Thần Y Xuất Chúng

Chương 30: Cho Anh Cơ Hội Còn Không Lấy


Đọc truyện Thần Y Xuất Chúng – Chương 30: Cho Anh Cơ Hội Còn Không Lấy


“Anh nằm mơ!”, Tô Lệ tức tối hổn hển nói: “Trên đời này sao lại có loại khốn khiếp như anh chứ!”.
“Không ngủ với tôi đúng không, vậy thì đền tiền cho bố mày đi!”, Lưu Đông thể hiện ra một vẻ hung dữ: “Tao là ai, chắc không cần phải giới thiệu nữa nhỉ? Nếu chúng mày không đền tiền, thì tao không thiếu cách để trừng trị chúng mày đâu!”, vừa nói Lưu Đông vừa nhìn vào Hoàng Hách với ánh mắt dữ tợn.
Hoàng Hách dửng dưng nhìn Lưu Đông, đột nhiên lên tiếng: “Được, tao đền!”.
“Hoàng Hách, anh điên rồi à?”, Tô Lệ nhìn Hoàng Hách với ánh mắt không dám tin, cô không ngờ Hoàng Hách lại nhát chết vào đúng lúc này.

Lẽ nào Hoàng Hách là một người mềm yếu sao?
“Nhưng mà tao phải đến chỗ một người bạn là phóng viên để vay tiền đã”, sắc mặt Hoàng Hách không thay đổi: “Tao nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý cho tao vay thôi, vì tao sẽ cho cậu ấy một tin tức vô cùng hot”.
“Xùy, con trai của Cục phó Cục công an lái xe hàng trăm triệu, nuôi nhân tình… giờ tao sẽ gọi điện cho cậu ấy luôn!”.
Hoàng Hách vừa nói vừa thò tay vào túi.

“Chờ đã!”, Lưu Đông cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt: “Hoàng Hách, mày đi đi! Không cần mày đền tiền nữa!”.
“Như thế thì ngại lắm”, Hoàng Hách dửng dưng nói: “Dù sao là tao đã làm hỏng xe của mày mà”.
“Không không không, vết lõm này vốn dĩ có từ trước, chứ không phải mày làm hỏng”, Lưu Đông cứ thế xua tay: “Chúng mày đi đi, chiếc xe này không cần đền nữa, không cần đền nữa!”.
Thấy cảnh tượng khác thường như vậy, Tô Lệ đột nhiên phì cười thành tiếng.

Vốn dĩ tưởng Hoàng Hách nhát chết, ai ngờ đây mới là trí thông minh của Hoàng Hách, chỉ cần vài câu nói đấy mà đã khiến một Lưu Đông vừa nãy còn hống hách sun vòi.
“Ồ, đúng là tiếc thật”, Hoàng Hách lắc đầu, tỏ vẻ hơi tiếc nuối, sau đó anh nhìn sang Tô Lệ vẫn đang ôm cánh tay mình, mỉm cười nói: “Chúng ta đi ăn thôi, bạn gái Lệ Lệ của anh!”.
“Vâng!”, lạ là Tô Lệ lại không tức giận vì Hoàng Hách nói những lời lợi dụng kia, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng lúc em cũng đói rồi”.
Vừa nói, hai người vừa thân mật đi vào trong quán ăn, chỉ để lại Lưu Đông và Trương Mộng Mộng với sắc mặt không thể sa sầm hơn.
“Đông thiếu gia, cứ để anh ta đi như vậy à?”, Trương Mộng Mộng tức tối nói với hắn: “Như vậy thì dễ dàng cho Hoàng Hách quá đấy!”.
“Dễ dàng cho hắn?”, ánh mắt Lưu Đông lộ vẻ nham hiểm: “Lưu Đông anh đã bao giờ chịu thiệt như vậy chưa.

Nếu không phải ông già nhà anh đang trong thời điểm quan trọng để thăng chức lên Cục trưởng Cục công an, thì anh lại sợ bị đưa lên báo chắc?”.
“Nhưng chuyện này lẽ nào cứ thế mà bỏ qua sao?”, Trương Mộng Mộng nghiến răng nghiến lợi nói: “Em chưa bao giờ nghe nói Hoàng Hách có bạn là phóng viên gì đâu, em nghĩ chắc anh ta dọa anh thôi!”.
“Thà tin đó là sự thật, chứ không tin đó là giả!”, ánh mắt Lưu Đông lóe lên: “Việc của bố anh mới là quan trọng nhất , chỉ cần bố anh lên được chức Cục trưởng, địa vị của anh cũng sẽ lên tầm cao mới!”.
“Thế này đúng là hời cho tên Hoàng Hách quá”, Trương Mộng Mộng chỉ có thể bực mình nói.
Ai ngờ, Lưu Đông lại lắc đầu luôn: “Hời cho hắn? Làm gì có chuyện đấy! Lưu Đông anh xưa nay chưa bao giờ phải chịu thiệt! Em cứ đợi đi, anh nhất định sẽ khiến cho hắn thân bại danh liệt, sau đó phải quỳ trước mặt anh cầu xin như một con chó!”.

Trương Mộng Mộng nghe xong, ánh mắt sáng lên: “Đông thiếu gia, tiếp theo nên làm gì đây?”.

Trong quán ăn đặc sản địa phương, Hoàng Hách và Tô Lệ cùng ngồi sát vai nhau một cách thoải mái trên ghế sofa.
Vốn dĩ, theo ý của Hoàng Hách, hai bọn họ phải ngồi đối diện nhau, nhưng cũng không biết Tô Lệ nghĩ gì, lại ngồi sang bên cạnh Hoàng Hách.
Sống mũi ập đến một hương thơm thoang thoảng, mùi thơm này Hoàng Hách cảm thấy rất quen thuộc, đó là mùi hương cơ thể của Tô Lệ.

Ở cùng với Tô Lệ mấy ngày hôm nay, Hoàng Hách đã ngửi thấy mùi hương này mấy lần liền, nhưng mỗi lần ngửi thấy đều khiến Hoàng Hách có một cảm giác rung động.
Tô Lệ chống tay lên bàn đỡ cằm, nhìn chằm chằm vào Hoàng Hách, trong đôi mắt hiện lên màu sắc mơ hồ.
“Lệ Lệ, em nhìn gì thế?”, ngay sau đó, Hoàng Hách bị Tô Lệ nhìn cho phát ngại, không kìm được nói.
“Hoàng Hách, không ngờ anh cũng khá dũng cảm đấy chứ?”, Tô Lệ không trả lời câu hỏi của Hoàng Hách, rồi nói tiếp: “Trong lúc nguy hiểm như vậy mà anh lại dám cứu em! Anh nói xem, có phải anh đã yêu em thật rồi không?”.
“Nói linh tinh gì thế!”, Hoàng Hách vỗ nhẹ lên đầu Tô Lệ quở trách: “Đồ bạo lực như em, làm gì có đàn ông nào thích chứ?”, vừa nói, Hoàng Hách vừa giơ cổ tay của mình ra, phía trên đó vẫn có vết răng hơi đỏ.
“Vậy sao?”, Tô Lệ ngẩng đầu, mặt kề sát vào mặt Hoàng Hách, giọng nói mập mờ: “Nhưng sao em lại thấy trong câu nói của anh có hơi chột dạ nhỉ?”.

“Em nghĩ nhiều rồi đấy!”, Hoàng Hách bị luồng khí từ mũi của Tô Lệ thổi nên hơi nhột, trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.

Nói thật thì trên người Tô Lệ quả thực có một ma lực chí mạng, ở cùng với cô càng lâu, Hoàng Hách liền cảm thấy bản thân càng ngày càng không thể chống lại được sức hút của Tô Lệ.
“Có thật là em nghĩ nhiều không?”, mặt Tô Lệ càng áp sát hơn, trong giọng nói mang vẻ dụ dỗ mờ ám: “Nhưng Hoàng Hách này, em phát hiện ra hình như em hơi yêu anh rồi đấy…”.
Lúc này, mặt Tô Lệ và mặt Hoàng Hách gần như áp sát vào nhau, chỉ cần Hoàng Hách muốn, anh chỉ cần nhẹ nhàng vươn về phía trước một chút, là có thể hôn được Tô Lệ, hơn nữa nhìn bộ dạng của Tô Lệ hình như không hề có vẻ từ chối gì cả.
“Coi như phần thưởng anh đã cứu em, em cho anh hôn em một cái đấy!”, Tô Lệ lại nói tiếp, giọng nói mềm nhũn, đánh luôn vào tim Hoàng Hách.
“Chỉ là hơi yêu anh thôi sao?”, Hoàng Hách đột nhiên giơ tay ra, vỗ vào đầu Tô Lệ, đẩy cô ra khỏi anh: “Chờ khi nào em hoàn toàn yêu anh rồi hẵng tính!”.
Cũng đúng lúc này, nhân viên đem đồ ăn tới, có nhân viên ở đây, Tô Lệ tự nhiên cũng không dám tiếp tục nữa, chỉ hừ lên một tiếng: “Đồ nhát gan, cho anh cơ hội mà còn không muốn!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.