỡ của Nhị Ngưu, Hoàng Hách liền cảm thấy chẳng ra cái gì cả.
Dù gì Đông Y vô cùng coi trọng tâm tính của con người, một người to cao như Nhị Ngưu bình thường mà nói tính cách rất nóng nảy, làm sao có thể nắm rõ được kiến thức Đông y này chứ?
Lại nhìn Nhị Ngưu, đang nhắm mắt để bắt mạch cho người thanh niên trúng độc.
Một lúc lâu sau, anh ta mở mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư: “Đúng là trúng độc thật!”.
“Thấy chưa, tự mấy người còn thừa nhận rồi!”, không biết từ lúc nào tên tóc vàng đã đứng dậy được, thấy Nhị Ngưu nói vậy, lập tức hô lên: “Hôm nay nếu không trả lại công bằng cho tao, thì tao tuyệt đối sẽ không cam tâm!”.
Nhị Ngưu liếc nhìn tên tóc vàng một cái, rồi nói: “Nhưng tôi dám đảm bảo, người này trúng độc không có liên quan gì đến đồ ăn do tôi làm!”.
“Mày lấy gì ra đảm bảo!”, tên tóc vàng quát to: “Mọi người xem đi, bạn tôi xảy ra chuyện trong quán ăn này, giờ đối phương lại không nhận, xin mọi người hãy lấy lại công bằng cho tôi!”.
“Đúng thế, người ta xảy ra chuyện trong quán ăn, thì quán ăn buộc phải chịu trách nhiệm!”, trong đám người lại có người hưởng ứng lên.
“Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói!”, ông chủ quán không chịu được nữa, vội vàng đứng ra xoa dịu: “Nhị Ngưu, cậu nấu nướng kiểu gì thế, sao lại trúng độc được! Chẳng phải cậu biết y thuật sao, mau xem đi!”.
“Tôi thử xem!”, Nhị Ngưu gật đầu, sau đó lấy một bọc vải từ trong ngực ra.
Anh ta đặt bọc vải trên bàn, từ từ mở ra, chỉ thấy bên trong bọc vải toàn là những cây kim bạc sáng loáng.
Nhị Ngưu lấy kim bạc ra như thể biến thành một người khác vậy, trong mắt lại lộ ra một luồng khí nóng bỏng.
Anh ta lấy một cây kim bạc ra, như thể nâng niu một vật báu, vừa thành khẩn vừa tập chung.
Trong một góc quán ăn, một ông cụ lưng còng thấy Nhị Ngưu lấy kim bạc ra, trong ánh mắt lập tức lộ ra một nụ cười khẩy.
Ông ta quay đầu lại nói với một người thanh niên ăn mặc sang trọng: “Thẩm công tử, đối phương cắn câu rồi!”